Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ không ném Trần Lam xuống, hắn chỉ đang lợi dụng em gái để thúc đẩy bầu không khí một chút thôi, thuận tiện dời sự chú ý bản thân bị nhằm vào một chút.
Sau khi mọi người đều đã cơm nước xong xuôi, A Lam ầm ĩ đòi phải về trường học, lão Trần có chút kỳ quái: "Chỗ này cũng đủ chỗ ở, cháu còn đòi về trường học làm cái gì, ngày mai lại phải chạy tới chạy lui."
"Cháu và nhóm học sinh năm tư sắp tốt nghiệp này không giống nhau đâu."
Trần Lam không nghe khuyên bảo: "Cháu vẫn là ma mới năm nhất, sau khi trở về còn phải ôn thi tiếng Anh cấp bốn đấy, hơn nữa buổi tối hội học sinh sẽ đi kiểm tra phòng ngủ, cháu cũng không muốn bị công khai phê bình đi cả đêm không về, mà bạn trai cũng không có thì thực sự đúng là quá thiệt thòi rồi."
"Vậy mau đi về đi."
Lão Trần vừa nghe cháu gái nói "phải thi tiếng Anh cấp bốn", cũng không tiếp tục giữ lại nữa.
Điều này đối với người lớn đều rất tốt, chỉ cần nghe thấy các con cháu muốn học tập, đều là sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.
Nhưng Biên Thi Thi có chút kỳ quái, con bé Trần Lam này thích nhất là đi chơi mà, Tết Nguyên đán còn kiên quyết đi theo Tiểu Ngư Nhi về ký túc xá, khi đó cô ấy cũng không sợ bị kiểm tra phòng sao?
"Để cháu đưa A Lam về trường, mọi người cứ ở đây nói chuyện phiếm đi."
Trần Hán Thăng không cho người khác có cơ hội "nghi ngờ", trực tiếp ôm em gái xuống lầu.
Có điều sau khi ngồi lên chiếc xe Porsche, Trần Hán Thăng vừa khởi động chân ga, vừa nói: "Hai ngày nay, Thẩm Ấu Sở còn nửa đêm lén lút dậy khóc nữa không?"
Hoá ra tình hình của Thẩm khờ khạo bên kia, Trần Lam cũng đã sớm báo cáo cho anh trai rồi.
"Hiện giờ thì không còn nữa."
Trần Lam phồng má trống quai hàm đáp: "Mỗi đêm em đều quấn lấy chị dâu Ấu Sở ngủ cùng em, A Ninh ngủ bên trái, em ngủ bên phải, chị dâu lo lắng sẽ làm ồn đến bọn em, nên buổi tối không dám tạo ra động tĩnh gì nữa."
"Ừm."
Trần Hán Thăng trầm mặc một hồi ở trong buồng xe tối đen như mực, sau đó nhéo nhéo gương mặt của em gái: "Cảm ơn em."
"Cảm ơn em làm cái gì chứ ."
Trần Lam hạ ghế xuống thấp một chút, ngả người ở trên đó nghỉ ngơi thoải mái, trong miệng còn ở nhắc tới: "Bọn anh quan tâm hơn một chút đi, cứ luôn để cho một cô gái chưa đầy 20 tuổi như em lo lắng suốt thôi."
Trần Hán Thăng cười không ra tiếng, đưa em gái đến dưới lầu khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, nhìn theo cô "bịch bịch bịch" chạy lên, đợi sau nghe được một tiếng đóng cửa vô cùng quen vang lên, ban đầu phòng khách 201 có hơi vắng vẻ, đột nhiên có bóng người lay động làm náo nhiệt hẳn lên.
Trần Hán Thăng ở dưới lầu, dường như cũng có thể nghe được tiếng cười khoa trương của Trần Lam.
"Rốt cuộc cũng là em gái mình mà."
Trần Hán Thăng đánh tay lái rời đi, những lúc hắn không thể tới được, cô em gái vừa hiếu động vừa cơ trí, đã truyền cho Thiên Cảnh Sơn bên này rất nhiều nguyên tố vui vẻ.
...
Có điều, Trần Lam cũng không phải hoàn toàn thiên vị Thẩm Ấu Sở.
Hai ngày sau khi Tiêu Dung Ngư từ Mỹ trở về Kiến Nghiệp, khi máy bay vừa đáp xuống sân bay, Trần Lam vẫn là người đầu tiên chạy lên, ôm ấp Tiểu Ngư Nhi thật chặt, ngẩng đầu lên và dịu dàng nói trong nước mắt: "Chị dâu, em rất nhớ chị đấy, sau này chị đã có bé Tiểu Ngư Nhi, có thể đừng không thương em nữa được không."
Trần Hán Thăng nhìn thấy cũng âm thầm cảm thán, là sóng trước của nhà họ Trần, chỉ cần hơi không cẩn thận, liền sẽ bị sóng sau đập chết ở trên bờ cát.
"Sao có thể như vậy được chứ."
Tiêu Dung Ngư bị sự nhiệt tình của Trần Lam làm cho xúc động, nâng khuôn mặt của cô lên, sủng nịch nói: "Đợi đến khi sinh em bé ra, chúng ta vẫn sẽ giống như trước đây, cùng nhau đi dạo và ăn uống khắp nơi."
"Đây chính là em gái của Hán Thăng đúng không."
Lữ Ngọc Thanh ở bên cạnh cười nói: "Lần này Tiểu Ngư Nhi trở về, không mang theo quá nhiều đồ đạc, nhưng vẫn luôn mang theo cho cháu không ít quà tặng, có mỹ phẩm có đồ ăn vặt còn có cả mấy bộ váy nữa đấy."
"Cảm ơn chị dâu, em yêu chị dâu nhất, bác, anh, mau tới giúp dì cầm hành lý đi, quà của em tự em cầm là được rồi."
Trần Lam cảm động khịt khịt mũi, còn không quên dặn dò anh Tử Bác tới làm cu li.
Đuổi Trần Lam đi xong, tiếp theo chính là "nghi thức đón máy bay" chính thức.
Người từ nước Mỹ trở về có không ít, Tiểu Ngư Nhi, Lữ Ngọc Thanh, giáo sư Tôn, còn có cả dì Lâm giúp việc.
Người đến đón máy bay lại càng nhiều hơn, Trần Hán Thăng, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên, Tiêu Hoành Vĩ, Trần Lam, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi, Nhiếp Tiểu Vũ.
Cục trưởng Tiêu nhìn thấy vợ và con gái, ông cũng không giống như Trần Lam thích diễn trò, nhưng viền mắt lão Tiêu thật sự ươn ướt, có điều ông ấy làm cha nên trong trường hợp này khá là rụt rè, nên chỉ cùng lão Trần chắp hai tay ở sau lưng, nhìn những người khác lần lượt từng người ôm ấp và thể hiện tình cảm với Tiểu Ngư Nhi.
"Tiểu Ngư Nhi, đứa nhỏ ngốc này, có em bé tại sao lại không nói cho dì biết, lại còn chạy tới Mỹ nữa chứ."
Lương Mỹ Quyên chan chứa nước mắt, trong giọng nói có ba phần trách cứ, sáu phần cao hứng, còn có một phần phức tạp không nói rõ được cũng không miêu tả rõ ràng được.
"Dì Lương ... "
Tiểu Ngư Nhi cũng không biết phải trả lời thế nào, trên hàng lông mi dài cũng dính chút nước mắt óng ánh.
"Sau này không được làm như vậy nữa đâu nhé."
Lương Mỹ Quyên giúp Tiểu Ngư Nhi lau nước mắt, lôi kéo bàn tay của cô nói: "Chúng ta về nhà trước, ngày hôm qua dì giặt sạch đệm chăn mới mua rồi phơi khô rồi, bảo đảm cháu ngủ sẽ rất thoải mái."
"Dì Lương? Nhanh thôi, cậu sẽ không thể gọi là 'dì' được nữa rồi."
Biên Thi Thi góp vui thích thú nói: "Bởi vì sắp có thêm một người gọi cậu là 'mẹ' rồi."
Câu nói này khiến Tiêu Dung Ngư thấy rất xấu hổ, thực ra thì Trần Hán Thăng vẫn còn đang trong kỳ khảo sát.
Có điều, ngay cả Lữ Ngọc Thanh cũng cảm thấy dựa vào trí thông minh của Trần Hán Thăng, khoảng thời gian này tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.
"Đúng vậy, đợi thêm mấy ngày nữa đến quốc khánh."
Lương Mỹ Quyên nhìn trông rất cao hứng: "Dì còn muốn làm bà nội của bé Tiểu Ngư Nhi đây, dì và lão Trần đều nằm mơ, đó là một cô bé gái Tiểu Ngư Nhi đấy."
"Ha ha ha ... "
Mọi người cười phá lên, chờ đến khi tất cả mọi người đều đã chào hỏi Tiểu Ngư Nhi xong, cuối cùng chỉ còn lại một mình Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều là nhân vật của công chúng, cho nên bọn họ đều đội mũ và đeo khẩu trang.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau từ xa một hồi, Trần Hán Thăng chủ động nói: "Đi về trước đi, bây giờ anh cũng có thể so với minh tinh rồi, ở lại chỗ này quá lâu, không lâu sau sẽ có fans tới vây quanh, như vậy sẽ quấy rầy đến trật tự ở sân bay."
"Hừ! "
Tiêu Dung Ngư kéo vành mũ xuống, kéo cánh tay Lương Mỹ Quyên rời khỏi sân bay, chỉ chừa cho Trần Hán Thăng một cái đuôi ngựa đang vểnh cao lắc lư.
...
Sau khi đến căn hộ, dì Lâm quan sát một chút thì có chút buồn bực, con gái đã từng phổ cập qua về thân phận của Trần Hán Thăng cho bà, tuy rằng tài sản hiện tại của Chủ tịch Trần vẫn chưa sánh bằng được với chủ tịch Trình Đức Quân của Thâm Thông, nhưng sản nghiệp trong tay hắn đều là những kỹ thuật công nghệ cao mới.
Hạn mức tối đa của công ty đã phát triển vượt xa cả chuyển phát nhanh Thâm Thông, đây là sự thật mà Trình Đức Quân cũng đã thừa nhận.
Nhưng một ông chủ lớn như vậy, tại sao lại ở trong một căn hộ năm phòng ba phòng ngủ trong nước chứ, quá không phù hợp với thân phận của hắn rồi.
Rất nhanh, có một chuyện đã làm thay đổi cái nhìn của dì Lâm, không lâu sau khi Tiểu Ngư Nhi về đến nhà, tiếng chuông cửa đột nhiên "đinh đoong" vang lên.
Nhiếp Tiểu Vũ đi ra mở cửa, người đi vào một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hiền lành, rất có khí chất, qua sự giới thiệu của Trần Hán Thăng mới biết đây là giáo sư chủ nhiệm khoa phụ sản của bệnh viện nhân dân số một tỉnh Tô Đông.
"Tôi lo lắng sau khi Tiểu Ngư Nhi mang thai mà đi máy bay, thân thể sẽ không thoải mái."
Trần Hán Thăng thản nhiên nói: "Nên cố ý xin mời giáo sư Cao tới đây kiểm tra một chút, bình thường giáo sư Cao đều trị liệu cho người nhà của các lãnh đạo của tỉnh, lần này tranh thủ tới đây, thực sự là rất cảm ơn."
"Tiểu Trần lại đang tinh tướng rồi."
Vương Tử Bác nhìn thấy vẻ mặt này của bạn thân, lập tức biết Trần Hán Thăng đang cố gắng kiềm chế tâm tư muốn khoe khoang.
Chẳng qua đây cũng đúng là có tư cách khoe khoang, người bình thường khám bệnh đều phải tự mình tới bệnh viện, còn thường xuyên hẹn mới may mắn gặp chuyên gia, Trần Hán Thăng lại có thể trực tiếp mời chuyên gia đến nhà, nếu như không tiền không có người quen, căn bản không làm được chuyện như vậy.
"Ôi ôi! "
Giáo sư Cao cười một tiếng, ôn hòa nói: "Chủ tịch Trần quá khách khí rồi, vị nào là phụ nữ có thai vậy, có cảm giác buồn nôn hay không ... "
Nói xong, giáo sư Cao lấy ống nghe và các loại thiết bị khám bệnh khác ra, kiểm tra cẩn thận cho Tiểu Ngư Nhi một lần, mãi đến tận khi xác định được không có vấn đề gì, mới căn dặn một chút thông tin quan trọng, ví dụ như có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, cần làm cái gì, không cần làm cái gì ...
Hai người cha đều yên tĩnh nghe, Lữ Ngọc Thanh cũng hai tay ôm ngực, yên lặng ghi nhớ trong lòng, chỉ có Lương thái hậu ngây ngô, cố ý tìm một quyển sổ ghi lại từng điều.
Có lúc giáo sư Cao nói có hơi nhanh, Lương Mỹ Quyên còn vô cùng gấp gáp nói: "Chậm một chút chậm một chút, điều trước tôi không có nghe rõ."
"Đây là mẹ tôi."
Trần Hán Thăng cười giải thích về thân phận của Lương thái hậu một chút.
Nghe thấy đây là mẹ của Chủ tịch Trần, giáo sư Cao vừa cố gắng thả chậm tốc độ nói, trước khi đi còn cố ý lưu lại số điện thoại, tỉ vẻ nếu có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện.
Trần Hán Thăng nháy mắt về phía Nhiếp Tiểu Vũ, Nhiếp Tiểu Vũ hiểu ý cầm lấy một bao lì xì đi theo giáo sư Cao xuống lầu, đây chính là tiền thù lao.
Dì Lâm quan sát độ dày của bao lì xì một chút, suy đoán lần này giáo sư người ta đến nhà khám bệnh, cao hơn bao nhiêu so với mình một tháng tiền lương.
"Đây chính là gia đình giàu có chân chính sao?"
Trong lòng dì Lâm cảm thán, có điều Chủ tịch Trần thật sự rất quan tâm tới Tiêu Dung Ngư, chu đáo không có bỏ sót chút nào.
Đây là suy nghĩ trong nội tâm của rất nhiều người, ngay cả lúc hai mẹ con Lữ Ngọc Thanh và Tiểu Ngư Nhi ở trong phòng ngủ, Lữ Ngọc Thanh cũng nói: "Chúng ta ở Cảng Thành cũng coi như là giàu có, nhưng cũng không thể gọi bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện nhân dân thành phố đến nhà khám bệnh được đâu."
"Tiểu Ngư Nhi."
Lữ Ngọc Thanh khuyên nhủ: "Hán Thăng thật sự rất để tâm đến con, con có muốn cân nhắc rút ngắn kỳ khảo sát một chút hay không, nhanh chóng lĩnh chứng kết hôn một chút, mọi người đều đang chờ đấy."
"Mẹ, mẹ không hiểu Tiểu Trần đâu ... "
Tiểu Ngư Nhi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một nhánh của sông Trường Giang mênh mông, gió êm sóng lặng nước rợn không dồn dập, cảnh sắc hết sức tuyệt đẹp.
"Đối với Tiểu Trần mà nói, anh ấy có thể cho con tất cả mọi thứ ngoại trừ một tình cảm hoàn chỉnh."
Tiêu Dung Ngư yên lặng suy nghĩ, nhưng mình căn bản không thèm để ý đến những thứ này, mình chỉ cần một đoạn tình cảm hoàn chỉnh mà thôi!