“Bởi vì...”
Đối mặt với thắc mắc của Hồ Lâm Ngữ, ánh mắt Thẩm Ấu Sở u buồn, không còn lấp lánh nữa, nhưng giọng cô vẫn rất dịu dàng: “Cô ấy có em bé rồi, Tiểu Trần là cha rồi.”
Chuyện này không thể giấu được. Thẩm khờ khạo chọn rời bỏ Trần Hán Thăng, nếu như không có một lý do thuyết phục, có lẽ Hồ Lâm Ngữ sẽ tưởng là Thẩm Ấu Sở đi khám bệnh phát hiện ra mình bị “ung thư”.
Quả nhiên, Hồ Lâm Ngữ nghe vậy, hai chân như thể dính nhựa cao su, đứng lặng một chỗ, miệng lặp lại một cách vô thức: “Có, có em bé?”
Tin tức này quá chấn động, “cô ấy” đó không cần phải nghĩ, chắc chắn là Tiêu Dung Ngư.
Hiện tại, cuối cùng Hồ Lâm Ngữ cũng hiểu ra chỗ dựa khiến Biên Thi Thi dám tới đại học Tài chính “khiêu khích” là gì, hóa ra ở vị trí then chốt có người của phe họ.
Có điều, ngay lúc này, Hồ Lâm Ngữ cũng cảm thấy rất hoang đường,
Tiểu Hồ từng đọc rất nhiều tiểu thuyết tình yêu, cô ấy cảm thấy chuyện này thực sự chẳng khác gì xé sách bước ra đời thực.
Nếu như đây là một bộ phim Đài Loan thì nó sẽ là tổng tài bá đạo Trần Hán Thăng và phu nhân Thẩm Ấu Sở dịu dàng, hai vợ chồng vốn vô cùng ân ái, nhưng bỗng một ngày, bạn gái cũ của Trần Hán Thăng đột nhiên tìm tới cửa, bế một đứa bé trên tay, hóa ra đó chính là con của Trần Hán Thăng.
Thế là bộ phim tình cảm yêu hận với những gút mắc cứ thế bắt đầu.
Nếu như đây là một bộ phim Hàn Quốc thì có khi sẽ máu chó hơn một chút, tổng tài bá đạo Trần Hán Thăng và phu nhân Thẩm Ấu Sở dịu dàng, hai vợ chồng vốn vô cùng ân ái nhưng hai mươi năm sau, đột nhiên có một thực tập sinh tài đức vẹn toàn tới thực tập ở công ty của Trần Hán Thăng.
Thực tập sinh này quá ưu tú nên bị người khác chèn ép, thế nhưng do một chuyện ngoài ý muốn, chủ tịch Trần tình cờ biết được thực tập sinh này chính là con gái ruột của mình.
Đương nhiên, nếu như đây là chương trình “Pháp luật ngày nay” trên kênh CCTV8 thì người dẫn chương trình sẽ đặt ra câu hỏi liệu hành vi của chủ tịch Trần là đạo đức suy đồi hay tư tưởng lệch lạc…
Có điều đây là hiện thực, “bác sĩ bảo cưới” chỉ là một hiện tượng xã hội khá phổ biến, trong tiềm thức của mọi người, nếu như lỡ may có bầu thì phản ứng đầu tiên chính là chuẩn bị kết hôn.
Cục diện vốn dĩ hai bên ngang sức ngang tài nhưng vì “Tiêu Dung Ngư mang thai”, cán cân lập tức thay đổi, ngay cả Hồ Lâm Ngữ cũng có cảm giác như vậy. Từ giờ trở đi, Trần Hán Thăng không còn thuộc “phe Ấu Sở” nữa.
Những chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn có thể dự đoán được. Trần Hán Thăng kết hôn sinh con với Tiêu Dung Ngư, sau đó gia đình ấm êm, hạnh phúc, còn Thẩm Ấu Sở khờ khạo đâu còn được ai nhớ tới nữa!
“Thật khốn nạn!”
Hồ Lâm Ngữ càng nghĩ càng giận, cô ấy là “nhân chứng” cho tình cảm của Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở, mặc dù Thẩm Ấu Sở không quen bày tỏ tình cảm nhưng thực ra trong lòng cô rất yêu Trần Hán Thăng, Hồ Lâm Ngữ có thể dễ dàng nghĩ ra rất nhiều chi tiết nhỏ:
Hằng năm, Thẩm Ấu Sở đều tự tay đan áo len cho cả nhà Trần Hán Thăng.
Thẩm Ấu Sở nắm rõ sở thích ăn uống của Trần Hán Thăng, hễ trên bàn ăn có món hắn thích, Thẩm Ấu Sở sẽ không động đũa, nhất định sẽ kiên nhẫn chờ cho tới khi Trần Hán Thăng ăn uống no nê.
Việc buôn bán của cửa hàng trà sữa phát đạt như vậy nhưng tài khoản lãi vẫn do Trần Hán Thăng đứng tên, điều này chứng tỏ trong mối quan hệ của hai người, Thẩm Ấu Sở không hề có chút lòng riêng nào.
Hiện giờ, cô lại định tác thành cho Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, tác thành cho “người nhà” của Trần Hán Thăng, còn mình thì chủ động rời đi.
“Tại sao chứ, càng khờ thì càng bị ức hiếp hả?”
Hồ Lâm Ngữ không nhịn nổi, siết chặt nắm đấm.
Đây chính là lập trường khác biệt, cách nhìn nhận cũng khác biệt. Hồ Lâm Ngữ chỉ nhận ra sự ấm ức của Thẩm Ấu Sở, cũng như Biên Thi Thi chỉ đau lòng cho Tiêu Dung Ngư vậy.
Rõ ràng là Trần Hán Thăng ngoại tình nhưng để tránh ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai nhà, Tiểu Ngư Nhi chủ động nhận nguyên nhân chia tay về mình.
Lúc Samsung lấy việc riêng của Trần Hán Thăng ra công kích, lại là Tiêu Dung Ngư đứng ra, nén đau lòng, “làm sáng tỏ” quan hệ giữa mình và Trần Hán Thăng.
Chẳng lẽ một cô gái như vậy lại không đáng được quý trọng sao?
...
Ở cửa hàng trà sữa nằm trong đại học Tài chính, Hồ Lâm Ngữ dần tỉnh táo lại sau tin tức chấn động vừa rồi. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn bạn tốt của mình.
Thẩm Ấu Sở vẫn đang ngẩn người nhưng nước mắt đã ngừng rơi, điều này không hề khiến Hồ Lâm Ngữ bất ngờ.
Thực ra Ấu Sở rất kiên cường, đối mặt với bất luận khó khăn nào trong cuộc sống, cô đều sẽ một mình chịu đựng và đối mặt.
“Vậy...”
Trái lại, Hồ Lâm Ngữ lại cảm thấy trăm mối ngổn ngang, chần chừ hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
“Tớ về nấu cơm trưa cho A Ninh ăn.”
Thẩm Ấu Sở nói khẽ: “Hôm qua A Ninh nói muốn ăn măng tây.”
Mặc dù tay nghề của Đông Nhi cũng không tồi nhưng A Ninh vẫn thích ăn nhất món do chị gái mình nấu.
“Ấu Sở...”
Khóe môi Hồ Lâm Ngữ giần giật, Thẩm Ấu Sở vẫn đang nghĩ đến em gái.
“Chúng ta không thể cứ thế nhận thua được!”
Không biết tại sao, trong lòng Hồ Lâm Ngữ bỗng trào dâng cảm xúc phẫn nộ khủng khiếp: “Tớ với cậu đi gặp Trần Hán Thăng, mặc dù Trần Hán Thăng là tên vô lại nhưng mọi người đều biết thực ra hắn rất thích cậu, Tiêu Dung Ngư có con thì sao, bắt hắn chọn giữa hai người đi.”
“Đứa bé cần cha.”
Thẩm Ấu Sở lắc đầu, mái tóc dài mềm mại cọ nhẹ qua bờ vai: “Tớ không muốn Tiểu Trần phải khó xử...”
“Cậu không thể ích kỷ một chút, suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn một chút được sao?”
Hồ Lâm Ngữ to tiếng ngắt lời cô, bởi vì Thẩm Ấu Sở “mềm yếu” nên Tiểu Hồ bỗng trở nên cố chấp một cách lạ lùng, có chút tự trách, có chút buồn phiền, thậm chí còn có chút không cam lòng.
Tự trách là vì mình không bảo vệ tốt cho Thẩm Ấu Sở, để Biên Thi Thi dễ dàng “lẻn vào nhà”.
Buồn phiền là vì Thẩm Ấu Sở vẫn muốn hi sinh, không muốn cố gắng vì hạnh phúc của bản thân.
Không cam lòng là vì khi Tiêu Dung Ngư hạnh phúc, cô ấy có biết hạnh phúc của cô ấy là nhờ Thẩm Ấu Sở tác thành cho không?
Đối mặt với sự tức giận, nóng ruột thay bạn của Hồ Lâm Ngữ, Thẩm Ấu Sở chỉ im lặng không nói, cô không đồng tình nhưng cũng sẽ không phản bác.
“Ôi!”
Hồ Lâm Ngữ hiểu rõ tính cách của bạn thân, cô ấy thở dài một tiếng: “Chúng ta đi về trước đã.”
Trên đường từ đại học Tài chính về Thiên Cảnh Sơn thường xuyên bắt gặp các cặp đôi sinh viên, nụ cười hạnh phúc nở rộ trên khuôn mặt họ, tháng ba én bay, cỏ mọc vốn là mùa ngập tràn nhựa sống nhưng đối với Thẩm Ấu Sở, lúc này đã là tháng chín mùa đông giá lạnh.
Hồ Lâm Ngữ đi ở đằng sau, cô ấy bỗng nhiên nhận ra đầu Thẩm Ấu Sở lại cúi xuống giống như bốn năm trước, khi làm thủ tục nhập học năm nhất.
Lúc ấy, Thẩm Ấu Sở không có Trần Hán Thăng, chỉ có bà nội và em gái.
Hiện tại, Thẩm Ấu Sở cũng chỉ có bà nội và em gái.
Thứ ra đi cùng với Trần Hán Thăng còn có cả sự mong chờ vào cuộc sống của Thẩm Ấu Sở. Hồ Lâm Ngữ bỗng thấy khó chịu trong lòng. Nếu như không có bà nội và A Ninh, chưa biết chừng Thẩm Ấu Sở sẽ làm chuyện dại dột.
“Ấu Sở...”
Hồ Lâm Ngữ đuổi theo mấy bước, bắt kịp Thẩm Ấu Sở: “Cậu có hận Trần Hán Thăng không?”
Vẻ mặt của Thẩm Ấu Sở hơi ngơ ngác, có lẽ câu hỏi này khiến cô rất thắc mắc, tại sao cô lại hận Trần Hán Thăng, sao cô nỡ hận Trần Hán Thăng chứ.
Hồ Lâm Ngữ nhìn ánh mắt của cô là hiểu ngay, cô ấy hỏi tiếp: “Vậy cậu có hận Tiêu Dung Ngư không?”
Thẩm Ấu Sở lắc đầu.
“Biên Thi Thi thì sao?”
Hồ Lâm Ngữ dường như rất muốn nghe thấy chữ “hận” ấy, nhưng điều khiến cô ấy thất vọng là Thẩm Ấu Sở vẫn lắc đầu.
Cô quá lương thiện, lương thiện đến mức không hề hận bất kỳ ai, cũng không phàn nàn gì về cuộc sống.
Tới khi về tới cửa khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Hồ Lâm Ngữ nói: “Cậu muốn khóc thì khóc một lát đi, sắp về tới nhà rồi.”
Câu nói này giống như ném một hòn sỏi vào hồ nước, hốc mắt Thẩm Ấu Sở lập tức đong đầy nước mắt, cô tới một góc vắng chỗ bồn hoa, mặc cho nước mắt lăn dài, vậy nhưng vẫn không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nắng buổi trưa chiếu xuyên qua nhành cây kẽ lá, vô tư tỏa sáng, nắng chiếu vào mặt lá, chiếu lên mặt đất và lên cả khuôn mặt của Thẩm Ấu Sở, khúc xạ nên những giọt nước mắt phản quang sáng long lanh.
Đây là một cảnh tượng tĩnh lặng mà nặng nề, Thẩm Ấu Sở xinh đẹp đang khóc nhưng không hề có bất kỳ tiếng động nào, nếu có một họa sĩ ở đây, chưa biết chừng có thể vẽ nên bức tranh “thiếu nữ khóc trong nắng”.
Hình ảnh này không có âm thanh nhưng lại ngập tràn sức mạnh, Hồ Lâm Ngữ đã xúc động từ lâu. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Thẩm Ấu Sở đau khổ như vậy. Hóa ra không phải Thẩm Ấu Sở không có cảm xúc, chỉ là vì bà nội và em gái nên cô giấu thật kĩ cảm xúc của mình mà thôi.
Hồ Lâm Ngữ không an ủi, cũng không lên tiếng làm phiền, móng tay cắm sâu vào trong phần thịt ở mu bàn tay, dường như đang do dự khi đưa ra quyết định.
Mười lăm phút sau, Thẩm Ấu Sở lau khô nước mắt, lại chỗ vòi nước của khu dân cư để rửa mặt, áy náy nói với Hồ Lâm Ngữ: “Ngại quá…”
Hồ Lâm Ngữ xua tay, nhón chân lên chỉnh lại cổ áo cho Thẩm Ấu Sở, cho tới khi không ai nhìn ra manh mối nào, cô ấy mới đi lên tầng gõ cửa.
“Chị! Chị Lâm Ngữ!”
A Ninh đang ở trong nhà làm toán, thấy chị gái và Hồ Lâm Ngữ trở về, cô bé vui vẻ chạy tới ôm họ.
Trẻ con đúng là vô ưu vô lo, lúc vui có thể cười thật to, lúc buồn có thể khóc thật lớn, không hề có chút phiền não nào.
Thẩm Ấu Sở vẫn như mọi ngày, trước tiên cô cột lại tóc cho A Ninh rồi đi xem bà nội, sau đó vào bếp nấu ăn.
Đông Nhi kể chuyện thú vị gặp được lúc đi chợ, Thẩm Ấu Sở thỉnh thoảng “ừm” một tiếng đáp lại, hết thảy không có gì khác thường, trong nhà vẫn náo nhiệt như trước đây.
Thẩm Ấu Sở là linh hồn của ngôi nhà này, cô có tốt thì nhà này mới tốt được.
Hồ Lâm Ngữ là người duy nhất biết sự thực, đặt mình vào hoàn cảnh đối phương để nghĩ, cô ấy hoàn toàn không thể nào làm được như Thẩm Ấu Sở.
“Có lẽ.”
Hồ Lâm Ngữ nghĩ trong lòng: “Nữ quyền mà mình theo đuổi ở trước mặt người có tính cách như Thẩm Ấu Sở trở nên thật buồn cười.”
“Chị Lâm Ngữ…”
A Ninh lấy sách bài tập ra, Tiểu Hồ là một giáo viên nghiêm khắc, ngày nào cô ấy cũng phải kiểm tra bài tập.
Chỉ có điều hôm nay cô ấy không để ý lắm, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới cảnh “thiếu nữ khóc trong nắng” kia.
“A Ninh.”
Hồ Lâm Ngữ đột nhiên hỏi: “Em bảo nếu có người bắt nạt chị em thì sao?”
“Dạ?”
Thẩm Ninh Ninh không nghĩ tới vấn đề này, cô bé nghiêng chiếc đầu nhỏ nghĩ ngợi rồi đáp giòn tan: “Không có ai bắt nạt chị em cả, vì anh sẽ bảo vệ chị em!”
Thấy thái độ cực kỳ tín nhiệm của A Ninh dành cho Trần Hán Thăng, để tránh phá hoại “gia đình nhỏ” mà Thẩm Ấu Sở nỗ lực giữ gìn, Hồ Lâm Ngữ không nói ra chuyện “người bắt nạt chị em chính là anh.”
“Anh là một nhẽ rồi nhưng chúng ta cũng phải bảo vệ chị.”
Hồ Lâm Ngữ xoa chiếc đầu nhỏ của A Ninh, nói những lời mà Thẩm Ninh Ninh không hiểu: “Ai bắt nạt chị em, chúng ta sẽ phải đáp trả bằng phương thức tương tự. Chí ít cũng phải để họ biết hạnh phúc của cô là do Thẩm Ấu Sở hy sinh tác thành cho!”
...