Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 864 - Chương 864: Biên Thi Thi Đến Giang Lăng Tìm Ai?

Chương 864: Biên Thi Thi đến Giang Lăng tìm ai? Chương 864: Biên Thi Thi đến Giang Lăng tìm ai?

“Alo, mẹ Hai Mạc ạ.”

Cho dù trong lòng Trần Hán Thăng rất không tình nguyện nhưng vẫn phải nhận điện thoại của Mạc Kha, chắc hẳn bà đã đọc tin Samsung tung ra nên gọi điện thoại chất vấn tính thật giả của chuyện “bắt cá hai tay”.

“Hán Thăng, giờ cậu đang ở đâu?”

Sau khi nối máy, Mạc Kha hỏi thẳng.

“Cháu... Cháu bị người ta vu oan, tâm trạng hơi buồn phiền nên đang đi dạo bên ngoài một lát.”

Thấy giọng điệu của Mạc Kha không mấy thân thiện, Trần Hán Thăng nghĩ hắn không thể giải thích thẳng, nhất định phải thay đổi phương thức.

Cho nên hắn không nói mình đang ở văn phòng mà trái lại, ngụy trang thành dáng vẻ của “người bị hại”.

“Cậu bị người ta vu oan à?”

Quả nhiên, Mạc Kha bị đánh lạc hướng.

“Đúng vậy.”

Tới lúc này, Trần Hán Thăng mới bình tĩnh giải thích:

“Tin tức Samsung tung ra thực ra là vấn đề từ mấy năm trước, lúc đó cháu mới vào đại học, độc thân mười tám năm nên nhất định muốn có một cô bạn gái.”

“Tiêu Dung Ngư là bạn học cấp ba của cháu, Thẩm Ấu Sở là bạn đại học của cháu, họ đều rất xinh đẹp nên cháu đối tốt với cả hai.”

“Pháp luật cũng không quy định không được yêu thầm hai người cùng một lúc mà phải không, lúc đó thực sự có một số hiểu lầm, không ngờ chuyện qua lâu vậy rồi, Samsung còn đào lên.”

...

“Thật thế à?”

Đối mặt với những lời giải thích của Trần Hán Thăng, Mạc Kha vẫn bán tín bán nghi: “Không phải chuyện mới đây hả?”

“Chắc chắn không phải ạ.”

Trần Hán Thăng thề chắc nịch: “Không tin dì hỏi Thẩm Ấu Sở đi ạ, chắc chắn cô ấy cũng sẽ nói như thế.”

“Vậy được, tối nay dì sẽ qua Thiên Cảnh Sơn ăn cơm, tiện thể xem thử thái độ của Ấu Sở.”

Mẹ Hai Mạc nói nghiêm túc.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng thở phào một hơi, may là trước đó hắn đã nói với Thẩm Ấu Sở về việc có khả năng Samsung sẽ chơi bẩn, bôi nhọ hình tượng của Quả Xác, lúc ấy hắn còn xin Thẩm Ấu Sở không rời bỏ hắn, Thẩm khờ khạo đã đồng ý rồi.

Cho nên nếu mẹ Hai Mạc hỏi thăm, chắc hẳn Thẩm Ấu Sở sẽ nói đỡ cho hắn, ai bảo cô dễ lừa vậy chứ.

Ứng phó xong sự quan tâm của người lớn và bạn bè, tiếp theo là đến cách nhìn của đồng nghiệp và cấp dưới. Trần Hán Thăng gọi Nhiếp Tiểu Vũ vào, có một số tin hắn không tiện nghe ngóng, đành phải tìm hiểu thông qua thư ký nhỏ trung thành.

“Sau khi Samsung tung tin.”

Trần Hán Thăng hỏi: “Phản ứng của mọi người thế nào?”

“Mọi người” ở đây ý chỉ quản lý và nhân viên nhà máy điện tử Quả Xác. Nhiếp Tiểu Vũ suy nghĩ một chút: “Cách nhìn của mỗi chức vụ một khác. Nhân viên bình thường thấy thú vị, mặc dù cậu là ông chủ trả lương và cung cấp việc làm cho họ nhưng cũng là một người có tiền, mọi người đều thích xem trò cười của người có tiền, cho nên bọn họ thảo luận rất sôi nổi.”

“Ừm.”

Trần Hán Thăng gật đầu, tỏ vẻ hắn hiểu.

“Có cần ra văn bản cấm thảo luận chuyện này không?”

Nhiếp Tiểu Vũ hỏi.

“Thôi, không cần làm vậy.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Trước đây hồi đi học, chúng ta cũng thích bàn tán tin vỉa hè của các giáo viên trong trường, giáo viên còn là người làm nghề trồng người cơ đấy, tò mò là bản tính của con người, cứ kệ cho họ nói.”

Thực ra không cần phải bận tâm chuyện sau giờ làm, công nhân của dây chuyền sản xuất chế giễu một chút chuyện tình cảm của sếp lớn.

Bởi vì với họ, chỉ cần không cắt xén tiền lương, không giảm đãi ngộ, thảo luận xong họ sẽ vẫn làm việc chăm chỉ, không vì chuyện riêng của chủ mà nảy sinh suy nghĩ khác.

“Quản lý cấp trung thì sao?”

Trần Hán Thăng lại hỏi.

“Quản lý cấp trung.”

Nhiếp Tiểu Vũ khịt mũi: “Có vẻ như bọn họ đều thấy chuyện này rất bình thường. Có một số còn công khai bày tỏ nếu bọn họ cũng có tiền như vậy thì bắt cá hai tay chẳng là gì cả.”

“Ôi ôi…”

Trần Hán Thăng cười khẽ một tiếng, phản ứng này cũng bình thường.

Quản lý cấp trung của Điện tử Quả Xác có mức lương một năm khoảng một trăm năm mươi tới hai trăm năm mươi nghìn. Thu nhập này ở thời điểm năm 2006 được xếp vào loại không phải lo lắng vấn đề mua nhà, mua xe, có thể cho con cái được học hành tử tế, thậm chí hằng năm cả gia đình còn có thể đi du lịch mấy lần, nhưng nếu muốn nâng cao chất lượng sống thêm một bậc nữa thì số tiền này lại không đủ.

Cho nên, bọn họ rất khao khát cuộc sống của “người thực sự có tiền”, chưa biết chừng cũng từng ảo tưởng nếu có thu nhập một triệu một năm thì nhất định sẽ đi khắp nơi ăn chơi đàng điếm, tiêu xài xả láng.

“Lãnh đạo cấp cao và thành viên ban quản trị thì sao?”

Cuối cùng Trần Hán Thăng hỏi.

Quản lý cấp cao của Điện tử Quả Xác có thu nhập hằng năm trên bốn trăm nghìn, thành viên của ban quản trị có quyền được chia hoa hồng dự án, bọn họ là nhân vật đỉnh kim tự tháp cấu thành nên Điện tử Quả Xác.

“Bọn họ không thảo luận chuyện này.”

Nhiếp Tiểu Vũ nhún vai: “Nói chung tôi không nghe thấy họ nói gì cả, chị Tĩnh và anh Giai có nhờ tôi hỏi thử xem ngài xử lý chuyện này như thế nào, nếu như muốn làm sáng tỏ thì đề nghị không nên chần chừ lâu, tránh gây ra ảnh hưởng quá lớn, dù sao chúng ta cũng sắp tung ra dòng điện thoại thứ hai rồi, bên phía phòng Mạng đã huy động các dư luận viên dốc hết sức che giấu chuyện này.”

Trần Hán Thăng gật đầu, phản ứng của các tầng lớp đều đúng như dự đoán, lãnh đạo cấp cao đều là người khôn khéo, dù trong lòng nghĩ thế nào cũng sẽ không bao giờ công khai.

Nếu như là vấn đề khác, chắc hẳn Khổng Tĩnh sẽ tới bàn bạc với Trần Hán Thăng nhưng vấn đề tình cảm thì khá lúng túng. Có lẽ Khổng ngự tỷ không biết phải can thiệp như thế nào, chưa biết chừng trong lòng cũng hơi thất vọng.

Dù sao ở trong mắt cô, mặc dù Trần Hán Thăng không tuân theo quy tắc trong chuyện làm ăn nhưng cũng không phải kẻ đùa giỡn tình cảm của người khác, hơn nữa cô bạn gái Tiêu Dung Ngư của hắn xinh đẹp như vậy, sao hắn lại đi trêu ghẹo thêm người phụ nữ khác chứ?

“Cậu thay tôi chuyển lời cho thành viên ban quản trị.”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Nói đó là chuyện hiểu lầm. Ngày mai tôi sẽ đăng tải bài phát biểu ở cộng đồng Quả Xác.”

“Ừm.”

Nhiếp Tiểu Vũ đồng ý, nói xong chuyện công, cô ấy chuyển sang nói chuyện tư: “Samsung bóc chuyện này ra liệu có ảnh hưởng gì tới Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi không?”

Lúc hỏi điều này, Nhiếp Tiểu Vũ không nói với tư cách thư ký nhỏ mà chuyển sang thân phận thân thiết hơn như “bạn tốt, bạn đại học, em gái không có quan hệ máu mủ”.

“Chắc là không đâu.”

Trần Hán Thăng nhíu mày: “Lễ Giáng sinh năm ngoái mới khủng khiếp, có đau lòng, khổ sở gì thì cũng đã qua rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Nhiếp Tiểu Vũ rầu rĩ nói: “Thực ra nghĩ đến Tiểu Ngư Nhi, tôi cũng rất đau lòng, không biết cô ấy định ở Mỹ tới khi nào mới về.”

“Được rồi được rồi.”

Nhắc đến Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng cũng không khỏi vò đầu: “Cô mau đi đi, tiện thể qua căn-tin lấy cho tôi ít cơm.”

“Cậu không về Thiên Cảnh Sơn à?”

Nhiếp Tiểu Vũ hỏi.

“Về chứ.”

Trần Hán Thăng có phần bất đắc dĩ: “Chỉ có điều tối nay có một bề trên định tới Thiên Cảnh Sơn, bà ấy là chỗ dựa của Thẩm Ấu Sở, tôi định về nhà không ăn cơm, đóng vai đáng thương để trí trá cho qua.”

“Ồ… Tôi hiểu rồi.”

Nhiếp Tiểu Vũ đi theo Trần Hán Thăng một thời gian dài, tốc độ phản ứng cũng tăng nhanh: “Cho nên cậu định ăn no ở đây rồi về nhà lại giả vờ tuyệt thực để người ta thương hại, đồng tình, như vậy họ sẽ không nỡ mắng cậu nữa.”

“Chỉ là khổ nhục kế thôi, Nhiếp tổng chê cười rồi.”

Trần Hán Thăng chắp tay một cái.

“Cậu như vậy mà khổ nhục kế cái gì.”

Nhiếp Tiểu Vũ tức giận nói: “Người ta dùng khổ nhục kế là phải chịu khổ thật, cậu chỉ giả vờ khổ thôi, bộ trưởng Trần quá giảo hoạt, không hề chịu thiệt một chút nào.”

...

Mặc dù Trần Hán Thăng có lòng tin sau khi đăng bài phát biểu, mối nguy này sẽ được giải trừ nhưng trong mắt rất nhiều cư dân mạng, tin đồn này vẫn rất thú vị.

Nhất là đối với Hoàng Tuệ, cuối cùng cô ta cũng cảm nhận được khoái cảm “trả thù thành công”.

Năm ngoái cô ta giả mạo nhân viên của Samsung, nói địa chỉ của Thẩm Ấu Sở cho Tiêu Dung Ngư biết là hy vọng sau khi châm ngòi ly gián thành công, Quả Xác và Samsung chém giết lẫn nhau, cô ta sẽ đứng một bên thảnh thơi “tọa sơn quan hổ đấu”.

Ban đầu hai bên không quá căng thẳng, chỉ có Trần Hán Thăng hung hăng công kích, phản ứng của Samsung khá kiềm chế, trong lòng Hoàng Tuệ rất thất vọng.

Sau đó không biết vì chuyện gì, Samsung kiện Quả Xác ra tòa rồi lại tung ra chuyện Trần Hán Thăng không chung thủy trong tình yêu, Hoàng Tuệ thấy vậy chỉ muốn nâng ly làm mấy chén Martell.

Trần Hán Thăng trâu bò thì đã sao, Samsung top 500 toàn cầu thì đã sao, chẳng phải đều bị cô ta đùa bỡn quay mòng mòng cả sao.

Hôm nay Hoàng Tuệ không làm gì, chỉ ngồi đọc bình luận trên mạng. Mới đầu mọi người rất giận dữ trước hành vi của Trần Hán Thăng.

Cư dân mạng Tianya: Xét về tướng mạo, mặc dù Trần Hán Thăng có tướng phú quý nhưng ánh mắt không đứng đắn, cung phu thê lạc hãm, lúc đó tôi đã kết luận là hắn không chung thủy rồi, có ai cần xem tướng không, mời kết bạn với số QQ 624899XX, giá cả hợp lý, không lừa già dối trẻ.

Cư dân mạng Tieba: Ôi trời, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đẹp quá. Tên chó Trần Hán Thăng này lại được chơi một phát hai em, hâm mộ cậu nhỏ của hắn chết mất.

Cư dân mạng Mop.com: Tôi thấy Tiêu Dung Ngư dư sức gia nhập làng giải trí, theo đuổi phong cách ngọt ngào, chủ tịch Trần rót vốn quay lấy mấy bộ phim điện ảnh là sẽ thành “tân tứ tiểu hoa đán” ngay.

Cư dân mạng blog Sina: “Phải chăng đàn ông có tiền nhất định sẽ ngoại tình?”

Vân vân…

Tóm lại các nền tảng đều có bình luận liên quan, hơn nữa còn rất phù hợp với đặc trưng riêng của mỗi nền tảng.

Có điều, vài tiếng sau, Hoàng Tuệ phát hiện ra trên mạng đột nhiên xuất hiện một nhóm đông cư dân mạng kỳ lạ, trông bọn họ có vẻ chỉ phát biểu dựa trên góc nhìn “lý trí, trung lập, khách quan” nhưng ít nhiều gì đều đang giúp Trần Hán Thăng “chối tội”.

Lý trí - khách quan - trung lập A: Này này này, chẳng lẽ mọi người đã quên vấn đề điện thoại Samsung phát nổ rồi sao, chuyện của chủ tịch Trần là việc riêng tư nhưng chuyện điện thoại phát nổ là mâu thuẫn dân tộc nhé, đừng quên rất nhiều sinh viên đại học của chúng ta đang phải nằm trên giường bệnh.

Lý trí - khách quan - trung lập B: Tôi đồng ý, hơn nữa, đây chỉ là lời nói một phía của Samsung, có khi nào là vu oan giá họa không.

Lý trí - khách quan - trung lập C: Chủ tịch Trần có cống hiến rất lớn với nghề điện tử và nghề chuyển phát nhanh của Trung Quốc, nếu không có hắn, tất cả mọi người phải xách theo hành lý nặng trĩu đi học đại học, mua một chiếc điện thoại mất hơn năm nghìn, lấy đâu ra điện thoại hơn hai nghìn để dùng.

...

Các cư dân mạng này đang giải thích hộ cho Trần Hán Thăng, di chuyển sự chú ý, trình bày cống hiến của Trần Hán Thăng. Hoàng Tuệ không ngu, cô ta nhìn ra đây là hành động có quy mô lớn đề hạn chế tầm ảnh hưởng của “vụ việc ngoại tình”.

“Đám này chắc chắn là do Trần Hán Thăng thuê!”

Hoàng Tuệ cắn răng nghiến lợi nghĩ. Cô ta để lại bình luận dưới rất nhiều bài đăng rằng “Trần Hán Thăng là đồ vô liêm sỉ, dám làm không dám chịu, còn bỏ tiền ra thuê người chối tội thay mình”, thế nhưng hoàn toàn không có tác dụng, bình luận của cô ta nhanh chóng bị đội quân dư luận viên nhấn chìm.

“Có tiền đúng là có thể hô mưa gọi gió.”

Hoàng Tuệ đột nhiên mất hứng, cho dù Trần Hán Thăng có thảm hại ra sao thì hắn cũng đã có đủ tiền để sống mấy kiếp không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc rồi.

“Reng reng reng…”

Lúc này, bạn trai người Anh William gọi điện thoại tới nói buổi tối định hẹn uống rượu với bạn, hỏi xem Hoàng Tuệ có muốn tới không.

“Không, hôm nay em hơi tired.”

Hoàng Tuệ từ chối khá lạnh nhạt nhưng vẫn không quên chêm từ tiếng Anh vào cho đúng “mốt”.

Từ khi bài đăng dạy cách nhận biết “trai Tây không có tiền” được đăng tải trên cộng đồng Quả Xác, thái độ của Hoàng Tuệ với William cũng hơi thay đổi. Bởi vì tay bạn trai người Anh này ngoài khuôn mặt Tây ra thì trước nay chưa từng bỏ ra cho cô ta xu nào.

Mặc dù Hoàng Tuệ cảm thấy khuôn mặt của người nước ngoài rất đẳng cấp nhưng không có money thì nhất định không được, cô ta định dẫn William về nhà khoe một lần, sau đó về lại Hàng Châu sẽ chia tay anh ta.

“Chủ động đá một người nước ngoài kể ra cũng rất thú vị.”

Hoàng Tuệ quyết định xem chuyện này như một chiến công vĩ đại, sau này đi tụ tập với bạn bè sẽ giả vờ vô ý khoe ra.

Nghĩ vậy, Hoàng Tuệ đương nhiên không muốn tham gia các hoạt động chung với bạn trai, hơn nữa dạo này William qua lại khá thân thiết với một tay đàn ông người Trung.

Hoàng Tuệ từng gặp mấy lần, đối phương hình như họ “Trương”, làm nghề bán bảo hiểm, nói năng cư xử chín chắn, có điều thường xuyên đánh mắt nhìn cô ta.

Hoàng Tuệ không để tâm, cô ta cho rằng đó là ánh mắt mến mộ của cánh đàn ông với phụ nữ, có điều đối phương thực sự quá thường, mặt mũi không đẹp trai, nghề ngỗng lại bình thường, Hoàng Tuệ chẳng thèm ngó ngàng tới.

Hiện tại điều cô ta quan tâm hơn hết chính là ngày mai Trần Hán Thăng định sẽ phản công như thế nào.

“Chó cắn chó, tốt nhất là đánh nhau mới hay!”

Hoàng Tuệ mong đợi nghĩ.

...

Sáng hôm sau, không chỉ fan Quả Xác mà rất đông cư dân mạng cũng đều chờ mong lời phản hồi của Điện tử Quả Xác, thực ra nội bộ Quả Xác cũng đang chờ mong.

Hoàng Lập Khiêm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nhận được bản thông cáo của chủ tịch Trần, anh ta sẽ đăng ngay lên cộng đồng Quả Xác, sau đó tiếp tục cho nhóm dư luận viên rửa sạch vết nhơ, đánh lạc hướng chú ý.

Trần Hán Thăng đang chỉnh sửa lại lần cuối trên máy tính ngay trong văn phòng. Tối qua, phương pháp giả vờ tuyệt thực của hắn rất hữu hiệu, mẹ Hai Mạc thật sự không nỡ mắng hắn.

Đợi Mạc Kha đi rồi, Thẩm Ấu Sở đau lòng muốn vào bếp nấu đồ ăn khuya cho hắn nhưng Trần Hán Thăng thực sự không ăn nổi nữa, đành “chính trực” từ chối đề nghị này, tỏ ý bản thân phạm lỗi, đáng bị phạt.

Màn biểu diễn thuần thục trôi chảy dỗ Thẩm Ấu Sở khờ khạo sững sờ.

“Ôi, cuối cùng cũng viết xong!”

Trần Hán Thăng quẳng con chuột đi, trên màn hình máy tính là một bản thông cáo đơn giản:

Chào mọi người, tôi là Trần Hán Thăng của Quả Xác.

Hôm qua, trưởng phòng quan hệ công chúng của Samsung ông Park Jung- Soo có phát biểu liên quan tới chuyện “tôi bắt cá hai tay”. Đây thực sự là hành vi phỉ báng nghiêm trọng.

Quả thật, khi học đại học năm nhất, tôi từng rất thích Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở nhưng khi đó tôi đang trong tình trạng độc thân, thích hai cô gái xinh đẹp giỏi giang cùng một lúc là lỗi ư?

Tôi đề nghị Samsung nghiêm túc xử lý vấn đề điện thoại phát nổ, không nghe hơi nồi chõ đánh lạc hướng dư luận. Ngoài ra, tôi dám thoải mái thừa nhận chuyện tôi từng thích một lúc hai cô gái, liệu các ông có dám thừa nhận vấn đề điện thoại phát nổ là do pin không?

Nhân bài này, tôi cũng xin được kêu gọi đông đảo cư dân mạng không bịa đặt, phát tán hay tin theo tin đồn, phản đối việc bạo lực mạng.

Bản thông cáo này mang đậm dấu ấn cá nhân, đọc là biết do Trần Hán Thăng đích thân múa bút, mặc dù văn vẻ chẳng ra sao nhưng không có nhiều từ ngữ qua quýt, lấy lệ, thậm chí thẳng thắn thừa nhận sự thực “thích một lúc hai cô gái”.

Tuy nhiên, khi ấy hắn đang độc thân, đôi bên chỉ là quan hệ bạn học, thích thì có vấn đề gì?

Ngay cả Hoàng Lập Khiêm đọc thông cáo này xong cũng phải lắc đầu cảm thán, đúng là chủ tịch Trần, ngay cả thanh minh cũng sặc mùi ngang ngược.

Đương nhiên như vậy rất tốt, một chủ công ty có cá tính như vậy có thể thu hút sự chú ý của truyền thông và được giới trẻ yêu thích.

Trước đây, hiếm có chủ doanh nghiệp nào xuất đầu lộ diện trước công chúng, chủ tịch Trần xem như đã mở ra một tiền lệ tốt, bởi vì thực ra hành động “đu idol” này cũng tồn tại một hệ thống thứ hạng phân bậc.

Hiện tại đó là ngôi sao Âu Mỹ hơn ngôi sao Hàn Nhật hơn ngôi sao Hồng Kông hơn ngôi sao đại lục. Nêu một ví dụ đơn giản, chẳng hạn như:

Fan hâm mộ của Avrile cho rằng mình đẳng cấp hơn fan của DBSK.

Fan DBSK cho rằng mình đẳng cấp hơn fan Kim Thành Vũ.

Fan Kim Thành Vũ cho rằng mình đẳng cấp hơn fan Phạm Vĩ.

Vậy fan Phạm Vĩ làm sao bây giờ, được thôi, chúng tôi chọn một chủ doanh nghiệp làm thần tượng.

Các ngôi sao nhảy nhót hát hò của các người không phải cuối cùng đều là biểu diễn cho người có tiền xem sao, vậy tôi sẽ tiên phong đi thần tượng một chủ doanh nghiệp trẻ có cá tính.

Avrile? Xin lỗi, không quen.

DBSK? Xin lỗi, không quen.

Kim Thành Vũ? Xin lỗi, chưa từng nghe nói.

Lão đại của tôi là Trần Hán Thăng, chủ doanh nghiệp.

Ba tiếng “chủ doanh nghiệp” này lập tức nâng tầm đẳng cấp vượt mặt một loạt ngôi sao. Không hiểu vì sao nhưng có cảm giác ngôi sao không đẳng cấp bằng chủ doanh nghiệp.

Hoàng Lập Khiêm biết rất rõ tâm lý tế nhị này, anh ta lập tức chuẩn bị đăng tải bản thông cáo này.

...

Mười phút sau, Hoàng Lập Khiêm gõ “cốc cốc cốc” văn phòng của Trần Hán Thăng.

“Lão Hoàng, sao phòng Mạng vẫn chưa đăng bài.”

Trần Hán Thăng đang ấn phím F5 tải lại trang cộng đồng Quả Xác. Hắn định sau khi bài được đăng sẽ bóc tem hoặc phong bì.

Chú giải: Bóc tem là bình luận đầu tiên, phong bì là bình luận thứ hai.

Hoàng Lập Khiêm thoáng chần chừ như thể muốn giải thích điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, một lúc sau anh ta mới ấp úng nói: “Vừa rồi tôi đang định đăng bài thì đột nhiên phát hiện ra Tiêu tổng của công ty luật Dung Thăng đã đăng thông cáo rồi.”

“Tiểu Ngư Nhi?”

Trần Hán Thăng sững sờ, lập tức mở website của công ty luật Dung Thăng ra, quả nhiên có một thông cáo nằm ở vị trí bắt mắt:

Chào mọi người, tôi là giám đốc công ty luật Dung Thăng Tiêu Dung Ngư, rất xin lỗi vì chiếm dụng thời gian của mọi người và tài nguyên công cộng.

Liên quan tới phát biểu ngày hôm qua của Samsung, tôi xin trịnh trọng làm sáng tỏ, chủ tịch Trần Hán Thăng của Điện tử Quả Xác chỉ là bạn học cấp ba của tôi, chúng tôi không hề có quan hệ yêu đương.

Mong Samsung lập tức ngừng hành vi lan truyền phát ngôn sai sự thật. Nếu gây ra ảnh hưởng xấu và để lại hậu quả, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm theo quy định của pháp luật.

Cảm ơn mọi người đã chú ý.

Bài thông cáo này của Tiêu Dung Ngư sử dụng từ ngữ giản dị, thái độ nghiêm túc, khác hoàn toàn với dạng cường điệu nông cạn của Trần Hán Thăng.

Tuy nhiên, Trần Hán Thăng đọc xong lại chợt im lặng, nhìn chằm chằm vào câu “chúng tôi không hề có quan hệ yêu đương”, ngạc nhiên không thốt nên lời.

Đương sự nữ chính đứng ra làm sáng tỏ, chứng tỏ điều Samsung nói là giả, đứng trên góc độ doanh nghiệp thì điều này giúp bảo vệ hình tượng của Quả Xác.

Thế nhưng từ góc độ cá nhân, có lẽ sẽ hơi buồn.

“Ôi!”

Một lát sau, Trần Hán Thăng chật vật ngẩng đầu lên: “Nếu phía công ty luật Dung Thăng đã giải thích rồi thì chúng ta không cần đăng bài nữa, anh đi ra đi.”

“Vâng.”

Hoàng Lập Khiêm đi ra ngoài như thể trút được gánh nặng, anh ta cảm thấy cảm xúc của ông chủ có phần sa sút.

Trong văn phòng, Trần Hán Thăng đọc đi đọc lại thêm mấy lần nữa, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho Vương Tử Bác: “Biên Thi Thi đâu, tao có việc tìm cô ấy.”

“Cô ấy qua đó tìm mày rồi.”

Vương Tử Bác giải thích: “Bài thông cáo của Tiểu Ngư Nhi là do chính cô ấy đăng, bọn tao cũng mới thấy thôi, Biên Thi Thi đọc xong bèn nói phải đi Giang Lăng.”

“Vậy tao đợi cô ấy.”

Trần Hán Thăng gật đầu.

Một giờ sau, Trần Hán Thăng gọi tiếp cho Vương Tử Bác một lần nữa: “Biên Thi Thi đâu rồi? Từ Tân Nhai Khẩu tới Điện tử Quả Xác có cần mất nhiều thời gian vậy không, sao tao gọi điện thoại mà không ai nghe máy?”

“Không ai nghe máy hả?”

Vương Tử Bác rất buồn bực: “Rõ ràng lúc đi cô ấy nói là tới Giang Lăng mà, ngoài tìm mày ra thì còn có thể là ai nữa?”

...

Bình Luận (0)
Comment