Buổi tối biết “Tiêu Dung Ngư mang thai” định sẵn là sẽ khó khăn, có người đang khóc, có người đang áy náy, có người thì lại đang lo lắng... Trần Hán Thăng cũng trợn tròn mắt, nhìn trần nhà tráng lệ huy hoàng trong của văn phòng, cứ trừng mãi như vậy đến hừng đông.
Đến tầm tám giờ sáng, thư ký nhỏ đi vào văn phòng đầu tiên, bật máy tính và đun nước nóng giống như ngày thường, nhưng sau khi đẩy cửa ra, cô ấy không nhịn được mà sợ hãi thốt lên một tiếng “Ôi má ơi”, hóa ra Trần Hán Thăng đang nằm thẳng thẳng tắp ở trên sô pha.
Loại tình huống này giống như đã từng quen biết, hình như lúc “Tu La tràng” lần trước, bộ trưởng Trần cũng nằm cả đêm trong văn phòng như vậy.
Nhưng Tu La tràng đã qua rồi mà, về chuyện làm ăn thì ngày hôm qua Samsung cũng xin lỗi rồi, còn có chuyện gì có thể khiến hắn lo âu như thế?
“Bộ trưởng Trần, cậu làm sao vậy?”
Thư ký nhỏ đi qua, quan tâm hỏi.
“Tiểu Vũ đến rồi à.”
Trần Hán Thăng xoa đôi mắt vừa khô vừa xót, uể oải đáp một tiếng.
“Vâng.”
Thư ký nhỏ đổ ly nước ấm, đưa tới: “Sao tối hôm qua cậu không về nhà mà lại nghỉ ngơi ở chỗ này vậy.”
“Haiz...”
Trần Hán Thăng giãy giụa ngồi dậy, xoa mái tóc ngắn đáng yêu của Nhiếp Tiểu Vũ: “Một lời khó nói hết, cô đặt giúp tôi một chiếc vé máy bay, tôi muốn sang Mỹ.”
“Không phải cuối tháng trước cậu mới đi sang đó à?”
Nhiếp Tiểu Vũ có chút buồn bực.
“Lần này khác.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Tiêu Dung Ngư mang thai, cô phải làm dì rồi.”
“Mịa nó!”
Ly nước trong tay Nhiếp Tiểu Vũ rơi tự do xuống đất, Tiểu Ngư Nhi mang thai, Vậy Thẩm Ấu Sở phải làm sao bây giờ?
Xem ra mình vẫn quá qua loa, cho rằng Tu La tràng đã trôi qua, nhưng sự thật là bộ trưởng Trần vẫn đang độ kiếp.
······
Trần Hán Thăng không đến sân bay Lộc Khẩu Kiến Nghiệp, bởi vì Kiến Nghiệp chỉ có chuyến bay buổi chiều đi đến nước Mỹ, Trần Hán Thăng không muốn đợi, trực tiếp để tài xế trong xưởng cho mình đi nhờ đến sân bay quốc tế Hồng Kiều Thượng Hải.
Thượng Hải có chuyến bay buổi sáng, sau khi máy bay cất cánh, Trần Hán Thăng vốn định ngủ một giấc, không nghĩ tới bên cạnh có một ông chú trung niên hơn năm mươi tuổi, hình như nhận ra Trần Hán Thăng đang đeo kính râm đội mũ, vẫn luôn hỏi thăm thân phận của Trần Hán Thăng.
“Xin hỏi anh mang họ Trần đúng không?”
“Vẫn đang học đại học đúng không?”
“Có phiền khi tôi hỏi thăm anh đang làm gì hay không?”
...
Nếu là ngày thường, Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ không ngại mà thổi phồng một phen, vừa lúc tống cổ khoảng thời gian mấy giờ nhàm chán.
Dù sao hắn cũng thích khoác lác, còn có thể làm ra vẻ rằng lần này mình đi công tác, nhưng thật ra là tổ chức một buổi gặp mặt hữu hảo với tổng thống Mỹ, có điều tâm trạng hiện giờ của hắn thật sự là cực kỳ bực bội, nhìn thoáng qua ông chú trung niên kia, nhún vai nói: “Vẫn chưa biết muốn làm cái gì, mới vừa ra tù xong, tất cả đều đang ở giai đoạn thích ứng, chuẩn bị ra nước ngoài lăn lộn.”
“A... ha ha...”
Ông chú trung niên ngại ngùng cười một chút, mười mấy tiếng sau cũng không tiếp chuyện nữa.
Trần Hán Thăng đầu tiên là ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại còn ở trên phi cơ, ngoài cửa sổ là từng đám, từng đám mây trắng, mềm mại giống như kẹo bông gòn, Trần Hán Thăng ngắm nhìn, bất giác mà bắt đầu mê mẩn, đám kẹo bông gòn này giống như biến thành từng khuôn mặt trẻ con, trắng trẻo mập mạp cười với mình.
Trần Hán Thăng cũng không cầm lòng được mà nhếch miệng cười, nhưng rất nhanh, đứa trẻ trắng trẻo mập mạp đã không thấy đâu nữa, kẹo bông gòn lại biến thành cô gái ngốc nghếch Thẩm Ấu Sở, đôi mắt hoa đào ngấn lệ, oan oan ức ức nhìn mình.
Trần Hán Thăng xoa lồng ngực nặng nề, đè thấp vành nón tiếp tục nghỉ ngơi, chờ đến nước Mỹ đã là tầm rạng sáng 12 giờ.
“Kính coong...”
Tiếng chuông cửa lúc đêm khuya có chút chói tai, rất nhanh trong phòng truyền ra tiếng người hỏi: “Ai đấy?”
Trần Hán Thăng nghe ra đây là dì Lâm bảo mẫu, hắn ho khan một tiếng trả lời: “Dì Lâm, cháu là Trần Hán Thăng.”
“Hóa ra là Trần tổng à, sao cậu lại đến đây vào buổi tối thế này.”
Sau khi dì Lâm xác định được thân phận của Trần Hán Thăng, thì “kẽo kẹt” một tiếng mở cửa, có lẽ là tiếng động hơi lớn nên ánh đèn trong các phòng của biệt thự đều sáng lên.
Giáo sư Tôn Bích Dư và Lữ Ngọc Thanh đều đi ra ngoài hành lang, nhìn từ trên xuống thấy Trần Hán Thăng phong trần mệt mỏi, các bà đều rất nghi hoặc, muộn như vậy Trần Hán Thăng đến đây làm cái gì?
Lữ Ngọc Thanh quay đầu nói chuyện với người nào đó trong phòng, có lẽ chính là Tiểu Ngư Nhi.
“Giáo sư Tôn, dì Lữ.”
Trần hán thăng vừa chào hỏi, vừa phong trần mệt mỏi chạy lên cầu thang, nhìn dáng vẻ này hình như là muốn chạy vào phòng ngủ.
“Hán Thăng, cậu muốn làm gì, Tiểu Ngư Nhi đang ở bên trong đấy...”
Lữ Ngọc Thanh nhìn ra điều bất thường, đang muốn ngăn cản, nhưng động tác của Trần Hán Thăng vẫn nhanh hơn, đã giành trước một bước đi vào.
“Anh làm cái gì đấy!”
Tiêu Dung Ngư đang mặc một bộ đồ ngủ in hình hoạt hình, ngồi trên giường đọc sách, sau khi Trần Hán Thăng tiến vào, cô kéo chăn lên theo bản năng, dường như muốn che đi cái bụng nhỏ.
Trần Hán Thăng không nói lời nào đi đến trước giường, không hề chớp mắt nhìn vào Tiêu Dung Ngư, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Tiêu Dung Ngư cũng không hề sợ hãi, sau khi hoảng loạn một lát, cô cũng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt này.
Tiểu Ngư Nhi không trang điểm, khuôn mặt trái xoan thuần khiết mà tinh xảo, mái tóc dài xõa tung trên vai, chiếc cằm trắng nõn hơi nâng lên, có vẻ như đầy đặn hơn so với lúc trước.
Lữ Ngọc Thanh, giáo sư Tôn và dì Lâm đều đứng ở cửa, tuy rằng dáng vẻ Trần Hán Thăng rất hùng hổ, nhưng các bà dường như đều không lo lắng Trần Hán thăng sẽ làm tổn thương đến Tiểu Ngư Nhi.
“Em đang xem sách gì vậy?”
Sau một lúc lâu, giọng điệu của Trần Hán Thăng vậy mà lại trùng xuống, chỉ vào bàn tay của Tiêu Dung Ngư.
Đây là quyển sách Tiếng Anh, bên trên tất cả đều là chữ cái, trên trang bìa có in hình một đứa trẻ con.
Ánh mắt Tiêu Dung Ngư chuyển động, đặt quyển sách ở phía sau, không hề khách khí nói: “Sách báo về phương diện Pháp luật.”
“Anh...”
Trần Hán Thăng tức giận đến nỗi muốn dậm chân: “Tuy Tiếng Anh của anh không tốt, nhưng tóm lại là anh vẫn nhận ra được từ đơn babi này, em đang xem sách chăm sóc trẻ sơ sinh, còn muốn giấu anh như giấu đứa ngu à?"
Sau khi hắn nói xong thì cúi người xuống muốn dán lỗ tai của mình lên bụng nhỏ của Tiêu Dung Ngư.
Trần Hán Thăng cũng không biết vì sao phải làm động tác này, nhưng trên phim truyền hình đều diễn như thế, dù sao hắn cũng lần đầu tiên làm cha, không có kinh nghiệm gì nên chỉ có thể học lung tung một chút.
“Anh muốn làm gì, đừng tới đây, không được tới gần em...”
Tiêu Dung Ngư cực kì kháng cự, cô nhanh chóng che tay ở phía trước, hai người cứ thế mà giằng co nhau, giáo sư Tôn và Lữ Ngọc Thanh có hơi ngơ người, nhìn hành động này của Trần Hán Thăng, chẳng lẽ hắn đã biết sự thật rồi sao?
“Đừng chắn!”
Sức lực của Trần hán Thăng lớn hơn Tiêu Dung Ngư nhiều, nhưng vì sợ làm đau cô cho nên không dám dùng sức, cuối cùng Trần Hán Thăng hết kiên nhẫn, không nhịn được nữa mà lớn tiếng nói: “Anh là bố của đứa bé, muốn nghe nhịp tim đập của con cũng không được à?”
“Quả nhiên...”
Tôn Bích Dư và Lữ Ngọc Thanh liếc nhau, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Nghe được những lời này của Trần Hán Thăng, biểu tình của Tiểu Ngư Nhi cứng lại, động tác trên tay cũng tạm dừng một chút, nhân cơ hội này, Trần Hán Thăng thuận lợi vùi đầu vào trong lòng Tiêu Dung Ngư.
“Thịch… Thịch… Thịch…"
Tiếng tim đập của Tiêu Dung Ngư rất trầm ổn, nhưng mà cũng chỉ có tiếng tim đập của một mình cô, Trần Hán Thăng nghi hoặc ngẩng đầu, mờ mịt nói: "Con đâu rồi?"
“Phụt…”
Dì Lâm bảo mẫu nở nụ cười, bà ấy quan sát biểu cảm của giáo sư Tôn và Lữ Ngọc Thanh một chút, phát hiện các bà đều không nhíu mày, lúc này mới yên tâm mạnh dạn nói: “Còn chưa được ba tháng nữa, vóc dáng của Tiểu Ngư Nhi lại đẹp, bây giờ ngay cả sờ cũng sờ không thấy thì sao có thể nghe thấy tiếng tim đập được."
“Vậy à?”
Da mặt của Trần Hán Thăng rất dày, lập tức duỗi tay về trong lòng Tiểu Ngư Nhi: “Cho anh ôm một cái...”
“Tránh ra!”
Lúc này đây, Tiêu Dung Ngư dùng lực đẩy cánh tay của Trần Hán Thăng ra, dịch về phía mép giường, cách Trần Hán Thăng xa một chút.
Bây giờ thời gian ở bên Mỹ đã là rạng sáng một giờ, nhưng bởi vì vị khách không mời mà đến Trần Hán Thăng này, tất cả mọi người đều không buồn ngủ nữa, không khí trong phòng ngủ còn có chút kỳ quái, Lữ Ngọc Thanh là mẹ của Tiểu Ngư Nhi, trong lòng bà vẫn luôn chờ mong Trần Hán Thăng và con gái giải trừ mâu thuẫn, sau đó vui vẻ kết hôn.
“Giáo sư Tôn.”
Lữ Ngọc Thanh suy nghĩ, nói với bà lão: “Bà tuổi lớn rồi, cứ đi nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi chờ ở chỗ này làm gì.”
Bà lão có vẻ đã hiểu ý của Lữ Ngọc Thanh, sờ lên mái tóc hoa râm: “Vậy tôi đi ngủ trước đây."
“Chị Lâm.”
Lữ Ngọc Thanh lại nói với dì Lâm bảo mẫu: “Hán Thăng có khả năng còn chưa ăn cơm chiều, chúng ta xuống phòng bếp nấu ít mì đi."
“Được rồi…”
Dì Lâm cũng là người nhanh nhạy, đồng ý rất sảng khoái.
“Mẹ...”
Tiêu Dung Ngư chớp mắt, mẹ ruột đang muốn "bỏ" mình lại à?
“Hai đứa cứ nói chuyện với nhau trước đi."
Lữ Ngọc Thanh không chỉ đi ra ngoài mà còn thuận tay đóng cửa lại: “Đợi đến khi làm cơm xong thì tôi sẽ ở dưới gọi một tiếng, thật ra, giữa hai người có xảy ra mâu thuẫn cũng không đáng sợ, chỉ cần giải thích rõ ràng là được, giống như giáo sư Tôn nói vậy, đứa trẻ không thể không có cha…"
Thấy “Mẹ vợ” tâm lý như thế, Trần Hán Thăng cực kỳ cảm động: “Dù sao thì cũng là bà ngoại của đứa nhỏ, vào lúc mấu chốt vẫn sẽ hướng về phía cháu. Lần trước khi cháu đến đây, cái cảnh không nơi nương tựa đúng thật là quá thảm."
Thật ra trước kia khi còn đi học, Trần Hán Thăng không quá thích Lữ Ngọc Thanh, có khả năng bởi vì là cán bộ lãnh đạo, nên bà luôn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, có chút xem thường bố mẹ "Bình dân" của mấy bạn học như Vương Tử Bác.
Nhưng sau khi nghỉ hưu, Trần Hán Thăng cảm thấy dì Lữ lại đáng yêu thêm một chút.
Tiêu Dung Ngư vốn dĩ không muốn để ý đến, cô ấy biết Trần Hán Thăng có rất nhiều kịch bản, giả vờ đáng thương chính là một trong số đó, vả lại Trần Hán Thăng tới Mỹ cuối tháng, có ăn có ở, không nơi nương tựa ở đâu ra.
Có điều xưng hô “Bà ngoại đứa nhỏ” này vẫn khiến lòng Tiêu Dung Ngư nhảy lên, cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi: “Sao mà anh biết được?”
“Bởi vì...”
Trần Hán Thăng nuốt một ngụm nước miếng, không khai ra Biên Thi Thi mà lại đẩy lên người lão Trần: “Cha anh không cẩn thận lỡ miệng nên anh mới biết, vả lại loại chuyện này sao có thể giấu anh cả đời được, đàn ngỗng bay qua còn để lại tiếng, huống chi là một đứa trẻ béo năm cân như vậy, sớm hay muộn gì anh cũng biết thôi."
“Làm sao có thể nặng năm cân được!"
Tiêu Dung Ngư vỗ về cái bụng nhỏ, tức giận cãi lại.
Trần Hán Thăng cười "hì hì", chỉ cần Tiểu Ngư Nhi nói chuyện với mình là được, trên thực tế, hai lần "đối đãi" khi mình đến đây căn bản không hề giống nhau.
Lần trước tới nơi này, Tiêu Dung Ngư vì không muốn để lộ chuyện “mang thai” nên gần như không nói chuyện với Trần Hán Thăng, cũng không ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau, chỉ một cánh cửa gỗ đơn giản lại có thể ngăn cách hai người.
Cho nên khi Trần Hán Thăng rời đi cũng phải cảm thán Trần Anh Tuấn không ai bì nổi vậy mà lại rơi xuống bước đường này.
Tình huống lần này thì hoàn toàn khác, đầu tiên là Lữ Ngọc Thanh ở bên cạnh giúp đỡ, quan trọng nhất chính là, Trần Hán Thăng đã biết chân tướng việc “Mang thai”.
Bây giờ nội tâm Tiểu Ngư Nhi cực kì rối rắm, vốn dĩ cô định giấu giếm tiếp, một mình nuôi con khôn lớn, nhưng hiện tại đã thành cái dạng này, tình huống đột nhiên trở nên vi diệu.
Có điều đây cũng là hiệu quả mà Trần Hán Thăng theo đuổi, càng loạn càng có cơ hội, mục đích lần này hắn đến đây là muốn đưa Tiêu Dung Ngư về nước, cùng với chữa trị quan hệ của hai người một chút.
Đây cũng là nguyên nhân vừa nãy không ăn ngay nói thật, nếu để Tiêu Dung Ngư biết tin tức “Mang thai” này là do Thẩm Ấu Sở nói lại cho Trần Hán Thăng, với tính cách ngạo kiều của Tiểu Ngư Nhi thì chắc chắn cô sẽ không chấp nhận.
“Kẽo kẹt ~”
Trần Hán Thăng đứng lên hoạt động cơ thể, giả vờ vô ý ngồi vào bên cạnh Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư vừa định né tránh thì Trần Hán Thăng vội vàng mở miệng, lấy việc nói chuyện để dời đi lực chú ý: “Mẹ anh cũng biết chuyện này rồi, bà chuẩn bị nghỉ hưu rồi tới Mỹ chăm sóc em đấy.”
“Dì Lương cũng muốn nghỉ hưu ư?”
Tiêu Dung Ngư sửng sốt một chút, từ chối rất quyết đoán: “Em không cần nhiều người như vậy chăm sóc, vả lại còn có Thẩm…"
Tiểu Ngư Nhi nói được một nửa thì quay người đi không hề nói tiếp nữa, sắc mặt cũng dần trở nên lạnh lùng.
Thẩm Ấu Sở là đề tài không thể đi vòng qua được, trong lòng Trần Hán Thăng vẫn luôn biết rõ, nếu không giải quyết vấn đề của Thẩm Khờ Khạo thì Tiêu Dung Ngư không có khả năng về nước.
Trước mắt tới xem, hai người này căn bản không có khả năng cùng tồn tại.
“Thẩm Khờ Khạo, rất xin lỗi.”
Trong lòng Trần Hán Thăng thở dài một hơi, “thẳng thắn thành khẩn” nói: “Anh và Thẩm Ấu Sở đã chia tay rồi."
Tiêu Dung Ngư bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Hán Thăng không chớp mắt, dường như muốn biết có phải hắn đang nói dối hay không.
“Samsung vì muốn đả kích hình tượng của anh và Quả Xác nên đã công khai chỉ trích anh một chân đứng hai thuyền.”
Trần Hán Thăng đã nghĩ xong lý do từ lâu rồi, hắn bình tĩnh bịa ra một lời nói dối hợp lý:
“Cái này đã công khai trên toàn mạng xã hội, cho nên Thẩm Ấu Sở cũng thấy.”
“Thẩm Ấu Sở cảm thấy không chịu được chuyện phản bội tình cảm nên đã nói lời chia tay với anh."
“Vừa lúc lão Trần lại tiết lộ chuyện em có em bé, nên anh lập tức bay sang Mỹ tìm em.”
···
Lời nói dối này khá là “tuyệt diệu”, bởi vì hai người Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở sẽ không bởi vì Trần Hán Thăng nghèo khó mà rời đi, sẽ không bởi vì Trần Hán Thăng không làm ăn được mà rời đi, khả năng duy nhất chính là Trần Hán Thăng không chuyên chú về chuyện tình cảm, chỉ như vậy mới có thể thất vọng rời đi.
Vừa lúc Samsung công bố tin tức “Trần Hán Thăng bắt cá hai tay”, vừa lúc trùng khớp về mặt thời gian, cũng có thể trở thành mồi lửa chia tay.
Nếu đây là một vụ án mạng, thời gian và động cơ đều có, cho nên kết quả như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Sau khi Trần Hán Thăng nói xong, trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, đối mặt với ánh nhìn thẳng tắp của Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng vẫn thong dong đối mặt.
Tố chất tâm lý không mạnh thì làm sao có thể làm ảnh đế được?
“Vậy anh…”
Sau một lúc lâu, Tiêu Dung Ngư mở miệng.
Trần Hán Thăng cho rằng Tiểu Ngư Nhi muốn từ những việc nhỏ không đáng kể để nghiệm chứng tin tức này, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với cuộc thẩm vấn.
Nào biết đâu rằng, Tiêu Dung Ngư chỉ là hỏi một vấn đề đơn giản nhất: “Vậy anh có còn yêu Thẩm Ấu Sở không?”
“Anh…"
Trần Hán Thăng nghẹn một chút, cái này hình như là chiêu "Trở về nguyên trạng" trong võ công thì phải, không có kịch bản, cũng không có bẫy rập, chỉ là một câu cực kì đơn giản "Anh còn yêu cô ấy không”, vậy mà lại có thể ép “Con buôn nói dối" như Trần Hán Thăng sinh ra một chút hoảng loạn.
Thật ra lúc này chỉ cần một câu "Không yêu" là được.
Nhưng mà chữ “Không” kia dường như bị chặn ở cổ họng, Trần Hán Thăng cảm thấy nặng tựa ngàn cân, làm thế nào cũng không thể nói nên lời.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này thì Lữ Ngọc Thanh ở dưới tầng đột nhiên gọi: “Mì sợi đã nấu xong rồi, Hán Thăng cậu xuống dưới ăn một chút đi.”
“Phù…”
Trong lòng Trần Hán Thăng thở phào một hơi, ngoài miệng cười nói: “Anh xuống ăn chút mì trước, đồ ăn trên máy bay của Nam Hàng quá dầu mỡ, không hợp khẩu vị một chút nào, em cũng đừng nghĩ lung tung, người anh yêu nhất chính là em, cùng với Tiểu Ngư Nhi nhỏ ở trong bụng.”
“Sao anh lại biết là Tiểu Ngư Nhi nhỏ?”
Tiêu Dung Ngư hỏi.
“Lão Trần đã nói trong điện thoại là cha từng mơ thấy rất nhiều lần.”
Lần này Trần Hán Thăng không hề nói dối: “Chắc chắn là cháu gái, ông còn thường xuyên đến cửa hàng quần áo trẻ em rồi ngơ ngẩn nhìn quần áo bé gái đấy."
Trần Hán Thăng nói xong thì xuống lầu ăn cơm, Tiêu Dung Ngư ngồi một mình ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ, lẩm bẩm nói: “Vừa nãy anh ấy trốn tránh, có lẽ là vẫn còn tình cảm với Thẩm Ấu Sở, có nên phá lệ một lần vì con, giả vờ không biết để tha thứ cho anh ấy không?”