Người có thể khiến Đoàn Viên phấn khích như vậy chỉ có thể là “mẹ” Thẩm Ấu Sở.
Đợi Thẩm Ấu Sở tới gần, Biên Thi Thi đứng dậy khỏi ghế ngồi, gật đầu chào: “Ấu Sở, chào cô.”
“Chào cô…”
Thẩm Ấu Sở cũng khe khẽ chào lại.
Lần trước Biên Thi Thi tới đây không biết quan hệ giữa cô gái này và Tiêu Dung Ngư, hiện tại cô ấy đã biết hết mọi chuyện, trong lòng bất giác nghiêm túc so sánh.
Biên Thi Thi là bạn thân của Tiểu Ngư Nhi đương nhiên sẽ cố gắng tìm ra bằng chứng chứng tỏ Tiểu Ngư Nhi đẹp hơn Thẩm Ấu Sở, thế nhưng quan sát một lúc lâu, Biên Thi Thi không thể không thừa nhận, Thẩm Ấu Sở không tệ chút nào.
Quần áo bình thường, chỉ là áo dài tay giản dị và áo khoác, quần bò màu xanh, đi kèm một đôi giày trắng, mộc mạc không khác gì các sinh viên làm thêm trong cửa hàng trà sữa.
Có điều nếu có một khuôn mặt đẹp hoàn hảo thì khác.
Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đẹp theo hai kiểu khác nhau. Tiêu Dung Ngư có khuôn mặt trái xoan xinh xắn, khi cười có lúm đồng tiền rất sâu ở hai bên, nhìn là biết tính cách hoạt bát, ngọt ngào.
Thẩm Ấu Sở trông trầm hơn, da trắng trẻo, đường nét rất dịu dàng, mái tóc dài mềm mại xõa trên vai, đuôi tóc uốn cong một cách tự nhiên.
Thấy Biên Thi Thi nhìn mình chằm chằm, cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Đương nhiên Thẩm Ấu Sở có biết Biên Thi Thi, không chỉ từng nghe Trần Hán Thăng nhắc đến mà bản thân cô cũng đã từng gặp Biên Thi Thi. Trước đây khi Vương Tử Bác “lấy thân mình cản họng súng” cưỡng ép tỏ tình, Thẩm Ấu Sở đang ở ngay bên cạnh, tận mắt nhìn thấy.
Có một điều lạ lùng là với quan hệ của Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, lẽ ra “người nhà” của hai người phải thường xuyên tụ hội mới phải. Vậy nhưng Trần Hán Thăng chưa từng có suy nghĩ này. Lần nào Vương Tử Bác tới Thiên Cảnh Sơn cũng đều đi một mình.
Với tính cách của Thẩm Ấu Sở, không đời nào có chuyện cô chủ động mời Vương Tử Bác và Biên Thi Thi tới tụ hội, cho nên chuyện kỳ lạ này cứ duy trì mãi tới tận giờ.
Trên thực tế, quả thực “người nhà” của cả hai vẫn thường xuyên gặp gỡ, nhưng nữ chính không phải Thẩm khờ khạo, mà là Tiêu Dung Ngư hiện tại đang ở Mỹ.
“Cô...”
Biên Thi Thi quan sát xong, muốn nói chuyện nhưng lại hơi do dự, trong lòng cô ấy có rất nhiều lời muốn nói, không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng đành phải mở đầu bằng một câu thông thường: “Dạo này cô đang bận chuyện gì vậy?”
“Tôi đang chuẩn bị tài liệu phỏng vấn.”
Thẩm Ấu Sở dịu dàng trả lời.
“Tôi nghe Vương Tử Bác nói cô thi đậu nghiên cứu sinh ở đại học Kiến Nghiệp rồi.”
Biên Thi Thi chân thành nói: “Chúc mừng cô nhé.”
“Cám ơn.”
Thẩm Ấu Sở lịch sự cảm ơn, sau đó lại cúi đầu xuống.
Tình huống trở nên bế tắc, mèo béo Đoàn Viên thân thiết cọ quanh chân, Biên Thi Thi đang yên lặng sắp xếp câu từ, phải làm sao để nói sự thực cho Thẩm Ấu Sở một cách uyển chuyển nhất.
Thẩm Ấu Sở cảm thấy Biên Thi Thi là khách, lại là bạn gái của Vương Tử Bác, cô nên tiếp đón thật đàng hoàng mới phải.
“Cô, cô có muốn cho mèo ăn không?”
Thẩm Ấu Sở chẳng mấy khi mới chủ động lên tiếng.
Bởi vì lần trước Biên Thi Thi tới đây chơi với Đoàn Viên suýt bị nó cào nên Thẩm Ấu Sở phải lấy một ít đồ ăn cho mèo ra, nhờ vậy mà Biên Thi Thi mới vuốt được lông của mèo béo.
“Cho mèo ăn?”
Biên Thi Thi thoáng sửng sốt. Hôm nay cô ấy hoàn toàn không có tâm trạng chơi với mèo, nhưng nhìn thấy sự đơn thuần trong đôi mắt hoa đào của Thẩm Ấu Sở, Biên Thi Thi cảm nhận được thiện ý và sự hữu hảo.
“Nếu cô muốn cho mèo ăn thì tôi, tôi đi lấy một ít đồ ăn cho mèo.”
Thẩm Ấu Sở nói lắp bắp, nói xong cô cũng cảm thấy mình không “phát huy” tốt, khuôn mặt nhỏ có phần uể oải.
Biên Thi Thi bỗng mềm lòng, bờ vai căng lên nãy giờ bỗng thả lỏng, Thẩm Ấu Sở rõ ràng là một cô gái hay xấu hổ, không giỏi ăn nói nhưng rất hiền lành.
“Mình phải làm tổn thương một cô gái như vậy sao?”
Biên Thi Thi hơi dao động. Cô ấy vội vàng gạt bỏ suy nghĩ này, đồng thời thầm nhủ “đứa trẻ không thể không có cha, mình là dì của bé Tiểu Ngư Nhi con, mình phải giúp Tiểu Ngư Nhi...
Sau một lúc lâu, ánh mắt của Biên Thi Thi kiên định trở lại, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Vậy cảm ơn cô.”
Thấy thiện ý của bản thân được đón nhận, Thẩm Ấu Sở rất vui, cô vào trong quán lấy một túi nhỏ đồ ăn cho mèo ra, để bên cạnh Biên Thi Thi.
Cảnh tượng này rất hài hòa. Thẩm Ấu Sở và Biên Thi Thi đều ngồi xổm xuống đút cho Đoàn Viên ăn, cửa hàng trà sữa bật bài hát đang thịnh hành mà giới trẻ thích, trong lòng Thẩm khờ khạo cũng ấm áp, cô đang thầm lên kế hoạch trưa nay sẽ nấu gì cho Biên Thi Thi ăn.
Cho tới khi, tí tách, tí tách, tí tách...
Biên Thi Thi ngồi đút cho mèo ăn rồi bỗng nhiên khóc.
Nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống mặt đất, thỉnh thoảng có vài giọt rơi xuống bộ lông màu cam của Đoàn Viên, Đoàn Viên nhận ra, quay đầu lại kêu “meo” một tiếng.
“Cô sao vậy?”
Thẩm Ấu Sở sợ quá, căng thẳng không biết phải làm sao, vội vàng lau nước mắt giúp cô ấy.
Một lát sau, Biên Thi Thi dần bình tĩnh lại, nước mắt cũng ngừng rơi.
Cô ấy ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe nhìn Thẩm Ấu Sở, vẻ mặt khá phức tạp, hơi áy náy nhưng hơn tất cả là kiên định.
“Ấu Sở...”
Biên Thi Thi gọi một tiếng.
“Tôi đây.”
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng đáp.
“Tiểu Ngư Nhi có bầu rồi.”
Biên Thi Thi cụp mắt, bình tĩnh nói một câu.
Thẩm Ấu Sở hơi thắc mắc, một là không biết “Tiểu Ngư Nhi” là ai, hai là không kịp hiểu “có bầu” là sao.
“Meo...”
Đoàn Viên kêu một tiếng, nó cảm nhận được cảm xúc dao động của Biên Thi Thi.
“Tiêu Dung Ngư...”
Biên Thi Thi hít sâu một hơi, giống như thể tiếng kèn lệnh ở thời khắc mấu chốt khi thi kéo co, người chơi ở một bên chuẩn bị dồn sức giật mạnh phát cuối cùng để giành chiến thắng.
“Tiêu Dung Ngư có bầu rồi, cha của đứa bé là Trần Hán Thăng, hiện tại đã hơn hai tháng rồi, Trần Hán Thăng vẫn chưa biết chuyện này nhưng tôi không đành lòng nhìn Tiêu Dung Ngư lấy nước mắt rửa mặt mỗi khi đêm xuống, cô ấy quá khổ, ngày nào cũng khóc, còn cố nén không dám khóc, tôi rất đau lòng...”
Quả nhiên, Biên Thi Thi lập tức tung đòn quyết định, không cho Thẩm Ấu Sở có cơ hội phản bác lại câu nào.
“Ấu Sở, xin lỗi, rất xin lỗi…”
Biên Thi Thi nói liền một lèo xong liền xin lỗi.
Biên Thi Thi thật sự rất áy náy nhưng đứng ở góc độ của cô ấy, hiện giờ không có lựa chọn nào khác.
Tiểu Ngư Nhi thực sự quá khổ.
Có điều, đối với Thẩm Ấu Sở, mặc dù cô nghe hiểu nhưng thế giới của cô lại “ầm” một tiếng, sụp đổ.
“Cô ấy có bầu rồi sao, Tiểu Trần là cha sao?”
“Nếu vậy, Tiểu Trần sẽ xây tổ ấm ba thành viên với người khác, có bé con, có mẹ, có cha.”
“Mình... Có phải nên rời đi không?”
“Thế nhưng mình cũng muốn xây tổ ấm ba thành viên với Tiểu Trần.”
...
Rõ ràng ánh nắng rất đỗi ấm áp nhưng khi nắng buông xuống vai của Thẩm Ấu Sở, cô chỉ cảm thấy lạnh buốt.
“Ấu Sở, Ấu Sở.”
Biên Thi Thi gọi mấy lần, Thẩm Ấu Sở không có phản ứng gì.
Biên Thi Thi hốt hoảng đẩy cánh tay của Thẩm Ấu Sở. Thẩm Ấu Sở bối rối hoàn hồn, ngẩng đầu lên thấy xung quanh trắng xóa, thì ra không biết từ lúc nào, cô đã bất giác rơi lệ.
“Tiểu Trần làm cha, vậy… Vậy tốt quá, hắn hạnh phúc, tôi cũng có thể yên tâm.”
Thẩm Ấu Sở thì thầm, cố gắng hết sức nói bằng giọng chúc phúc, thậm chí còn muốn cười một cái, thế nhưng nước mắt như mưa ngăn Thẩm Ấu Sở lừa mình dối người.
“Meo!”
Mèo béo Đoàn Viên thấy “mẹ” buồn bèn nhe răng trợn mắt gào lên với Biên Thi Thi.
“Ấu Sở...”
Biên Thi Thi nắm chặt bàn tay của Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở nói vậy, xem ra là định chia tay, tác hợp cho Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, giống như lời bài hát kia vậy: Rất yêu rất yêu ngươi nên sẵn sàng để anh bay tới nơi hạnh phúc.
Theo lý thuyết, Biên Thi Thi đã đạt được mục đích nhưng cô ấy hoàn toàn không vui nổi.
Lúc này Biên Thi Thi mới cảm nhận được, hóa ra trong lòng Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng cũng quan trọng như vậy.
“Tôi, tôi đi rửa mặt.”
Lúc này, Thẩm Ấu Sở mới thể hiện ra sự cứng cỏi của một cô gái trưởng thành từ trong gian khó. Cô cố gắng muốn đứng dậy nhưng hai chân bủn rủn.
Biên Thi Thi đưa tay đỡ cô lên, Thẩm Ấu Sở vẫn không quên nói một tiếng “Cám ơn”.
Thẩm Ấu Sở không biết mình làm sao tới được chỗ vòi nước ở sân thể dục, khi dòng nước máy mát lạnh xối vào mặt, đầu óc cô từ từ tỉnh táo lại. Cô nghĩ tới bà nội, nghĩ tới em gái, nghĩ tới Hồ Lâm Ngữ, cũng nghĩ tới những lời Biên Thi Thi vừa nói.
“Ọe...”
Đột nhiên, Thẩm Ấu Sở cảm thấy ngực nôn nao dữ dội, cô không nhịn được nhào tới nôn xuống bể nước.
...