Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 873 - Chương 873: Luyến Tiếc, Buông Không Được, Quên Cũng Không Xong

Chương 873: Luyến tiếc, buông không được, quên cũng không xong Chương 873: Luyến tiếc, buông không được, quên cũng không xong

"Ha ha ha..."

Nghe được câu trả lời của Miller, Trần Hán Thăng không kìm được mà bật cười thành tiếng: “Cách ức hiếp người này của anh cũng khá hài hước đấy. Buổi trưa tôi không giữ anh lại ăn cơm đâu, sau này không được tới quấy rầy chị Ngô và Đường Đường nữa, nhanh chóng cút khỏi đây đi."

Đoạn lời nói này của Trần Hán Thăng tràn ngập sự kiêu ngạo, Tiêu Dung Ngư sẽ không dịch thẳng ra, đương nhiên cũng chẳng quá khách sáo làm gì. Cô chỉ truyền đạt lại rõ ràng câu nói "Không được làm phiền Ngô tỷ và Đường Đường", sau đó quay lại chỗ giáo sư Tôn để học tiếp.

Sau khi Miller rời đi, Trần Hán Thăng lập tức cảm thấy tẻ nhạt, chẳng có gì thú vị. Ở nơi này hắn không thể làm việc, lại không có ai đáp lại hắn. Cứ bần thần đứng ngồi không yên một lúc, Trần Hán Thăng đột nhiên đứng lên: “Tôi ra phố đi dạo một lát, xem xem có ý tưởng sáng tạo sản phẩm nào mà Quả Xác có thể tham khảo hay không.”

"Cậu không hiểu tiếng Anh, cẩn thận kẻo lạc đường."

"Mẹ vợ" Lữ Ngọc Thanh ở bên cạnh có ý tốt nhắc nhở hắn.

"Dì Lữ, dì đừng nói bừa vậy chứ, tiếng Anh của con rất tốt đấy."

Trần Hán Thăng đút hai tay vào túi áo len, bước ra khỏi sân biệt thự.

"Cậu ta đi hút thuốc à?"

Giáo sư Tôn ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng của Trần Hán Thăng và nói.

"Tám chín phần mười là vậy."

Tiêu Dung Ngư hất cằm, Trần Hán Thăng bị nghiện thuốc lá, có điều bây giờ hắn cũng biết phải tránh ra xa chút rồi.

"Có lẽ phải sau khi tiểu Tiểu Ngư Nhi được sinh ra, cậu ta mới có thể bỏ hoàn toàn được."

Giáo sư Tôn nói xong, lại quay đầu nhìn học trò của mình: "Lần này, trò định tính sao đây, bây giờ Trần Hán Thăng đã biết tất cả rồi."

"Mẹ em đề nghị đưa ra một kỳ khảo sát xem thế nào..."

Tiêu Dung Ngư kể cuộc trò chuyện tối qua giữa cô với mẹ cho giáo viên, không giữ lại bất cứ điều gì.

Kể từ khi biết Tiểu Ngư Nhi mang thai, lập trường của giáo sư Tôn vẫn luôn có khuynh hướng hòa hảo, câu nói "Đứa trẻ không thể không có cha" của bà cũng là một trong những động lực để Biên Thi Thi quay về nước tìm Thẩm Ấu Sở.

Vì vậy, giáo sư Tôn cũng cảm thấy rằng phương án "kỳ khảo sát" là khả thi. Chính là vì thể diện của tiểu Tiểu Ngư Nhi, cho hắn thêm một cơ hội cuối cùng, xem xem liệu Trần Hán Thăng có thể nắm chắc được hay không.

Lão thái thái rất có sức ảnh hưởng đối với Tiểu Ngư Nhi, lại thêm sự kỳ vọng từ bên phía cha mẹ, Tiêu Dung Ngư dùng một tay chống cằm, lâm vào trầm tư.

...

Đến trưa, Trần Hán Thăng từ bên ngoài trở về, trên người hắn quả nhiên có mùi thuốc lá thoang thoảng, nhưng mà cơm nước xong hắn lại bắt đầu cảm thấy buồn chán.

Trên thực tế xảy ra rất nhiều chuyện, chiếc điện thoại di động đời thứ hai của Quả Xác, QvodPlayer đã bước vào giai đoạn sản xuất, nhưng khẩu hiệu quảng cáo vẫn chưa được quyết định. Sau nhiều vòng kiểm tra tính ổn định và hoàn thiện của Quả Xác, sản phẩm này cuối cùng cũng có thể tung ra thị trường.

Còn có mâu thuẫn với Samsung, mặc dù ở thời điểm hiện tại, theo lời xin lỗi của Samsung mà tạm thời “rút quân”, nhưng hướng đi trong tương lai như thế nào còn cần ông chủ lớn là Trần Hán Thăng dẫn dắt…

Còn có tình hình bên phía Thẩm Ấu Sở nữa, hiện tại chỉ có thể để cô em gái Trần Lam đi qua đó nghe ngóng.

Có một cô em gái da mặt dày như vậy vẫn rất có ích, quả thực có thể gọi là “lính cứu hỏa” cho trận chiến khốc liệt này, người chị dâu nào gặp vấn đề cô ấy liền được phái sang bên ấy.

Bây giờ có lẽ Trần Lam đã suy xét rõ ràng, từng đồng tiền của anh trai mà cô đã tiêu đều đã được bí mật định giá.

Tuy nhiên hắn vẫn phải trở về nước càng sớm càng tốt. Nhưng mà hắn lại không thể chủ động nói ra, vì vậy Trần Hán Thăng thường cố ý hoặc vô ý, đúng lúc phô ra hành động "Đứng ngồi không yên" của mình.

Ví dụ, khi gọi điện thoại với cấp dưới, rõ ràng tín hiệu vẫn rất tốt, nhưng hắn lại cố tình nói lớn: “Alo, alo, tôi không nghe thấy gì cả, mấy cái sự kiện đó cứ tạm gác sang một bên đi, đợi tôi về rồi giải quyết sau."

Ngay cả dì Lâm cũng có thể nhìn ra, Chủ tịch Trần dường như rất bận rộn, lại càng không kể đến giáo sư Tôn kinh nghiệm đầy mình, còn có người lãnh đạo tổ chức Lữ Ngọc Thanh.

Bởi vậy, sau bữa tối, Lữ Ngọc Thanh đã chủ động tìm Trần Hán Thăng. “Mẹ vợ" chính là ứng cử viên phù hợp nhất rồi.

"Hán Thăng."

Lữ Ngọc Thanh khuyên nhủ như trong dự liệu của hắn: "Cậu về Trung Quốc trước đi, bên Nhà máy điện tử Quả Xác có nhiều công nhân như vậy, cậu là ông chủ cũng không thể thường xuyên vắng mặt được."

"Không, con không đi!"

Trần Hán Thăng lại bắt đầu diễn, tức giận nói: "Lần này con phải đưa Tiểu Ngư Nhi về nước, nếu cô ấy không rời đi, con cũng sẽ không rời đi!"

Âm thanh lớn truyền đến phòng của giáo sư Tôn, lão thái thái cười lạnh một tiếng: "Diễn viên!"

Lục Ngọc Thanh cũng có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ đã đến lúc này rồi, hắn còn diễn làm gì nữa chứ. Nhưng bà lại không vạch trần hắn, chỉ có thể dùng giọng ngon ngọt động viên: “Tiểu Ngư Nhi có kế hoạch riêng của con bé, nhưng cậu cũng không thể cứ chờ như thế được. Nghe lời tôi, về nước trước đi.”

"Không được!"

Trần Hán Thăng làm sao có thể dễ dàng bị "thuyết phục" như vậy? Hắn thậm chí còn chạy đến phòng ngủ của Tiểu Ngư Nhi, nói đứt hơi khản tiếng: "Nếu em không trở về thì anh cũng không đi nữa, anh sẽ từ bỏ Điện Tử Quả Xác."

Tiêu Dung Ngư đang chuẩn bị đi tắm, ngẩng đầu liếc nhìn màn kịch này, sau đó lại cúi đầu và chỉnh sửa quần áo.

"Anh không nói đùa với em đâu."

Trần Hán Thăng chặn cửa phòng ngủ, càn quấy: "Lần này em nhất định phải theo anh trở về."

Tiểu Ngư Nhi không muốn nói chuyện, nhưng Trần Hán Thăng đã chặn kín cửa, cô chỉ có thể nhíu mày và nói: "Xin hãy tránh sang một bên, em còn phải đi tắm."

"Vậy thì em hãy tỏ thái độ đi."

Trần Hán Thăng nói bất chấp đạo lí: "Nếu không anh sẽ theo em vào phòng tắm."

"Lưu manh!"

Tiểu Ngư Nhi dứt khoát không tắm nữa, quay người và trở lại bàn làm việc.

Không ngờ Trần Hán Thăng lại chặn lại phía trước, cười đùa cợt nhả: “Hay là làm thế này thì sao, anh hỏi em một câu, nếu em trả lời đúng thì theo anh về nước, còn trả lời sai thì tiếp tục ở lại nơi này. 1+1 bằng mấy?"

Vốn dĩ Tiêu Dung Ngư không hề muốn trả lời, nhưng Trần Hán Thăng cứ dây dưa trơ trẽn như vậy, cô chỉ dứt khoát vừa hất cằm vừa nói một cách ngạo mạn: "Bằng ba!"

"..."

Trần Hán Thăng ngẩn người, nắm chặt cánh tay của Tiểu Ngư Nhi: "Chúc mừng em đã trả lời đúng, 1+1 chính xác là bằng 3."

"Hả???"

Bây giờ đến phiên Tiểu Ngư Nhi trợn tròn mắt, cô giãy khỏi bàn tay đang nắm tay mình và nói: "Sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy chứ."

"Anh vô liêm sỉ chỗ nào, quyền giải thích cuối cùng thuộc về người ra câu hỏi, mau thu dọn đồ đạc rồi cùng anh trở về đi."

"Không muốn!"

"Em vừa mới đồng ý rồi."

"Em không có đồng ý!"

...

Cuối cùng, Lữ Ngọc Thanh đành lên lầu và tách hai người đang "cãi nhau" ra, Trần Hán Thăng bị đuổi xuống lầu, Tiêu Dung Ngư cũng thành công bước vào phòng tắm.

Nhưng khi tắm, trong làn hơi nước mù mịt, Tiêu Dung Ngư không hiểu sao lại nở nụ cười nhẹ.

Cảnh tượng vừa rồi thật giống với thời gian trước khi chia tay, dáng vẻ Trần Hán Thăng khi cố ý trêu chọc chính mình. Cánh cửa hồi ức vừa được mở ra lập tức không thể dừng lại, dòng nước nhẹ nhàng chảy trên cánh tay, suy nghĩ trong đầu chậm rãi quay vòng. Sau khi tắm rửa xong, Tiểu Ngư Nhi thì thầm điều gì đó với Lữ Ngọc Thanh.

Lữ Ngọc Thanh nghe xong liền rất vui mừng: “Kỳ khảo sát thôi, cũng giống như kỳ khảo sát công khai khi cán bộ được đề bạt ấy mà. Mọi chuyện đều được xác định rồi, vì vậy con không cần phải giữ gánh nặng trong lòng, cứ xem biểu hiện của cậu ta trước đi."

Bây giờ nhìn lại, một màn làm ầm ĩ kia của Trần Hán Thăng cũng có ý nghĩa sâu xa. Thứ nhất là trên cơ thể không dễ phát hiện có lấy một lần tiếp xúc, thứ hai là khiến Tiêu Dung Ngư tìm lại được cảm giác thân thiết khi sống chung với hắn trước đây.

Vậy mới nói không phải ai cũng có thể làm một tên đàn ông cặn bã, nhưng đổi sang một góc độ khác, với “tu vi" như vậy của Trần Hán Thăng cũng có thể bị lật thuyền, có thể thấy được việc một chân đạp hai thuyền là chuyện khó khăn như thế nào.

Sáng hôm sau, ngay khi Trần Hán Thăng vừa ăn sáng xong, Lữ Ngọc Thanh đã "vội vàng" đuổi hắn đi, đồng thời ám chỉ rằng một thời gian nữa Tiểu Ngư Nhi mới về nước.

Sau khi nghe xong, Trần Hán Thăng lại diễn, tỏ ý hắn sẽ đợi Tiểu Ngư Nhi cùng nhau trở về nước.

"Cái đó không quan trọng, công việc của cậu còn bề bộn như vậy. Là một người thỉnh thoảng lướt web, tôi biết gần đây Điện Tử Quả Xác đang gặp nhiều rắc rối."

Lữ Ngọc Thanh nói xong, lại nghiêm túc cảnh cáo: "Hán Thăng, khoảng thời gian này là kỳ khảo sát của cậu, nếu không có gì ngoài ý muốn, Tiểu Ngư Nhi có thể sẽ tha thứ cho cậu. Tốt nhất cậu đừng để chúng tôi thất vọng."

"Chuyện ngoài ý muốn" ở đây hẳn là chuyện phía Thẩm Ấu Sở, suy nghĩ trong lòng Trần Hán Thăng vừa rối vừa phức tạp, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cam đoan: "Xin dì cứ yên tâm về nhân phẩm của con, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào hết, con bảo đảm sẽ vượt qua kỳ khảo sát.”

"Vậy cậu về trước đi."

Lữ Ngọc Thanh nói: "Tôi và Tiểu Ngư Nhi hoàn thành việc bên này đã, vài ngày nữa sẽ mua vé máy bay."

"Vậy thì được, con sẽ nghe dì Lữ, sớm trở về chuẩn bị."

Sau lời khuyên nhủ của Lữ Ngọc Thanh, Trần Hán Thăng mới "miễn cưỡng" đồng ý.

Trên thực tế, Trần Hán Thăng không thể về nước cùng Tiêu Dung Ngư, bởi vì hai ngày trước Tiểu Ngư Nhi vừa đưa đăng bài thanh minh, nói rằng cô chưa bao giờ có quan hệ yêu đương với Trần Hán Thăng. Trường hợp cả hai đồng thời xuất hiện trước công chúng, nói không chừng tình trạng hiện tại lập tức đảo ngược.

Có điều trong giai đoạn này, sự chuẩn bị sơ bộ cũng thực sự không thể thiếu. Sau khi Tiểu Ngư Nhi trở về nước, cô ấy có thể vẫn làm việc ở công ty luật một thời gian nữa, không thể ở trong ký túc xá đại học Đông Đại được, biệt thự ở Kim Cơ Đường Thành vẫn chưa sửa chữa xong, cho nên hắn phải nhanh chóng tìm một ngôi nhà lớn khác ở Kiến Nghiệp.

Lữ Ngọc Thanh nhất định sẽ đi theo, Lương Mỹ Quyên có lẽ cũng có suy nghĩ như vậy, lại thêm phòng của dì Lâm, nói không chừng thỉnh thoảng Biên Thi Thi cũng muốn đến đây ở vài ngày, ít nhất phải có bốn phòng ngủ và hai phòng khách mới đủ.

...

Lần rời đi này của Trần Hán Thăng rốt cuộc cũng có chút thể diện, ít nhất còn có mẹ vợ đứng ở cổng, vẫy tay chào tạm biệt theo hướng taxi.

Về phần hai người phụ nữ một già một trẻ theo khuôn mẫu ngạo kiều kia, nếu muốn họ có sắc mặt tốt, có lẽ phải trải qua kỳ khảo sát mới được.

Vào khoảng năm giờ chiều ngày hôm sau, máy bay vững vàng hạ cánh tại sân bay Lộc Khẩu của Kiến Nghiệp. Vương Tử Bác lái chiếc xe Porsche của Trần Hán Thăng đến đón hắn.

"Tiểu Trần."

Sau khi Vương Tử Bác chào hỏi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào, cậu ấy chỉ đành im lặng đi theo hắn đến bãi đậu xe.

Vương Tử Bác là một "Đảng Trần" đáng tin cậy. Lúc đầu vừa nghe tin Tiểu Ngư Nhi mang thai, cậu ấy cũng rất mừng cho thằng bạn thân từ nhỏ của mình. Nhưng không lâu sau, cậu ấy đã bình tĩnh lại, bởi vì trước mắt vẫn còn một vấn đề cực kỳ nan giải.

"Cái đó, cái đó..."

Vương Tử Bác thực sự muốn tâm sự với Trần Hán Thăng, nghẹn lời cả nửa ngày mới hỏi: "Tiểu Ngư Nhi thế nào rồi, bé cưng nữa?"

"Tiểu Ngư Nhi không có việc gì, bé tiểu Ngư Nhi còn chưa tới ba tháng, siêu âm 2D cũng chẳng nhìn thấy gì."

Trần Hán Thăng nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng trả lời.

"Vậy, vậy..."

Vương Tử Bác lắp bắp một lúc: "Mày có định chia tay với Thẩm Ấu Sở không?"

"Luyến tiếc, buông không được, quên cũng không xong."

Trần Hán Thăng tóm tắt cảm xúc của mình bằng chín chữ, sau đó xua tay và nói: "Tao không muốn thảo luận về vấn đề này."

"Ờ ờ."

Vương Tử Bác gật đầu lia lịa, cậu ấy cũng có thể nhận ra sự buồn bực của người bạn thân này.

Nhìn phản ứng của hắn, hẳn là vẫn chưa biết cô bạn gái là nòng cốt của "Đảng Tiểu Ngư" của cậu ấy, đã đi đầu trong việc phát động tấn công "Đảng Ấu Sơ".

Bây giờ Trần Hán Thăng cũng không có ý định tiết lộ, trong chuyện này thực ra Biên Thi Thi không sai, bởi vì vốn dĩ cô ấy cũng không cần phải xúc phạm Trần Hán Thăng như thế này, thậm chí còn ảnh hưởng đến tình cảm với Vương Tử Bác.

Chỉ là đứng dưới góc độ của một người bạn thân, Biên Thi Thi thực sự muốn tranh thủ một chút cho Tiểu Ngư Nhi đang mang thai. Dựa theo kết quả, Trần Hán Thăng đã bước vào "Kỳ khảo sát", phải nói là có hiệu quả rõ rệt.

Sau khi rời khỏi sân bay, Trần Hán Thăng mới nhận ra ở Kiến Nghiệp đang có mưa. Cơn mưa xuân lất phất không nặng hạt, cùng lắm chỉ làm ẩm mặt đất. Việc phủ xanh bên ngoài sân bay Lộc Khẩu đã được thực hiện rất tốt, sau khi được cơn mưa rửa sạch, từng cành cây chiếc lá lộ rõ sắc xanh mơn mởn mọng nước.

Lúc này Vương Tử Bác cũng đã lái xe ổn định hơn, nên Trần Hán Thăng ngồi ở ghế phụ. Bất chấp thời tiết ẩm ướt, hắn mở cửa sổ và bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tiểu Trần."

Vì Trần Hán Thăng không muốn thảo luận về chuyện buồn phiền, Vương Tử Bác bèn nói về vấn đề của cậu ấy, nhân tiện chuyển hướng sự chú ý của Trần Hán Thăng.

"Từ khi trường cho tao một văn phòng để làm nơi khởi nghiệp."

Vừa lái xe, Vương Tử Bác vừa nói: "Một số bạn học đã đứng chỉ trỏ sau lưng. Lúc trước tao làm ở Hỏa Tiễn 101, mọi người còn có thể khách khí chào hỏi một tiếng. Tại sao sau khi mở công ty, tình hữu nghị bạn bè cùng lớp lại trở nên lạnh nhạt như vậy chứ?"

"Bởi vì Hỏa Tiễn 101 trong mắt bọn họ chỉ là một loại cu li."

Trần Hán Thăng bĩu môi: "Bây giờ mày trải qua quá trình tích lũy, giao dịch buôn bán càng ngày càng nhiều, sau khi tiếp nhận các dự án công ty cũng ngày càng chính quy, có người ghen tị cũng là chuyện bình thường. Bọn họ đứng chỉ trỏ sau lưng là chuyện tốt mà, chứng minh mày đang ở trước họ đấy."

"Bị nói xấu sau lưng, chứng minh tao đang đứng trước á..."

Vương Tử Bác tự mình nhai đi nhai lại, phát hiện câu này cũng khá có lý. Nhưng cậu ấy vẫn có chút tiếc nuối: "Có mấy người tao còn tưởng làm bạn bè thật cơ."

Trần Hán Thăng không đáp lại, chỉ "hừ hừ" hai tiếng. Vương Tử Bác vẫn đang trong giai đoạn đầu khởi nghiệp, sau này khi có chút tiền rồi, thân thích lập tức tự tìm tới cửa thôi.

Với danh tiếng của Trần Hán Thăng, không biết đã có bao nhiêu người thân đến cầu cứu giúp, nhưng tất cả đều bị cha mẹ hắn xử lý ổn thỏa.

Thường thường là lão Trần độ lượng đóng vai phản diện, Lương Mỹ Quyên nóng tính đóng vai chính diện thân thiện, như vậy mới không để cho bọn họ hàng vô tích sự làm ảnh hưởng đến Trần Hán Thăng.

Cha mẹ của Vương Tử Bác không có cái khả năng này, vì vậy cậu ấy có thể gặp rất nhiều rắc rối trong tương lai.

"Cuộc sống thực sự không dễ dàng mà."

Vương Tử Bác thở dài nói: "Giai đoạn nào cũng có rắc rối cả. Khi đi học thì lo lắng thành tích không tốt, không đủ thú vị để thu hút sự chú ý của các cô gái. Tao còn nhớ rõ lúc học trung học, trong lớp chúng ta có một bạn nữ yêu đương sớm, giáo viên chủ nhiệm đã nói chuyện với từng nam sinh trong lớp luôn đấy.”

"Con mẹ nó chứ!"

Đột nhiên Vương Tử Bác hung dữ vỗ tay lái: "Kết quả khi đến phiên tao, bà giáo viên chủ nhiệm chó má lại nói em về đi, cô tin tưởng em. Lúc đấy tao còn đắc chí, tưởng là bà giáo viên chủ nhiệm đã nhìn tao bằng con mắt khác rồi. Sau này ngẫm lại, bà đấy bỏ qua rõ ràng là xem thường tao mà."

"Hớ hớ hớ..."

Trần Hán Thăng cười ra tiếng ngỗng, hai tên bè lũ nhiều năm vừa nói vừa cười suốt quãng đường trở về Điện Tử Quả Xác, chỉ là khi họ đi ngang qua khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Hán Thăng đột nhiên im lặng.

Lúc bọn họ đến Điện Tử Quả Xác là khoảng sáu giờ, bởi vì mưa nên trời bắt đầu tối từ khá sớm, có điều đèn đường đã chiếu sáng cả mặt đất.

Khi xe chuẩn bị rẽ vào, Trần Hán Thăng chợt chú ý đến một bóng người đang đứng ở cổng nhà máy điện tử. Dáng người cao gầy, ăn mặc khá giản dị, hình như là một nữ sinh viên đại học, tay đang cầm ô che mưa.

Khi thấy chiếc Porsche lao tới, có lẽ cô ấy lo bị tạt nước nên cẩn thận lùi lại, sau đó buồn bã nhìn những hạt mưa đang lớn dần.

"Kia là ai thế?"

Trần Hán Thăng hỏi nhân viên bảo vệ ở cổng.

Nhân viên bảo vệ thấy đó là ông chủ lớn, lập tức cúi gập người xuống, lễ phép trả lời: "Là sinh viên đại học hôm nay đến bộ phận hậu cần phỏng vấn."

"Ồ."

Trần Hán Thăng gật đầu mà không nói gì, ra hiệu cho Vương Tử Bác tiếp tục lái xe.

Vương Tử Bác có chút bối rối, vừa rồi cậu ấy cũng nhìn thấy cô gái đó, tướng mạo bình thường, hẳn là thằng bạn thân xem thường người ta rồi.

Nhưng điều khiến Vương Tử Bác ngạc nhiên là sau khi Trần Hán Thăng trở lại văn phòng, hắn đặc biệt đã gọi Nhiếp Tiểu Vũ đến và hỏi xem có phải bộ phận hậu cần đã phỏng vấn một nữ sinh viên đại học vào chiều nay không.

"Đúng vậy, có chuyện gì sao ạ?"

Cô thư ký nhỏ cũng không hiểu ý của hắn.

"Kết quả thế nào?"

Trần Hán Thăng hỏi lại.

"Không qua."

Nhiếp Tiểu Vũ nói thẳng: "Chuyên ngành không thích hợp."

"Bộ phận hậu cần là một công việc đa ngành, còn muốn giới hạn chuyên ngành nữa à."

Trần Hán Thăng vừa cười vừa trao đổi: "Tuyển cô ấy đi, cho người ta một cơ hội."

Cô thư ký nhỏ không đáp lại, nhìn ông chủ của mình, chờ đợi một lời giải thích hợp lý.

Vương Tử Bác cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao tiểu Trần lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người lạ như vậy.

Đối mặt với hai ánh mắt nghi hoặc, Trần Hán Thăng im lặng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Động tác vừa rồi cô ấy, thoạt nhìn khá giống với Thẩm Ấu Sở."

...

(Luyến tiếc cô ấy, buông không được, quên cũng không xong.)

Bình Luận (0)
Comment