Dì Lâm bưng đến một bát mì trứng nóng hổi, Trần Hán Thăng ăn như hổ đói, Tiêu Dung Ngư không xuống ăn cùng hắn, nhưng “mẹ vợ” Lữ Ngọc Thanh ngồi bên cạnh hắn cùng trò chuyện về một số vấn đề trong công việc.
Giữa Lữ Ngọc Thanh và Lương Mỹ Quyên vẫn có một số điểm khác nhau, Lương Mỹ Quyên là một bà nội trợ tương đối thuần khiết, mọi tâm tư tình cảm của bà luôn hướng về chồng và con trai, bà rất ít khi chú ý đến đại sự quốc gia hay là những chính sách của ngành sản xuất.
Trước kia Lữ Ngọc Thanh cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, về sau lại trở thành lãnh đạo của đơn vị, đôi khi bà nói điều gì đó, cho dù không phải tất cả đều đúng nhưng trình độ của bà cũng không tệ lắm.
Vì vậy, không khí của gia đình Tiêu Dung Ngư và Lữ Ngọc Thanh luôn rất tốt, điều mà Vương Tử Bác luôn ngưỡng mộ, cha mẹ là những người có học, họ luôn tôn trọng ý kiến của con cái, những đứa trẻ bước ra từ gia đình này họ luôn có sự tự tin nhất định, Tiêu Dung Ngư là một ví dụ điển hình cho điều đó.
Khi Lữ Ngọc Thanh vừa nói chuyện phiếm, nhưng thật ra bà đang ngầm quan sát Trần Hán Thăng, bà cùng Trần Triệu Quân đã quen biết nhau từ lâu, Trần Triệu Quân được công nhận là một giám đốc tốt bụng trong hệ thống của Cảng Thành, ông rất ít khi mất bình tĩnh, nói năng chậm rãi, ông cũng sẽ không đàn áp cấp dưới, danh tiếng của ông luôn rất tốt.
Lương Mỹ Quyên là một người nói năng thì chua ngoa, nhưng tấm lòng thì như đậu hũ, giống một người ngốc nghếch không có ý đồ, nhưng con trai của bọn họ, Lữ Ngọc Thanh thực sự không biết nên mô tả về hắn như thế nào.
“Vô lương tâm” là đặc điểm lớn nhất, nhưng sự “vô lương tâm” của Trần Hán Thăng cũng có điểm mấu chốt, chẳng hạn như lần về quê gặp họ hàng vào năm ngoái, Trần Hán Thằn có thể dỗ dành rất tốt những người lớn tuổi khó tính.
Khi Lữ Ngọc Thanh trở về vào tết âm lịch năm nay, một số người lớn tuổi còn hỏi thăm về hắn: “Tiểu Trần không trở về sao, thằng bé nói chuyện rất thú vị, nếu có thời gian hãy đưa nó trở về cùng.”
“Chỉ là hắn không tuân theo quy tắc, không ai có thể kiểm soát hắn ngoại trừ Lương Mỹ Quyên.”
Lữ Ngọc Thanh khẽ thở dài, bà thầm nghĩ nếu Trần Hán Thăng thành thật hơn một chút thì tốt rồi, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu hắn quá thành thật thì…, hắn cũng không có biện pháp nào để xây dựng điện tử Quả Xác từ hai bàn tay trắng.
Điểm quan trọng nhất là Tiểu Ngư Nhi thích Trần Hán Thăng, hiện tại lại còn có con với hắn nữa.
Lữ Ngọc Thanh có ý định thuyết phục con gái của mình, thừa dịp chuyến thăm lần này của Trần Hán Thăng, nếu như hắn có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, đây là một kết thúc tốt nhất, cũng là một kịch bản tốt nhất mà bà cùng lão Tiêu mong đợi.
Nếu như vẫn không có biện pháp xóa bỏ mọi hiểu lầm trong quá khứ, Lữ Ngọc Thanh cũng không có ý định ép buộc, với bà chỉ cần con gái luôn vui vẻ là điều tốt nhất rồi.
Nhưng nghĩ đến sự kiêu ngạo từ nhỏ của Tiểu Ngư Nhi, Lữ Ngọc Thanh lại cảm thấy đau đầu, nhưng họ đều đã trưởng thành, chắc hẳn hai đứa sẽ có những quy tắc riêng để giải quyết vấn đề.
“Dì Lữ, trông dì có vẻ mệt mỏi.”
Sau khi Trần Hán Thăng ăn xong bát mì, hắn nói với vẻ quan tâm: “Dì nên giữ gìn thân thể của mình thật tốt, con vẫn chờ dì giống như chị Lương vậy, ủng hộ con đến hết cuộc đời.”
Lữ Ngọc Thanh sửng sốt một chút: “Cậu còn trẻ, không thể tự mình làm việc, còn chị Lương là ai?”
“Chị Lương là mẹ của con, bà đã nuôi nấng con mười tám năm, nhưng đáng tiếc sau khi con vào đại học bà đã không còn nuôi nấng con nữa.”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Từ nay về sau con sẽ nhờ chị Lữ hỗ trợ.”
“Đi đi đi, không biết lớn nhỏ…”
Lữ Ngọc Thanh nhịn không được lắc đầu.
Lữ Ngọc Thanh quen rất nhiều đàn em hoặc là con trai con gái của đồng nghiệp, bọn họ đều là sinh viên đại học, sau mười năm học tập gian khổ, họ có thể nói chuyện thoải mái và khoe khoang trong ký túc xá của họ, nhưng khi giao tiếp với người lớn tuổi, họ lại rụt rè không dám nói lời nào, hoặc họ chỉ giả vờ trưởng thành.
Trần Hán Thăng rất thực tế, luôn có thể rút ngắn khoảng cách với người khác mà không hề hay biết, “tài năng” này của hắn đã bộc lộ rõ ở trường cấp ba.
“Khó trách lão Tiêu rất coi trọng Trần Hán Thăng.”
Trong lòng Lữ Ngọc Thanh nghĩ rằng sau lần đầu tiên “thất bại” trong việc khởi nghiệp của Trần Hán Thăng, Tiêu Hoành Vĩ rất chắc chắn rằng hắn sẽ không thất bại quá lâu, và lần mạo hiểm thứ hai của hắn cứ như một bộ phim bom tấn, có lẽ dựa trên việc phán đoán được màn trình diễn thong thường của Trần Hán Thăng
…
Khi ngủ, Trần Hán Thăng được xếp vào phòng ngủ như lần trước, dì Lâm đã trải sẵn chăn ga, sau khi Trần Hán Thăng tắm xong hắn nằm trên giường cầm điện thoại di động lên mở ra.
Sau hơn mười giờ tắt máy, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, hầu hết đều không cần trả lời, thậm chí còn có một số tin nhắn cho vay nặng lãi được gửi đến điện thoại di động của Trần Hán Thăng, thật là quá đáng.
Tuy nhiên, vẫn có hai tin nhắn có thể đáp trả lại, một cái là của Trần Lam, cái kia là của Vương Tử Bác.
Trần Lam: Anh ơi, anh đi đâu vậy? Điện thoại luôn trong trạng thái tắt máy, hôm nay em đi ăn ở nhà chị Sở, Hồ Lâm Ngữ luôn ném cho em một sắc mặt cực xấu, anh lại đắc tội gì với chị ta à, cho nên Hồ Lâm Ngữ mới trút giận lên người em gái đáng thương này.
Lần này rất rõ ràng là do em gái “nhận giùm anh trai”, bây giờ ở Trung Quốc hẳn là ban ngày, Trần Lam chắc lại đang nghịch điện thoại trong giờ học, nên Trần Hán Thăng cũng trả lời tin nhắn.
Trần Hán Thăng: Không cần quan tâm đến Hồ Lâm Ngữ, còn Thẩm Ấu Sở thì sao, cô ấy đối xử với em như thế nào?
“Đinh ~”
Trần Lam chanh chóng trả lời.
Trần Lam: Chị dâu đối xử rất tốt với em, chị nấu những món ngon mà em thích và có hỏi em có cần mua quần áo mùa đông không, nhưng đôi mắt của chị ấy luôn đỏ ngầu, tâm trạng của chị ấy dường như không tốt lắm.
Trần Hán Thăng: ai~ bây giờ anh có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?
Trần Lam: Nghe tin xấu trước.
Trần Hán Thăng: Anh cùng Thẩm Ấu Sở không thể làm hòa.
Trần Lam: Nghiêm trọng như vâỵ sao, nếu anh đồng ý mua cho em một đôi giày NIKE, em sẽ giúp anh thuyết phục chị ấy, chị dâu thích em như vậy, nhất định không có vấn đề gì lớn. Còn tin tốt là gì vậy?
Trần Hán Thăng: Em sắp làm cô cô rồi, Tiểu Ngư Nhi đang mang thai, hiện tại anh đang ở Mỹ.
Trần Lam: ?
Sau câu “?”, Trần Lam im lặng, thật lâu sau mới nhắn lại.
Trần Lam: cái gì mà một tin tốt, một tin xấu, rõ ràng đây là hai tin tức xấu! Sau khi anh có con, anh sẽ không thương em như trước kia nữa.
Trần Hán Thăng phớt lờ sự ghen tuông của em gái, hắn trả lời tin nhắn của Vương Tử Bác.
Vương Tử Bác đã gửi rất nhiều tin nhắn, đại khái đều là “Tại sao mày lại tắt điện thoại? Tao gọi cho Nhiếp Tiểu Vũ mới biết mày đã đi Mỹ. Tiểu Ngư Nhi đang mang thai, tiếp theo mày sẽ làm gì.”
Đánh giá lời nói của cậu ấy, so với Trần Hán Thăng cậu còn có vẻ lo lắng hơn, bởi vì Vương Tử Bác biết chính xác những gì Trần Hán Thăng đang phải đối mặt.
“Cạch cạch cạch~”
Trần Hán Thăng trả lời Vương Tử Bác: Hiện tại không còn cách nào khác, nhưng tao phải dụ dỗ Tiểu Ngư Nhi về nước trước, nếu không mẹ tao có thể đánh chết tao mất.
Sau hơn mười phút, Vương Tử Bác cũng trả lời lại, hỏi một câu hỏi rất khó trả lời.
Vương Tử Bác: Còn Thẩm Ấu Sở thì sao?
Trần Hán Thăng: Trước mắt, tao chỉ có thể không làm rò rỉ tin tức, bây giờ tình huống của Tiểu Ngư Nhi vẫn quan trọng hơn, mặt khác mày đã được thăng cấp rồi, đừng quên chuẩn bị hai nghìn nhân dân tệ trong bao lì xì màu đỏ.
Vương Tử Bác: Hai nghìn nhân dân tệ sao có thể đủ? Hoa hồng của dự án trường học đã được thanh toán hết, tao đã chuẩn bị một phong bì màu đỏ bốn con số. Nhưng nói thật, hiện tại tâm trạng của tao vừa vui vừa buồn, không biết nên diễn tả nó như thế nào, muốn gọi điện thoại không?
Trần Hán Thăng: Đừng phiền toái như vậy, bây giờ ở Mỹ đã một giờ sáng rồi, hai người đàn ông đêm hôm khuya khoắt lại cùng nhau bày tỏ nỗi lòng, thật ghê tởm phải không, tao không chắc là sẽ thành công đây này.
Vương Tử Bác: Ặc, lời mày nói nghe thật buồn nôn!
…
Sau khi trò chuyện với người bạn thân nhất của mình, tâm trạng của Trần Hán Thăng mới cảm thấy tốt hơn một chút, hắn lại tìm đến phương thức liên lạc của Thẩm Ấu Sở, do dự một lúc lâu hắn không biết nên gửi cái gì, cuối cùng hắn lại đặt điện thoại xuống thở dài một tiếng.
Trong bếp có vài tiếng động “lạch cạch”, Trần Hán Thăng mở cửa nhìn thoáng qua thì thấy Lữ Ngọc Thanh đang giúp dì Lâm nấu món súp bổ dưỡng cho Tiểu Ngư Nhi. không có người mẹ nào chăm sóc con gái mình chu đáo như vậy.
Sau khi Lữ Ngọc Thanh nấu xong nồi súp, bà đi lên cầu thang lên tầng hai, trong phòng ngủ Tiểu Ngư Nhi còn đang đọc sách.
“Con gái, ăn khuya nào.”
Lữ Ngọc Thanh đặt bát súp xuống, ngồi ở bên giường giúp Tiểu Ngư Nhi vén tóc lên.
“Vừa rồi mẹ cùng anh ấy nói cái gì?”
Tiểu Ngư Nhi bĩu môi, dường như có chút không vui: “Hai người còn cười nói vui vẻ như vậy.”
Lữ Ngọc Thanh mỉm cười, khuôn mặt thanh tú của con gái trông thật quyến rũ, yêu kiều động lòng người, lại càng nổi bật dưới ánh đèn mờ ảo.
“Tùy tiện tán gẫu chút thôi.”
Lữ Ngọc Thanh trả lời: “Trần Hán Thăng cái gì cũng có thể nói. Mẹ đã hỏi công việc kinh doanh của nó như thế nào và có gặp khó khăn gì không?”
“Ồ.”
Tiểu Ngư Nhi đáp lại, cô xuống giường uống bát súp đầy dinh dưỡng, Lữ Ngọc Thanh chăm chú nhìn con gái ở bên cạnh, trong ánh mắt tràn đầy tình mẫu tử.
Sau khi Tiểu Ngư Nhi uống xong, Lữ Ngọc Thanh theo thói quen lấy khăn giấy giúp con gái lau miệng.
Ngược lại, Tiểu Ngư Nhi lại cảm thấy có chút xấu hổ, nhận lấy khăn giấy và nói: “Con đã làm mẹ rồi, mẹ còn coi con như một đứa trẻ.”
“Mặc kệ con đã bao nhiêu tuổi, trong lòng cha mẹ con cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Lữ Ngọc Thanh đặt tay lên vai Tiểu Ngư Nhi để giúp cô thả lỏng cơ bắp, đây đều là những điều Lữ Ngọc Thanh mới học gần đây, nhằm giúp Tiểu Ngư Nhi thoải mái hơn.
Tiểu Ngư Nhi cũng dựa vào lòng mẹ, nhắm mắt tận hưởng hơi ấm giữa hai mẹ con trong đêm yên tĩnh.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Một lúc sau, Lữ Ngọc Thanh phá vỡ sự im lặng: “Hán Thăng đã tới, con nghĩ như thế nào?”
Nghe được câu này, bả vai Tiểu Ngư Nhi cứng đờ lại, cô không nói tiếng nào.
“Ý của mẹ là gì?”
Lữ Ngọc Thanh không coi trọng điều đó, vừa ấn bả vai cho cô vừa nói: “Mẹ muốn hỏi hiện tại Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sơ đã xảy ra chuyện gì rồi…”
“Làm sao mẹ lại biết Thẩm Ấu Sở?”
Tiểu Ngư Nhi ngạc nhiên ngắt lời bà.
“Bây giờ mạng internet phát triển như vậy, mẹ biết điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
Lữ Ngọc Thanh xoa đầu Tiểu Ngư Nhi: “Mẹ không phải là một người phụ nữ trung niên lạc hậu như dì Lương của con, mẹ có thể lướt internet, thậm chí mẹ còn biết về sự cạnh tranh giữa điện tử Quả Xác và SamSung.”
Tiểu Ngư Nhi khẽ gật đầu, hình như dì Lương không có tài khoản QQ, nhưng mẹ cô thường xuyên chia sẻ một số bài viết trên QQ.
“Anh ấy đã chia tay với Thẩm Ấu Sở rồi.”
Tiểu Ngư Nhi ngẩng đầu: “Con hoàn toàn không tin tưởng anh ấy, dù sao anh ấy cũng rất thích lừa gạt người.”
“Sau khi mẹ biết chuyện này, lúc dầu mẹ cũng rất tức giận, thậm chí còn gọi điện cho cha của con để bàn bạc. Chúng ta đều cảm thấy không nên cho Trần Hán Thăng cơ hội, dứt khoát chia tay là chuyện đúng đắn.”
Lữ Ngọc Thanh vuốt ve mái tóc dài của con gái, dừng một chút và nói: “Nhưng bây giờ con đã có em bé, tình huống đã khác với lúc trước, nếu con còn nghi ngờ, chúng ta sẽ thiết lập một cuộc khảo sát. Trong thời gian khảo sát, nếu chúng ta phát hiện Trần Hán Thăng đã cải tà quy chính rồi, vậy thì nể mặt chúng ta, Tiểu Ngư Nhi có thể tha thứ cho Hán Thăng lần này.”
“Nếu như trong thời gian khảo sát xảy ra vấn đề thì sao?”
Tiểu Ngư Nhi hỏi.
“Vậy thì cha mẹ sẽ hoàn toản ủng hộ quyết định của con, từ nay về sau sẽ cắt đứt liên lạc với Trần Hán Thăng, cũng không thừa nhận hắn là cha của em bé trong bụng con”
Lữ Ngọc Thanh liếc nhìn về phía căn phòng của Trần Hán Thăng đang ở, bà nói một cách dứt khoát.
Tiểu Ngư Nhi lại im lặng, lần trước cô cũng đã nghĩ những điều như vậy, thậm chí cô còn định giấu tin tức về việc mình mang thai với Trần Hán Thăng.
Hiện tại Trần Hán Thăng đã biết sự thật, Thẩm Ấu Sở cũng đã chia tay với hắn, cô có nên để Trần Hán Thăng tiến vào giai đoạn khảo sát như mẹ đã hay không?
“Hoặc là?”
Thấy Tiểu Ngư Nhi vẫn còn đang do dự, Lữ Ngọc Thanh lại đưa ra một đề nghị khác: “Thông tin liên lạc của Thẩm Ấu Sở chắc không khó tìm, mẹ sẽ gọi điện cho cô ấy để hỏi chuyện cô ấy đã chia tay với Trần Hán Thăng hay chưa?”
“Không được.”
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu, nếu thực sự đã chia tay rồi, nếu lại hỏi cô ấy như vậy, điều đó chắc chắn sẽ làm tổn thương Thẩm Ấu Sở một lần nữa.
Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở “quen nhau” từ khi còn là sinh viên năm nhất, mặc dù cả hai không phải là bạn bè, thậm chí có thể nói là thù địch, nhưng Tiểu Ngư Nhi từ “sự cố cách ly SARS” cũng có thể nhìn ra Thẩm Ấu Sở là một cô gái tốt bụng và thuần khiết.
Nếu Tiểu Ngư Nhi đã từ chối, Lữ Ngọc Thanh cũng không ép buộc cô, điều đó thực sự không quan trọng với bà, con gái mới là tất cả.
“Nếu con đồng ý khảo sát, chúng ta sẽ xem xét việc trở lại Trung Quốc sau vài ngày nữa và chúng ta sẽ kiểm tra nó trong khi con an thai.”
Lữ Ngọc Thanh có chút khinh bỉ nói: “Ở Mỹ muốn làm kiểm tra thì phải hẹn trước mấy ngày, điều đó thật bất tiện. Ở Trung Quốc, chúng ta có thể dễ dàng đặt lịch khám của chuyên gia.”
Ánh mắt Tiểu Ngư Nhi khẽ động, nhưng cô vẫn không đáp lại lời đề nghị này.
“Còn cha của con nữa.”
Lữ Ngọc Thanh lại đánh thêm một con bài thương lượng nữa: “Hiện tại ông ấy không thể xuất ngoại, ông ấy nhớ con đến phát điên rồi.”
Hiện tại QQ chưa thể trò chuyện bằng video, nhưng MSN thì có thể, có điều thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong và ngoài nước không giống nhau, khi lão Tiêu có thời gian rảnh rỗi thì Tiểu Ngư Nhi lại đang nghỉ ngơi, lão tiêu “nô lệ con gái” cùng “nô lệ cháu ngoại” này đã gấp muốn chết rồi.
“Con đi đánh răng đây.”
Tiểu Ngư Nhi bỏ qua đề tài này, cô đi vào phòng tắm để đánh răng và rửa tay để chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lữ Ngọc Thanh từ phía sau nhìn bóng lưng của con gái, thầm nghĩ chuyến đi lần này của Trần Hán Thăng vẫn mang đến một tin tức tốt, Tiểu Ngư Nhi cũng không phản đối, điều đó có nghĩa là có thể cô sẽ sớm trở về Trung Quốc.
Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng tỉnh dậy sau giấc ngủ, sự mệt mỏi từ hành trình ngày hôm qua đã giảm bớt.
Sau khi mở mắt ra, có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ mấy chậu cây xanh, sương sớm đọng trên lá cây, tròn xoe bóng loáng, rất đẹp mắt.
Khi một cơn gió thổi qua, sương sớm trượt xuống cành như đang chơi cầu trượt vậy, rơi xuống bệ cửa sổ nghe “bịch” một cái, biến thành những giọt nước nhỏ.
Bằng cách này, nó giống như một giọt nước lớn sinh ra những đứa trẻ mập mạp.
“Nghĩ nhiều nghĩ nhiều nghĩ nhiều….”
Trần Hán Thăng lắc đầu thật mạnh, kể từ khi biết Tiểu Ngư Nhi có thai, hắn có thể hình dung mọi thứ theo hướng “bé mập.”
Sau khi tỉnh lại, Tiểu Ngư Nhi đã ở dưới lầu, mặc dù cô vẫn không để ý tới Trần Hán Thăng, nhưng cô đã có thể ngồi ăn cùng bàn với hắn.
Sau bữa tối, bởi vì vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia đã kết thúc, bên này không còn bận rộn nữa, nhưng giáo sư Tôn vẫn rất nghiêm khắc, lấy sách pháp luật ra dạy cho Tiểu Ngư Nhi.
Hôm nay, Trần Hán Thăng có việc cần giải quyết, lầm trước thắng kiện được một triệu đô la Mỹ, nhưng vẫn còn một số khoản chưa giải quyết được nên hắn đã nhờ chồng cũ của chị Ngô là Miller cầm lấy khoản đó.
Sau khi Miller đến, giáo sư Tôn rất ghét người này nên đương nhiên không thể giúp phiên dịch, Lữ Ngọc Thanh cũng không hiểu tiếng Anh, nên cuối cùng chỉ có thể rơi xuống đầu Tiểu Ngư Nhi.
Sau khi Trần Hán Thăng thông báo cho thư ký rằng việc chuyển tiền đã thành công, giao dịch đã kết thúc và cả hai bên đều có được thứ mình muốn.
Miller thân thiện chìa tay ra, tâm trạng Trần Hán Thăng cũng thoải mái hơn, khi bắt tay anh ta, hắn hỏi: “Tại sao anh lại muốn trở thành gay? Tôi khá tò mò.”
Tiêu Dung Ngư có chút đỏ mặt, cô không định phiên dịch mấy thứ nhảm nhí nhàm chán như vậy, nhưng Trần Hán Thăng rất có hứng thú và háo hức nhìn cô, Tiểu Ngư Nhi chỉ có thể lắc đầu làm theo.
“Có lẽ chịu ảnh hưởng từ cha tôi.”
Thật bất ngờ, Miller không hề né tránh chủ đề này mà thẳng thắn nói: “Ông ấy cũng là người đồng tính.”
Sau khi nói xong, Miller còn bổ sung thêm: “Anh trai tôi cũng là người đồng tính.”
“Thật ngạc nhiên.”
Trần Hán Thăng không nhịn được bĩu môi: “Xem ra nhà của anh không có người nào thích phụ nữ.”
“Có.”
Miller nhún nhún vai: “Em gái tôi thích phụ nữ.”