Tiểu Ngư Nhi sắp về nước, sau khi Trần Hán Thăng hết bận công việc trong công ty, tự mình lái xe quay về Cảng Thành một chuyến, chuẩn bị đi đón cha mẹ.
Đây cũng là yêu cầu của Lương Mỹ Quyên, kể từ khi biết Tiểu Ngư Nhi mang thai, trong lòng Lương thái hậu nôn nóng như mèo cào vậy, còn cố ý tới phòng dịch vụ di động để đăng ký dịch vụ "Hệ thống thông tin di động toàn cầu", chính là để đặc biệt gọi điện thoại cho Tiêu Dung Ngư.
Cho nên khi Tiểu Ngư Nhi về nước, Lương thái hậu nhất định phải phải tới sân bay đón người, ai bảo trong bụng của cô có bé con Tiểu Ngư Nhi chứ.
Đến dưới lầu khu dân cư Đạt Nghiệp, hai người lão Trần đã chuẩn bị xong xuôi, sau khi lên xe Lương Mỹ Quyên còn không yên tâm hỏi: "Nhà đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi."
Trần Hán Thăng đáp: "Có ông chủ của một công ty bất động sản, ông ta nghe nói con đang tìm nhà, nên cho con mượn miễn phí một căn hộ năm phòng ba phòng ngủ đã trang hoàng xong để dùng."
"Tại sao lại phải miễn phí?"
Lương Mỹ Quyên nghĩ nghĩ, nghi ngờ hỏi: "Vị trí chỗ đó không tốt sao?"
"Vị trí và điều kiện xung quanh đều rất tốt, ông ấy là ông chủ của Đức Cơ Plaza, nên không để ý chút tiền lẻ này."
Trần Hán Thăng giải thích rõ ràng một chút: "Mọi người đều lăn lộn ở Kiến Nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau một chút mà thôi, con trai của mẹ bây giờ rất lợi hại đấy, cuối năm mà trong bảng xếp hạng 500 người giàu nhất trong nước của Hồ Nhuận, chắc chắn sẽ có tên Trần Hán Thăng."
"Đừng có mà đắc ý, tập trung lái xe đi!"
Mẹ ruột đánh một cái vào vai của Trần Hán Thăng, tháng trước sau khi QvodPlayer Quả Xác được ra mắt, rất nhiều người trẻ tuổi ở Cảng Thành đều tải xuống sử dụng, lại còn không ngừng khen ngợi Trần Hán Thăng ở trước mặt Lương Mỹ Quyên.
Lương thái hậu hiện giờ đã thích ứng với kiểu tâng bốc này rồi, chỉ là trong lòng vẫn còn có chút mất tự nhiên, các bậc cha mẹ truyền thống Trung Quốc, bọn họ hi vọng người khác khen con cái nhà mình, có điều tốt nhất vẫn là mấy câu kiểu:
"Con nhà chị lại thi đứng thứ nhất lớp rồi!"
"Con nhà chị thi đại học được 650 điểm sao, vậy là có thể vào 985 rồi!"
"Con nhà chị sau khi tốt nghiệp thi đậu công chức vào các bộ ngành và uỷ ban trung ương sao! Nếu vậy thì thật là có tiền đồ, từ nhỏ đã nhìn ra rồi."
...
Kiểu học sinh thường xuyên chạy đến quán net chơi game như Trần Hán Thăng, chắc chắn là không được hưởng thụ những lời khen ngợi giống vậy rồi, có điều hắn "đi theo lối đi riêng" khởi nghiệp trở thành ông chủ lớn từ hai bàn tay trắng, người khác đều chỉ là khen hắn "Có tiền và đầu óc dễ sử dụng" .
Đương nhiên cũng có chua chát tỏ vẻ "Thành tích của con trai của tôi năm đó tốt hơn Trần Hán Thăng rất nhiều, chỉ là lòng dạ quá lương thiện, không thích hợp để làm kinh doanh, trái lại kiểu người không tim không phổi như Trần Hán Thăng này lại rất thích hợp, như con trai nhà tôi tìm một công việc trong một công ty nhà nước kìa, như vậy sẽ ổn định hơn một chút."
Lương thái hậu nghe xong rất tức giận, nhưng cũng cảm thấy đối phương giống như đang nói thay lòng mình, cái tư tưởng "Sĩ nông công thương" đã lưu truyền mấy ngàn năm này, đừng nói là đời này của Lương Mỹ Quyên, cho dù là 15 năm sau cũng sẽ rất có thị trường như vậy.
Cho nên, Lương Mỹ Quyên quyết định sẽ bồi dưỡng Tiểu Tiểu Ngư Nhi thành một học sinh tốt tài đức vẹn toàn, nếu đã không có nhận được khen ngợi từ trên người con trai, thì nhất định phải nghe được từ trên người cháu gái!
"Năm phòng, có ba phòng ngủ cũng không nhỏ, mình cũng có thể đến ở ... "
Lương Mỹ Quyên lầu bà lầu bầu nói, hai ngày trước bà cũng đã tức tốc làm thủ tục thôi việc.
Mặc dù Trần Hán Thăng đã giải thích người làm đã đầy đủ lần nữa rồi, có điều Lương thái hậu vẫn cảm thấy giúp việc chăm sóc sao có thể cẩn thận chăm sóc như mình được, nên vẫn kiên quyết xin nghỉ.
Không giống như nhà máy cung cấp điện của Lữ Ngọc Thanh, đơn vị của Lương Mỹ Quyên chỉ là một đơn vị có phúc lợi thấp mà thôi, hơn nữa hệ thống cung cấp điện vẫn là một ngành được chính quyền tỉnh quản lý, Lữ Ngọc Thanh lại còn là lãnh đạo, cho nên thủ tục khá là phức tạp.
Còn Lương Mỹ Quyên bên này thì vô cùng nhanh chóng, bên này bà vừa mới nộp đơn, cục trưởng đã lập tức tổ chức một cuộc họp đảng ủy trong cục để nghiên cứu, mọi người đều biết đây chỉ là hình thức, con trai nhà người ta kiếm được nhiều tiền như vậy, đây là muốn đón mẹ đến Kiến Nghiệp hưởng phúc rồi.
"Đúng rồi."
Lương Mỹ Quyên lại nghĩ tới một chuyện: "Lúc nào lão Tiêu đến Kiến Nghiệp vậy, con gái về nước, ông ấy nhất định sẽ đến sân bay đón người đúng không."
"Vâng."
Trần Hán Thăng nói: "Con đã gọi điện thoại tới hỏi, ngày hôm nay chú ấy có mấy vụ án trong cục, chú Tiêu sẽ tự mình lái xe đến Kiến Nghiệp muộn một chút."
"Ừ! "
Lương Mỹ Quyên gật đầu một cái, sau khi xe chạy lên đường cao tốc, bà cũng học chồng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc hai mẹ con đang nói chuyện về chuyện gia đình kiểu này, lão Trần cũng không chen mồm vào một câu nào, ông hiểu khá rõ con trai mình, Trần Hán Thăng không cần lo lắng về sự nghiệp, cứ để cho nó tự làm tự khổ là được.
Các hạng mục công tác chuẩn bị sau khi Tiểu Ngư Nhi về nước, cũng không cần lo lắng, dựa vào năng lực và các mối quan hệ của Trần Hán Thăng, nhất định có thể sắp xếp tất cả mọi chuyện ổn thỏa.
...
Đường cao tốc của tỉnh Tô Đông đang ở trong tình trạng rất tốt, dưới tình huống không bị kẹt xe, chiếc Porsche chỉ mất ba tiếng rưỡi là đã đến Kiến Nghiệp.
Lương Mỹ Quyên ở phía sau ngáp một cái, dáng vẻ cảm giác trông như vừa mới tỉnh dậy, lúc đi qua cầu sông Trường Giang, bà nhìn mặt sông trắng xóa, trong đầu ngây ra một chút, đột nhiên rầu rĩ nói: "Lần trước đi ngang qua nơi này, là lần cùng đón Tết với Ấu Sở đúng không."
Trần Hán Thăng liếc một cái qua kính chiếu hậu, không có lên tiếng.
Lão Trần lại mở mắt ra, cau mày nói: "Ở nhà cũng đã nói xong rồi, sau khi đến Kiến Nghiệp sẽ không đề cập tới Thẩm Ấu Sở nữa, nếu như không cẩn thận bị Tiểu Ngư Nhi, hoặc là lão Tiêu hoặc là Lữ Ngọc Thanh nghe thấy, mâu thuẫn sẽ lại xảy ra mất."
"Tôi biết rồi, đây không phải là vẫn chưa gặp mặt sao."
Lương Mỹ Quyên lẩm bẩm nói, quay đầu nhìn dòng xe cộ đang không ngừng đi lại bên ngoài cửa sổ, dường như có chút không phục.
Trần Triệu Quân không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương, vợ mình tuy thích Tiểu Ngư Nhi, nhưng chắc chắn cũng không buông bỏ được Thẩm Ấu Sở, chỉ là tình hình hiện giờ như này, bà đã không còn lựa chọn nào nữa, nhất định phải quyết đoán từ bỏ cô gái Xuyên Du kia.
Trần Hán Thăng rất có kinh nghiệm, yên lặng lái xe dù một câu cũng không nói, thậm chí hô hấp cũng cố gắng càng nhỏ càng tốt.
Đây thật giống như khi còn bé, trời mưa mà quên thu quần áo vậy, vốn dĩ cha mẹ còn đang chỉ trích lẫn nhau ở bên kia, nhưng lúc đó Trần Hán Thăng phát ra chút động tĩnh nào, cho dù chỉ là nuốt ngụm nước "ực" một tiếng thôi, lửa giận sẽ ngay lập tức dời tới đây.
Huống chi chuyện này vốn dĩ là Trần Hán Thăng sai, mãi đến tận sau khi bước vào căn hộ, Vương Tử Bác, Biên Thi Thi, Nhiếp Tiểu Vũ và Trần Lam đang ở bên trong quét dọn vệ sinh, những người trẻ tuổi này tụ tập tại một chỗ nên khá là náo nhiệt, hòa tan bầu không khí vừa rồi, Trần Hán Thăng mới dám nói chuyện.
"Đệm giường, tủ lạnh, máy giặt, những đồ vật lớn này, con đều đã sắp xếp xong xuôi rồi."
Trần Hán Thăng dẫn cha mẹ đi một vòng trong căn hộ: "Mấy người Vương Tử Bác tới đây chính là để trang trí một chút, để trong này có thêm cảm giác gia đình."
Trần Triệu Quân khẽ vuốt cằm, ông đi một vòng từ trong ra ngoài, phát hiện điều kiện xung quanh đúng là không tệ, toà nhà cao 12 tầng, tầm nhìn và ánh sáng đều rất đầy đủ, tuy rằng cách nội thành tận mười mấy cây số, nhưng được cái lợi là khá yên tĩnh.
Nói chung Tiểu Ngư Nhi có xe của mình, thực sự không được thì Trần Hán Thăng cũng có thể sắp xếp tài xế đưa đón.
"Bác cả! Bác gái! "
Những người khác đều gọi "chú Trần dì Lương", chỉ có Trần Lam chạy tới chào hỏi như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lão Trần quan sát cháu gái một chút, phát hiện con bé vẫn trắng nõn nà như trước đây, ánh mắt cũng rất sinh động, gật đầu "Ừ" một tiếng rồi cho qua.
Lương Mỹ Quyên ôm vai A Lam, tính toán xem nơi này còn thiếu dụng cụ gia đình gì không, để lát nữa sẽ tới siêu thị mua.
"Dì Lương, để cháu đi cho."
Vương Tử Bác đi tới nói, từ nhỏ đến lớn cậu ấy chính là một người như vậy, nhìn thấy Lương Mỹ Quyên và Trần Lam muốn đi mua đồ, lo lắng hai người xách đồ không nổi, nên chuẩn bị qua đó hỗ trợ.
"Sao chỗ nào cũng có mày thế."
Có điều Trần Hán Thăng rất không cảm kích: "Trong lúc này rồi mày cũng đừng có thể hiện nữa, người ta là hai thím cháu tâm sự bày tỏ tình cảm với nhau, mày thật đúng là không tinh mắt chút nào."
Trần Hán Thăng vừa nói, vừa nháy mắt về phía Trần Lam, A Lam cười hì hì ra dấu "OK".
Vương Tử Bác cũng không để ý, nói chung cậu ấy cũng đã quen rồi, lại đi vào phòng ngủ giúp lau chân giường.
"Chờ đến khi Tiểu Ngư Nhi về nước, tớ muốn cáo trạng với cậu ấy, nói bạn trai cậu ấy cả ngày chỉ chăm chăm bắt nạt bạn trai tớ!"
Biên Thi Thi nhìn thấy bạn trai mồ hôi đầu đầy, một bên đưa khăn giấy, một bên nói đùa một chút.
"Tiểu Trần nhỏ tuổi hơn so với tớ."
Vương Tử Bác cười ha hả nói: "Từ nhỏ tớ đã luôn nhường nó, không tính toán với nó."
Biên Thi Thi cũng há miệng uống hai ngụm nước khoáng, tâm tình của cô bây giờ là vui vẻ nhất, bạn thân sắp về nước rồi, cũng được hạnh phúc rồi, những điều không vui trước đây đều đã qua rồi.
Vừa nghĩ tới việc bản thân sắp được làm dì, Biên Thi Thi liền không kiềm chế được: "Tử Bác, cậu nói xem ngoại hình của bé Tiểu Ngư Nhi sẽ như thế nào đây, tớ thật muốn ôm cô bé vào trong ngực mà hôn đấy."
Nhìn thấy bạn gái mong chờ như vậy, trong lòng Vương Tử Bác đột nhiên nhảy ra một câu nói —— Nếu cậu thích, thì cũng có thể tự sinh mà.
Có điều câu nói này quá lưu manh rồi, Vương Tử Bác vội vàng lắc đầu một cái, có thể chỉ có Tiểu Trần mới dám nói như vậy thôi.
"Cậu lắc đầu làm gì hả?"
Biên Thi Thi phát hiện Vương Tử Bác có cái gì đó không đúng lắm.
"Không có không có ... "
Vương Tử Bác lên tiếng phủ nhận, lúc Biên Thi Thi đang muốn ép hỏi, đột nhiên vang lên "Uỳnh" một tiếng, hóa ra là Trần Lam lúc đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phát ra âm thanh quá lớn.
"Con bé ngốc này thật giống Trần Hán Thăng."
Biên Thi Thi bĩu môi bất đắc dĩ nói, tiếp tục khom lưng quét dọn vệ sinh.
Ngoài cửa Lương Mỹ Quyên cũng đang trách cứ cháu gái: "Cháu nhẹ nhàng một chút đi, sức lực lớn như vậy làm cái gì chứ."
"Là gió ngoài hành lang quá lớn ấy chứ ạ! "
Trần Lam tìm một lý do chống chế, sau đó lại thân thiết kéo cánh tay Lương Mỹ Quyên: "Bác gái, cháu biết lý do thực sự anh muốn cháu và bác rời đi là gì không?"
"Không phải muốn cho chúng ta tâm sự với nhau sao?"
Lương thái hậu ngây ngô vẫn chưa hiểu được.
"Không phải đâu ạ ... "
A Lam hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Gần đây mỗi ngày cháu đều tới nhà chị dâu Ấu Sở ăn chực, đối với tình hình của chị ấy biết rất rõ ràng, bác muốn nghe không?"
"Muốn!"
Lương thái hậu trả lời rất thẳng thắn.
...