Nói chuyện điện thoại xong, Trần Hán Thăng ngồi trong văn phòng một lúc, tới gần hết giờ làm mới trở về Thiên Cảnh Sơn.
Nơi này vẫn luôn náo nhiệt, ấm áp. Trần Hán Thăng về tới nơi, trêu ghẹo Thẩm khờ khạo, ôm Tiểu A Ninh một cái, khiêu khích Hồ Lâm Ngữ một chút, nơi này lại càng náo nhiệt hơn.
Lúc ăn cơm, dáng vẻ mỗi người mỗi kiểu.
Trần Hán Thăng ăn từng miếng lớn, uống từng hớp canh to, là người có cử chỉ phóng túng nhất.
Thẩm Ấu Sở cúi đầu ăn từng chút một, thỉnh thoảng gắp một miếng rau ăn chậm rì rì từ gốc tới ngọn như thỏ gặm cà rốt.
Trần Hán Thăng thấy hơi buồn cười, hắn huých nhẹ cánh tay Thẩm Ấu Sở: “Em khờ à?”
“Ơ?”
Thẩm Ấu Sở không biết có chuyện gì xảy ra, chớp đôi mắt hoa đào ngây thơ vô tội, có điều tới khi Trần Hán Thăng ăn hết một bát, cô luôn đứng dậy xới cơm cho hắn.
Thẩm khờ khạo chính là như vậy, nếu như thức ăn trên bàn rất hợp khẩu vị Trần Hán Thăng và A Ninh, cô sẽ không gắp miếng nào, chờ hai người ăn no rồi, Thẩm Ấu Sở mới nếm thử, định bụng sau này sẽ làm tiếp cho họ ăn.
Bà nội và Đông Nhi ăn cơm theo kiểu của người bình thường, chẳng qua bà nội nhai nuốt chậm hơn.
Thói quen ăn uống của A Ninh rất tốt, nếu không may làm rơi một hạt cơm, cô bé sẽ nhặt lên, lặng lẽ bỏ vào miệng.
Còn “hột lạc” Tiểu Hồ, bát của cô ấy to ngang bát của Trần Hán Thăng, bởi vì cô ấy cảm thấy con gái không nên ăn tới bát thứ hai nhưng ăn một bát nhỏ thì không đủ no, cho nên cô ấy ăn bát to, như vậy có thể vải thưa che mắt thánh ăn thật thoải mái.
“Phỏng vấn của em sao rồi, mẹ hai Mạc đã sắp xếp xong chưa?”
Trần Hán Thăng nhìn chiếc cằm mượt mà trắng trẻo của Thẩm Ấu Sở một hồi, đột nhiên hỏi.
“Dì Mạc nói mấy hôm nữa sẽ gặp giáo viên hướng dẫn trước.”
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng trả lời.
“Hôm đó anh đi cùng với em nhé, tiện thể mời giáo viên hướng dẫn một bữa.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Dù sao cũng là giảng viên cao học của trường 985, anh đi nghe dạy bảo một chút.”
“Nếu anh bận quá thì…”
Thẩm Ấu Sở còn chưa nói xong đã bị Hồ Lâm Ngữ ngắt lời: “Ấu Sở, có đôi khi lúc cần phô trương thì nên phô trương, cậu hiền như vậy, thể hiện rõ bối cảnh một chút mới không bị bắt nạt.”
“Thể hiện rõ thế lực một chút là sao.”
Trần Hán Thăng tức giận nói: “Cứ như thể tính tớ thích làm màu lắm vậy. Tiểu Hồ, chi nhánh ở Tân Nhai Khẩu sao rồi?”
“Tớ với Ấu Sở và cả Phùng Quý đã đi xem mấy lần rồi, ưng ý được một nhà ở đó.”
Hồ Lâm Ngữ xót ruột nói: “Tiền thuê một năm những hơn năm trăm nghìn, thật kinh khủng, ở cầu Sư Tử một năm chưa tới hai trăm nghìn.”
“Đó là Tân Nhai Khẩu cơ mà, còn là cửa hàng bán lẻ ở tầng một nữa, năm trăm nghìn không đắt đâu, hôm nào mọi người ký hợp đồng, tớ cũng đến đó đi dạo một chút.”
Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ: “Còn cả chuyện trang trí biệt thự Ngự đình viên Kim Lăng nữa, Tiểu Hồ, cậu cũng để ý một chút nhé, khi A Ninh học tiểu học sẽ phải ở đó.”
“Biết rồi.”
Hồ Lâm Ngữ đáp một tiếng. Mặc dù Trần Hán Thăng không nói nhưng chắc chắn trong ngôi biệt thự đó có một gian phòng dành cho cô.
“Ngoài ra, thủ tục để A Ninh học tiểu học cũng cần cậu phải qua bên Lang Gia Road hỏi một chút, tạo quan hệ sẵn hết đi, chuyện cụ thể thì chắc chắn bọn tớ là người nhà sẽ tới làm…”
Trần Hán Thăng lại quay đầu bàn bạc chuyện này với Thẩm Ấu Sở.
Hồ Lâm Ngữ nghe vậy rất buồn bực, bởi vì bình thường Trần Hán Thăng chưa bao giờ để ý những chuyện nhỏ nhặt thế này, hôm nay hắn hỏi thăm liên tiếp chuyện phỏng vấn của Thẩm Ấu Sở, chuyện A Ninh đi học, chuyện trang trí biệt thự, thậm chí cả chuyện chi nhánh trà sữa khai trương cũng quan tâm.
“Trần Hán Thăng.”
Hồ Lâm Ngữ ngoẹo đầu hỏi: “Cậu có kết quả kiểm tra rồi à, sao tớ thấy như thể cậu đang dặn dò chuyện hậu sự vậy.”
“Cút mẹ cậu đi.”
Trần Hán Thăng chửi bậy: “Còn nói linh tinh nữa, ông đây tẩn cho đồ ngớ ngẩn nhà cậu một trận đấy.”
Có điều, mắng xong, chính hắn cũng không nhịn được nở nụ cười, Tiểu Hồ nói có lý, hôm nay hắn hơi khác thường.
Chủ yếu là do ngày mai tin tức “điện thoại Samsung phát nổ” sẽ được tung ra, Samsung đang cố gắng làm công tác quan hệ công chúng khắp nơi chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, chắc đét trăm phần trăm khi bọn họ phản kích, chuyện tình cảm không một lòng một dạ của Trần Hán Thăng sẽ bị khui ra.
Trần Hán Thăng đang “nịnh Thẩm Ấu Sở”, không ngờ dưới góc nhìn của bí thư Hồ lại là bàn giao hậu sự.
Có điều nếu như đã khác thường, vậy thì Trần Hán Thăng dứt khoát khác thường tới cùng. Sau khi cơm nước xong xuôi, hắn kéo Thẩm Ấu Sở xuống dưới nhà đi tản bộ.
Hiện tại đã là giữa tháng ba, ở thành phố Kiến Nghiệp này, nhiệt độ dễ chịu nhất là vào hai mùa xuân và thu. Buổi tối, bầu trời cao, rộng và sâu thẳm giống như một chiếc bình thủy tinh đựng thứ mực màu xanh thẫm, những ngôi sao tựa như những viên kim cương điểm xuyết lên vỏ bình thủy tinh, đẹp như một kho báu khiến lòng người xao xuyến.
Bên dưới tòa nhà có rất nhiều hàng xóm đi tản bộ, có tiếng ồn ào của trẻ con nô đùa, mùi cỏ cây thơm ngát hòa lẫn vào trong gió đêm và những con côn trùng nhỏ bay qua bay lại dưới ngọn đèn.
Ban đầu Trần Hán Thăng mặc áo len dệt nhưng thấy xung quanh náo nhiệt như vậy, hắn bèn xắn tay áo lên để da dẻ cảm nhận được hơi lạnh dễ chịu trong không khí.
Sau khi hai người đi vòng quanh khu dân cư mấy vòng, Trần Hán Thăng mới nói: “Gần đây Quả Xác đang cạnh tranh với Samsung, em biết đấy.”
“Ừm...”
Thẩm Ấu Sở gật đầu, Trần Hán Thăng mắng Samsung ở nhà suốt cả ngày, giống như năm đó hắn mắng Hồng Sĩ Dũng vậy, chắc chắn là có thù rồi.
“Doanh nghiệp này khá thâm độc. Bọn họ không cạnh tranh lại nổi Quả Xác nên nghĩ ra một chiêu bẩn.”
Trần Hán Thăng kéo Thẩm Ấu Sở lại ngồi xuống mép bồn hoa. Qua lời nói, hắn định nghĩa bản thân là “người thành thật”, còn Samsung thì là “kẻ thâm hiểm”.
Dưới ánh đèn đường trong khu dân cư, gương mặt mịn màng của Thẩm Ấu Sở giống như một phiến đá trắng, đôi mắt hoa đào của cô ánh lên vẻ quan tâm.
“Chủ yếu là tại anh.”
Trần Hán Thăng thoáng dừng lời, nói bằng giọng hối hận: “Hồi năm nhất, anh từng làm bậy một lần, có điều sau đó anh đã hoàn toàn thay đổi, chuyện hôm Giáng sinh chỉ là ngoài ý muốn, anh đã giải thích với em rồi đấy…”
Nhắc đến lễ Giáng Sinh, Thẩm khờ khạo không nói một lời, bĩu đôi môi nhỏ nhìn chằm chằm nền xi măng.
“Khụ!”
Trần Hán Thăng tằng hắng một tiếng, để nhảy qua chủ đề này, hắn cố ý tăng tốc độ nói: “Có điều không biết vì sao Samsung lại biết được chuyện lầm lỗi này, bọn họ muốn tung chuyện này ra để hủy hoại hình tượng của anh, ảnh hưởng đến sự phát triển của doanh nghiệp, em bảo chơi vậy có bẩn không chứ?”
Thẩm Ấu Sở vẫn không nói gì, nhìn con kiến nhỏ bò qua bò lại trên mặt đất.
“Em câm điếc hay sao, nói chuyện đi chứ.”
Trần Hán Thăng giơ chân lên, làm bộ định giẫm vào mình kiến.
“Đừng...”
Thẩm khờ khạo bị ép phải lên tiếng, sự ấm ức hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Thực ra đó đã là chuyện từ mấy năm trước rồi, anh chỉ muốn nói với em một tiếng, tới lúc Samsung tung chuyện này ra, em đừng để tâm.”
Trần Hán Thăng ôm mặt của Thẩm Ấu Sở, nói ra “biểu hiện xuất sắc” của bản thân: “Em xem hiện giờ anh ngoan biết chừng nào, ngày nào cũng về nhà ăn cơm đúng giờ, tết âm lịch và Valentine đều ở bên em, vừa rồi còn quan tâm chuyện A Ninh đi học và em thi nghiên cứu sinh, rõ ràng là một người đàn ông tốt mà.”
Sau khi Tiểu Ngư Nhi đi nước ngoài, mấy tháng gần đây không phải sắp xếp thời gian nên bỗng nhiên hắn có nhiều thời gian về nhà hơn, Thẩm Ấu Sở cũng nhận ra điều ấy.
“Cho nên...”
Trần Hán Thăng đang định tiếp tục lải nhải thì bỗng nhiên hắn đập bốp một tiếng vào cánh tay, hóa ra là có một con côn trùng vừa đậu vào tay hắn.
“Ngứa quá, không biết có độc không.”
Thực ra hắn hoàn toàn không thấy có cảm giác gì nhưng vẫn giả bộ như rất ngứa, chìa cánh tay ra cho Thẩm Ấu Sở, nhờ giúp đỡ như thể làm nũng: “Em mau gãi giúp anh đi.”
Khi một cặp đôi cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh, chỉ cần da mặt nhà trai dày một chút, hoặc là hành xử ngang ngược một chút, cố ý gia tăng động chạm chân tay, đó chính là cách làm tan băng nhanh nhất.
Thẩm Ấu Sở khụt khịt cánh mũi nhỏ, mặc dù cô khờ nhưng cô cũng có cảm xúc, nhất là khi nhắc tới “cô gái kia”.
“Không gãi à, vậy anh giẫm chết con kiến nhỏ nhé.”
Trần Hán Thăng lại giơ chân lên.
Thẩm khờ khạo nghe vậy bĩu môi, đưa tay gãi cánh tay Trần Hán Thăng một lúc.
“Gãi mạnh một chút.”
Trần Hán Thăng không hài lòng, hắn cảm thấy tiếp xúc không đủ thân mật.
“Chỗ này ngứa à?”
Thẩm Ấu Sở chỉ vào một chỗ trên cánh tay.
“Đúng đúng đúng, chính là chỗ đó.”
Trần Hán Thăng đáp bừa.
“Ừm.”
Thẩm Ấu Sở cúi đầu xuống, nghiêm túc dùng móng tay bấm một dấu ô vuông quanh “vị trí bị thương”, sau đó ngốc nghếch hỏi: “Giờ còn ngứa không?”
Gió đêm hây hẩy, thổi đuôi tóc cô bay dập dờn, Trần Hán Thăng ngẩng đầu, nhìn chăm chú người con gái Xuyên Du đơn thuần, dịu dàng này.
Thẩm Ấu Sở hơi bối rối, tưởng rằng mình làm gì không phải.
Sau một lúc lâu, Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói: “Em mãi mãi đừng bao giờ rời bỏ anh nhé, được không?”
“Được...”
Thẩm Ấu Sở ngốc nghếch gật đầu.
...