Sau khi ăn tối xong, Trần Hán Thăng lau miệng, nói với Thẩm Ấu Sở: "Dưới lầu rất náo nhiệt, chúng ta đi dạo cho tiêu thực đi."
Hai người thường xuyên đi dạo sau khi ăn xong, đây là phương thức gặp nhau Thẩm Ấu Sở thích nhất, không náo động không ồn ào, tình cờ tâm sự mấy việc nhỏ trong nhà, yên bình mà hạnh phúc.
Thật ra đối với Trần Hán Thăng, hắn càng thích nằm trên sô pha, ngậm cây tăm xem TV, nhưng mà đêm nay hắn muốn hỏi lý do sự việc, cho nên mới chủ động đề nghị đi dạo.
"Ồ."
Thẩm Ấu Sở chần chừ một chút, cuối cùng cũng đồng ý.
"Chị, em cũng muốn đi."
Tiểu A Ninh ở bên cạnh nói, Thẩm Ninh Ninh đã đến Kiến Nghiệp hơn một năm, cô bé đã quen biết một vài người bạn tốt cùng tuổi rồi.
"Chị Lâm Ngữ đưa em đi."
Hồ Lâm Ngữ đại khái cũng hiểu, lần nói chuyện này có thể nhắc đến việc gì, chủ động dắt Tiểu A Ninh đi.
Tám giờ hơn, bốn người cùng nhau xuống lầu, lúc này là mùa thoải mái nhất trong năm, không khí hơi mát nhưng cũng không lạnh, bạn nhỏ chỉ cần mặc một chiếc áo dài tay là được rồi.
Hít nhẹ một hơi, hình như còn có thể ngửi được mùi hoa nhàn nhạt trong không khí, có mùi của sức sống tràn trề, đây là một cảm giác đặc biệt của mùa xuân.
Hồ Lâm Ngữ đưa Tiểu A Ninh đi đến quảng trường trung tâm của khu dân cư, ở đó có đèn sáng nhất, các bạn nhỏ đều thích tụ tập ở đó chơi đùa.
Nhưng mà Trần Hán Thăng cũng phát hiện, tuy rằng Tiểu Hồ ở rất xa, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào mình bên này.
"Con mẹ cậu Hồ Lâm Ngữ, cũng nhiều chuyện thật đấy."
Trần Hán Thăng nói thầm một tiếng, nhìn thấy Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu, hắn lại cười hì hì huýt sáo một tiếng: "Anh nói Tiểu Hồ càng ngày càng đáng yêu, đúng là làm người ta thích."
Hai người đi về phía trước một chút, đi vào một chỗ dưới tàng cây ngô đồng, gió nhẹ lướt qua, bóng dáng của cành lá cũng thay đổi thành đủ loại tư thế, trong đầu rất dễ tưởng tượng ra những hình ảnh yêu ma quỷ quái, trông có chút kỳ lạ.
"Lúc nãy em làm sao vậy?"
Giữa Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở không cần lòng vòng, hắn trực tiếp hỏi: "Cảm giác em và Hồ Lâm Ngữ hình như có chút bí mật nhỏ."
Thật ra Trần Hán Thăng từng phân tích trong lòng, cảm thấy rất có thể bởi vì Samsung đã tung tin " mình một chân đứng hai thuyền", có chút ảnh hưởng đối với Thẩm Ấu Sở.
Nhưng mà Trần Hán Thăng chào hỏi trước, Thẩm Ấu Sở cũng đồng ý không rời đi, nếu cô còn có chút không vui, chỉ cần dỗ dành một chút là được.
Cho nên trước mắt, trong lòng hắn vẫn tương đối bình thản, dù sao cái việc lừa gạt người khác này, bản thân cũng rất chuyên nghiệp.
Thẩm Ấu Sở cụp mắt xuống, tối nay cô quên buộc tóc, sợi tóc trên trán bị gió thổi rối tung, vài sợi che mất khuôn mặt, nhìn không rõ biểu cảm.
"Nói đi."
Trần Hán Thăng thúc giục, hắn vươn tay ra, lại vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ấu Sở giống như ngày thường.
Đây vốn là một động tác thân mật rất quen thuộc, Trần Hán Thăng cũng sẽ không dùng sức nhiều, nhưng ngón tay vừa mới chạm vào làn da của Thẩm Ấu Sở, đôi mắt hoa đào của cô đã tích tụ rất nhiều nước mắt, giống như có thể chảy xuống bất cứ lúc nào.
"Ôi chao, đừng khóc đừng khóc."
Trần Hán Thăng đương nhiên rất đau lòng, vừa giúp cô lau nước mắt, vừa giải thích: "Anh cũng đã nói rồi, Samsung đó là vì cố ý muốn làm tổn hại hình tượng của anh, thật ra anh đã sớm cải tà quy chính, anh và Tiêu Dung Ngư đã rất lâu rồi không liên lạc..."
Cho tới bây giờ, Trần Hán Thăng vẫn muốn lừa gạt một chút.
"Tiêu Dung Ngư..."
Tính cách của Thẩm Ấu Sở thật sự quá tốt, đối diện với lời bịa đặt của Trần Hán Thăng, cô không tức giận cũng không mắng, chỉ sụt sịt mũi kiềm chế cảm xúc, nhỏ giọng nói: "Cô ấy mang thai?"
"Cái gì?"
Âm thanh tranh cãi ầm ĩ của các bạn nhỏ hơi lớn, Trần Hán Thăng tưởng mình nghe nhầm.
"Tiêu Dung Ngư mang thai, anh đã làm cha rồi."
Lúc này, Thẩm khờ khờ khốn khổ nói ra sự thật, sau đó xoay người, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được mà nức nở.
Trần Hán Thăng hoàn toàn ngớ người, câu "anh đã làm cha rồi" kia không ngừng lặp lại trong lòng. Hắn khó tin, cũng rất hoảng hốt, kiếp trước ba mươi lăm tuổi còn chưa làm cha, kiếp này thật ra cũng từng có kế hoạch như vậy, nhưng đơn thuốc kia, rõ ràng còn chưa kịp dùng tới.
"Em, sao em lại biết được?"
Miệng Trần Hán Thăng khô khốc, âm thanh có chút run rẩy.
Hắn hoảng hốt bởi vì ngoài "mang thai", còn vì chuyện này thế mà lại là Thẩm Ấu Sở nói cho mình biết, loại cảm giác này rất giống như phạm lỗi ở trường học, rõ ràng muốn giấu cha mẹ, kết quả giáo viên đã sớm cho cha mẹ biết, bản thân mới chính là tên ngốc bị che giấu kia.
"Biên, Biên Thi Thi..."
Thẩm Ấu Sở thật sự rất lương thiện, còn bằng lòng nói ra sự thật. Thật ra Trần Hán Thăng chỉ nghe cái tên "Biên Thi Thi" này, trong nháy mắt hắn đã hiểu ra.
Hóa ra, Biên Thi Thi đến Giang Lăng không phải để tìm mình, thật ra là tìm Thẩm Ấu Sở.
Nguyên nhân Biên Thi Thi tìm Thẩm Ấu Sở, thật ra chính là muốn nói cho cô, Tiêu Dung Ngư mang thai.
Khó trách đêm nay Thẩm Ấu Sở vẫn luôn khổ sổ kìm nén, chắc hẳn cô đã ra quyết định gì đó.
"Anh có chút chuyện, về văn phòng trước."
Đầu óc Trần Hán Thăng rất loạn, hắn lờ mờ nghĩ thông suốt một vài chuyện, không chỉ là hôm nay, còn cả trước kia nữa, cho nên muốn tới văn phòng im lặng suy nghĩ.
Bây giờ rời đi, còn có suy nghĩ muốn "trốn tránh".
Kiểu trốn tránh này vừa có sự "áy náy không dám đối diện" bởi vì tin Tiểu Ngư Nhi mang thai, lại là Thẩm Ấu Sở nói cho mình, ngay cả loại người không biết xấu hổ như Trần Hán Thăng, cũng có thể xấu hổ muốn đào hố chôn mình.
Ngoài ra, còn có thể không phải nghe thấy quyết định của Thẩm khờ khạo.
Trần Hán Thăng đại khái có thể đoán được nội dung của "quyết định", cho nên dứt khoát gác lại, đợi cho hắn tỉnh táo lại rồi xử lý quan hệ với Thẩm Ấu Sở.
Porsche lóe đèn rời khỏi khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Thẩm Ấu Sở ngơ ngác nhìn từ đằng sau, đột nhiên cảm thấy ngực hơi nhói, loại cảm giác buồn nôn vào buổi sáng lại xuất hiện.
Nhưng mà tính nhẫn nại của cô rất tốt, sợ hàng xóm nhìn thấy, cho dù khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cũng cố nén lại không nôn ra.
"Cậu nói với cậu ta rồi?"
Hồ Lâm Ngữ không biết đã xuất hiện ở phía sau từ khi nào, A Ninh đang chơi với các bạn nhỏ, không chú ý tới tình hình bên này.
Thẩm Ấu Sở gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống người và cả trên mặt đất.
"Cậu cũng thật là ngốc."
Hồ Lâm Ngữ thở dài, Trần Hán Thăng rõ ràng không biết chuyện này, nếu Thẩm Ấu Sở kiên quyết một chút, cố ý giấu chuyện này, còn có thể thế nào chứ?
"Lâm Ngữ..."
Thẩm Ấu Sở hai mắt đẫm lệ mông lung quay đầu: "Tớ và Tiểu Trần sau này không thể gặp lại nữa rồi, nhưng mà... tớ nhớ anh ấy thì phải làm sao đây?"
Hồ Lâm Ngữ nghe thấy mà hốc mắt chua xót, bởi Thẩm Ấu Sở rất ít khi biểu lộ cảm xúc. Tiểu Hồ ôm Thẩm Ấu Sở, tự lừa mình dối người an ủi: "Ai nói không thể gặp lại? Vừa nãy các cậu nói chia tay rồi sao? Nếu còn chưa nói, thì vĩnh viễn còn chưa chia tay!"
...
Sau khi đến văn phòng, Trần Hán Thăng ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu Trung Hoa, chậm rãi hồi tưởng lại giữa làn khói thuốc.
Thời gian là một manh mối cực kì tốt, có thể kết nối rất nhiều chuyện lại với nhau, Trần Hán Thăng rất nhanh đã nhớ tới lúc hắn ở Mỹ, thật ra cũng có những manh mối mơ hồ.
Điều rõ ràng nhất là giáo sư Tôn, Biên Thi Thi và Triệu Đồng đều cấm mình hút thuốc, còn nhắc mình bỏ thuốc.
"Hóa ra, bọn họ đều biết rồi."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, sau đó dập tắt điếu thuốc vừa hút, mở cửa sổ để mùi khói bay ra ngoài.
Nói về việc bỏ thuốc, hai người Lão Trần và Lão Tiêu cũng không hẹn mà cùng bỏ thuốc.
"Lão Tiêu biết chuyện cũng không có gì lạ, Lão Trần có phải cũng biết rồi?"
Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc, sau đó gọi cho cha mình.
"A lô."
Giọng điệu của Trần Triệu Quân luôn nhẹ nhàng, lúc này hẳn là ông đang xem tin tức.
"Cha, Thẩm Ấu Sở mang thai, con nên làm gì bây giờ?"
Trần Hán Thăng bực mình vì Lão Trần cố ý giấu mình nên đã ném "bom giả" qua trước.
"Cái gì?"
Trần Triệu Quân kinh ngạc thốt lên, không thể không nói, "quả bom giả" này đã khiến ông lảo đảo, suýt nữa ném luôn điều khiển từ xa.
"Điện thoại của ai vậy?"
Giọng nói của Lương Mỹ Quyên phát ra từ ống nghe, có lẽ bà cũng cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của chồng mình.
"Mẹ, con nhìn thấy Lão Trần và người phụ nữ khác cùng ăn cơm, mẹ mau kiểm tra điện thoại di động của cha đi, đừng quên kiểm tra cả tin nhắn đã xóa, biết đâu sẽ có bất ngờ..."
Trần Hán Thăng nhanh chóng la lên.
"Hóa ra là Hán Thăng à."
Lương Thái hậu vừa nghe thấy tiếng ồn ào đã biết đó là con ru trai mình, bà giật lấy điện thoại nói: “Thằng nhóc con đừng châm ngòi ly gián, mẹ còn chưa hỏi con, sao lại gọi điện cho cha con mà không gọi cho mẹ đấy, có phải đã có chuyện gì rồi không?"
Bình thường Trần Hán Thăng gọi cho cha mẹ, trước nay đều gọi cho Lương Thái hậu. Thật ra quan hệ cha con của Trần Triệu Quân và Trần Hán Thăng rất tốt, nhưng Lão Trần không nói nhiều, cuộc trò chuyện có chút nhàm chán.
Cho nên khi Trần Hán Thăng liên lạc với Trần Triệu Quân, rất có thể đã xảy ra chuyện.
Trần Hán Thăng bây giờ không dám nói nhảm nữa, thành thật nói: "Mẹ, hôm nay con mới biết được, Tiểu Ngư Nhi mang thai rồi."
"Con đang nói gì vậy?"
Âm thanh của Lương Mỹ Quyên đột nhiên tăng lên một quãng tám, rồi lại im lặng.
Trần Hán Thăng biết mẹ đang bị dọa sợ rồi, bởi vì qua sóng vô tuyến, hắn có thể cảm nhận được tiếng tim đập "thình thịch thình thịch" của Lương Thái hậu.
Cũng không biết qua bao lâu, Lương Mỹ Quyên gằn từng chữ hỏi: "Chuyện này không thể lấy ra đùa giỡn được."
"Mẹ hỏi cha đi."
Trần Hán Thăng bất mãn nói: "Khó trách đầu năm lão Trần thường xuyên mất ngủ cả đêm, hóa ra là bởi vì chuyện này, cha còn giấu giếm chúng ta!"
Trần Hán Thăng nói xong thì ném điện thoại sang một bên, hắn biết không bao lâu nữa Lương Thái hậu nhất định sẽ gọi lại.
Thật ra, Trần Hán Thăng cũng có thể đoán được lý do tại sao Lão Trần lại che giấu, trăm phần trăm là yêu cầu của Tiểu Ngư Nhi.
"Bây giờ mình cũng hiểu tại sao khi Biên Thi Thi gửi lại ảnh của Tiểu Ngư Nhi, cô ấy đều phải che bụng."
Trần Hán Thăng lẩm bẩm, hắn từng thảo luận vấn đề này với Vương Tử Bác, kết luận của Vương Tử Bác là "ăn uống không hợp nên bị tiêu chảy rồi."
"Đều do tên ngốc này."
Trần Hán Thăng nghĩ: "Nếu không phải Vương Tử Bác làm mình nghĩ sai, mình đã phát hiện ra chuyện này từ lâu rồi."
Càng nghĩ về chuyện đó lại càng tức giận, hơn nữa Vương Tử Bác còn là bạn trai của Biên Thi Thi.
Thật ra theo lập trường mà nói, Trần Hán Thăng thực sự không thể trách Biên Thi Thi, cô ấy là bạn thân nhất của Tiểu Ngư Nhi, vì vậy cô ấy đương nhiên sẽ hướng về Tiêu Dung Ngư.
Nhưng mà làm như vậy không thể tránh khỏi việc sẽ làm tổn thương Thẩm Ấu Sở, đồng thời cũng khiến cuộc sống vốn rối bời của Trần Hán Thăng đột nhiên càng trở nên hỗn loạn hơn.
Trần Hán Thăng dứt khoát gọi điện cho bạn thân từ thuở nhỏ, vừa mở miệng đã ân cần thăm hỏi: "Tao mẹ nó đúng là mắt mù rồi, sao lại quen biết tên ngốc như mày chứ, chẳng được tích sự gì, nếu mày ở trước mặt tao, ông đây nhất định sẽ cho mày mấy đấm...”
Trần Hán Thăng mắng xong thì trực tiếp cúp điện thoại, chỉ để lại Vương Tử Bác vẻ mặt mơ hồ.
Hôm nay cũng thật lạ, Biên Thi Thi từ Giang Lăng trở về, hai mắt đỏ hoe, hỏi cô ấy tại sao cũng không nói, hỏi cô ấy có thấy Trần Hán Thăng không, Biên Thi Thi cũng nói không thấy.
Vương Tử Bác còn đang định sau khi quay lại ký túc xá, sẽ hỏi thăm bạn thân của mình một chút.
"Điện thoại của Trần Hán Thăng à?"
Biên Thi Thi đột nhiên hỏi.
Vương Tử Bác ngẩng đầu lên rồi gãi gãi đầu: "Tiểu Trần vô duyên vô cớ mắng tớ, gần đây tớ cũng không có trêu chọc nó mà."
"Vô duyên vô cớ mắng cậu?"
Biên Thi Thi sửng sốt một chút, thấp giọng nói: "Vậy cậu ta cũng biết rồi, cho nên mới tùy tiện tìm cậu phát giận."
"Biết cái gì?"
Vương Tử Bác cảm thấy thằng bạn thuở nhỏ của mình và bạn gái đều rất kỳ lạ, có phải có chuyện gì giấu mình không?
"Tiểu Ngư Nhi sắp về nước rồi."
Biên Thi Thi im lặng một lúc, nhìn bạn trai mình nói.
"Vậy thì tốt quá."
Vương Tử Bác rất vui, vì ở nước ngoài luôn bất tiện, Trần Hán Thăng cũng sẽ luôn lo lắng.
"Vậy cậu biết tại sao không?"
Biên Thi Thi hỏi.
Vương Tử Bác lắc đầu.
"Tại vì."
Biên Thi Thi dừng một chút rồi nói: "Trần Hán Thăng sắp làm cha rồi, cậu cũng sắp làm chú rồi."
...
"Tinh tinh tinh."
Hai mươi phút sau, đúng như dự đoán, mẹ đã gọi cho Trần Hán Thăng, sau khi Trần Hán Thăng nghe máy lập tức nghe thấy Lương Thái hậu vừa khóc vừa cằn nhằn:
"Thằng nhóc thúi con, vậy mà lại làm cha rồi, mẹ thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới
."
"Sau này con cũng không thể cứ cà lơ phất phơ như vậy nữa."
"Tiểu Ngư Nhi ở Mỹ rất khó thích nghi, con đón con bé về đi, nếu không mẹ sẽ sang Mỹ đấy."
...
Trần Hán Thăng yên lặng nghe, hắn có thể hiểu rõ tâm tình của Lương Thái hậu, tâm nguyện lớn nhất của Lương Mỹ Quyên là trông nom con trai lấy vợ sinh con, sau đó giúp đỡ chăm sóc con cái.
Bây giờ điều ước đột nhiên trở thành sự thật, tâm trạng của Lương Mỹ Quyên tự nhiên dao động rất lớn.
Hơn nữa còn có cô ngốc ở Xuyên Du kia, Tiêu Dung Ngư mang thai rồi, cô ấy phải làm sao bây giờ ?
Đây là vấn đề không thể tránh né, Lương Thái hậu nói một hồi, cuối cùng vẫn do dự nói: "Ấu Sở..."
Chỉ là ngay khi cái tên này được gọi ra, Trần Triệu Quân đã ngắt lời.
"Lúc này, chúng ta hãy nghĩ cách thuyết phục Tiểu Ngư Nhi trở về Trung Quốc."
Lão Trần lòng còn sợ hãi nói.
Vừa rồi Trần Hán Thăng nói nhảm, lại còn nói "Thẩm Ấu Sở có thai", trước mắt Lão Trần tối sầm lại.
Mối quan hệ của đứa con trai này thật sự là biến đổi bất ngờ, bắt đầu chuẩn bị kết hôn với Tiêu Dung Ngư, thậm chí còn gặp gỡ người thân rồi.
Sau đó, không biết vì lý do gì, Tiêu Dung Ngư lại chia tay với Trần Hán Thăng. Vào dịp tết ở Kiến Nghiệp, Lão Trần cũng rất hài lòng với Thẩm Ấu Sở, hơn nữa với sự thuyết phục của Mạc Kha, trong lòng Trần Triệu Quân cũng đã tán thành cặp đôi này.
Ngay sau đó Tiêu Dung Ngư mang thai, điều này gần như đã phá vỡ sự cân bằng, Lão Trần lại chuyển sự chú ý sang bên này.
Nếu Thẩm Ấu Sở cũng đang mang thai vào lúc này, Trần Triệu Quân có cảm giác ngày này đúng là không có cách nào qua được.