Hoàng Tuệ bị bắt, lại chính là bị người bạn trai ngoại quốc “cao quý” tự tay tố cáo, đáng tiếc duy nhất chính là, Trần Hán Thăng không thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc, hoảng hốt đến sợ hãi của chị ta… những biểu cảm này có thể khiến cho người ta vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần đấy.
“Nhưng mà…”
Trương Vệ Vũ dừng một chút rồi nói: “Sau khi William tố cáo xong, gã vô cùng phấn khởi đi về Giang Lăng, dự định đòi năm mươi nghìn phần thù lao còn lại và tấm hộ chiếu, tôi đã làm theo yêu cầu của ngài, đặt bẫy định đưa cả gã vào tròng, chỉ là lại bị gã phát hiện, bây giờ William đang cầu xin tôi tha thứ.”
“Gã nói từ khi sang Trung Quốc chưa từng làm qua chuyện gì xấu, cho dù là yêu đương cũng chưa từng ép buộc người ta, hy vọng có thể mở cho gã một con đường sống, ngoài ra tiền cũng có thể không cần.”
Trương Vệ Vũ đại khái cũng có chút mềm lòng, cho nên mới nói qua để xin phép Trần Hán Thăng một chút: “Chủ tịch Trần, ngài thấy thế nào?”
Việc này đối với Trần Hán Thăng căn bản cũng không quan trọng lắm: “Loại người râu ria này cậu xem mà xử lý cho tốt, tóm được Hoàng Tuệ vào tròng là được rồi, các cậu vẫn đang ở chỗ Giang Lăng kia sao?”
“Chúng tôi vẫn đang ở chỗ thanh bar này, tổng giám đốc Kim cũng đang ở đây chơi.” Trương Vệ Vũ nói.
*Thanh bar: loại hình bar chủ yếu tập trung vào nhạc nhẹ , tương đối yên tĩnh và không có DJ hay các vũ công nóng bỏng.
“Vậy sao, vậy để tôi qua đó tìm cậu ta chém gió.”
Hai tuần rồi Trần Hán Thăng chưa gặp cậu ấy, đúng là có chút nhớ.
…
Quán bar này nằm ở trên đoạn đường hoàng kim, nơi này miễn cưỡng được coi như là dải đất trung tâm ở khu Lăng Giang, nhưng mà nó cũng có hai chỗ tốt, thứ nhất là nơi này cách khu đại học trong nội thành không xa, từ Đại học Tài chính đi xe buýt chỉ mười lăm phút là có thể đến, tiếp theo ở gần đây có một đường phụ nữ.
Giống như mỗi thành phố đều có một cái gọi là “Phố phụ nữ”, tất nhiên cũng không phải chỉ để phục vụ phụ nữ, đại khái là ở đây như một kinh đô thời trang dễ dàng hơn cho việc mua sắm của phái nữ, tóm lại là vô cùng náo nhiệt.
Thanh bar mở ở chỗ này, việc làm ăn buôn bán cũng không tệ lắm, địa bàn này là Kim Dương Minh chọn, tiền vốn là do Trần Hán Thăng cho mượn, có thể nói đây là một cuộc hợp tác buôn bán làm ăn vô cùng lớn giữa Kim Long cùng với phượng hoàng.
Sau khi Trần Hán Thăng đi tới phố phụ nữ, lập tức nhìn thấy “Quán bar CoCo” tuy chưa khai trương, nhưng nội thất bên trong đã hoàn thiện rồi.
“Chủ tịch Trần.”
Trương Vệ Vũ đã sớm đứng chờ ở bên ngoài.
“Tiểu Kim đâu?”
Trần Hán Thăng mở miệng đã hỏi về người bạn cùng phòng.
“Tổng giám đốc Kim đang chơi điện thoại ở bên trong.”
Trương Vệ Vũ vừa đi theo hắn vào quán bar, vừa nói: “William cũng đang ở bên trong.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng cười cười: “Suýt nữa quên mất, còn có tên ngốc này nữa.”
…
Cách trang trí quán bar “Coco” này, cũng như cái tên của nó không giống như những trào lưu đang lưu hành bấy giờ, Trần Hán Thăng xem xét một lúc đã không có hứng thú.
Mấy người làm ở đó đều chào hỏi lễ phép với Trần Hán Thăng, những người này đều là bạn bè của Trương Vệ Vũ, đều là những nhân viên cũ từ nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, sau khi Tân Thế Kỷ biến thành công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật điện tử Xiaomi, bọn họ đều nhảy qua bên đây lập nghiệp.
Tuy nhiên đối với nhân vật làm mưa làm gió Trần Hán Thăng này, bọn họ vẫn vô cùng tôn trọng, lúc trước đi đến nhà họ Ninh ở Dương Châu, cũng là mấy người này tiếp đón.
Trần Hán Thăng không có vẻ gì gọi là kiêu ngạo, chân tơ kẽ tóc đều như một người Trung Hoa bình thường, sau đó đi đến bên cạnh Kim Dương Minh, cười hì hì hỏi: “Tổng giám đốc Kim, gần đây bận việc gì đấy?”
Kim Dương Minh nhún nhún vai: “Còn có thể bận việc gì nữa, bây giờ cũng không đến lớp, tao chỉ chơi đùa một chút, đánh bóng rổ, không thì lại hẹn Đông Nhi dạo phố, hoặc là đến quán bar chỉ đạo trang trí một chút.”
“Với cái kỹ thuật bóng rổ của mày, chơi bóng cùng các em khóa dưới, khác mẹ gì tự làm xấu mặt.”
Trần Hán Thăng khoa khoa tay chỉ vào đầu Kim Dương Minh nói.
“Sợ cái gì.”
Kim Dương Minh nói cho Trần Hán Thăng hiểu rõ: “Tao là đàn anh, sinh viên năm bốn, lại nói lý do cũng có cả một rổ, ném không tới thì nói là gió lớn, bị thủng lưới thì hô phạm quy, thua thì nói đã lâu quá không chơi nên hơi thiếu cảm xúc, nói tóm lại…”
“Tóm lại không bao giờ chịu cõng nồi.”
Trần Hán Thăng nói bổ sung nốt câu trả lời, Kim Dương Minh khẽ vuốt cằm, cảm giác cùng chung chí hướng lại xuất hiện lần nữa.
Kim Dương Minh và Trần Hán Thăng là bạn cùng phòng bốn năm, hai người không có chút xa cách nào, lúc đang nói chuyện cậu ta còn chú tâm trò chuyện với bạn trên mạng qua QQ.
Trần Hán Thăng cũng không để ý, còn thò đầu qua nhìn, phát hiện tên nick QQ của Kim Dương Minh đã đổi thành “Người đàn ông đánh bại Samsung Hàn Quốc”.
“Con mẹ nó…”
Vậy mà trong chốc lát Trần Hán Thăng không thể nào phản bác lại được, bởi vì danh tiếng của Samsung đi xuống, chính là bắt đầu từ lần thứ nhất Tiểu Kim nằm trên giường bệnh, giả bộ làm người bị hại.
“Tứ ca.”
Kim Dương Minh nhớ tới một sự việc, thế nên thu lại điện thoại nói: “Mày chỉ toàn tâm toàn ý với Thẩm Ấu Sở thôi, lại còn đi trêu chọc Tiểu Dung Ngư làm cái gì, mặc dù người ta đã đi khắp nơi giải thích đó chỉ là hiểu lầm, thế nhưng sau khi tao nhìn qua mấy bức ảnh trên mạng của Tiểu Dung Ngư, cũng thấy được đây nhất định không phải hiểu lầm, chắc chắn là mày đang bắt cá hai tay.”
“Mày không hiểu.”
Trần Hán Thăng không muốn nói về cái chủ đề phiền lòng này nữa, quay ra hỏi Trương Vệ Vũ: “Cái tên William kia đâu, tôi đến xem cái người nước ngoài đó để giải sầu một chút.”
“Ở phía sau đây.”
Trương Vệ Vũ dẫn Trần Hán Thăng đi về hướng phòng bếp, Tiểu Kim ở phía sau khinh bỉ lắc đầu: “Tao làm sao lại không hiểu cơ chứ, chính là gặp sắc nảy lòng tham còn gì.”
…
Phòng bếp của quán bar mới sửa sang lắp đặt lại xong, quả nhiên trông thấy William đang hồn bay phách lạc ngồi dưới đất, sau khi gã nhìn thấy Trần Hán Thăng, có lẽ cũng đã nhận ra đây chính là người có thể đưa ra quyết định, nên vội tranh thủ thời gian xông tới bày tỏ thái độ.
“Tôi không cần tiền, cầu xin các người đừng báo cảnh sát.”
“Ở Trung Quốc tôi chưa từng làm chuyện gì xấu cả.”
“Theo như yêu cầu của mấy người, tôi cũng đã tố cáo Hoàng Tuệ rồi.”
…
“Mày nói chuyện thì về kia nói chuyện, cách xa tao ra một chút.”
Trần Hán Thăng vô cùng ghét bỏ mà đẩy gã ta ra một cái, lúc này tuy khá bận mà vẫn ung dung nói ra: “Mày tố cáo Hoàng Tuệ, đây là đã làm theo trách nhiệm, bởi vì cô ta phạm pháp, vốn dĩ không nên đòi tiền, thế nhưng lúc trước mày cũng đã lấy của tao năm mươi nghìn.”
Nghe thấy được lời ám chỉ này của Trần Hán Thăng, William hơi do dự một chút, sau đó lấy balo đeo trên vai xuống, móc từ bên trong ra mấy tập trăm tệ tiền giấy: “Đây là tiền các anh cho tôi, tôi chỉ lấy ba nghìn tệ còn lại…”
“Còn cần ba nghìn tệ nữa sao, vậy thì đừng có nói chuyện.”
Trần Hán Thăng lập tức đứng lên muốn rời đi, đồng thời phân phó cho Trương Vệ Vũ: “Gọi điện thoại báo cảnh sát, nói cái tên chó hoang này xúi giục người ta vi phạm xử dụng chất cấm, để bắt nó lại giam mấy năm.”
“Đừng đừng đừng…”
Không đợi Trương Vệ Vũ trả lời, William đã bị dọa đến hồn bay phách tán, lại rút từ trong túi ra số tiền tích góp được, khả năng tổng cộng lại cũng chỉ đến bốn nghìn tệ.
“Chỉ có chút ấy thôi sao.”
Trần Hán Thăng lại dò xét William thêm một chút, đột nhiên lại quay đầu nói với Trương Vệ Vũ: “Làm sao mà tôi biết được gã ta đeo đồng hồ của loại nhãn hiệu nào chứ, ông mày đâu có hiểu rõ về cái này!”
“Cái gì?”
Khuôn mặt Trương Vệ Vũ mờ mịt, nghĩ thầm vừa rồi tôi cũng chưa nói gì nha.
Chẳng qua lời nói đó lại như thể nhắc nhở William, gã nhìn chiếc đồng hồ Rolex đang đeo trên cổ tay, cắn răng rồi cởi xuống.
Trên người William chỉ có hộ chiếu và chiếc đồng hồ này là thật, những cái khác đều là giả, gã ở Trung Quốc tán gái, là dựa vào hai thứ bảo bối này cộng thêm gương mặt của người ngoại quốc.
“Đây là của cha tôi cho tôi…”
William còn định kể lại một chút lịch sử của chiếc đồng hồ này và giá trị của nó, Trần Hán Thăng nào còn có tâm trạng để nghe nữa, lập tức lấy ném tới cho Trương Vệ Vũ, bên miệng lại trách móc nói: “Tôi nói anh quá đáng thật chứ, đồng hồ cũng không để lại cho người ta, cái này hơi quá phận một chút nhé, may mắn William tương đối tốt tính, nhìn thấy cậu thích, nên đưa cho cậu đấy.”
“Vâng vâng vâng.”
Trương Vệ Vũ giống như thật sự đã làm sai mà tiếp nhận lời phê bình này.
“Thật ra cũng không phải Trương Vệ Vũ muốn cướp đồ vật của mày đâu, tóm lại là mày đã làm sai chuyện, cho nên anh ta phải nghĩ biện pháp để móc nối quan hệ, cố gắng tẩy trắng cho mày.”
Trần Hán Thăng lại tiếp tục “an ủi” William: “Nhưng bây giờ tìm quan hệ đều phải tốn tiền, cho nên không phải anh ta cố tình lấy đồ của mày, mà là dùng đồ của mày, để giải quyết chuyện của mày đấy.”
William liên tục gật gật đầu, dường như đã bị cảm hóa bởi chiêu “Lấy đức phục người” của Trần Hán Thăng rồi.