bạn gái mập mờ”
Con người Lão Trần, ngoại trừ không có quá nhiều chí tiến thủ khiến giấc mộng “Thiếu gia nhà phó thị trưởng Trần” của Trần Hán Thăng tan biến ra thì gần như không còn bất cứ khuyết điểm nào khác. Ông yêu thương bà xã, biết làm việc nhà, giỏi thuyết phục con cái, mặc dù ngày thường im hơi lặng tiếng, nhưng mỗi khi trong nhà xảy ra chuyện, ông vẫn luôn bụng làm dạ chịu đứng ra chịu trách nhiệm.
Ngoài ra, Lão Trần luôn có thể xử lý vấn đề một cách có lợi, có lễ nghĩa và có sự nhạy bén, ví dụ như khi Lữ Ngọc Thanh đang định giận chó đánh mèo lên Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên vì mối quan hệ của Trần Hán Thăng thì Lão Trần đã vứt bỏ đứa con trai này trước. Chỉ cần chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì với Trần Hán Thăng nữa thì bà không thể nào giận chó đánh mèo với chúng tôi.
Hành động này thoạt nhìn có vẻ “vô lại” nhưng thực ra cũng có một chút hương vị “không thể làm gì khác”, thực sự không còn cách nào, chúng tôi chỉ muốn làm ông nội bà nội của Bé Tiểu Ngư Nhi mà thôi.
“Tôi đi gọi điện thoại cho Lão Tiêu, để ông ấy đến đây nói chuyện đi.”
Lữ Ngọc Thanh cố nén nước mắt liên lạc với Tiêu Hoành Vĩ, sau đó kéo Tiểu
Ngư Nhi vào phòng ngủ, cuối cùng trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng Lão Trần.
Thực ra trong nhà còn có một người giúp việc dì Lâm nữa, nhưng sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà ấy lập tức trốn trong phòng bếp không dám xuất hiện, chờ đến khi hai bên bình tĩnh lại một chút, bà ấy mới rón ra rón rén đi ra rót hai ly trà nóng. Thành thật mà nói, dì Lâm thích mẹ của Trần Hán Thăng hơn, bởi vì từng lời nói cử chỉ của Lương Mỹ Quyên dân dã hơn, thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện về một số chuyện tầm phào trong nhà. Mặc dù Lữ Ngọc Thanh xinh đẹp hơn, cũng có khí chất hơn, nhưng trên người bà luôn có một chút cảm giác xa cách, chứ đừng nói đến chuyện tán gẫu mấy chuyện vặt vãnh.
Cũng may tính cách của Tiểu Ngư Nhi giống cha mình hơn, người đàn ông trung niên đẹp trai đã ngoài năm mươi kia. Dì Lâm vừa suy nghĩ về những thành viên trong hai gia đình “Trần Tiêu” vừa nấu cơm ở trong phòng bếp, nhưng khi cơm trưa đã chuẩn bị xong, cũng không có ai ngồi xuống bàn ăn, mọi người đều không có tâm trạng ăn uống.
“Bà đi múc một chén canh bưng đến cho Tiểu Ngư Nhi đi.”
Lão Trần nói với bà xã của mình: “Chúng ta không ăn một hai bữa cũng không sao cả, nhưng con bé không thể như vậy.”
“Được.”
Lương thái hậu đứng dậy từ trên ghế sô pha, tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt, lúc nãy bà đã vô thức ngủ lúc nào không hay biết.
“Khoan đã.”
Lương Mỹ Quyên đang định đi thì Lão Trần đứng sau lưng đột nhiên gọi bà lại, hoá ra lúc nãy bà ngủ say quá, một số lọn tóc rối bời dính ở trên mặt.
“Chờ đến khi giải quyết xong mọi chuyện.”
Trần Triệu Quân đưa tay ra giúp bà xã sửa sang lại mái tóc, động tác này vô cùng tự nhiên, giọng điệu của ông cũng rất bình thản: “Tôi cũng đã muốn nghỉ hưu lâu lắm rồi, đưa bà đi đây đó để tận hưởng cuộc sống hoàng hôn đỏ.”
“Được rồi được rồi.”
Dì Lâm có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, Lương thái hậu lại cảm thấy hơi xấu hổ: “Chờ đến lúc đó hẵng nói, tôi phải chăm sóc hai đứa nhỏ lớn lên đã.”
Những người phụ nữ trung niên ở độ tuổi của Lương Mỹ Quyên dường như không có quá nhiều “tự do cá nhân”, đầu tiên là chăm sóc con trai con gái, sau đó là chăm sóc cháu trai cháu gái, chờ đến khi đời thứ ba đã trưởng thành, lúc này bọn họ đang định nghỉ ngơi một chút thì đột nhiên phát hiện đã không thể đi lại được nữa rồi.
Thoạt nghe có vẻ là một chuyện rất đáng buồn, nhưng đối với các bà mà nói, thực ra trong lòng lại vô cùng dào dạt và viên mãn, bởi vì đã nuôi dưỡng và chứng kiến sự trưởng thành của cả hai thế kệ.
Nhưng cùng với sự phát triển không ngừng của xã hội, cách sống tự giam cầm bản thân này sẽ giảm bớt đi đôi chút, những người già có thói quen để lại một phần tiền cho thế hệ sau, số còn lại để mình sống một cuộc sống đầy đủ khi về hưu.
…
Suy nghĩ của Lương thái hậu vẫn không hề thay đổi, trong lòng bà, chăm sóc cháu gái chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, không thể trốn tránh, cũng không thể cướp đoạt của bà.
Bà múc một chén canh gà bưng vào phòng ngủ, chẳng bao lâu sau trong phòng đã vang lên tiếng khóc nức nở trầm thấp, chắc chắn lại nói đến những chuyện đau lòng, ba người “mẹ con” “mẹ chồng nàng dâu lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Vào khoảng hai giờ chiều, cuối cùng Lão Tiêu cũng đã đến, trong mấy tiếng đồng hồ lái xe từ Cảng Thành đến Kiến Nghiệp, cảm xúc của ông cũng đã trải qua những khúc ngoặt “từ trên xuống dưới”.
Lúc mới bắt đầu nghe nói chắc chắn là giận tím mặt, mắng Trần Hán Thăng “chó không thể thay đổi được chuyện ăn phân”. Sau đó khi nghe thấy hai vợ chồng Trần Triệu Quân và Trần Hán Thăng đã viết một tờ giấy, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ huyết thống, Lão Tiêu lại rơi vào im lặng; Chờ đến khi gặp được Trần Triệu Quân, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của ông, cục trưởng Tiêu không cố ý tình tỏ ra lạnh nhạt nhưng cũng không bắt tay chào hỏi.
“Bây giờ trong lòng tôi đang rất hối hận.”
Lão Tiêu nhìn chằm chằm vào Trần Triệu Quân nói: “Lúc trước con gái không muốn có bất cứ liên quan gì đến Trần Hán Thăng, tôi nên hoàn toàn ủng hộ mới phải, nếu thế thì bây giờ đã bớt đi một lần tổn thương rồi.”
“Lão Tiêu là…Xin lỗi, Tiểu Ngư Nhi đau lòng, tôi và Mỹ Quyên cũng đau lòng theo…”
Đáng thương cho tấm lòng của các bậc cha mẹ trong thiên hạ, Trần Triệu Quân vì con trai nhà mình mà thành thật giải thích và xin lỗi với Lão Tiêu.
Ánh nắng buổi chiều rất tốt, lúc Lão Trần cúi đầu hay ngẩng đầu, thỉnh thoảng còn để lộ ra vài sợi tóc bạc, Tiêu Hoành Vĩ nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng không dễ chịu lắm.
Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên chắc chắn là “cha chồng và mẹ chồng” đủ tư cách, đồng thời cũng là “ông nội và bà nội đủ tư cách”, nếu đổ hết toàn bộ lỗi lầm của chuyện này lên trên người bọn họ thì thực sự không có đạo lý lắm.
“Lúc đi qua cầu Trường Giang, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, có lẽ đây chính là có duyên không phận.”
Lão Tiêu thở dài một hơi: “Lúc đầu tôi có ý định để cô gái nhỏ họ Thẩm kia phá bỏ cái thai, nhưng sau khi suy nghĩ lại, dù sao đó cũng là một sinh mệnh, Tiểu Ngư Nhi chắc chắn sẽ không đồng ý, nhà chúng tôi cũng không có tư cách yêu cầu người khác làm như vậy.”
Trần Triệu Quân không nói gì, phá bỏ cái thai đúng là một cách đơn giản để giải quyết vấn đề, nhưng bước này lại không thể thực hiện được. Đâu chỉ Tiêu Dung Ngư không đồng ý, bản thân Thẩm Ấu Sở cũng không đồng ý, mình và Lương Mỹ Quyên càng không đồng ý.
“Còn về phần Bé Tiểu Ngư Nhi, tôi hoàn toàn nghe theo con gái.”
Lão Tiêu nói: “Sau này nếu con bé cho anh chị thăm cháu gái, chúng tôi sẽ không ngăn cản, con bé không cho anh chị thăm, chúng tôi cũng sẽ không khuyên nhủ giúp.”
“Nhưng!”
Giọng điệu Lão Tiêu đột nhiên tăng lên: “Trần Hán Thăng tuyệt đối không được đến đây, bây giờ cậu ta cứng cáp rồi, nghe nói còn đăng ký tên ở bộ Công nghệ và Thông tin nữa, nhưng thân là một người cha, tôi thực sự muốn kéo cậu ta lên bia bắn.”
Đang nói chuyện, đám người Tiêu Dung Ngư cũng bước ra từ trong phòng ngủ, giữa trưa hôm nay cô đã ăn một chén canh gà, lại ngủ thêm một lát, lúc này tinh thần mới phục hồi không ít.
“Cha…”
Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy người cha yêu thương mình nhất, nước mắt ấm ức lại trào dâng trong hốc mắt một lần nữa.
“Con gái à…”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Ngư Nhi, trong lòng Lão Tiêu cũng đau thắt từng cơn, Trần Triệu Quân tiếp đón Lương Mỹ Quyên: “Nếu Lão Tiêu đã đến đây rồi, chúng ta đi trước đi.”
Một nhà ba người nhà người ta chắc chắn muốn nói chuyện riêng, Lão Trần không muốn ở đây cản trở. Chỉ là Lương Mỹ Quyên vẫn lưu luyến, lúc đi đến cửa, bà không nhịn được quay đầu lại: “Tiểu Ngư Nhi, ngày mai dì Lương sẽ đến nữa.”
Tiêu Hoành Vỹ và Lữ Ngọc Thanh đều không nói gì, Tiểu Ngư Nhi nghĩ đến “bức thư tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ kia”, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Trái tim Trần Triệu Quân buông lỏng, đây là một dấu hiệu tốt, chỉ cần Trần Hán Thăng không đến gây mâu thuẫn nữa, sau này mình và Lương Mỹ Quyên đều có thể gặp được Bé Tiểu Ngư Nhi.
…
Sau khi đi thang máy xuống dưới lầu, Trần Triệu Quân gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng đến, Lương Mỹ Quyên vừa mới ngồi lên xe đã phát hoả với con trai, vừa tát vừa mắng, Trần Hán Thăng cúi đầu không phản kháng.
“Được rồi.”
Chờ đến khi bàn tay phải của Lương thái hậu đánh đến đau nhức, lúc này Lão Trần mới nói: “Tôi có mấy câu muốn dặn dò một chút.”
“Cha, cha nói đi.”
Trần Hán Thăng cũng hiếm khi ngoan ngoãn.
“Thứ nhất, về vấn đề nhà ở.”
Trần Triệu Quân vừa suy nghĩ vừa nói: “Với tình hình hiện tại, mẹ con không thích hợp sống ở căn chung cư ven sông nữa, con định làm gì bây giờ?”
“Cái này dễ giải quyết thôi.”
Trần Hán Thăng lập tức nói: “Còn tìm thêm một căn nhà mới nữa là được.”
“Không cần phiền phức như vậy.”
Lão Trần suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Thẩm cũng cần phải dọn đến nơi khác đúng không, dứt khoát để mẹ con ở trong căn hộ ở Thiên Cảnh Sơn kia đi.”
Lương Mỹ Quyên cũng hiểu rõ ý tứ của chồng mình, với thân phận của bà bây giờ không thể sống chung một chỗ với bất cứ người con dâu nào, nhất định phải xử lý sự việc này công bằng một chút, cho nên chỉ có thể ở một mình bên ngoài.
“Thứ hai, về phương diện giao thông đi lại.”
Lão Trần tiếp tục nói: “Sau này mẹ con sẽ ở lại khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, cho dù bà ấy đi đâu chăng nữa cũng phải ngồi xe…”
“Con sẽ sắp xếp một chiếc xe đặc biệt phục vụ riêng cho thái hậu.”
Đối với Trần Hán Thăng mà nói chuyện này cũng không phải là vấn đề nan giải, hắn còn bổ sung thêm một câu: “Đến lúc đó con sẽ tìm thêm cho mẹ một dì giúp việc.”
“Mẹ vẫn có thể di chuyển đi lại, cần gì phải cần giúp việc.”
Lương Mỹ Quyên trực tiếp từ chối.
Có điều Lão Trần cũng đồng ý với ý kiến này: “Bây giờ em không thấy mệt, nhưng chờ đến khi thực sự chạy qua chạy lại, cơ thể không thể chịu được, có một giúp việc làm việc vặt vãnh để giảm bớt gánh nặng.”
“Đúng vậy.”
Trần Hán Thăng hào phóng nói: “Mẹ, mẹ không cần phải tiết kiệm tiền cho con trai đâu, bây giờ tài sản của con tiêu mấy đời cũng không hết.”
“Lại khoe khoang.”
Lương Mỹ Quyên tức giận nói: “Mẹ chỉ ngại phiền phức thôi, một nhà ba người phải ở ba nơi riêng biệt.”
Trần Hán Thăng hơi xấu hổ, một nhà ba người trong miệng Lương thái hậu là chỉ bà, Thẩm Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi, hoàn toàn không tính đứa con trai này vào.
Trần Triệu Quân xoa xoa huyệt thái dương, bởi vì Trần Hán Thăng thành công trong sự nghiệp nên gần như toàn bộ điều kiện về vật chất đều có thể thoả mãn, đây có lẽ là “vạn hạnh trong bất hạnh”.
Nếu không có nền tảng kinh tế này, nếu Trần Hán Thăng vẫn bắt cá hai tay, tình hình sẽ càng phức tạp hơn so với hiện tại. Nhưng nói cách khác, nếu Trần Hán Thăng không phải có nhiều tiền như vậy, hắn còn dám bắt cá hai tay sao?
Đây là một câu hỏi triết học phức tạp, Lão Trần không suy nghĩ sâu xa về nó, thay vào đó là nói đến vấn đề cuối cùng cũng là vấn đề quan trọng nhất.
“Con có thể ngấm ngầm hỏi thăm, cũng có thể bảo mẹ con nói cho con biết.”
Trần Triệu Quân nghiêm túc nói với Trần Hán Thăng: “Nhưng tuyệt đối không được đi tìm Thẩm Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi, trong khoảng thời gian này, con hãy coi như mình đang độc thân đi, tập trung tinh thần phát triển điện tử Qủa Xác một chút.”
“Vâng.”
Trần Hán Thăng bình tĩnh gật đầu, nhưng trong đầu đột nhiên loé lên hình ảnh tiểu sư muội cố chấp và một “cô con gái quyến rũ” thích trang điểm đậm.
“… Hay tâm sự với cô bạn thân, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.”
Trong lòng Trần Hán Thăng lặng lẽ nói.
….
Khi đến dưới lầu của khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, chỉ mới hơn ba giờ chiều. Hiện tại chỉ mới phá vỡ được phía bên Tiểu Ngư Nhi, hai vợ chồng còn phải xử lý vấn đề ở phía Thẩm Ấu Sở, mục đích chính là để có thể chăm sóc và được thân thiết với hai đứa nhỏ chưa chào đời.
“Lão Trần.”
Lúc xuống xe, Lương Mỹ Quyên do dự nói: “Cái bức thư tuyên bố cắt đứt quan hệ kia, đừng đưa nó cho Ấu Sở đọc, Tiểu Ngư Nhi còn có cha mẹ để dựa vào, đứa nhỏ khờ khạo Thẩm Ấu Sở này lẻ loi hiu quạnh, nói không chừng còn tưởng là thật.”
“Vậy không cho nó xem.”
Sắc mặt Lão Trần bình tĩnh, một lúc lâu sau còn bổ sung thêm: “Tiểu Thẩm cũng không phải không có cha mẹ, sau này chúng ta chính là cha mẹ của con bé.”
Lương thái hậu ngẩn ra một chút, rất nhiều cảm xúc trào dâng trong lòng. Lúc trước bởi vì mối quan hệ với Tiểu Ngư Nhi nên Lão Trần vẫn luôn không chấp nhận Thẩm Ấu Sở, bây giờ vì đứa nhỏ, Lão Trần đã bắt đầu từ từ thay đổi.
“Thái độ của chúng ta không phải là điều quan trọng nhất.”
Lương Mỹ Quyên thầm nghĩ, chỉ khi thái độ của Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở thay đổi, toàn bộ sự việc mới có thể thay đổi. Nhưng điều này thực sự quá khó, một người có tính cách kiêu ngạo như Tiểu Ngư Nhi sao có thể chấp nhận Thẩm Ấu Sở chứ?
…
Sau khi gõ cửa, người chạy ra mở cửa chính là Thẩm Ninh Ninh, Lương Mỹ Quyên thực sự rất thích cô bé này. Nếu cháu gái bà cũng trông như thế này, Lương Mỹ Quyên ôm vào lồng ngực cũng không nỡ buông xuống.
Bà nội vẫn ngồi trên ghế sô pha phơi nắng giống như thường ngày, hình như bà ấy không biết rõ chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày qua, hoặc là, mọi người đều không để cho bà biết.
Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đều đang ở trong phòng ngủ, có vẻ như Tiểu Hồ đang khuyên bảo cô bạn tốt, nhìn thấy cha mẹ của Trần Hán Thăng đến đây, Hồ Lâm Ngữ chào hỏi một tiếng rồi rời khỏi phòng ngủ, chừa không
gian lại cho “người một nhà” này.
Xem ra, Hồ Lâm Ngữ cũng không phải là cô gái hung dữ 100%, cô ấy biết Lương Mỹ Quyên rất yêu thương Thẩm Ấu Sở nên thái độ đối với hai vợ chồng Lão Trần vẫn luôn rất lịch sự.
Trong lòng bí thư Hồ, Trần Hán Thăng không những không xứng với Thẩm Ấu Sở, mà còn không xứng với bậc cha mẹ thiện lương như vậy, thậm chí không xứng sống trên thế giới này.
“Ấu Sở.”
Lương Mỹ Quyên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ấu Sở, ôm lấy bả vai cô gái nhỏ khờ khạo này.
Trần Triệu Quân không ngồi xuống giường, ông cố ý chuyển một cái ghế dựa sang một bên, làm như vậy sẽ tạo thành một khoảng cách, sẽ không trực tiếp gây thêm áp lực cho Thẩm Ấu Sở.
“Vâng.”
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, trên hàng lông mi thật dài dính vài giọt nước mắt, khờ khạo gọi một tiếng: “Dì Lương.”
“Sao lại khóc rồi, làm thế này không tốt cho đứa nhỏ đâu.”
Sau khi nói xong, Lương Mỹ Quyên đột nhiên ngẩn người, bởi vì những lời này bà cũng đã nói với Tiểu Ngư Nhi.
“Cảm giác thật kỳ quái, chẳng lẽ cùng là một câu, sau này đều phải lặp đi lặp lại hai lần sao?”
Lương Mỹ Quyên lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ này, giúp Thẩm Ấu Sở lau nước mắt.
Làn da của Thẩm Ấu Sở rất tốt, vừa trắng vừa trơn bóng, cũng rất săn chắc, Lương thái hậu yêu thích không buông tay giống như đang vuốt ve thạch trái cây, điều quan trọng nhất là Thẩm khờ khạo không hề phản kháng dù chỉ một chút, cô chỉ ngây ngốc để mặc “mẹ chồng” chà đạp.
“Khụ khụ.”
Lão Trần không thể nhìn được nữa, ho khan một tiếng: “Tiểu Thẩm, trưa nay con đã ăn gì chưa?”
“Chưa, chưa ăn…”
Thẩm Ấu Sở thành thật nói.
Bữa cơm nào Đông Nhi cũng chuẩn bị thịnh soạn, chỉ là Thẩm Ấu Sở không muốn ăn.
“Ồ.”
Trần Triệu Quân gật đầu: “Chú và dì Lương của con suốt cả buổi sáng phải ra ngoài làm việc, bận rộn đến tận bây giờ, vẫn chưa ăn gì, con ăn cùng chúng ta một chút đi.”
“Nếu con không ăn, dì cũng không ăn, đói chết thì thôi.”
Lương Mỹ Quyên lại tăng thêm một chút phân lượng, rõ ràng là đang ép buộc Thẩm Ấu Sở ăn chút gì đó.
“… Vâng.”
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Ấu Sở đỏ bừng, nhưng vẫn chu môi đồng ý.
Lương Mỹ Quyên và Trần Triệu Quân đưa mắt nhìn nhau, cô gái nhỏ vùng Xuyên Du này dễ dỗ dành hơn Tiểu Ngư Nhi nhiều.
Sau khi Thẩm Ấu Sở đồng ý, cô còn có ý định đi vào phòng bếp hâm nóng bữa ăn, nhưng những chuyện này sao có thể để cô làm? Nghe nói chị Ấu Sở muốn ăn cơm, Đông Nhi lập tức ngồi bật dậy từ trên ghế sô pha, nhanh chóng đi vào trong phòng bếp lo liệu.
Chờ đến lúc ăn cơm, Lương Mỹ Quyên còn nói thêm: “Ấu Sở à, chỗ này quá nhỏ, mấy ngày nữa chúng ta chuyển nhà đi, như vậy cũng sẽ gần nơi A Ninh học tiểu học hơn một chút.”
“Không sao đâu ạ.”
Thẩm Ấu Sở đang định yếu ớt phản đối thì Lương thái hậu lại “không vui” cắt ngang: “Sao lại không có gì được chứ, lúc dì đến đây chăm sóc con, chẳng lẽ buổi tối phải ngủ trong phòng khách sao, như vậy cũng được, lạnh chết thì thôi.”
Lão Trần hơi đau đầu, không nên hơi một tí là “đói chết” hoặc “lạnh chết”, những “chiêu thức lớn” như thế này, nếu thường xuyên nói sẽ thực sự giống như câu chuyện sói đến vậy, không có chút tác dụng nào.
Nhưng Lão Trần đã “đánh giá quá cao” Thẩm khờ khạo, nghe thấy những lời đáng sợ đó, cô lại gật chiếc cằm trơn bóng đồng ý.
Lương thái hậu vô cùng vui vẻ, Lão Trần có chút lo lắng, “mẹ chồng và nàng dâu” đúng là ngốc như nhau.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lương Mỹ Quyên nhìn một chút nước canh còn sót lại, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trần Triệu Quân biết, bà xã của mình đang nhớ đến chuyện con trai cũng chưa ăn cơm trưa, trong lòng hơi lo lắng.
“Tinh…”
Lão Trần gửi cho Lương thái hậu một tin nhắn: Đó là con trai của bà, bà còn không hiểu rõ con người của nó sao, đói bụng đương nhiên sẽ tự tìm đồ ăn rồi.
Lương Mỹ Quyên bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra, cho nên suốt cả chiều hôm đó không hề nghĩ đến chuyện này nữa.
Trên thực tế, Trần Hán Thăng đúng là không ăn trưa, hắn hút thuốc quá nhiều đến mức không muốn ăn, khoảng năm giờ chiều, cuối cùng cha mẹ cũng xuống lầu.
“Thế nào?”
Trần Hán Thăng không đầu không đuổi hỏi.
“Cũng ổn.”
Lão Trần nói: “Tính cách của Ấu Sở thiên về truyền thống nhiều hơn, mẹ con lấy khí thế của một trưởng bối ra, bình thường con bé sẽ không phản đối, điều kiện tiên quyết là không được nhắc đến con, bây giờ con bé vẫn rất muốnmtránh con.”
Đây là một tin tức nửa vui nửa buồn, “vui” chính là phía bên Thẩm Ấu Sở cũng đã được giải quyết.
Quả nhiên, bạn vĩnh viễn có thể tin tưởng Lão Trần.
“Buồn” chính là, cho dù là Thẩm Ấu Sở hay Tiểu Ngư Nhi, các cô ấy đều không muốn có liên quan gì đến mình nữa.
…
Tối hôm đó sau khi trở về ký túc xá công ty, Trần Hán Thăng bắt đầu sắp xếp nhà ở, tài xế và người giúp việc. Có lẽ là sức mạnh của đồng tiền, chuyện này nghe có vẻ phức tạp, nhưng Trần Hán Thăng chỉ cần mấy cuộc điện thoại là có thể giải quyết. Thậm chí hắn không cần phải đích thân đi lấy chìa khóa, người bạn làm bất động sản đã trực tiếp cho nhân viên công ty đưa chìa khoá đến đây. Người bạn làm bên chăm sóc nội trợ cũng đặc biệt tìm một người giúp việc cho hộ khẩu ở Tô Bắc đến, chính là vì có thể giao tiếp thuận tiện với Lương Mỹ Quyên. Nhưng điều đó có ích lợi gì đâu, những chuyện này đều là vấn đề nhỏ râu ria.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hán Thăng tỉnh dậy, nhìn thời gian trên điện thoại di động, đột nhiên thở dài một hơi:
Ngày 26 tháng 4 năm 2006, hôm nay 0 bạn gái mới, 0 bạn gái chính thức, N bạn gái mập mờ, bị đồn là tra nam lần thứ 9527.
Con mẹ nó, cái gì cũng không ổn!