Mang theo sự dịu dàng của Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng ngủ một giấc ngon lành yên ổn, thoải mái dễ chịu.
Sáng hôm sau, tới văn phòng, trước tiên hắn kiểm tra sơ qua cộng động Quả Xác, tin tức liên quan tới việc “điện thoại Samsung phát nổ làm sinh viên Kiến Nghiệp bị thương” vẫn nằm trên hot topic trên cùng, có điều không hề có tin tức gì ở các cổng thông tin điện tử khác.
“Bọn chó này…”
Trần Hán Thăng chửi một tiếng, không cần phải nói, chắc chắn là do Samsung làm công tác quan hệ công chúng rồi.
Một số báo đài có đưa tin bài liên quan nhưng khuyết điểm của những kênh truyền thông này là không thể bình luận, không có tính tương tác.
Không có tính tương tác, độc giả có lẽ sẽ chỉ xem “điện thoại phát nổ” như một sự cố ngoài ý muốn, không hề suy nghĩ sâu hơn.
Nếu như có thể bình luận giống Tieba, mọi người xem tin tức xong đang định bỏ qua thì bỗng nhiên phát hiện bình luận ở bên dưới, chẳng hạn như:
Bình luận một: Điện thoại rác rưởi, toàn dân tẩy chay.
Bình luận hai: Người bị thương vẫn đang là sinh viên, chắc cha mẹ người ta đau lòng lắm.
Bình luận ba: Có lý do để nghi ngờ rằng Samsung bán cho nước ta toàn là hàng phế thải dễ phát nổ, tôi đề nghị phải điều tra rõ ràng.
...
Đọc những bình luận này xong, cảm xúc của người đọc sẽ bị ảnh hưởng, nếu đọc nhiều, rất có khả năng sẽ gia nhập vào quần thể chống lại Samsung, lượng người gia nhập ngày càng đông, tiếng phản đối sẽ càng ngày càng lớn.
Các tài khoản dư luận viên của phòng Mạng của Quả Xác được chuẩn bị để “định hướng dư luận”, cho nên Samsung muốn chặn tin tức trên toàn cõi mạng, chắc chắn Trần Hán Thăng sẽ không chiều theo.
Lúc này, thư ký nhỏ đi vào đưa cho hắn một bản báo cáo, trên đó là danh sách các đơn vị truyền thông đã hẹn phỏng vấn.
“Vậy chọn đài phát thanh truyền hình Kiến Nghiệp đi.”
Trần Hán Thăng chọn một đơn vị truyền thông lớn của Kiến Nghiệp.
“Vâng.”
Nhiếp Tiểu Vũ gật đầu: “Tôi sẽ bảo họ mang trang thiết bị tới.”
Với khối tài sản hiện tại và tính đề tài Trần Hán Thăng có, truyền thông là phía phải tới Điện tử Quả Xác để thực hiện cuộc phỏng vấn.
“Thôi.”
Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ: “Tôi sẽ tới thẳng đài truyền hình để ghi hình, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn, buổi tối có thể đưa tin ngay, nếu không lại phải chờ tới mai.”
Thư ký nhỏ bĩu môi, bộ trưởng Trần thực sự rất muốn nhìn thấy Samsung “ngỏm củ tỏi” ngay lập tức, chờ thêm một buổi thôi cũng không chịu.
...
Đài phát thanh truyền hình Kiến Nghiệp nằm trên đường Long Bàn Trung. Ở nơi là cố đô của sáu triều đại như Kiến Nghiệp, có rất nhiều tên đường tên địa danh mang đậm màu sắc văn hóa, chẳng hạn như đường Long Bàn Trung, đường Hổ Cứ Nam, ngõ Ô Y, Trung Hoa Môn... Nghe thôi đã thấy mang trong mình rất nhiều câu chuyện.
Giám đốc sản xuất của đài truyền hình tên là Mã Hoa đứng đợi sẵn ở cửa ra vào. Dạng người như Trần Hán Thăng sinh ra và lớn lên ở địa phương, học đại học ở Kiến Nghiệp, vươn mình trỗi dậy ở Kiến Nghiệp vốn dễ được các lãnh đạo ban ngành của chính quyền chiếu cố.
Trước đây Trần Hán Thăng đã từng ăn cơm với giám đốc Mã, nhờ vậy mới biết ông ta là đồng hương Tô Bắc với mình.
Sau khi hàn huyên với nhau, giám đốc Mã nói đùa: “Tôi còn tưởng cậu sẽ dẫn theo một tốp lái xe, thư ký theo chứ, không ngờ cậu lại đến đây một mình.”
“Tôi có gì đáng để phách lối như vậy chứ.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Hiện giờ mẹ tôi đi chợ mua đồ ăn vẫn còn cò kè mặc cả với người ta để bớt hai hào đấy, các chủ quán chẳng vui chút nào, họ đều bảo dì Lương à, con dì có tiền như vậy, sao dì không hào phóng một chút.”
“Ha ha ha...”
Mã Hoa cười vang, xoa lưng Trần Hán Thăng, nhiệt tình dẫn hắn tới phòng thu.
Người Trung Quốc rất chú trọng vấn đề quê cha đất tổ, cho nên mấy năm sau, trung tâm chăm sóc khách hàng của JD.com mới đặt ở Túc Thiên, bởi vì Lưu Cường Đông là người Túc Thiên.
Hiện tại Trần Hán Thăng chỉ mới đi những bước chập chững đầu tiên, chờ tới khi tích lũy được tới một quy mô nhất định, chưa biết chừng quan chức Cảng Thành sẽ tới gặp mặt Trần Triệu Quân, xin Trần Hán Thăng ủng hộ sự phát triển ở quê nhà.
“Tôi vốn định đích thân dẫn bản tin này.”
Giám đốc Mã vừa đi vừa nói: “Nhưng đài chúng tôi có một người dẫn chương trình nói có quen biết cậu nên tôi để cho cô ta phỏng vấn.”
“Ồ?”
Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ: “Diệp Ỷ à?”
“Đúng vậy.”
Giám đốc Mã giải thích: “Tiểu Diệp vốn ở đài truyền hình Giang Lăng, mới chuyển sang đây từ sau tết âm lịch.”
Trần Hán Thăng hiểu ra: “Diệp sư tỷ rất cố gắng, xứng đáng được làm ở đơn vị truyền thông lớn hơn.”
Hình như gia đình Diệp Ỷ có chút quan hệ, hơn nữa bình thường làm việc cũng rất có trách nhiệm, loại người “đã có quan hệ lại còn biết cố gắng” này luôn được thăng tiến rất nhanh.
Trong lúc họ nói chuyện, Diệp Ỷ đi từ văn phòng ra, Trần Hán Thăng nhìn một cái, Diệp Ỷ cắt tóc ngắn qua tai, trông nhanh nhẹn hơn trước đây nhiều, có lẽ là do làm việc ở đài truyền hình cấp thành phố, khí chất cũng trưởng thành hơn.
Điều duy nhất không thay đổi là cô ta vẫn rất thích đeo khuyên tai lấp lánh lóe sáng lên trong lúc đi lại.
“Chào buổi sáng, chủ...”
Diệp Ỷ đang định chào hỏi khách sáo.
“Diệp sư tỷ, đã lâu không gặp.”
Trần Hán Thăng chủ động chìa tay ra.
Nghe thấy ba chữ “Diệp sư tỷ”, Diệp Ỷ thoáng ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại: “Chào buổi sáng, Hán Thăng.”
Xem ra cô ta vốn định chào là “chủ tịch Trần”, sau đó đổi giọng gọi là “Hán Thăng” để nghe thân thiết hơn.
Lúc hai người bắt tay nhau, Trần Hán Thăng thấy hơi cấn tay. Bấy giờ hắn mới phát hiện ra trên ngón đeo nhẫn của Diệp Ỷ có đeo một chiếc nhẫn kim cương.
“Diệp sư tỷ kết hôn rồi sao?”
Trần Hán Thăng kinh ngạc hỏi, có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến khí chất của cô ta trở nên trưởng thành.
“Ừm, tổ chức đợt tết âm lịch.”
Diệp Ỷ ngượng ngùng cười: “Tôi và chồng kết hôn trong lúc đi du lịch nên không báo với mọi người, chúng tôi sẽ tổ chức tiệc bù sau, hy vọng Hán Thăng có thể tới dự.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Hán Thăng nói rất thẳng thắn: “Tôi nhất định sẽ tới uống ké một bữa rượu.”
Thực lòng khi nhìn thấy Diệp Ỷ đã kết hôn, trong lòng Trần Hán Thăng hơi xúc động, năm đó hắn và Diệp Ỷ còn từng ỡm ờ với nhau, kết quả không liên lạc một thời gian, cô ta đã kết hôn rồi.
Nếu không có gì bất ngờ thì chồng hiện tại của cô ta chính là tay công chức phó trưởng phòng kia. Diệp Ỷ không phải hạng phụ nữ xấu tính, chỉ là cô ta đã đợi rất lâu nhưng vẫn không đợi được mối tính đầu Trương Nhĩ Dục trưởng thành nên mới tìm cho mình một đối tượng phù hợp để kết hôn.
Có điều dựa vào biểu hiện trước đây của cô ta thì người Diệp Ỷ yêu nhất có lẽ vẫn là chàng trai mối tình đầu kia.
Mỗi người đều đang trưởng thành, định nghĩa của Diệp Ỷ về tình yêu cũng đang thay đổi, từ mối tình đầu điển trai đến Trần Hán Thăng xa hoa rồi đến người chồng công chức ổn định, sự ổn định này đại khái là một dạng thỏa hiệp.
...
Sau hai tiếng đồng hồ, cuộc phỏng vấn kết thúc, Trần Hán Thăng lái xe rời khỏi đài phát thanh truyền hình.
Diệp Ỷ không đi tiễn, đứng bên cửa sổ phòng thu nhìn chiếc Porsche chậm rãi lăn bánh rời khỏi bãi đỗ xe, sắc mặt bình thản, không vui không buồn.
“Cốc cốc cốc.”
Một lát sau, giám đốc sản xuất Mã Hoa gõ cửa đi vào, trên tay ông ta cầm một bao lì xì: “Tiểu Diệp, Trần Hán Thăng nhờ đưa cho cô cái này, cậu ta nói đã là bạn bè thì không thể thiếu quà được, không ngờ quan hệ của hai người lại tốt tới vậy.”
Diệp Ỷ hơi ngạc nhiên, nhận bao lì xì, mở ra xem thử, một xấp tiền giấy dày cộp, có khả năng là 6666 hoặc 8888.
“Hán Thăng.”
Đợi giám đốc Mã đi rồi, Diệp Ỷ mới liên lạc với Trần Hán Thăng: “Cậu khách sáo quá, mừng nhiều vậy làm gì?”
“Bạn bè kết hôn mà, tôi phải góp vui một chút chứ.”
Trần Hán Thăng cười một tiếng, nói với giọng chân thành: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Cảm nhận được sự chúc phúc thật lòng thật dạ của Trần Hán Thăng, Diệp Ỷ im lặng một lát: “Cảm ơn Hán Thăng, đợi khi nào tới lượt cậu có chuyện mừng thì nhớ báo tôi biết nhé.”
“Ha ha...”
Trần Hán Thăng cười ha ha, cúp điện thoại.
Diệp Ỷ vuốt ve chiếc phong bao lì xì nặng tay, một lúc sau mới gọi điện cho chồng: “Chồng à, tối nay anh muốn ăn gì nào, tan làm em đi mua, em nói cho anh biết một chuyện, hôm nay em gặp bạn cũ Trần Hán Thăng, chính là chủ tịch của Điện tử Quả Xác, có cơ hội em sẽ giới thiệu cho hai người làm quen, cậu ta là một thanh niên rất lợi hại, bạn gái của cậu ấy cũng rất đẹp…”
“Được, có cơ hội thì ăn với nhau một bữa nhé, anh rất kính nể chủ tịch Trần.”
Có lẽ là đang bề bộn nhiều việc nên chồng của Diệp Ỷ chỉ nói chuyện một lát rồi cúp máy.
Diệp Ỷ đứng yên lặng bên khung cửa sổ thêm một lát rồi trở về văn phòng.
Chuyện cũ lần lượt cuốn bay theo gió, thứ bị cuốn đi là tiếc nuối và tuổi trẻ, thứ được để lại chính là cuộc sống.
...
Buổi tối, bài phỏng vấn Trần Hán Thăng được phát nguyên vẹn, không cắt xén, truyền thông địa phương rất hết lòng, lập trường kiên định ủng hộ Quả Xác.
Trong bản tin, Trần Hán Thăng không chỉ tiết lộ sự cố điện thoại Samsung phát nổ mà còn tiện thể cảnh cáo một số nền tảng truyền thông.
“Ông Park Jung-Soo trưởng phòng quan hệ công chúng của Samsung cầm năm triệu tới gặp mặt, yêu cầu cộng đồng Quả Xác xóa tin tức kia đi, tôi không đồng ý.”
“Cho nên, hiện tại ngoài cộng đồng Quả Xác ra, có nơi nào khác trên mạng còn có thể đọc được tin tức về vụ nổ nữa không?”
“Tôi cho rằng cần phải giữ cái tâm chính trực, không thể tiền gì cũng nhận. Là một cổng thông tin điện tử nhưng không lên tiếng vì những người dân bình thường thì có khác gì là Hán gian?”
...
Câu nói này của Trần Hán Thăng đã thẳng thắn vạch trần “quy tắc ngầm”. Tối đó, khi vừa qua nửa đêm, mọi người lập tức phát hiện ra Tieba và Tianya đã gỡ bỏ việc chặn từ khóa, MOP.com và blog cũng lục tục có bình luận bài đăng.
Lần này thì nguy rồi. Các dư luận viên của phòng Mạng của Quả Xác cùng nhau xông lên, chỉ trong vòng một đêm đã đưa tin tức “điện thoại Samsung phát nổ làm sinh viên bị thương” lên trên đầu các trang web.
Samsung lập tức bị rơi vào vòng xoáy dư luận. Bên phía chi nhánh của công ty tại Kiến Nghiệp có rất nhiều phóng viên vây quanh cửa ra vào chờ phỏng vấn.
Sau vài ngày, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Trên mạng dấy lên một làn sóng lớn chống lại “đồ Hàn”, ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của Samsung.
Chứng kiến kết quả này, Trần Hán Thăng không khỏi cảm thán: “Ôi chao, bạo lực mạng thật đáng sợ.”
“Có điều...”
Trần Hán Thăng thoáng dừng lời: “May tôi chính là người bạo lực mạng người khác.”
...