Trong siêu thị Tô Quả dưới lầu của căn hộ, Trần Lam cùng với Lương thái hậu, vừa đi dạo quanh các quầy hàng rực rỡ sắc màu, vừa tự thuật lại tình trạng trong nhà Thẩm Ấu Sở gần đây.
"Ngoại trừ Hồ mập ra, bên phía khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, không có ai biết chuyện của anh cháu và chị dâu Ấu Sở cả."
Trần Lam nói: "Vào ban ngày, chị dâu Ấu Sở gần như vẫn giống dáng vẻ trước đây, nấu cơm, quét dọn vệ sinh hoặc là dạy A Ninh học bài."
"Thẩm Ấu Sở không muốn để cho mọi người lo lắng đây mà, dù sao trong nhà cũng có già, trẻ."
Lương Mỹ Quyên đương nhiên có thể hiểu được: "Vậy còn buổi tối thì sao?"
"Buổi tối chị ấy sẽ ngẩn người ra, có một lần nửa đêm cháu dậy uống nước, nhìn thấy chị dâu Ấu Sở ngây ngốc ngồi trên ghế salon trong phòng khách."
Trần Lam dẩu miệng nói: "Chị ấy vốn dĩ rất ngốc mà, những lúc ngẩn người lực chú ý cũng vô cùng tập trung, cháu đã đi tới bên người rồi, mà chị ấy vẫn không phát hiện ra."
"Ấu Sở khóc sao?"
Lương Mỹ Quyên hỏi.
"Chắc chắn rồi."
Trần Lam đại khái là đang nhớ tới tình cảnh lúc đó, trên mặt cũng trở nên suy sụp một chút: "Đây vẫn là lần đầu tiên cháu biết được, hoá ra là còn có thể không một tiếng động mà rơi nước mắt, chị dâu vừa khóc, vừa nhẹ nhàng vuốt ve sô pha."
"Tại sao ... "
Lương Mỹ Quyên hỏi một nửa đột nhiên ngậm miệng không nói, bởi vì bà cũng phản ứng lại, trước đây lúc Trần Hán Thăng ở tại khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, bởi vì không có đủ phòng, nên hắn thường xuyên ngủ ở trên ghế salon.
Nói cách khác, trên ghế salon có lưu giữ mùi hương của Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở đây là đang hoài niệm mà.
"Haizz!"
Ngay cả khi là mẹ ruột của Trần Hán Thăng, Lương Mỹ Quyên cũng phải thở dài một hơi: "Đứa nhỏ ngốc đứa nhỏ ngốc này, hà tất gì phải vì tên khốn kia mà thành ra như vậy chứ, không đáng chút nào."
"Bác gái! "
Trần Lam nhìn chung quanh một chút, đột nhiên đến gần nói: "Ngược lại thời gian bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta gọi xe tới khu dân cư Thiên Cảnh Sơn thăm chị dâu Ấu Sở đi, chị ấy thật đáng thương, mỗi ngày đều phải giả bộ kiên cường trước mặt bà và em gái, buổi tối mới dám lén lút khổ sở, đôi mắt hoa đào xinh đẹp như vậy mà cũng đã tiều tụy rồi."
Tính cách của A Lam và Trần Hán Thăng rất giống nhau, hoặc là nói chính bởi vì có anh trai làm chỗ dựa, cho nên làm việc cũng thường xuyên hành động theo cảm tính.
Lương thái hậu nghe xong đầu tiên là mắt sáng lên, dường như cảm thấy rất hứng thú đối với lời đề nghị này.
Nhưng chỉ một lát sau, bà nhìn những món đồ gia dụng cần thiết bên trong chiếc xe đẩy nhỏ một chút, thì do dự rất lâu, cuối cùng vẻ mặt buồn bã mà lắc đầu một cái nói: "Không đi, Tiểu Ngư Nhi sắp về nước rồi, dì muốn nhanh chóng về trông nom nhà cửa một chút."
Biểu hiện này của Lương Mỹ Quyên, dường như đã lựa chọn Tiểu Ngư Nhi giữa hai người.
"Tại sao ạ?"
Trần Lam sửng sốt một chút: "Anh cháu nói bác cả rất thích chị dâu Tiểu Ngư Nhi, còn bác thì thích chị dâu Ấu Sở hơn, hiện giờ chính là lúc chị ấy cần bác nhất mà."
"Làm gì có chuyện thích ai hơn ai chứ, bác đều thích hết."
Lương thái hậu sờ sờ tóc cháu gái, giấu đi một chút nước mắt bên trong khóe mắt: "Tiểu Ngư Nhi đang mang thai đó, bây giờ mà bác đi tìm Ấu Sở, chắc chắn cũng chỉ có thể khóc cùng con bé, không có cách nào khác cả, trừ khi ... "
"Trừ khi gì ạ?"
Trần Lam ngẩng đầu lên.
"Trừ khi."
Lương Mỹ Quyên yên lặng nói: "Tiểu Ngư Nhi và Ấu Sở có thể tiếp nhận lẫn nhau ... "
"Không thể nào."
Trần Lam trực tiếp phủ định, trước tiên chưa nói tới chị dâu Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo như thế nào, chị dâu Ấu Sở cũng sẽ không thể nào.
Dựa vào tính cách của các cô mà nói, anh trai sẽ phải lựa chọn một trong hai người, người còn lại cho dù tình nguyện cả đời này không kết hôn, cũng sẽ không thể nào tiếp tục qua lại với Trần Hán Thăng được.
...
Sau khi mua xong đồ đạc rồi quay lại lên lầu, tuy bởi vì mối quan hệ với Tiêu Dung Ngư, Lương Mỹ Quyên không có tới tìm Thẩm Ấu Sở, nhưng bà lại đổ hết mọi sự tức giận này phát tiết trên người con trai.
Cho nên Trần Hán Thăng ở nhà ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, ngay cả khi nói chuyện cười đùa với Vương Tử Bác, cũng bị Lương Mỹ Quyên lạnh lùng trừng mắt một cái.
"Mình cũng không có đắc tội với mẹ mà."
Trần Hán Thăng không dám nhe răng trợn mắt với Lương thái hậu, lặng lẽ chạy tới tìm em gái hỏi: "Anh ám chỉ em nói về tình trạng của Thẩm Ấu Sở gần đây một chút, em không nói lung tung mấy chuyện khác đấy chứ."
"Anh đã không tin em, vậy thì cũng đừng mong em làm gián điệp nữa!"
Trần Lam khịt cái mũi nhỏ một cái, quay đầu bước đi.
Cô sẽ không thừa nhận chuyện giựt giây bác gái đi tìm Thẩm Ấu Sở, nếu không tiền tiêu vặt sau này đều sẽ bị anh trai cắt mất.
Buổi tối lúc ăn cơm, lão Tiêu cũng từ Cảng Thành chạy tới, ông ấy cũng tương đối hài lòng đối với căn nhà này, nó chứng tỏ Trần Hán Thăng quả thực đúng là rất dụng tâm.
Trần Triệu Quân còn cố ý mở một bình rượu ngũ lương ra, để tiếp Tiêu Hoành Vĩ uống vài chén.
Đầu năm lúc Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư mới vừa chia tay, lão Tiêu có đụng phải Trần Triệu Quân ở khu chính phủ, ông ấy cũng đều trực tiếp không phản ứng lại, quan hệ giữa hai nhà rơi vào thời kỳ đóng băng.
Mãi đến tận khi Tiểu Ngư Nhi mang thai, hai người cha mới một lần nữa ngồi xuống nói chuyện.
Hiện tại cuối cùng Tiểu Ngư Nhi cũng sắp về nước rồi, Trần Hán Thăng cũng coi như là "cải tà quy chính", nhớ lại quãng thời gian đầy sóng gió dồn dập trước kia, lão Trần bưng chén rượu lên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói: "Lão Tiêu, muốn làm tốt một việc phải qua nhiều khó khăn vất vả."
Tiêu Hoành Vĩ cũng cảm khái tương tự, ông nhìn khuôn mặt Trần Triệu Quân một chút, đối phương cũng giống như bản thân, khóe mắt cũng có những nếp nhăn rất sâu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bốn năm trước bọn nhỏ mới vừa lên đại học, sau đó mỗi giây phút dường như chỉ trong "tích tắc", mà bọn họ cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi.
"Muốn làm tốt một việc phải qua nhiều khó khăn vất vả, muốn làm tốt một việc phải qua nhiều khó khăn vất vả."
Lão Tiêu bưng chén rượu lên, cũng cụng ly với Trần Triệu Quân một cái, hai người cha không nói thêm gì, tất cả đều ở trong rượu rồi.
Sau khi Trần Hán Thăng lấp đầy bụng, ngậm cây tăm trong miệng, cười vui vẻ nhìn hai ông già uống rượu, đối với hắn mà nói như vậy đã là thành thật rồi, chỉ là không biết tại sao, Lương thái hậu vẫn cứ bới lông tìm vết.
"Con có thể quy củ một chút được không hả."
Lương thái hậu cũng không để ý Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đều đang ở trên bàn, rất không khách khí chỉ trích: "Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, cắn tăm là hành động của mấy tên côn đồ, Trần Hán Thăng con là một tên côn đồ sao, mẹ hỏi con có đúng không, có đúng không hả ... "
"Tiêu rồi, chạm phải thuốc súng rồi."
Trong lòng Trần Hán Thăng đang nói thầm, có điều hắn cũng không dám cãi nhau với Lương thái hậu, đó là vì khi còn bé bị đánh đến nỗi tạo thành bóng ma, trên thế giới này người dám không kiêng kỵ mà mắng Trần Hán Thăng như vậy, cũng chỉ có mẹ ruột Lương Mỹ Quyên mà thôi.
Những người khác cũng là biết điểm này, hơn nữa “tiếng tăm” của Trần Hán Thăng quá kém, những người bạn bè thân thiết không một ai nguyện ý giúp hắn giảng hoà, đáng giận nhất chính là, hai ông già cũng giả bộ như không nghe thấy, vẫn cứ phối hợp cụng ly uống rượu với nhau.
"Được được được, con không xỉa răng nữa."
Trần Hán Thăng nhổ cây tăm ra, bĩu môi chuẩn bị đi ra phòng khách xem ti vi.
Nào ngờ đâu Lương thái hậu vẫn không hài lòng: "Không cho xem, mau tới rửa chén đi!"
"Con ... "
Trần Hán Thăng cảm thấy ngày hôm nay là bị nhắm vào, hắn tức nổ phổi đi tới cửa sổ trước mặt, đẩy ra "rầm" một tiếng nói: "Mẹ, nếu như mẹ còn cứ nhằm vào con như vậy nữa, có tin con sẽ để cho các người nếm thử cảm giác mất đi người thân là như thế nào không."
Trên bàn cơm không có động tĩnh gì, mọi người vẫn nên làm gì thì làm đó, nếu như có ai tin Trần Hán Thăng sẽ tự sát, vậy thì đúng là một kẻ đần độn thuần túy rồi.
Mẹ ruột Lương Mỹ Quyên lại càng hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm nhìn về phía cửa sổ bên này nhiều.
"Được."
Trần Hán Thăng thở phì phò nói: "Các người đều cảm thấy con đang khoác lác, đều cho rằng con không có bản lĩnh này sao?"
Sau một khắc, Trần Hán Thăng đột nhiên chặn ngang ôm lấy em gái Trần Lam, kéo cô đi về phía cửa sổ.
"Bác trai, bác gái cứu mạng!"
Trần Lam sửng sốt một chút bèn phản ứng lại: "Anh cháu nói sẽ để cho các người nếm thử cảm giác mất đi người thân là như thế nào, không phải anh ấy muốn tự mình nhảy lầu tự sát, mà muốn ném cháu xuống, cứu mạng cứu mạng ... "
…