Bạn học Biên Thi Thi hoàn toàn không nhìn thấy Thẩm Ấu Sở nôn, nếu không nhất định cô ấy có thể ý thức được điều gì đó, bởi vì triệu chứng này rất giống Tiểu Ngư Nhi năm ngoái.
Các sinh viên làm thêm ở cửa hàng trà sữa phát hiện ra Thẩm sư tỷ khóc, có người chạy tới quan tâm hỏi thăm, có người gọi điện thoại cho Hồ Lâm Ngữ, có người ngăn Biên Thi Thi lại, không cho “kẻ đầu sỏ” bỏ đi.
Tiểu Hồ cực kỳ ngạc nhiên khi nhận được điện thoại, lại có người dám bắt nạt Thẩm Ấu Sở ngay trong sân trường đại học Kinh tế Tài Chính Kiến Nghiệp sao?
Không kể đến tầm ảnh hưởng của Trần Hán Thăng ở ngoài trường học, chỉ riêng trong trường thôi, Trần Hán Thăng vẫn còn đang giữ chức chủ tịch hội sinh viên.
“Chờ một chút, tôi tới ngay.”
Tiểu Hồ nhanh chóng chạy từ Thiên Cảnh Sơn tới, gặp được Biên Thi Thi ở cửa hàng trà sữa.
Hồ Lâm Ngữ và Biên Thi Thi không phải mới gặp nhau lần đầu, lúc trước khi Vương Tử Bác tỏ tình, Tiểu Hồ cũng là một trong số những người đứng hóng chuyện.
Chỉ có điều hai người chưa từng nói gì với nhau nên không thân quen.
Hồ Lâm Ngữ không biết Biên Thi Thi ở đây làm cái gì, ngờ vực nhìn cô ấy mấy lần, sau đó tới chỗ Thẩm Ấu Sở, vỗ vai cô hỏi: “Ấu Sở, cậu sao vậy?”
Thẩm Ấu Sở vừa mới nôn khan xong, đang ngẩn người nhìn bể nước, cô vốn hơi khờ, lúc ngẩn người trông lại càng khờ hơn, Hồ Lâm Ngữ gọi to mấy lần, Thẩm Ấu Sở mới nhận ra, lúng túng ngẩng đầu lên: “Ơ?”
Có điều dáng vẻ ngốc nghếch này lại càng làm người ta yêu thương hơn, trên hàng mi dài đọng mấy giọt nước không rõ là nước máy hay nước mắt, đôi mắt hoa đào ngập tràn bối rối, giống như thể cuộc đời bỗng nhiên mất phương hướng.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, trong lòng Hồ Lâm Ngữ hơi hoảng hốt, cô ấy là bạn cùng phòng với Thẩm Ấu Sở bốn năm, thời gian ở chung dài như vậy nên hiểu rất rõ cô bé người Xuyên Du này.
Mặc dù Thẩm Ấu Sở sống kín đáo, không có khả năng xã giao, ngay cả đi mua đồ ăn ở căn-tin cũng lắp bắp nhưng bản chất cô rất kiên cường, nhất là vì bà và em gái, cuộc sống của Thẩm Ấu Sở luôn mang tinh thần cố gắng hăng hái tiến tới.
Có thể nói rằng mặc dù con đường trưởng thành của Thẩm khờ khạo rải đầy chông gai nhưng trong lòng cô luôn ngập tràn ánh nắng.
Sau khi gặp được Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở vẫn rất cố gắng nhưng phương hướng đã từ từ thay đổi. Trước đây cô cố gắng trăm phần trăm vì bà nội và em gái, còn giờ có thêm một người nữa là Trần Hán Thăng.
“Hồ sư tỷ.”
Lúc này, em sinh viên đại học làm thêm ở cửa hàng trà sữa chỉ vào Biên Thi Thi, bực bội nói: “Chính người đó làm Ấu Sở sư tỷ khóc, biết vậy em đã không cho cô ấy uống trà sữa rồi!”
“Chị biết rồi.”
Hồ Lâm Ngữ lau nước mắt cho Thẩm Ấu Sở trước, sau đó sải bước đi tới trước mặt Biên Thi Thi, hỏi thẳng thừng: “Cô là ai, tại sao lại ức hiếp Thẩm Ấu Sở?”
Theo lý thuyết, nếu là cô gái Vương Tử Bác thích thì đáng ra phải là người một nhà mới phải, làm thế này thật trái lẽ thường.
Hốc mắt của Biên Thi Thi vẫn đỏ hoe, mặc dù từ đầu tới cuối, cô ấy luôn đứng về phía Tiêu Dung Ngư nhưng dù sao cũng làm Thẩm Ấu Sở tổn thương nên cảm giác áy náy vẫn luôn quanh quẩn trong lòng.
Đối mặt với sự chất vấn mạnh mẽ của Hồ Lâm Ngữ, Biên Thi Thi cũng không có ý định giấu giếm.
“Tôi là Biên Thi Thi.”
Biên Thi Thi nói khẽ: “Bạn thân của bạn gái Trần Hán Thăng.”
“Cái gì?”
Hồ Lâm Ngữ sửng sốt một chút, dường như cô ấy vừa nghe thấy một chuyện cười siêu hài hước.
“Bạn thân của bạn gái Trần Hán Thăng” rõ ràng chính là cô ấy, vậy mà còn có người dám giả mạo, chẳng lẽ thân phận này đáng tiền lắm sao?
“Hừ, cô chớ nói bậy.”
Hồ Lâm Ngữ cười gằn, vạch trần: “Bạn thân của Thẩm Ấu Sở chỉ có một mình Hồ Lâm Ngữ tôi, trước nay chưa từng nghe nói còn có ai khác, nếu cô không chịu nói thật…”
“Nhẹ thì tôi sẽ báo cảnh sát, nặng thì sẽ nói với Trần Hán Thăng.”
Hồ Lâm Ngữ uy hiếp: “Trần Hán Thăng hung dữ thế nào thì không cần tôi phải nói nhiều đâu đúng không.”
Tiểu Hồ không hề nhận ra câu ấy có vấn đề gì, có lẽ vì trong tiềm thức của cô ấy, tự thú với cảnh sát thì còn có cơ hội hối cải, làm lại cuộc đời.
Còn nếu để Trần Hán Thăng trả thù thì chuyện không còn có thể do bản thân quyết định được nữa. Nghe nói phó phòng của công ty Samsung Nhan Ninh đã trở thành gián điệp thương mại của Quả Xác, trước đó đã xảy ra những chuyện “đày đọa” gì thì Hồ Lâm Ngữ không tưởng tượng ra nổi.
Trong đám bạn bè của Trần Hán Thăng có một nhận thức chung là: Chỉ cần đối phương không giở trò lưu manh thì phía tôi sẽ trịnh trọng hứa hẹn tuyệt đối không lôi Trần Hán Thăng ra.
“Tôi không phải bạn thân của Thẩm Ấu Sở.”
Biên Thi Thi thông minh hơn nhiều, thấy Hồ Lâm Ngữ hiểu lầm thì nhìn chằm chằm đối phương một lúc, nói: “Tôi là bạn thân của Tiêu Dung Ngư.”
“Tiêu Dung Ngư?”
Tốc độ phản ứng của Hồ Lâm Ngữ chậm hơn nhiều, mất một lúc lâu cô ấy mới hiểu ra mối quan hệ lằng nhằng này.
Ý của Biên Thi Thi là bạn gái của Trần Hán Thăng là Tiêu Dung Ngư?
“Cho nên cô tới đây để công khai chủ quyền à?”
Ánh mắt của Hồ Lâm Ngữ trở nên hung ác. Bạn thân của Tiêu Dung Ngư chạy tới đại học Tài Chính còn làm Thẩm Ấu Sở khóc, đây đúng là một hành vi khiêu khích cực kỳ nghiêm trọng.
Chẳng khác gì thời cổ đại đánh nhau, đối phương hành quân tránh né đoàn quân tiên phong của đại tướng, tấn công thẳng chủ soái, chuyện này khiến Hồ Lâm Ngữ thấy rất mất mặt, còn cảm thấy bị xem thường.
Sao nào, Tiêu Dung Ngư có bạn thân thì chẳng lẽ Thẩm Ấu Sở liền không có bạn thân sao?
“Cô nói chuyện thú vị thật đấy.”
Đã làm rõ thân phận rồi, Hồ Lâm Ngữ không nói năng khách sáo giữ thể diện gì nữa: “Bạn gái của Trần Hán Thăng là Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ấu Sở đại học Tài chính, sáng hôm nay Tiêu Dung Ngư nhà các cô còn đăng bài tuyên bố cô ấy và Trần Hán Thăng không hề có quan hệ yêu đương.”
“Nực cười!”
Hồ Lâm Ngữ nói xong, không nhịn được trào phúng một câu: “Người ta đã giải thích vậy rồi, cô còn tới đây nói ngược lại, đúng là hoàng hậu không gấp, cung nữ đã gấp.”
Lúc nói câu này, Tiểu Hồ hoàn toàn không ngờ câu này cũng rất đúng với mình.
Tình huống hiện tại khá thú vị, đây là lần đầu tiên hai người ủng hộ siêu cấp của “phe Tiểu Ngư” và “phe Ấu Sở” trực tiếp chạm trán.
Nếu như kể lại chuyện này bằng giọng của nghệ nhân tướng thanh thì chính là “hạ tuần tháng ba năm Bính Tuất, Biên tướng quân “phe Tiểu Ngư” và Hồ tướng quân “phe Ấu Sở” oan gia ngõ hẹp gặp nhau, Biên tướng quân cơ trí, tỉnh táo, Hồ tướng quân dũng mãnh vô song, một trận chiến đẫm máu là điều khó lòng tránh khỏi, đất trời cũng theo đó mà biến sắc...”
Có điều tình huống thực tế lại là Biên Thi Thi không muốn cãi nhau với Hồ Lâm Ngữ, cô ấy cũng không cách nào giải thích rằng Tiểu Ngư Nhi đăng thanh minh như vậy là để bảo vệ Quả Xác và Trần Hán Thăng, bởi vì đương sự nữ chính đã nói vậy rồi, tin tức Samsung khui ra đương nhiên là dối trá.
Mặc dù phương thức giải quyết kiêu ngạo nên có vẻ hơi vô tình nhưng một lần nữa Tiêu Dung Ngư lại im lặng ôm hết khổ sở vào người.
“Mình là bạn thân của Tiểu Ngư Nhi, cũng là dì của bé Tiểu Ngư Nhi con, cho dù sai thì mình cũng phải làm như vậy!”
Biên Thi Thi nghĩ thầm như vậy. Cô ấy thấy tâm trạng của Thẩm Ấu Sở đã hơi ổn định nên đi qua đó khẩn khoản nói xin lỗi, sau đó rời khỏi đại học Tài chính.
“Định đi à?”
Có nhiều chuyện Hồ Lâm Ngữ chẳng hề hay biết gì, cô ấy thấy hơi tẻ nhạt, còn đang chờ Biên Thi Thi đại chiến ba trăm hiệp với mình.
“Sức chiến đấu hạng xoàng mà cũng dám tới địa bàn người khác khiêu khích, chậc!”
Hồ Lâm Ngữ lắc đầu coi khinh, đi tới trước mặt Thẩm Ấu Sở, an ủi: “Đừng sợ, đối tượng xâm nhập đã bị tớ đuổi đi rồi, lần sau nếu còn xảy ra chuyện này nữa, cậu không nên cãi nhau với cô ấy mà call ngay cho tớ, tớ uýnh mấy cú là đối phương ngã ngựa ngay.”
Hồ Lâm Ngữ hơi đắc ý, đây không chỉ là thắng lợi của một cá nhân mà còn là vinh quang của cả một tập thể.
“Lâm Ngữ.”
Tuy nhiên, điều khiến người ta phải giật mình kinh ngạc chính là Thẩm Ấu Sở đang ngẩn người lại bỗng nhiên nói ra một câu nghe rợn cả người: “Tớ muốn chia tay với Tiểu Trần.”
“Cái gì?!”
Hồ Lâm Ngữ giật nảy mình, sửng sốt một lúc lâu, sau đó thốt ra một câu kinh điển: “Bệ hạ, chúng thần đang muốn quyết tử tới cùng, tại sao bệ hạ lại muốn quy hàng?”
...