Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 863 - Chương 863: Chuyển Đổi Linh Hoạt Giữa Một Tên Cặn Bã Và Một Gã Thầm Mến Hèn Mọn

Chương 863: Chuyển đổi linh hoạt giữa một tên cặn bã và một gã thầm mến hèn mọn Chương 863: Chuyển đổi linh hoạt giữa một tên cặn bã và một gã thầm mến hèn mọn

Hiện tại, Uông Phong và “Quả Xác Trần” không cùng một đẳng cấp, cho nên khi sự việc của Trần Hán Thăng bị lộ ra, nó nhanh chóng “cướp” được sự chú ý.

Đương nhiên, một nguyên nhân khác chính là tin tức mà Park Jung- Soo tiết lộ có độ chân thực khá cao, ngay cả đối tượng Trần Hán Thăng bắt cá hai tay đều có danh tính rõ ràng.

Một người là Thẩm Ấu Sở, sinh viên năm tư đại học Kinh tế Tài Chính Kiến Nghiệp, quê ở Xuyên Du, cô đồng thời là người đại diện theo pháp luật của cửa hàng trà sữa “Ngộ Kiến”.

Một người là Tiêu Dung Ngư, sinh viên năm tư đại học Đông Đại, cô là bạn học cấp ba của Trần Hán Thăng, đồng thời là giám đốc “công ty luật Dung Thăng”.

Mặc dù Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư học ở hai trường khác nhau, cuộc sống cũng không có gì liên quan với nhau, nhưng giữa họ có một điểm chung, đó là đều là hoa khôi của trường.

Bản thân Trần Hán Thăng vốn có tính đề tài cao, hơn nữa “gút mắc tình cảm” thú vị hơn “điện thoại phát nổ” nhiều. Cho nên, sau khi tin này được tung ra, quả nhiên đúng như Samsung dự đoán, nó lập tức san sẻ bớt một phần áp lực cho công ty.

Mọi người vừa hóng chuyện đoán định thực hư, vừa chờ Quả Xác lên tiếng.

Dù sao chủ tịch Trần công kích Samsung lâu như vậy, Samsung bịa chút chuyện bôi xấu hắn cũng không có gì lạ.

Có điều nhân lúc không có việc gì làm, mặc dù cư dân mạng nhàm chán không vào được diễn đàn của Đại học Tài chính và Đại học Đông Nam nhưng Tieba thì không hề có rào cản gì, mọi người đổ dồn qua Tieba của hai trường này xin ảnh.

Ảnh của Tiêu Dung Ngư đều được đăng công khai, trong buổi dạ hội mừng tân sinh viên có hình cô đánh đàn tranh, lúm đồng tiền cười như hoa nên rất dễ tìm ra.

Mặc dù Thẩm Ấu Sở rất ít khi chụp ảnh nhưng hằng năm cô đều giành được học bổng, những lần như vậy đều có hình chụp đăng trên website của chính quyền, không ngờ chúng cũng bị cư dân mạng đào ra.

Sau khi xem hết ảnh của hai cô gái, nhiều chàng trai đều cảm thấy, emmm... Có đôi khi cũng không thể trách Trần sư huynh đa tình.

Sau khi tin này lộ ra, Trần Hán Thăng không hề rảnh rỗi, hắn lập tức chỉ đạo tung ra toàn bộ các vụ việc điện thoại Samsung phát nổ còn lại, vừa để trả đũa vừa để di chuyển sự chú ý.

Đối với Samsung, tháng này thực sự chẳng khác gì ăn tết, tiếng nổ “bùm bùm” vang lên không ngớt bên tai, chẳng qua những quả pháo này hơi đắt một chút, cổ phiếu của bọn họ đã bốc hơi mấy chục tỷ nhân dân tệ.

Ngay sau đó, Trần Hán Thăng bắt đầu giải thích với các cuộc điện thoại gọi tới.

Đầu tiên là cha mẹ. Đối với những người nắm rõ sự việc như họ, Trần Hán Thăng không rảnh nói nhiều, chỉ nói mình sẽ xử lý tốt, không cần quá lo lắng.

Tuy nhiên, Trần Triệu Quân vẫn nhắc nhở hắn một câu nhớ gọi điện cho Lão Tiêu.

Trần Hán Thăng không khỏi cảm thán ông cụ nhà mình thật chu đáo, suýt thì hắn quên mất.

Tiếp đến là những người ủng hộ hắn vô điều kiện Vương Tử Bác, Nhiếp Tiểu Vũ và em gái Trần Lam, Trần Hán Thăng ân cần nhắc nhở bọn họ “dẹp sang một bên đứng chờ, đừng tới làm phiền anh t đẹp trai”.

Sau đó là tới lãnh đạo nhà trường, bạn bè làm ăn, đủ kiểu người quen, Trần Hán Thăng đều phải giải thích một lượt.

“Hiệu trưởng Lục, em thừa nhận hồi năm nhất em có mắc phải sai lầm nhưng sau đó em đã làm rõ rồi. Bọn chó Samsung thật vô liêm sỉ, sao bọn họ không đem chuyện hồi bé em đánh nhau bị phạt đứng ra nói luôn đi.”

“Chủ tịch Trình, tôi thừa nhận hồi năm nhất tôi có mắc phải sai lầm... Bọn chó Samsung thật vô liêm sỉ…”

“Lão Chung, tôi thừa nhận tôi từng mắc phải sai lầm... Samsung thật vô liêm sỉ…”

“Tôi thừa nhận... Samsung vô liêm sỉ…”

Trong số những người trong mạng lưới xã giao của hắn, ngoài Lục Cung Siêu cảm thấy cần phải ứng xử thận trọng với chuyện này ra, những người khác đều thấy không sao cả.

Trần Hán Thăng rất thấu hiểu, dù sao Lão Lục cũng là thầy người ta, hiện tại lại là thời điểm then chốt để nâng đại học Tài chính từ đại học hạng hai lên hạng một, một tấm gương như hắn lại xảy ra vấn đề về hình tượng, chưa biết chừng sẽ gây ảnh hưởng tới chuyện này.

Còn hạng khách quen của “quán mát-xa” như Chung Kiến Thành thì có quan điểm rất thực tế.

“Cậu nhiều tiền như thế, dù mỗi ngày tiêu mười ngàn thì có tiêu cả đời cũng không hết được.”

Lão Chung phóng khoáng nói: “Kiếm thêm hai em tiêu giúp cậu thì có làm sao?”

Trần Hán Thăng cảm động rưng rưng lệ, nếu tất cả mọi người đều vô liêm sỉ như Chung Kiến Thành thì tốt.

Một số bạn học hoặc cấp dưới trong hội sinh viên gọi điện tới hỏi han, thực ra cảm giác này rất khó chịu.

Mặc dù Trần Hán Thăng đã có chuẩn bị trước nhưng giờ hắn vẫn giống như một sinh viên đi vay nợ không trả nợ đúng hạn nên điện thoại bị gọi muốn cháy máy, ai cũng gọi tới hỏi xem có thật không.

Đợi đến khi ứng phó xong những người này, Trần Hán Thăng mới nhớ tới chuyện gọi cho Tiêu Hoành Vĩ.

“Alo, chú Tiêu.”

Trần Hán Thăng thận trọng hỏi: “Chú tan làm chưa, có tiện nói chuyện không ạ?”

“Cậu khỏi phải vòng vo, có gì nói thẳng đi.”

Giọng điệu của Tiêu Hoành Vĩ không được thân thiện, hiện giờ ông chịu nghe điện thoại của Trần Hán Thăng chẳng qua là nể mặt một đứa bé còn chưa chào đời.

“Tin tức kia của Samsung hôm nay, con muốn giải thích một chút.”

Thái độ của Trần Hán Thăng không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên giọng điệu bậc con cháu nói chuyện với thế hệ cha chú: “Thực ra đó là chuyện hiểu lầm, chuyện bọn họ nói xảy ra từ hồi năm nhất, lúc đó con quả thực đã phạm sai lầm nhưng sau đó con đã thay đổi hẳn rồi.”

“Cậu thay đổi thật không?”

Lão Tiêu hỏi ngược lại một câu như thẩm vấn tội phạm.

“Thay đổi thật ạ, chắc chắn đã thay đổi rồi.”

Căn cứ tư tưởng truyền thống “thẳng thắn được khoan hồng, ngồi tù mục xương, kháng cự bị nghiêm trị, về nhà ăn tết”, Trần Hán Thăng một mực khăng khăng mình đã cải tà quy chính.

“Hừ!”

Tiêu Hoành Vĩ hừ một tiếng, xem ra hoàn toàn không tin hắn.

Trần Hán Thăng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị ăn chửi, không ngờ một lát sau, Lão Tiêu lại bỏ qua chủ đề này.

Dường như so với một chuyện khác thì chuyện “Samsung tung tin” không có gì to tát.

“Nghe nói tháng trước cậu tới Mỹ phải không?”

Lão Tiêu đột nhiên hỏi.

“Dạ.”

Trần Hán Thăng thầm giật mình, có điều hắn phản ứng rất nhanh, lập tức “ngượng ngùng” trả lời: “Con qua đó thăm Tiểu Ngư Nhi tiện thể giúp chút sức mọn không có gì đáng kể cho vụ kiện xuyên quốc gia đó…”

“Tiểu Ngư Nhi thế nào?”

Lão Tiêu không rảnh nghe Trần Hán Thăng bốc phét, đi thẳng vào vấn đề.

“Tiểu Ngư Nhi... Cô ấy rất ổn ạ.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: “Chỉ có điều không quan tâm con, cũng không chịu ăn cơm với con, xem ra vẫn đang giận.”

“Cậu cho rằng con bé giận cậu nên mới không ăn cơm với cậu à?”

Tiêu Hoành Vĩ cười gằn: “Cậu đấy, thông minh hai mươi mấy năm, không ngờ cũng có lúc bị ngu, còn ngu hơn người bình thường nhiều.”

“Sao con lại ngu…”

Trần Hán Thăng đang định nói chuyện thì bên tai vang lên tiếng “tút tút tút”, Lão Tiêu đã cúp máy.

“Chú Tiêu làm sao vậy nhỉ?”

“Ông ấy không thèm chú ý tới những tin vỉa hè này, chẳng lẽ trong lòng đang bận tâm chuyện gì khác sao?”

“Hơn nữa rốt cuộc vì sao Tiểu Ngư Nhi lại không ăn cơm với mình nhỉ?”

...

Mang theo nhiều thắc mắc như vậy, Trần Hán Thăng mở word viết tuyên bố của Quả Xác về vấn đề này. Vì tin tức Samsung tung ra đều có bằng chứng xác đáng không thể phủ nhận được nên đành phải giải thích như thế này:

Thừa nhận chính mình từng thích hai cô gái này hồi năm nhất, tóm lại cố hết sức xóa nhòa vấn đề “bắt cá hai tay”, dùng hành vi “thầm mến” hèn mọn để khái quát vấn đề.

Bởi vì quan hệ nam nữ cũng phức tạp không thua gì não bộ con người, cho nên người yêu, người ở mức trên tình bạn dưới tình yêu, bạn bè, bạn học,… Chỉ cần Trần Hán Thăng chưa kết hôn thì có rất nhiều từ ngữ có thể dùng để mô tả.

Đám trung niên đã lập gia đình của Samsung ngay cả dạng danh ngôn triết lý như “bảo bảo là bảo bảo, bảo bối là bảo bối” cũng không biết, còn mơ hão có thể công kích hình tượng của Trần Hán Thăng.

Thực ra chỉ cần Trần Hán Thăng hơi linh hoạt một chút là có thể ngay lập tức biến “một tên cặn bã vô liêm sỉ” thành “một gã si tình hèn mọn”. Đâu thể vì hắn trồng cây si một lúc hai em mà bị phán là một tên cặn bã được.

Đợi bản thông cáo này được công bố rồi, hắn sẽ cho các dư luận viên xào xáo những chuyện xấu mà Samsung đã làm, vậy là vấn đề sẽ được bỏ qua, không để lại bất kỳ di chứng nào.

“Reng reng reng…”

Đang viết dở thì điện thoại của hắn đổ chuông, thông tin người gọi tới là mẹ Hai Mạc.

“Đây là phe Ấu Sở, làm chỗ dựa cho Thẩm khờ khạo.”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi.

Nếu như Samsung muốn gia tăng phiền nhiễu cho hắn, Trần Hán Thăng cảm thấy bọn họ thực sự đã làm được, bởi vì “phe Tiểu Ngư” và “phe Ấu Sở” sẽ đòi hắn giải thích rất nhiều lần.

...

Bình Luận (0)
Comment