Trần Hán Thăng chẳng hề hay biết chuyện đã xảy ra trong trường và khu dân cư Thiên Cảnh Sơn. Hắn vừa chờ Biên Thi Thi trong văn phòng, vừa giải quyết công việc.
Phải nói rằng tuyên bố này của Tiêu Dung Ngư đã trực tiếp "tẩy trắng" hình ảnh của Trần Hán Thăng, lại thông qua sự dẫn dắt từ thủy quân của phòng Mạng, trong khoảng thời gian ngắn, Samsung đã phải đối mặt với rất nhiều áp lực từ dư luận.
Hoàng Lập Khiêm cũng rất biết cách lấy lòng, gã thường chỉnh sửa các bài post bôi đen Samsung trên mạng và gửi cho Trần Hán Thăng, làm cho ông chủ lớn vui vẻ một chút.
"Cộc cộc cộc."
Hơn mười giờ sáng, bên ngoài có người gõ cửa, Trần Hán Thăng tưởng là Biên Thi Thi, không ngờ lại là Trương Vệ Vũ.
"Sao cậu lại tới đây?" Trần Hán Thăng hơi ngạc nhiên.
"William, bạn trai ngoại quốc của Hoàng Tuệ mà lúc trước cậu muốn gặp."
Trương Vệ Vũ giải thích: "Tôi đã đưa gã đến Kiến Nghiệp."
"Ồ."
Trần Hán Thăng nhớ ra quả thật lúc trước hắn đã từng dặn dò.
Bởi vì Hoàng Tuệ đã chạm vào một số thứ mà luật pháp trong nước cấm, tuy rằng trực tiếp báo cáo, Hoàng Tuệ vẫn có thể phải ngồi tù, nhưng Trần Hán Thăng đã dự định để tên bạn trai quỷ quái đó báo cáo cô ta. Cách làm bất ngờ này, có thể đủ làm cho Hoảng Tuệ ghi nhớ "sâu sắc".
"Cậu không đưa gã đến Điện tử Quả Xác chứ?"
Trần Hán Thăng hỏi.
"Không có."
Trương Vệ Vũ lắc đầu, gã vẫn tương đối thận trọng, biết rằng Trần Hán Thăng không muốn đi quá sâu vào vấn đề này, cho nên chỉ sắp xếp cho William ở trong một khách sạn.
"Tôi đã nói ở Kiến Nghiệp có một đại ca tốt, đang làm việc trong một số dự án lớn, vừa lúc thiếu một người bạn có thể nói tiếng Anh tốt, rất dễ dàng lừa được tên quỷ nghèo này tới đây."
Trương Vệ Vũ nói xong, còn khinh thường phun một ngụm: "Lúc trước tôi vẫn nghĩ người nước ngoài đều rất giàu có, không ngờ cũng có một tên nghèo như William."
Xem ra, trong khoảng thời gian "ẩn nấp" bên cạnh William, Trương Vệ Vũ đã sớm mất kiên nhẫn đối với tên nước ngoài này rồi.
Trần Hán Thăng cười cười: "Người nước ngoài cũng có rất nhiều người nghèo, chẳng qua là vì tóc vàng mắt xanh, không hiểu tại sao mà vài người bồi Tây lại thấy rất cao cấp."
"Đi thôi."
Trần Hán Thăng đứng lên, vận động bả vai: "Hôm nay tâm trạng tốt, đi xem thử tên ngốc này."
Trước khi ra ngoài, Trần Hán Thăng bảo Nhiếp Tiểu Vũ chuẩn bị một trăm nghìn tệ cho vào túi xách, đồng thời dặn nếu Biên Thi Thi đến nhớ giữ cô ấy lại.
Trương Vệ Vũ im lặng ở bên cạnh hắn, tuân thủ các quy tắc không nói câu nào, nhưng nhìn thấy Trần Hán Thăng định mua William bằng một trăm nghìn tệ, gã cảm thấy có chút không đáng.
Người như William, hai mươi nghìn tệ là đủ để bán một cô bạn gái Trung Quốc.
...
Để thể hiện sức mạnh của "đại tốt", Trương Vệ Vũ đã đặc biệt sắp xếp cho William ở một khách sạn năm sao, khi mấy người Trần Hán Thăng đến nơi, thấy gã đang nói chuyện ở quầy lễ tân của khách sạn bằng tiếng Trung nửa vời.
"Chào cô, tôi tên là William."
"Đến từ England, cô là cô gái Trung Quốc xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp."
"Số điện thoại của cô là gì, buổi tối mời uống rượu."
...
Cách bắt chuyện này rất tầm thường, nhưng bởi vì gã là người nước ngoài nên cô lễ tân nhỏ của khách sạn đã ngại ngùng đưa ra phương thức liên lạc của bản thân.
"Mẹ nó!"
Trương Vệ Vũ nhỏ giọng mắng: "Gã thường xuyên tán gái như vậy ở quán bar Hàng Châu. Thật ra tên chó này đào không ra nổi năm ngàn trên người, nhưng lại có thể đủ để tùy ý dụ dỗ thành công. Có lúc tôi thật sự muốn nhắc nhở mấy cô gái đó, đây là tên nước ngoài lừa đảo!"
Theo lý thuyết, bài post "Phân biệt người nước ngoài có tiền với người nước ngoài không có tiền" đã sớm thoát vòng rồi, đa số người trẻ tuổi hẳn là đều đã xem qua, nhưng vẫn rất dễ dàng tin những người nước ngoài này, cuối cùng lại bị lừa cả sắc lẫn tiền.
"Quên đi, chúng ta cũng không phải Bồ Tát, cậu nhắc nhở ngay trước mặt, nói không chừng cô gái ở quầy lễ tân còn có thể nổi giận đấy."
Trần Hán Thăng thản nhiên nói: "Tôi vào phòng trước, cậu đợi anh ta tới sau."
Năm phút sau, Trương Vệ Vũ đưa William tới. Lúc đầu, William còn muốn kiêu căng khoác lác về thân phận người nước ngoài một chút, nhưng sau khi vào phòng, ánh mắt của gã lại có chút chăm chú.
Bởi vì có một thanh niên người Trung Quốc cao lớn, đeo kính râm, miệng hút thuốc lá, đang lấy trong túi ra từng xấp tiền một trăm tệ. Có đôi khi động tác quá lớn, tàn thuốc vô ý rơi xuống tờ tiền, hắn không thèm để ý chút nào, nhưng William không khỏi muốn nhắc nhở, dù sao cũng phải cẩn thận lửa chứ, đây đều là money đó.
"Đây là Trần tổng."
Trương Vệ Vũ giới thiệu với William: "Anh ấy có một dự án muốn hợp tác với anh."
"Ok, ok."
Có tiền, thái độ của William ngay lập tức tốt lên.
Ngày nay, nhiều công ty Trung Quốc, chẳng hạn như công ty bán thuốc trừ sâu hoặc nghiên cứu chế tạo dược phẩm sinh vật, luôn thích thuê một vài người nước ngoài quay quảng cáo, mặc áo khoác trắng, cầm ống nghiệm trên tay giả làm chuyên gia học thuật quốc tế, khoác lác về những ưu thế của sản phẩm của họ trước ống kính, giống như điều này có thể cải thiện hiệu quả sản phẩm.
William tưởng rằng là kiểu hợp tác này, rất nhiều đồng hương nước Anh của gã đều làm "chuyên gia học thuật quốc tế".
"Nghe nói bạn gái của mày tên là Hoàng Tuệ?"
Nhưng điều làm William ngạc nhiên chính là, Trần tổng này lại quan tâm đến bạn gái Trung Quốc của mình.
"Đúng vậy, cô ấy tên là Hoàng Tuệ."
William liếc nhìn Trương Vệ Vũ, chắc là gã đã tiết lộ điều này.
Trương Vệ Vũ là bạn của William quen lúc đến quán bar, ra tay hào phóng thường xuyên mời khách, mặc dù quen biết chưa lâu nhưng hai người rất "ăn ý", William đã coi gã như một người bạn tốt .
"Hai người cũng xứng đôi."
Trần Hán Thăng cười khó hiểu, vì đeo kính râm nên William không thể nhìn rõ ánh mắt của vị Trần tổng này, nhưng gã cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên, giống như đang bị một con rắn độc nhắm đến.
"Mày có hộ chiếu không?"
Trần Hán Thăng lại nói.
"Có."
William lấy ra một cuốn hộ chiếu màu nâu sẫm với dòng chữ British National Passport màu vàng in trên bìa.
Cuốn hộ chiếu này là thật, William vốn không có năng lực gì, ở Trung Quốc không chết đói, còn có thể tùy ý tán gái, tất cả là nhờ cuốn hộ chiếu này.
Sau khi xác minh thật giả xong, Trần Hán Thăng không trả lại hộ chiếu mà trực tiếp bỏ vào túi của mình.
"Anh làm gì vậy!"
William sửng sốt, đây là bằng chứng sinh tồn của gã ở Trung Quốc, nếu không có thứ này, gã sẽ trở thành một tên "ở lậu".
William đang định tiến lên giật lại hộ chiếu, không ngờ "bạn tốt" Trương Vệ Vũ đột nhiên chặn trước mặt, vẻ mặt không còn hiền lành như trước mà trở nên lạnh lùng hung dữ, rất giống đại ca trong giang hồ hỗn tạp năm đó.
"Anh..."
William do dự một lúc, nhìn Trương Vệ Vũ, rồi nhìn lại Trần Hán Thăng, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
"Don't lo lắng, bố cũng không ăn mày đâu, nhìn mày bị dọa thành bộ dạng gì kìa."
Trần Hán Thăng nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng, tương phản rõ rệt với tròng đen của chiếc kính râm, lộ dáng vẻ bướng bỉnh khó thuần.
Trần Hán Thăng nói xong, đột nhiên nhặt một xấp tiền giấy và ném cho William, William vội vàng nhận lấy.
Nhưng còn chưa kịp cầm chắc, một xấp tiền giấy khác đã bị ném tới, William lại vội vàng bắt lại, trong lúc vội vàng, mấy tờ tiền đã tung bay trên mặt đất.
Động tác của Trần Hán Thăng không dừng lại, một hơi ném năm lần, chính là năm mươi nghìn tệ, William vui vẻ cúi xuống nhặt hết số tiền, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người đang đứng trước mặt mình.
Hóa ra Trần Hán Thăng không biết đã đi tới từ lúc nào.
William ngồi xổm trên mặt đất, Trần Hán Thăng đứng thẳng, ánh sáng chiếu từ phía sau tạo thành một cái bóng, vừa lúc che đi tên người nước ngoài giả mạo lừa bịp ở Trung Quốc này.
"Thật là con mẹ nó hả giận!"
Trương Vệ Vũ nắm chặt tay nghĩ thầm, mặc dù gã không đọc nhiều sách nhưng vẫn biết về "Liên minh quốc tế tám nước xâm lược Trung Quốc", bây giờ người Anh ngước lên nhìn người Trung Quốc như vậy, không cần phải nói gã cảm thấy sảng khoái thế nào trong lòng.
"Tao và Hoàng Tuệ có chút xích mích."
Trần Hán Thăng không hề chuyển hướng mà nói thẳng: "Cho nên tao không muốn cho cô ta sống quá thoải mái, cụ thể làm thế nào Trương Vệ Vũ sẽ nói cho mày. Sau khi việc thành công mày hãy đến Kiến Nghiệp. Tao sẽ trả lại hộ chiếu cho mày và cả năm mươi nghìn tệ còn lại."
"Hả?"
William sửng sốt, gã hoàn toàn không ngờ đối phương căn bản không phải muốn quay quảng cáo, mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Bốp bốp bốp."
William đang ngẩn người, cảm thấy mặt mình như bị tát vài cái, hóa ra Trần Hán Thăng đã đợi một lúc lâu, thấy William không có phản ứng mới sốt ruột ra tay.
"Làm sao?"
Trần Hán Thăng cười khẩy: "Không lẽ mày lại có tình cảm với Hoàng Tuệ sao?"
William lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào năm mươi nghìn tệ còn lại trên bàn và cả hộ chiếu trong túi của Trần Hán Thăng.
"Ha ha."
Trần Hán Thăng cười lạnh hai tiếng định rời khỏi phòng, William chắc chắn sẽ đồng ý, loại người này chủ yếu là "lừa tình" phụ nữ Trung Quốc, hoàn toàn không có tình yêu đích thực gì cả.
Phần còn lại của chuyện này chính là công việc của Trương Vệ Vũ, tóm lại, Trần Hán Thăng chỉ cần nghe được tin Hoàng Tuệ bị bắt.
Trương Vệ Vũ hiển nhiên cũng biết điều này, gã thu nốt năm mươi nghìn tệ còn lại, đuổi theo Trần Hán Thăng ở hành lang khách sạn: “Trần tổng, thật ra, theo những gì tôi biết về William, hai mươi nghìn tệ là gã đã đồng ý rồi, một trăm nghìn tệ là rất nhiều đó."
"Số tiền này chỉ để cho gã xem thôi."
Lúc Trần Hán Thăng đang đợi thang máy, hắn vỗ vai Trương Vệ Vũ: "Đợi khi William đến Kiến Nghiệp để đòi tiền, cậu đưa gã đến Giang Lăng, bày kế đưa gã vào, để gã đi cùng Hoàng Tuệ."
"Đồn công an thật sự sẽ xử lý sao?"
Trương Vệ Vũ ngập ngừng hỏi.
"Cho nên tôi mới bảo cậu đưa đến Giang Lăng đấy."
Cửa thang máy "đinh đong" một tiếng mở ra, sau khi Trần Hán Thăng bước vào, hắn cười với Trương Vệ Vũ: "Tôi chính là Pizza Hut Giang Lăng, trên địa bàn đó, đến râu hổ của Samsung cũng dám trêu chọc. William là cái mẹ gì."
Đây là sự trả thù của Trần Hán Thăng đối với Hoàng Tuệ, không liên quan đến cha mẹ, cũng không làm tổn hại đến lợi ích của người khác và không trái với quy định của pháp luật.
Đương nhiên, chủ yếu là Hoàng Tuệ tự mình tìm đường chết, Trần Hán Thăng căn bản không phí sức.
Sau khi trở lại văn phòng của Điện tử Quả Xác, trời đã quá trưa, Biên Thi Thi vẫn chưa đến, Trần Hán Thăng gọi lại, lần này cuối cùng cũng gọi được.
"Biên Thi Thi cậu đâu rồi?"
Trần Hán Thăng hỏi: "Tớ chờ cậu cả buổi sáng."
"Cậu chờ tớ làm cái gì?"
Giọng nói của Biên Thi Thi bị nghẹt lại, nghe như vừa mới khóc, lại giống như bị cảm lạnh vì chuyển mùa.
"Cậu tới Giang Lăng không phải để tìm tớ nói về chuyện của Tiểu Ngư Nhi sao?"
Trần Hán Thăng chậm rãi nói: "Cậu tỉnh ngộ được như vậy cũng rất tốt, tớ cũng rất muốn giải quyết vấn đề, Tiểu Ngư Nhi ở Mỹ trước sau cũng không phải là kế lâu dài..."
"Tớ không nói là đi tìm cậu."
Biên Thi Thi cắt ngang, cô ấy dừng một chút rồi nói: "Ngoài ra, chuyện của Tiểu Ngư Nhi đã giải quyết rồi."
"Giải quyết rồi?"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm việc này nhất định là nói lung tung, bài toán khó cấp thế giới về "phương pháp song toàn" này, mình cũng gặp khó khăn, Biên Thi Thi còn có thể thông minh hơn mình sao?
Nhưng mà Trần Hán Thăng còn muốn hỏi, Biên Thi Thi đã cúp điện thoại, nhìn ra được cảm xúc của cô ấy rất suy sụp, cũng không biết là có chuyện gì.
Trần Hán Thăng còn chưa kịp phân tích nguyên nhân, Samsung bên kia đã không chịu được áp lực, công khai giải thích ở trên mạng.
Park Jung-soo làm người chịu tội thay, ông ta lấy lý do "tin vịt, điều tra không cẩn thận" để chủ động từ chức.
Từ lúc Samsung khai chiến với Quả xác tới nay, đây là lần đầu tiên hy sinh quản lý ở lớp giữa, sau này có thể sẽ còn có nhiều hơn.
Nhưng mà cuộc sống có rất nhiều việc ngoài ý muốn, Nhan Ninh đã chuẩn bị tạm rời vị trí công tác, lại thay thế chức vụ của Park Jung-soo.
Sau khi nghe tin tức này, Trần Hán Thăng cũng run sợ một lúc lâu, không nhịn được nhớ tới một lời thoại: Rõ ràng đã nói là ba năm, sau ba năm lại ba năm...
Nhưng mà tâm trạng hắn vẫn rất tốt, bởi vì việc hôm nay rất thuận lợi.
Đầu tiên là Hoàng Tuệ đã bị tính kế, tiếp theo Samsung cũng tạm thời xin nhận lỗi.
"Nếu hôm nay có thể nói chuyện với Biên Thi Thi, vậy là hoàn hảo rồi."
Với chút tiếc nuối đó, vào buổi tối, Trần Hán Thăng lái xe trở lại khu dân cư Thiên Cảnh Sơn.
Khu dân cư vẫn yên bình hài hòa như vậy, nhưng mà sau khi lên lầu, Trần Hán Thăng lập tức nhíu mày.
Tuy rằng số người không có gì thay đổi, bà nội ở phòng ngủ, Đông Nhi ở phòng bếp, Thẩm Ấu Sở đang dạy A Ninh học toán, Hồ Lâm Ngữ ngả vào bàn viết lung tung, có lẽ đang hạch toán sổ sách.
Nhưng mà Trần Hán Thăng vẫn phát hiện ra hai chỗ không bình thường.
Thứ nhất là sau khi vào cửa, Hồ Lâm Ngữ lại ngẩng đầu, yên lặng nhìn về phía Trần Hán Thăng.
Hồ Lâm Ngữ trước nay đều xem Trần Hán Thăng như không khí, ngay cả trong lòng Trần Hán Thăng cũng tự biết bản thân không đủ để cho thư ký Hồ coi trọng.
Cho nên, hôm nay cô ấy phản ứng như vậy, khiến cho Trần Hán Thăng cảm thấy không thích hợp lắm.
Thứ hai là lúc trước Trần Hán Thăng vào cửa, Thẩm Ấu Sở đều sẽ giúp hắn lấy dép lê.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, nhưng mà lúc cô đang muốn đứng lên, Hồ Lâm Ngữ đột nhiên giữ chặt cánh tay Thẩm Ấu Sở: "Đã như vậy rồi, cậu còn phải hèn mọn như vậy sao?"
Nghe câu đó, trên mặt Thẩm Ấu Sở thoáng chốc hoảng hốt, sau đó lại im lặng không lên tiếng lấy dép lê ra, nhẹ nhàng đặt dưới chân Trần Hán Thăng.
"Cái gì là "đã như vậy rồi", đồ ngốc Hồ Lâm Ngữ cả ngày chơi giải đố à.
Trần Hán Thăng mắng một câu trong lòng, nhưng hắn ngoài mặt vẫn như không có việc gì, bình tĩnh quan sát đánh giá, phát hiện bà nội, Đông Nhi và A Ninh không có gì thay đổi, chỉ có Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ hơi khác thường.
Nhất là Hồ Lâm Ngữ, kiểu bài xích này của cô ấy rất rõ ràng, dường như xem Trần Hán Thăng là người ngoài.
Lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng vẫn giống như trước, kể vài câu chuyện cười khiến A Ninh cười khúc khích.
Trước kia, Thẩm Ấu Sở luôn im lặng nhìn Trần Hán Thăng và A Ninh, trên mặt vô cùng dịu dàng.
Nhưng mà tối hôm nay Trần Hán Thăng đảo mắt qua nhìn, đột nhiên phát hiện vẻ mặt Thẩm Ấu Sở hơi ảm đạm, dường như đang cố ghi nhớ cảnh tượng ấm áp này.
Tuy cô đã cố gắng che dấu, nhưng dưới ánh đèn trong phòng khách, rõ ràng khóe mắt đang ngấn lệ.
"Xem ra tình hình rất nghiêm trọng."
Trần Hán Thăng đang ăn cơm, còn tự đùa giỡn với chính mình ở trong lòng: "Không phải là muốn chia tay chứ."