“Trưởng phòng Park cứ thế đi về à?”
Trần Hán Thăng tiếc rẻ: “Biết vậy lúc năm triệu tôi đồng ý quách đi cho rồi, mẹ kiếp, bỗng dưng mất toi nhiều tiền như vậy.”
Khổng Tĩnh cười bất đắc dĩ, cô quen biết Trần Hán Thăng từ lâu, có cống hiến quan trọng trong giai đoạn phát triển Hỏa Tiễn 101, tương đương với việc đặt nền móng vững chắc cho tòa Kim Tự Tháp Điện tử Quả Xác này.
Cho nên, Khổng ngự tỷ có địa vị rất đặc biệt trong ban quản trị, ngay cả Trần Hán Thăng cũng rất tôn trọng cô. Có những lời bọn Hoàng Lập Khiêm không dám nói, Khổng Tĩnh sẽ nhắc nhở hắn một chút.
Nhiếp Tiểu Vũ cũng có quyền này nhưng kinh nghiệm của cô ấy còn non, hơn nữa lại cực kỳ sùng bái Trần Hán Thăng nên nhiều khi thường tin tưởng bộ trưởng Trần không chút nghĩ ngợi.
Chung quy nếu thành công thì kiếm được nhiều tiền, còn thất bại thì cũng có cả nhà toàn các nhân vật trong truyện làm bạn, 2D mãi mãi không bao giờ phản bội bạn.
“Chúng ta giẫm cành ô liu Samsung đưa cho dưới chân như vậy.”
Khổng Tĩnh nói: “Tiếp tới sẽ phải đánh giáp lá cà thật rồi.”
“Vụ này cũng chẳng thể gọi là cành ô liu được.”
Trần Hán Thăng xùy một tiếng: “Làm gì có ai bắt tay giảng hòa mà lại chỉ phái một tên trưởng phòng tới nói chuyện. Hiện tại, Samsung ở vào thế bị bắt ép, không làm gì khác được. Nhìn dáng vẻ trợn mắt thè lưỡi của tên Park Jung- Soo kia như thể sắp coi Samida là trung tâm của vũ trụ rồi vậy.”
Hoàng Lập Khiêm ở bên cạnh đẩy kính mắt, trước đây anh ta là kiến trúc sư phần mềm cao cấp của Baidu, có quan hệ khá thân thiết với chủ tịch Lý sáng lập nên Baidu.
Bình thường ở chốn công cộng, chủ tịch Lý cũng nho nhã lịch sự, quân tử khiêm nhường, thực ra lúc nói chuyện riêng anh ấy khá thoải mái, thỉnh thoảng cũng nói tục mấy câu.
“Có lẽ các ông chủ làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng ít nhiều gì đều có chút ngang tàng.”
Hoàng Lập Khiêm nghĩ thầm.
“Có điều có một chuyện chị Tĩnh nói đúng, trước đây chỉ mới là khai cuộc, giờ mới là lúc thực sự đánh giáp lá cà với nhau.”
Trần Hán Thăng nói với Nhiếp Tiểu Vũ: “Chắc Samsung sẽ đi khắp nơi làm công tác quan hệ công chúng hòng che giấu tin tức điện thoại phát nổ. Ông đây không muốn cho bọn họ được như ý. Ngày mai cô đặt hẹn một cuộc phỏng vấn, tôi muốn trực tiếp vạch trần chuyện này trên ti-vi.”
“Ồ...”
Thư ký nhỏ gật đầu ghi nhớ. Hiện tại, Quả Xác và Samsung có đủ cả “công thù” lẫn “tư thù”.
“Công thù” là giữa hai doanh nghiệp, “tư thù” là giữa Trần Hán Thăng và phòng quan hệ công chúng. Mặc dù chuyện này có hiểu lầm nhưng trong suốt quá trình cạnh tranh từ năm ngoái tới nay, công thù và tư thù đã bện chặt vào với nhau, ngay cả bản thân Trần Hán Thăng cũng không thể tách bạch rạch ròi.
Mục tiêu duy nhất ở thời điểm hiện tại chính là “đánh một trận” với Samsung, ngồi chắc ghế “anh cả” của thị trường điện thoại trong nước.
...
Buổi chiều, Trần Hán Thăng đang đọc tài liệu trong văn phòng thì bất ngờ nhận được điện thoại của Trương Vệ Vũ.
Phải nói một tháng qua Trương Vệ Vũ khá vất vả, một đằng vừa mới hoàn tất toàn bộ việc ngụy tạo sự cố điện thoại Samsung phát nổ, một đằng lại lần theo tài liệu Trần Hán Thăng cung cấp, tìm kiếm tung tích của Hoàng Tuệ.
Đương nhiên gã cũng sẵn lòng chịu đựng vất vả, giờ khổ thì sau này sướng. Với lại chỉ phải đánh đổi có một chút như vậy có thấm vào đâu. Không phải phơi gió phơi nắng, chẳng qua ngồi xe nhiều hơi mệt mà thôi, buổi tối còn được đi spa xoa bóp chân.
Giờ Trương Vệ Vũ chủ động liên hệ, Trần Hán Thăng cảm thấy rất có thể gã đã tìm ra Hoàng Tuệ.
Quả nhiên, sau khi nghe máy, Trương Vệ Vũ vội vàng nói thẳng vào ống nghe: “Trần tổng, may nhờ có một anh bạn bên công an giúp, tôi…”
“Khoan!”
Trần Hán Thăng đột nhiên ngắt lời: “Không cần nói cách làm, tôi không muốn biết. Anh nói thẳng kết quả cho tôi là được, không cần phải báo cáo anh đã tiêu hết bao nhiêu tiền, thiếu tiền thì cứ việc nói với tôi một tiếng là xong.”
“Ồ...”
Trương Vệ Vũ ngẩn người, chậm rãi ngẫm nghĩ ẩn ý của câu này, sau đó mới thận trọng nói: “Tôi tìm được Hoàng Tuệ ở Hàng Châu.”
“Hiện giờ cô ta thế nào?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Hoàng Tuệ làm việc cho một doanh nghiệp thương mại điện tử, thuê nhà ở tại quận Giang Can, có một tay bạn trai người Anh tên là William, thằng Tây này rất thích đi bar tán gái...”
Trương Vệ Vũ kể vắn tắt: “Sau đó tôi giả bộ cũng đi bar, nhờ đấy kết bạn được với William. Anh ta thích bốc phét, tôi bèn ngồi hầu nghe anh ta bốc phét, hiện tại quan hệ cũng không tồi.”
Trần Hán Thăng im lặng lắng nghe. Đây chính là ưu điểm của những nhân tài “không chính quy”, năng lực tùy cơ ứng biến rất mạnh, có thể hạ cái tôi xuống để hoàn thành nhiệm vụ.
“Sau đó, tôi phát hiện ra một chuyện.”
Trương Vệ Vũ đang nói thì bỗng nhiên nhỏ giọng lại: “Tôi có cảm giác có vẻ như William và Hoàng Tuệ động vào chất cấm…”
“Chắc không?”
Trần Hán Thăng hơi ngạc nhiên. Nếu đúng như Trương Vệ Vũ nói, vậy thì Hoàng Tuệ đúng là tự lao đầu vào chỗ chết. Hắn không cần phải tốn quá nhiều công sức, chỉ cần chọn lấy một cách khiến cô ta thấy đau khổ nhất là được.
Đều là trả thù nhưng người phụ nữ như Hoàng Tuệ khác với Nhan Ninh về bản chất.
Nhan Ninh có tình cảm rất sâu nặng với gia đình, nên khi Trần Hán Thăng tìm tới khu cha mẹ cô ta ở, Nhan Ninh hết sức căng thẳng, thậm chí sẵn sàng thỏa hiệp.
Hoàng Tuệ thì khác. Cô ta là người hết sức ích kỷ, hoàn toàn không quan tâm tình hình của cha mẹ.
Hơn nữa, bây giờ là năm 2006. Nếu là mười mấy năm trước thì dù có trói Hoàng Tuệ lại thả xuống Trường Giang, có khi cũng chẳng có lấy chút sủi tăm nào. Còn giờ, ngay cả chuyện điện thoại phát nổ làm tai sinh viên bị thương cũng có thể gây nên sóng to gió lớn.
Cho nên thời đại đang chuyển mình, pháp luật trở thành vũ khí hữu hiệu nhất. Như vụ QvodPlayer trước đây, doanh nghiệp đối thủ cũng chỉ còn cách để Vương Hưng đi tù ba năm. Những tình tiết như thuê “sát thủ” chỉ tồn tại trong phim truyền hình mà thôi. Ngoài đời, thông thường những kẻ có tiền không đời nào làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Trần Hán Thăng là một tên lưu manh nhưng hắn không phải thằng ngu. Vốn dĩ hắn định bày kế để nhử Hoàng Tuệ tham lam rơi vào tròng, sau đó tống tiễn cô ta vào tù.
Không ngờ tự Hoàng Tuệ lại dính vào thứ ấy, chẳng khác gì tự mình trèo lên thớt.
“Cơ bản có thể chắc chắn.”
Trương Vệ Vũ trả lời: “William uống quá chén chủ động nói với tôi.”
“Ừm...”
Trần Hán Thăng trầm ngâm một hồi lâu: “Tên William kia làm nghề gì? Anh ta chịu yêu đương với Hoàng Tuệ, chắc hẳn cuộc sống cũng chẳng ra làm sao phải không?”
“Chẳng ra làm sao.”
Trương Vệ Vũ nói rất thẳng thắn: “Anh ta không có tiền tiết kiệm, hiện tại đang làm giáo viên dạy tiếng ở một trung tâm giáo dục.”
“Chuyện này thật thú vị.”
Trần Hán Thăng cười. Lúc vụ kiện tụng hôn nhân xuyên quốc gia tuần trước nổ ra, trên cộng đồng Quả Xác có một hot topic về nó, tổng kết các đặc trưng của “trai Tây không có tiền” chính là giáo viên nước ngoài và thích bốc phét, bọn họ là những kẻ cặn bã không sống nổi ở nước mình nên chạy tới Trung Quốc khoác lác lừa đảo.
“Anh dẫn anh ta tới Kiến Nghiệp đi.”
Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi muốn gặp anh ta một chút.”
Hiện tại có hai cách. Một là tố giác luôn để Hoàng Tuệ đi tù.
Tuy nhiên Trần Hán Thăng cảm thấy nếu Hoàng Tuệ thích trai Tây, xem thường đàn ông Trung Quốc như thế, vậy thì để tên bạn trai người nước ngoài này tố giác cô ta. Cách này chắc hẳn sẽ khiến cô ta hết sức bất ngờ và đau khổ.
“Vậy được, tôi sẽ nói có một dự án ở Kiến Nghiệp, xem thử xem anh ta có hứng thú hay không.”
Trương Vệ Vũ lịch sự cúp máy.
Trần Hán Thăng ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo của mình, kẽo cà kẽo kẹt đong đưa cơ thể, trong lòng đang nghĩ lại xem trong số những chuyện xảy ra dạo gần đây, hắn có bỏ sót điều gì không.
Quả Xác sắp đánh giáp lá cà với Samsung, chắc chắn Samsung sẽ công khai chuyện hắn từng bắt cá hai tay, dùng điều này để tấn công hình tượng của Quả Xác. Cho nên, hắn cần phải dành thời gian nói chuyện với Thẩm Ấu Sở một chút.
Thực ra chỉ cần lừa một chút để Thẩm Ấu Sở tin chuyện này đã là quá khứ, nhân tiện để cô có chuẩn bị về tâm lý là được.
Chuyện thứ hai là vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia đã kết thúc thuận lợi, bao giờ Tiểu Ngư Nhi sẽ về nước nhỉ, liệu bên phía công ty luật Dung Thăng có được nghỉ chút nào không.
Vì vụ kiện này nên liên tục có cánh truyền thông tới công ty luật đưa tin. Ba người Cao Văn, Dịch Na và Biên Thi Thi đều phải làm việc liên tục không nghỉ, bận rộn suốt ngày đêm.
Chuyện thứ ba là vấn đề dạo này Lão Trần thường xuyên mất ngủ vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Lương Mỹ Quyên thường xuyên gọi điện cho con trai kể Trần Triệu Quân thường hay nửa đêm chạy xuống dưới nhà đi tản bộ hoặc ngồi một mình ngoài sô pha suốt đêm.
Rốt cuộc, Trần Hán Thăng vẫn lo lắng cho cha nên chủ động gọi điện cho mẹ.
“Ôi, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à.”
Lương Mỹ Quyên có phần không dám tin: “Con trai ‘cưng’ chủ động gọi điện thoại cho mẹ à, thiếu tiền sinh hoạt phí hay sao con?”
“Hề hề...”
Trần Hán Thăng bật cười, trước đây Lương Thái hậu từng phàn nàn con nhà người ta đi học đại học thiếu tiền sinh hoạt phí là sẽ gọi điện về cho cha mẹ, mặc dù cha mẹ cũng mệt mỏi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hài lòng vì “con cần mình”.
Trần Hán Thăng căn bản không thiếu tiền, Lương Mỹ Quyên có muốn được đau đầu chút xíu vì chuyện này cũng chẳng được, thế nhưng một khi hắn làm cha mẹ đau đầu thì toàn là rắc rối lớn.
“Giờ cha con sao rồi ạ?”
Trần Hán Thăng hỏi: “Vẫn nửa đêm dậy tu tiên à?”
“Biến biến biến, làm gì có đứa con nào lại nói cha mình vậy hả.”
Lương Mỹ Quyên mắng một câu nhưng vẫn nói ra lo lắng của mình: “Trông vẫn đầy tâm sự như vậy. Rõ ràng kiểm tra sức khỏe không hề có vấn đề gì. Chị Hạ hàng xóm mới nhắc nhở mẹ kiểm tra cuộc gọi và tin nhắn hằng ngày của cha con.”
“Lão Trần không có vấn đề gì về chuyện nam nữ đâu.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Đồng chí ấy là một đảng viên tốt đã kinh qua thử thách của đảng bộ, xin bí thư uỷ ban kiểm tra kỷ luật Lương Mỹ Quyên không đổ oan cho người tốt. Chắc là do áp lực từ vấn đề khác đấy ạ. Đàn ông trung niên nước ta mệt mỏi lắm, họ phải gánh vác cả gia đình trên vai.”
Nghe con trai nói vậy, Lương thái hậu xót chồng: “Tại con cả đấy, nếu con không gây ra nhiều rắc rối như vậy, lấy vợ, sinh con sớm thì cha mẹ đâu phải lo nghĩ gì nữa.”
“Dạ dạ, con còn có việc, mẹ nói nhanh lên đi ạ.”
Trần Hán Thăng thấy lửa sắp cháy lan tới người mình bèn tính bài chuồn.
“Con cũng không cần lo lắng quá đâu.”
Lương Mỹ Quyên sợ con trai không yên tâm nên an ủi: “Thực ra một tuần trở lại đây, chất lượng giấc ngủ của cha con đã tốt lên rồi.”
“Thật ạ, vậy nghĩa là yên tâm rồi.”
Trần Hán Thăng cảm thấy rất hứng thú: “Tuần này ở nhà có chuyện gì tốt à mẹ?”
“Hình như cũng chẳng có chuyện gì cả.”
Lương Thái hậu hồi tưởng lại một chút rồi nói: “Anh họ đằng ngoại của con đính hôn rồi, lấy cô bé Tằng Đan hồi đầu đi xem mắt gặp đấy, mẹ với mợ con đều bảo là vậy mới hợp, chứ cái cô bé Đường gì gì đấy anh họ con tự kiếm chẳng hợp chút nào.”
“Không thể nào.”
Trần Hán Thăng phủ định thẳng thừng, Lương Tiểu Hải chỉ là cháu ngoại, đâu phải con trai, làm gì có chuyện Lão Trần lại quan tâm nhiều tới mức ấy.
Nhưng xem ra anh họ Tiểu Hải cuối cùng cũng chịu ổn định rồi, Đường Bình đã trở thành thì quá khứ.
“Vậy thì chắc là do ông ấy mua được một bức tranh, nghe nói là tranh từ thời nhà Thanh cơ đấy.”
Lương Thái hậu dễ mến tiếp tục suy đoán.
“Cũng không đúng.”
Trần Hán Thăng vẫn phủ định: “Chơi tranh chữ chỉ là thú vui tiêu khiển của cha con thôi. Đừng nói là thời Thanh, cho dù là thời Tần cũng không hề ảnh hưởng gì tới chuyện Lão Trần ngủ nghỉ.”
“Vậy còn chuyện gì nữa nhỉ…”
Lương Mỹ Quyên nghĩ ngợi mất một lúc lâu: “Những chuyện khác không có gì thay đổi. À phải, dì Lữ của con được duyệt cho nghỉ hưu non rồi, bà ấy qua Mỹ thăm Tiểu Ngư Nhi rồi.”
“Vậy càng không phải.”
Trần Hán Thăng không biết nên khóc hay cười: “Dì Lữ đi thăm Tiểu Ngư Nhi thì tại sao Lão Trần lại thấy yên tâm chứ, cho dù cha có thích Tiểu Ngư Nhi cỡ nào cũng không đến mức khoa trương như vậy đâu.”
“Phải rồi, mẹ cũng thích Tiểu Ngư Nhi, dạo này cô bé khờ Thẩm Ấu Sở sao rồi? Cô bé gửi tin nhắn cho mẹ, kể là đang chuẩn bị tài liệu phỏng vấn, thi nghiên cứu sinh còn phải phỏng vấn nữa à...”
Chủ đề chuyển sang hai cô gái này, Lương Thái hậu nói không ngừng miệng, nhiều lần Trần Hán Thăng muốn cúp máy nhưng luôn bị Lương Mỹ Quyên quát: “Trần Hán Thăng, cánh con cứng cáp rồi phải không, nói chuyện với mẹ có mấy câu cũng không kiên nhẫn nổi à?”
“Ôi...”
Trần Hán Thăng lắc đầu, tất cả mọi người quan tâm hắn có bay cao hay không, riêng chỉ có mẹ ruột là quan tâm cánh của hắn có cứng hay không.
Có điều cũng không còn cách nào khác, từ nhỏ Trần Hán Thăng đã sợ Lương Thái hậu, hắn đành phải tiếp chuyện Lương Mỹ Quyên tan tầm, mua thức ăn, về nhà, cho tới khi điện thoại của Lương Mỹ Quyên hết pin, sập nguồn, Trần Hán Thăng mới được giải thoát.
“Lãng phí một tiếng rưỡi đồng hồ.”
Trần Hán Thăng nhìn thời gian cuộc gọi, cảm giác nói chuyện chín mươi phút chẳng được ích lợi gì, không hề thu hoạch được một chút thông tin hữu ích nào.
Sau đó, hắn gọi điện cho Vương Tử Bác, hỏi thăm tình hình bên phía Biên Thi Thi.
“Tao mới nói chuyện điện thoại với mẹ tao chín mươi phút.”
Trần Hán Thăng phàn nàn với cậu bạn nối khố: “Thật chẳng hiểu nổi các bà các cô trung niên sao lại nói nhiều như vậy, ngay cả trong khu có vợ chồng nhà nào cãi nhau, mẹ tao cũng phải kể cho nghe bằng được.”
“Dì Lương chỉ muốn nói chuyện với mày một chút thôi mà, vậy tốt đấy chứ.”
Vương Tử Bác hâm mộ trong lòng, quan hệ giữa cậu ấy và mẹ khá xa cách, mặc dù Vương Tử Bác cũng cực kỳ yêu mẹ mình.
Trước đây, Vương Tử Bác cũng muốn học theo Trần Hán Thăng, ôm vai mẹ để tăng cảm giác thân thiết, không ngờ lại làm cả hai đều thấy mất tự nhiên, cứ như thể trong lòng có gì đó ngăn cách.
Còn chuyện ngăn cách ấy là gì thì Vương Tử Bác không nghĩ ra được. Vì sao Tiểu Trần có thể ôm vai dì Lương chứ, chú Trần đứng bên cạnh cười ôn hòa, đấy mới là một gia đình vui vẻ hòa thuận.
Hoặc như khi gọi điện thoại, Vương Tử Bác cũng cố ý kéo dài thời gian một chút, muốn kể tình hình trong trường cho mẹ nghe, đồng thời hỏi thăm những chuyện thú vị gần đây ở nhà.
Mỗi lần như vậy, mẹ cậu ấy lại sốt ruột bảo: “Không tiếc tiền điện thoại à, con tự chăm sóc mình thật tốt là được, quan tâm nhiều như vậy có ích gì?”
Dần dà, Vương Tử Bác cũng đành từ bỏ, có điều cậu ấy rất muốn gây dựng một gia đình như nhà Tiểu Trần hay Tiểu Ngư Nhi cho con mình.
“Thôi, tao còn cần mày an ủi à?”
Mặc dù Trần Hán Thăng không dám nói lại Lương Thái hậu nhưng hắn dám bắt nạt bạn bè, thấy trong điện thoại hơi ồn, hắn hỏi: “Mày vẫn đang ở công ty luật à, cánh truyền thông bên đó vẫn đông lắm hả?”
“Giờ đỡ nhiều rồi.”
Vương Tử Bác nói: “Tuần trước mới đáng sợ cơ, Biên Thi Thi phải tiếp bốn cuộc phỏng vấn trong một ngày, Cao sư tỷ và Dịch sư tỷ cũng vậy, buổi tối họ đều phải tăng ca để hoàn thành công việc của mình.”
“Vậy à…”
Trần Hán Thăng thở dài một tiếng: “Tao còn định tìm Biên Thi Thi hỏi thử xem vì sao vụ án đã kết thúc rồi mà Tiểu Ngư Nhi vẫn chưa về.”
“Thế thì hai người ý tưởng lớn gặp nhau rồi đấy.”
Vương Tử Bác cười ha ha nói: “Cô ấy nói đợi làm xong chuyện ở công ty luật, cô ấy cũng sẽ tới Giang Lăng một chuyến, cô ấy chỉ có một người bạn duy nhất ở Giang Lăng, xem chừng là định nói với mày về chuyện của Tiểu Ngư Nhi đấy.”
“Ôi chao, bạn học Thi Thi thật không tồi.”
Trần Hán Thăng khen ngợi: “Nếu tao làm lành được với Tiểu Ngư Nhi thì cô ấy chính là công thần số một.”
...