Vương Tử Bác nói chuyện điện thoại với Trần Hán Thăng xong mới nhận ra bạn gái bỗng dưng “mất tích” một cách ly kỳ, cậu ấy hơi bận lòng nên cũng thử liên lạc với Biên Thi Thi xem sao.
“Rất yêu rất yêu anh nên sẵn lòng để anh bay tới nơi hạnh phúc hơn. Rất yêu rất yêu anh nên chỉ khi anh có được tình yêu, em mới yên lòng…”
Đây là nhạc chờ của Biên Thi Thi, bài “Rất yêu rất yêu anh” của Lưu Nhược Anh.
“Alo, Tử Bác.”
Sau khi điện thoại đổ chuông một lát, cuối cùng Biên Thi Thi cũng nghe máy.
“Cậu đi đâu vậy, Tiểu Trần bảo không gặp cậu làm tớ sợ quá, cậu không xảy ra chuyện gì chứ? Sao không nghe điện thoại của tiểu Trần…”
Trong ống nghe lập tức vang lên một loạt câu hỏi, Vương Tử Bác hỏi với giọng điệu gấp gáp, dường như còn xen lẫn một chút trách móc nhưng Biên Thi Thi không ngắt lời cậu ấy, lặng lẽ cảm nhận sự quan tâm nồng nàn này.
Thực ra, Biên Thi Thi vẫn luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc. Vương Tử Bác rất hiền lành, bình thường, ngay cả lúc đi cắt tóc cũng không đưa ra nhiều yêu cầu, chỉ nói “cắt sơ qua một chút, đừng ngắn quá.”
Sau khi cắt xong, nếu không hài lòng lắm, Vương Tử Bác cũng ngại không bảo người ta sửa, cào đại tóc mấy cái rồi ấp úng trả tiền đi về, trong lòng quyết định sau này sẽ không tới quán cắt tóc này nữa.
Một người bạn trai như vậy chắc chắn không thú vị nhưng cậu ấy rất chân thành trong chuyện tình cảm, sẵn sàng dốc hết lòng hết dạ.
“Tiểu Ngư Nhi cũng nên được hạnh phúc như vậy.”
Biên Thi Thi nói thầm thì một mình.
“Gì?”
Vương Tử Bác ngạc nhiên, vừa rồi hình như cậu ấy nghe thấy từ “Tiểu Ngư Nhi”.
“Không có gì.”
Biên Thi Thi bỏ qua chủ đề này: “Cậu không cần lo đâu, tớ đến nơi mình muốn đến rồi.”
“Cậu tới cửa nhà máy Điện tử Quả Xác rồi à?”
Vương Tử Bác vẫn tưởng Biên Thi Thi đi gặp Trần Hán Thăng.
“Tử Bác...”
Biên Thi Thi không trả lời, chỉ buồn rầu hỏi: “Nếu ngày nào đó tớ cãi nhau với Trần Hán Thăng, cậu sẽ đứng về phe ai?”
“Hả?”
Vương Tử Bác giật mình, vấn đề này trước đây Biên Thi Thi từng hỏi rồi, lần đó câu trả lời của Vương Tử Bác không đủ hoàn hảo, bạn học Thi Thi hơi giận cậu ấy một chút.
Sau đó, Vương Tử Bác hỏi Trần Hán Thăng câu trả lời đúng là gì, cậu ấy biết hiện tại là lúc cần phải “bán bạn cầu vinh”, ở trước mặt bạn gái, đương nhiên phải dỗ bạn gái vui trước đã.
“Chắc chắn tớ sẽ đứng về phe cậu!”
Vương Tử Bác tỏ thái độ một cách dứt khoát.
“Hừ! Vậy còn tạm.”
Biên Thi Thi kiêu ngạo trả lời, Vương Tử Bác thấy bạn gái vừa lòng, cậu ấy cũng bật cười.
Tuy nhiên, trong lòng cậu ấy thấy rất lạ, bởi vì tiếng ồn bên phía Biên Thi Thi không giống ở nhà máy mà giống như ở sân trường đại học hơn, thậm chí còn nghe thấy có người gọi to “tiết sau học toán cao cấp, giáo viên điểm danh đấy, chạy nhanh lên!”
“Thế, giờ cậu…”
Vương Tử Bác đang định hỏi thì Biên Thi Thi ngắt lời: “Được rồi, không nói nữa, thực ra tớ sẽ không cãi nhau với Trần Hán Thăng đâu.”
“Vậy sao cậu lại phân vân chuyện này?”
Vương Tử Bác không biết nên khóc hay cười nói: “Chúng ta đều là người lớn rồi, sao lại cãi nhau như trẻ con chứ.”
“Nếu như cãi nhau.”
Có điều, Biên Thi Thi lại nói bổ sung thêm một câu: “Vậy nhất định là vì Tiểu Ngư Nhi.”
...
Thực ra, vừa rồi Vương Tử Bác nghe rất chuẩn, Biên Thi Thi quả thực không ở Điện tử Quả Xác. Cô ấy đang ở sân trường đại học Kinh tế Tài Chính Kiến Nghiệp.
Đây mới là mục đích Biên Thi Thi đến Giang Lăng, Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng đều đoán sai.
Buổi sáng, lúc nhìn thấy thông cáo của Tiêu Dung Ngư, Biên Thi Thi có thể tưởng tượng ra Tiểu Ngư Nhi đau lòng thế nào khi viết “chủ tịch Trần Hán Thăng của Điện tử Quả Xác chỉ là bạn học cấp ba của tôi, chúng tôi không hề có quan hệ yêu đương”.
“Chắc hẳn là trong trạng thái vừa lau nước mắt vừa lo lắng ảnh hưởng tới bé Tiểu Ngư Nhi con, cố nén không rơi lệ để viết bản thanh minh ấy.”
Biên Thi Thi vừa đau lòng vừa buồn bực.
Đau lòng là vì bạn thân Tiểu Ngư Nhi. Vì cảm xúc này, cộng thêm công việc ở công ty không bận lắm nên Biên Thi Thi định tới gặp Thẩm Ấu Sở, nói thẳng chuyện Tiểu Ngư Nhi có bầu.
Buồn bực là vì nói chuyện này ra nhất định sẽ khiến Thẩm Ấu Sở tổn thương. Có điều nếu như nhất định phải chọn một trong hai, cuối cùng Biên Thi Thi sẽ vẫn chọn Tiêu Dung Ngư.
Ngoài việc Tiêu Dung Ngư là bạn tốt của cô ấy ra còn một vấn đề nữa là đứa trẻ không thể không có cha.
...
Buổi sáng ở đại học Tài chính cũng giống như bao trường đại học khác, sinh viên thích cú đêm dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ vội vàng chạy tới tòa nhà giảng đường.
Có một số người theo thói quen chạy tới quán trà sữa “Ngộ Kiến” ở gần sân thể dục mua một cốc trà sữa mang tới lớp, vừa hút vừa cố chịu qua bốn mươi phút đồng hồ nhàm chán.
Biên Thi Thi cũng từng tới đây. Lần trước cô ấy tới đây là từ năm ngoái, cửa hàng trà sữa dường như không có gì thay đổi, chẳng qua chiếc ghế mây đã bạc màu hơn, hơi có cảm giác của “quán cũ”.
Điều duy nhất không thay đổi chính là chú mèo béo Đoàn Viên, nó uể oải nằm rạp dưới đất, thỉnh thoảng có con gái đi ngang qua ngồi xuống xoa đầu mèo béo, sau đó bật cười, chạy đi cùng với bạn cùng phòng.
Đoàn Viên đã quen với chuyện ấy, nó chẳng buồn hé mắt ra nhìn, bất đắc dĩ phẩy đuôi mấy cái như thể chê các chị gái này thật phiền, đến ngủ cũng không yên.
“Xin chào.”
Một sinh viên nữ làm thêm ở cửa hàng trà sữa này lại gần lịch sự hỏi: “Sư tỷ muốn uống gì không ạ?”
Biên Thi Thi đã học năm tư đại học, sắp tốt nghiệp rồi, hơn nữa còn làm việc ở công ty luật lâu như vậy, thần thái khác hẳn các đàn em năm hai, năm ba.
“Cho chị một cốc sinh tố xoài xịt kem.”
Trước tiên, Biên Thi Thi gọi đại một thứ đồ uống, sau đó mới hỏi dò: “Chị muốn gặp Thẩm Ấu Sở, xin hỏi em có tiện chuyển lời giúp không?”
“Dạ?”
Em sinh viên đại học đột nhiên tỏ ra cảnh giác: “Chị cần gặp Thẩm sư tỷ làm gì?”
Hôm qua, sau khi chuyện tình cảm của Trần sư huynh lộ ra đã gây nên chấn động lớn trong trường đại học Tài chính, bởi vì đối với sinh viên của trường, Trần Hán Thăng chính là một trong những thương hiệu của đại học Kinh tế Tài Chính Kiến Nghiệp.
Trên diễn đàn cũng xuất hiện rất nhiều suy đoán, phó bí thư đoàn Quan Thục Mạn lại có việc phải làm, xóa bài suýt gãy cả cổ tay.
Hồ Lâm Ngữ cũng đã cảnh cáo, nếu có người ngoài tới dò la linh tinh thì cứ báo thẳng với bảo vệ của trường, cho nên sinh viên làm thêm ở cửa hàng trà sữa tưởng rằng Biên Thi Thi là phóng viên tới nghe ngóng tin vỉa hè.
“Em cứ nói với chị ấy chị là Biên Thi Thi, bạn gái Vương Tử Bác.”
Biên Thi Thi nhận ra em sinh viên làm thêm này không tin mình nên thoải mái nói ra tên mình, thậm chí lấy thẻ sinh viên ra cho đối phương xem.
Xem giấy chứng nhận xong, em sinh viên không nghi ngờ gì nữa, xoay người liên hệ với Thẩm sư tỷ.
Cửa hàng trà sữa có vài sinh viên làm thêm. Bên này đang gọi điện thoại, bên kia có người bật loa, trùng hợp cũng là bài “Rất yêu rất yêu anh” của Lưu Nhược Anh.
...
Nếu như em lùi trở về vị trí một người bạn
Anh sẽ không cần phải khó xử như vậy nữa
Rất yêu rất yêu anh
Cho nên sẵn sàng không níu giữ anh
Để anh bay tới nơi hạnh phúc hơn
...
Nghe thấy giai điệu êm tai này, Biên Thi Thi bỗng thấy ngẩn ngơ.
Trần Hán Thăng sớm muộn gì rồi cũng biết, liệu hắn có khó xử lắm không?
Thẩm Ấu Sở có chủ động buông tay không?
Cảnh giới cao nhất khi yêu một người rốt cuộc là hy sinh hay bao dung?
Chẳng bao lâu sau, bên tai vang lên tiếng của em sinh viên làm thêm: “Biên sư tỷ tới, Ấu Sở sư tỷ tới rồi...”
Biên Thi Thi ngẩng đầu lên, đằng trước có người bước vội tới, dáng vẻ cúi đầu của đối phương trông hơi thiếu tự tin nhưng thân hình tắm mình trong nắng sớm lại hết sức duyên dáng.
Mèo béo Đoàn Viên cũng vui vẻ đứng dậy, lê cơ thể béo mập của nó chạy ùa tới. Thân hình tròn lẳn của nó khiến mọi người bật cười. Tất cả đều có vẻ rất thú vị, Biên Thi Thi thậm chí không nỡ phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ này.
...