Căn hộ năm phòng ngủ ba phòng khách này có hai phòng ngủ chính, phòng ngủ chính đều có phòng tắm và nhà vệ sinh, diện tích cũng khá lớn, nên càng ở sẽ càng thoải mái hơn.
Tiểu Ngư Nhi nhất định sẽ ở trong một phòng ngủ chính, còn một phòng còn lại, vốn dĩ định cho giáo sư Tôn Bích Dư ở.
Có điều bà cụ luôn một mực từ chối, sau khi cơm nước xong xuôi bà sẽ về nhà, cuối cùng chỉ có thể để Lương Mỹ Quyên và Lữ Ngọc Thanh nhường nhịn lẫn nhau.
Lương Mỹ Quyên: Chị đã ở Mỹ chăm sóc Tiểu Ngư Nhi cực khổ rồi, căn phòng ngủ chính nhất định phải để cho chị.
Lữ Ngọc Thanh: Không hề cực khổ chút nào, dì Lâm đã hỗ trợ tôi làm rất nhiều việc, hơn nữa đây còn là nhà mà Hán Thăng tìm, chị mới nên ở trong phòng chính mới đúng.
Lương Mỹ Quyên: Ai tìm không quan trọng, chị là bà ngoại của Tiểu Tiểu Ngư Nhi, phòng chính chỉ có thể để dành cho chị ở.
Lữ Ngọc Thanh: Đâu ra đạo lý như vậy chứ, chị cũng là bà nội của Tiểu Tiểu Ngư Nhi mà.
...
Hai người phụ nữ trung niên tranh chấp mãi không xong, cuối cùng Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ đều tham gia khuyên bảo.
Trần Triệu Quân: Lão Lữ, một căn phòng thì có cái gì tốt mà tranh nhau chứ, anh cứ vào ở lại, thu thập một lát rồi chuẩn bị ăn cơm, đừng để mọi người phải đợi quá lâu.
Tiêu Hoành Vĩ: Vẫn nên để cho lão Lương ở lại đi, hai ngày nữa Lữ Ngọc Thanh còn phải về nhà lấy quần áo, khoảng thời gian này phải nhờ Lương Mỹ Quyên vất vả chăm sóc rồi.
Tình huống như thế có chút kỳ quái và hài hước, có điều lại vô cùng phổ biến trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người Trung Quốc, giống như đều tình nguyện để bản thân mình "chịu thiệt một chút", tặng những thứ càng tốt hơn cho đối phương, duy trì một mối quan hệ hoà thuận.
Bởi vì đây là chuyện giữa những người trong hai nhà Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, những người khác chỉ có thể ở bên cạnh nhìn xem, cũng không có cách nào xen mồm vào được.
"Tớ cảm thấy như vậy rất tốt."
Vương Tử Bác xem một hồi, đột nhiên ấp úng nói.
"Có ý gì?"
Biên Thi Thi hỏi.
"Trước đây ở Qzone tớ từng nhìn thấy một bài văn thơ, tác giả nói trẻ em Trung Quốc không bằng trẻ em nước Mỹ, bởi vì trẻ em nước Mỹ có ý thức cạnh tranh, còn trẻ em Trung Quốc thì bởi vì sự ảnh hưởng của gia đình, ngược lại lại quá để ý tình cảm trói buộc giữa các bạn bè đồng trang lứa."
Vương Tử Bác gãi đầu một cái: "Lúc vừa mới bắt đầu, tớ còn cảm thấy rất đúng, bây giờ suy nghĩ một chút mới thấy đây chỉ là một khái niệm mơ hồ, cậu xem lúc dì Lương từ chối dì Lữ, trên mặt các dì ấy đều kèm theo nụ cười, cũng không có cảm giác là mình chịu thiệt mà."
"Cho nên ... "
Vương Tử Bác dừng một chút rồi tổng kết nói: "Tại sao chúng ta lại phải chạy theo nước ngoài chứ, người Trung Quốc truyền thống vốn dĩ rất khiêm tốn hoà ái mà, một môi trường giàu tình cảm, so với một môi trường lạnh như băng chỉ biết cạnh tranh lẫn nhau thì càng thoải mái hơn chứ."
Giáo sư Tôn Bích Dư hơi kinh ngạc, bà vẫn luôn có phần bỏ quên cái tên nhóc da đen này, không ngờ thằng bé lại có thể nói ra những lời nói này.
Chú ý tới ánh mắt của giáo sư Tôn, Vương Tử Bác mất tự nhiên vặn vẹo cái mông: "Đây cũng là Tiểu Trần gợi ý cho em, cậu ấy nói hiện giờ trên mạng có rất nhiều chó gà ... khụ, rất nhiều thứ tiêu cực, để em chú ý phân biệt không nên bị tẩy não."
"Ừm, không sai."
Giáo sư Tôn Bích Dư nhàn nhạt trả lời một câu, kỳ thực bà cũng phát hiện tình huống này, đang chuẩn bị vạch ra các bản luật dự thảo liên quan, để truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với việc phát tán những dư luận này với ý đồ khác trên mạng.
Có lẽ trước mắt mà nói, hiệu quả không tốt như vậy, có điều bà cụ cảm thấy, bản thân rất nhanh sẽ có một ngày đi không nổi nữa, cho nên muốn nhân lúc thân thể vẫn còn khoẻ mạnh, cố gắng tận lực hoàn thiện các thể chế pháp luật, cố gắng cống hiến sức lực nhiều nhất có thể, để dân tộc thường xuyên gặp khó khăn này có thể sớm được phục hồi.
"Bà cụ rất ít khen ngợi người khác, hiện nay chỉ có mỗi Tiểu Ngư Nhi là có thể hưởng thụ đãi ngộ này."
Biên Thi Thi vui mừng rạo rực cười cong mắt, ghé vào bên tai Vương Tử Bác nói: "Tớ cảm thấy rất tự hào về cậu đấy."
Cảm nhận được hơi thở vừa ẩm ướt vừa ngứa ngứa ngáy bên tai, hầu kết Vương Tử Bác lăn lộn "ừng ực" một cái: "Tớ vào nhà bếp nhìn xem, xem có gì có thể giúp được không."
Sau đó, Vương Tử Bác vừa lắc mông, vừa bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, nhìn qua giống như đang diễn xiếc đùa nghịch vậy.
...
Căn phòng chính kia cuối cùng vẫn là Lương Mỹ Quyên ở lại, bởi vì Lữ Ngọc Thanh rất kiên trì, bà ấy thậm chí còn xách cả hành lý của mình tới phòng ngủ thường rồi.
Có điều cũng đúng như những gì Vương Tử Bác nói, đây chính là biểu hiện khiêm tốn hữu ái biểu hiện, Lữ Ngọc Thanh nhìn qua trông như "bị thất thế", nhưng Lương Mỹ Quyên cũng sẽ đáp lại gấp bội, khiến quan hệ hai nhà sẽ càng ngày càng tốt, Tiểu Ngư Nhi ở "nhà chồng" cũng sẽ càng ngày càng thoải mái.
Lúc ăn cơm tối, ánh đèn trong phòng khách sáng rực mà ấm áp, cửa kính ban công bên cạnh mở ra, một chút gió xuân buổi đêm chậm rãi thổi tới, nếu lỗ tai nhạy cảm một chút, còn có thể nghe thấy tiếng thuỷ triều ngoài bờ sông đánh vào bờ đê "ào ào".
Mười mấy người ngồi xung quanh cái bàn tròn, nâng ly cạn chén, cười nói vui vẻ.
Không có ai nhắc tới những chuyện đã xảy ra trong ba tháng qua, chuyện này đối với Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh mà nói, dường như là một khổ nạn không muốn nhớ lại, cho nên lúc chúc rượu mọi người đều hoà ái nói "muốn làm tốt một việc phải qua nhiều gian nan vất vả."
Tuy gặp phải "nhiều gian nan vất vả", có điều chung quy lại vẫn thành "việc tốt".
Tiêu Dung Ngư cũng không có ngồi cùng một chỗ với Trần Hán Thăng, có điều trên mặt cô cũng có chút ý cười nhàn nhạt, khóe miệng đã lâu không xuất hiện lúm đồng tiền, nay lại bắt đầu lộ ra từng chút từng chút một.
Điều không được hoàn hảo chính là, chức vụ xã hội của rất nhiều người trên bàn đều khá bận rộn, đừng nói đến Trần Hán Thăng, giáo sư Tôn, lão Tiêu, lão Trần, Nhiếp Tiểu Vũ cũng đều thường xuyên có người gọi điện thoại tới.
Ngay cả Vương Tử Bác hiện giờ chỉ mở một công ty nhỏ, thỉnh thoảng cũng đều phải trả lời hai tin nhắn.
"Reng reng reng! "
Điện thoại của Trần Hán Thăng lại vang lên nữa rồi.
Hắn lấy điện thoại di động ra tùy ý liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình, đột nhiên, mí mắt không dễ chênh lệch lại giật nảy lên một cái, bởi vì trên màn hình điện thoại đang hiện lên ba chữ "Thẩm Ấu Sở".
Thời điểm như thế này là không thể hoang mang được, đặc biệt là bây giờ bản thân vẫn còn đang ở trong kỳ khảo sát, ngay trong 0.001 giây, trong đầu Trần Hán Thăng hiện lên N tâm tư trong nháy mắt, đồng thời đưa ra lựa chọn tối ưu nhất cực nhanh.
Thứ nhất, Thẩm Ấu Sở không thể tùy tiện gọi điện thoại tới đây được, cô hẳn là vẫn còn có việc, cho nên cuộc điện thoại này có thể nhận.
Thứ hai, ngàn vạn lần không thể ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dung Ngư được, như vậy sẽ giống như là đang gian lận trong một cuộc thi vậy, lén lén lút lút gian lận có thể không vấn đề gì, nhưng một khi đối mặt với ánh mắt của thầy giám thị, bọn họ sẽ tập trung chú ý đến mình.
Thứ ba, còn cần một người giúp mình che giấu.
Bên trái Trần Hán Thăng là Vương Tử Bác, bên phải là Nhiếp Tiểu Vũ, hắn không chút do dự lựa chọn cô thư ký nhỏ.
"Khụ! "
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, ngoài mặt thì cầm lấy khăn tay giả vờ lau miệng, ngón tay cũng đang định ấn vào nút nhận điện thoại, tất cả đều làm như trình tự bình thường.
Có điều dưới gầm bàn, Trần Hán Thăng nhẹ nhàng đụng vào Nhiếp Tiểu Vũ một cái.
Năng lực phản ứng của cô thư ký nhỏ chắc chắn phải vượt qua tên đầu gỗ Vương Tử Bác này, nếu như là Vương Tử Bác, cậu ấy rất có thể sẽ ngu ngốc hỏi: "Tiểu Trần, sao thế?"
Có điều Nhiếp Tiểu Vũ chỉ liếc mắt nhìn màn hình di động một cái, cô sẽ ngay lập tức nói: "Ai ya, Chủ tịch Ngô tìm cậu kìa, nếu vậy thì có lẽ là có việc gì đó, cậu vẫn nên tìm chỗ nào yên tĩnh mà nhận điện thoại đi, không chừng ông ấy có vụ hợp tác muốn bàn đấy."
"Cũng đúng, dù sao người ta cho thuê căn hộ này mà còn không lấy tiền đấy."
Trần Hán Thăng đứng lên, lẩm bẩm lầu bầu nói thầm một câu, thực ra câu này là nói cho người khác (đặc biệt là Tiểu Ngư Nhi) nghe, tương đương với một lời giải thích.
Lúc này, thời khắc quan trọng nhất xuất hiện rồi.
Những cuộc điện thoại vừa rồi của Trần Hán Thăng, tất cả hắn đều nhận điện thoại ở trên bàn cơm, hiện giờ muốn nói chuyện với một "nhân vật quan trọng", nếu như cố ý trốn vào trong phòng, vậy thì trông có vẻ hơi lén la lén lút.
Cho nên Trần Hán Thăng cũng là người tài cao gan lớn, lại trực tiếp đi ra ngoài ban công, để mọi người trên bàn cơm (đặc biệt là Tiểu Ngư Nhi), nhìn thấy bóng lưng của chính mình.
"Trốn đi nghe điện thoại" và "nghe điện thoại ngay trước mặt" là hai hành động hoàn toàn khác nhau, đối với người đứng xem mà nói cảm giác cũng là không giống nhau, Trần Hán Thăng lại như một chuyên gia tâm lý học, có thể phát giác được suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người.
"Alo! "
Trần Hán Thăng tuỳ tiện nhận điện thoại, có điều hắn giống như đã quên mất chuyện Tiểu Ngư Nhi đang mang thai, lúc ở ban công, lại lôi một điếu thuốc ra ngậm vào miệng.
"Hút, hút, hút, cả ngày chỉ biết hút thuốc, cha con cũng đã cai thuốc rồi, con còn không chịu cai đi!"
Lương thái hậu nhìn thấy thì rất tức giận, nhân lúc Trần Hán Thăng vẫn còn chưa châm lửa, thì đi tới đóng chặt cửa ban công lại "cạch" một tiếng.
Ngăn cách mùi khói thuốc lá, cũng ngăn cách tất cả âm thanh.
Trần Hán Thăng cười một tiếng, lại thu hồi lại cái bật lửa, hắn vốn dĩ không có ý định hút thuốc, có điều phản ứng của mẹ ruột, cũng đã nằm trong dự liệu của hắn.
…