Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 892 - Chương 892: Trần Hán Thăng “Mồ Côi”

Chương 892: Trần Hán Thăng “mồ côi” Chương 892: Trần Hán Thăng “mồ côi”

“Bà đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn nằm đây nghĩ lung tung, mau ngủ đi!”

Lão Trần cũng xoay người, không thèm để ý tới bà vợ “thiếu đứng đắn”.

“Tôi chỉ hỏi thử một chút thôi mà...”

Lương Thái hậu bất mãn lẩm bẩm một câu, thấy chồng đưa lưng về phía mình, bà không vui, đẩy mạnh Lão Trần: “Ông nằm dịch ra kia đi, tôi sắp rơi xuống rồi!”

Lão Trần không cãi lại, nghe lời dịch người chừa chỗ cho Đại Ma Vương nhà mình.

“Hừ!”

Lương Thái hậu giành “thắng lợi”, hừ lạnh một tiếng. Trước mặt con trai và các con dâu, bà là một người mẹ, nhưng trước mặt chồng, bà vẫn là một người phụ nữ bé bỏng.

Tuy vậy, cả hai vợ chồng vẫn không ngủ được. Mặc dù Lương Mỹ Quyên chiếm được khoảnh giường rộng nhưng cũng chỉ nằm ngẩn người nhìn trần nhà tối om.

Còn Lão Trần, ông nằm nghiêng người bên giường, mở to mắt nhìn sàn nhà, thực ra trong đầu cũng đang tự hỏi: “Rốt cuộc là ai làm vợ cả, ai làm vợ bé nhỉ?”

...

Sáng hôm sau, thư ký nhỏ mua bữa sáng ở căn-tin mang tới từ rất sớm.

Hai vợ chồng Lão Trần rất thân thuộc với Nhiếp Tiểu Vũ, họ biết đây là thư ký nhỏ mà Trần Hán Thăng tín nhiệm nhất ở Điện tử Quả Xác.

“Hôm nay tôi có lịch trình gì không? Có nhiều việc không?”

Trần Hán Thăng ăn sáng xong hỏi.

“Việc thì chẳng bao giờ hết.”

Nhiếp Tiểu Vũ nhún vai: “Nếu cậu ở văn phòng thì có khi chẳng có cả thời gian để uống cốc nước, còn nếu cậu không ở văn phòng thì hình như cũng không có ảnh hưởng gì.”

Trần Hán Thăng nghe vậy thì biết không có tài liệu gì bắt buộc cần mình ký tên hoặc là các giám đốc khác có thể xử lý ổn thỏa.

Lúc ăn sáng xong đi xuống dưới tầng, hắn chạm mặt Khổng ngự tỷ ở căn hộ đối diện cũng đang chuẩn bị tới phòng làm việc.

Khổng Tĩnh có căn hộ ở trong nội thành của Kiến Nghiệp nhưng để tiện xử lý công việc hơn, hầu như cô đều ở lại ký túc xá của công ty.

“Chủ nhiệm Trần, cô Lương, chào buổi sáng.”

Khổng Tĩnh lịch sự chào hỏi.

Lão Trần và Lương Mỹ Quyên đều cười vui vẻ chào lại. Lối chào hỏi của Khổng ngự tỷ rất đặc biệt. Nhiếp Tiểu Vũ thường chào thẳng là “chú Trần, dì Lương”, nghe vừa thân thiện vừa hoạt bát, lại thể hiện được mối quan hệ với gia đình sếp.

Khổng Tĩnh chào Trần Triệu Quân là “chủ nhiệm Trần” theo chức vụ trong công việc, chào Lương Mỹ Quyên là “cô Lương”, đây là lối gọi nửa lạ nửa quen nhưng phù hợp với tuổi tác và địa vị hiện tại của cô ở Điện tử Quả Xác.

Dù sao Khổng ngự tỷ cũng là người có chức vụ cao thứ hai trong doanh nghiệp, không phải dạng thiếu nữ dễ thương thích truyện tranh như Nhiếp Tiểu Vũ.

Tới khi Khổng Tĩnh qua bên tòa nhà văn phòng, nhóm Trần Hán Thăng kéo tới bãi đỗ xe, Lương Mỹ Quyên mới đột nhiên lo lắng nói: “Hán Thăng ở đối diện phòng của Tiểu Khổng, tôi cứ thấy hơi thiếu yên tâm.”

Trần Hán Thăng sửng sốt, còn chưa kịp làm sáng tỏ, không ngờ thư ký nhỏ đã tỏ thái độ không vui ngay.

“Dì Lương nói gì vậy ạ.”

Nhiếp Tiểu Vũ phồng má: “Cháu thân với bộ trường Trần hơn nhiều, có khi hắn còn mặc đồ ngủ chạy tới ký túc của cháu để bàn công việc nữa, sao dì không lo ạ?”

“Cháu ấy à.”

Lương Mỹ Quyên cẩn thận quan sát thư ký nhỏ mấy lượt, thong thả nói: “Dì tin tưởng cháu.”

“Cháu không cần sự tin tưởng kiểu này, cháu muốn mọi người nghi ngờ cháu, hức hức…”

Thư ký nhỏ tức dậm chân dậm cẳng, ý của dì Lương là ngoại hình của cô ấy khá an toàn!

“Cháu không thể làm yêu tinh quyến rũ được sao?”

Nhiếp Tiểu Vũ lấy điện thoại di động ra, mở camera ra soi một hồi, trên màn hình là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.

“Ôi!”

Thư ký nhỏ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cô ấy thực sự không hợp làm yêu tinh quyến rũ.

Có điều ngoại trừ trên màn ảnh, người thực sự có phong cách “yêu tinh quyến rũ” ngoài đời thực hình như chỉ có mình Thương Nghiên Nghiên cùng lớp với bộ trưởng Trần mà thôi.

...

Sau khi chiếc Porsche rời khỏi nhà máy điện tử, biểu cảm của Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên dần trở nên nghiêm túc, nhất là lúc đi qua khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Hán Thăng không dám thở mạnh tiếng nào.

Hôm nay chính là lúc ngả bài với nhà Lão Tiêu, trong lòng Trần Hán Thăng thực sự hơi bất an.

Sau khi tới chỗ căn hộ ven sông, Trần Hán Thăng đang định đi lên trên đó thì hình như Lão Trần nghĩ tới chuyện gì đó, lại bảo Trần Hán Thăng quay trở lại xe.

“Con đừng đi cùng.”

Trần Triệu Quân nói: “Tránh kích thích Tiểu Ngư Nhi, không tốt cho đứa bé, nhưng mà cũng đừng đi đâu xa, kẻo tới lúc cha mẹ tìm lại không thấy con đâu.”

“Biết rồi.”

Trần Hán Thăng nghĩ thầm mình đã biến thành người khi nào cần thì mới được vẫy tới rồi, địa vị cũng bị giáng cấp thua bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ còn chưa chào đời.

“Mặt khác.”

Trần Triệu Quân lấy trong túi ra hai tờ A4, trong đó một tờ viết “Bản tuyên bố chấm dứt quan hệ cha con giữa Trần Triệu Quân và Trần Hán Thăng”, cách trình bày cực kỳ nghiêm chỉnh.

Bên A: Trần Triệu Quân, nam, dân tộc Hán, giấy căn cước số: 320703195806148022

Bên B: Trần Hán Thăng, nam, dân tộc Hán, giấy căn cước số: 320703198410254613

Do các nguyên nhân không hợp về tính cách, khác biệt về quan điểm, tình cha con giữa bên A và bên B đã sụp đổ, hai bên không thể tiếp tục chung sống với nhau, trải qua thương lượng, quyết định chấm dứt quan hệ cha con.

“Đù!”

Trần Hán Thăng váng đầu: “Cha làm thật sao, Lão Trần.”

“Chứ không thì sao?”

Trần Triệu Quân không ngẩng đầu lên, đưa bút bi cho hắn: “Ký tên đi.”

“Mẹ!”

Trần Hán Thăng không muốn ký, nhìn về phía Lương Mỹ Quyên như thể cầu cứu.

Lương Mỹ Quyên cũng không biết chồng mình đã quyết định chuyện này từ khi nào, chắc chắn là bà không nỡ từ bỏ Trần Hán Thăng rồi, đây là người con duy nhất của bà.

Thế nhưng, khi Lương Mỹ Quyên đang định lên tiếng thì đột nhiên Lão Trần nhìn bà một cái, lắc đầu khe khẽ.

Làm vợ chồng ba chục năm, Lương Mỹ Quyên lập tức hiểu ý chồng, giật lấy tờ giấy còn lại trong tay Lão Trần, lạnh lùng giục: “Đừng nói nhảm nữa, ký nhanh lên, ký xong tờ đó thì ký tiếp tờ này, mẹ không cần con từ lâu rồi!”

Khỏi phải nói, tờ vừa rồi là “Bản tuyên bố chấm dứt quan hệ cha con”, chắc chắn tờ này là “Bản tuyên bố chấm dứt quan hệ mẹ con”.

“Phải diễn như vậy thật sao?”

Trần Hán Thăng nhấn mạnh chữ “diễn”, cố ý chỉ ra đây chỉ là diễn, không phải là thật.

Lão Trần cười thầm, thằng bé ngu ngốc này cũng có lúc biết sợ cơ đấy, có điều ông không thể hiện ra, tiếp tục giục: “Ký cả hai tờ đi, sau đó đi đâu đó quanh đây chờ.”

“Roẹt roẹt, roẹt roẹt!”

Trần Hán Thăng đành phải ký tên, trong lòng thấy hơi lạnh giá.

Rốt cuộc mình sống như thế nào vậy, đến cha mẹ cũng không cần mình nữa rồi, mình thành trẻ mồ côi thật rồi sao?

...

Lão Trần cất hai bản tuyên bố đã ký đi, dẫn Lương Mỹ Quyên vào thang máy, chờ thang máy đi lên rồi, Lương Mỹ Quyên mới hỏi: “Không phải là thằng bé hư hỏng đấy sẽ không còn quan hệ gì với chúng ta nữa thật đấy chứ?”

“Sao vậy được, tôi chỉ có mỗi một đứa con trai là nó.”

Lão Trần phẩy tay: “Tôi làm như vậy một mặt là để giải quyết vấn đề, tỏ rõ thái độ của chúng ta. một mặt là dọa hắn một chút. Pháp luật nước ta không cho phép chấm dứt quan hệ cha con và mẹ con, Trần Hán Thăng đi học chắc còn không nghiêm túc nghe giảng, sao biết những thường thức cơ bản này được.”

“Vậy là tốt rồi!”

Lương Mỹ Quyên thở dài một tiếng, lại hỏi: “Ông viết khi nào vậy mà sao tôi chẳng thấy?”

“Khoảng năm giờ sáng.”

Trần Triệu Quân nói: “Lúc đó bà đang ngủ, tôi thức trắng đêm nghĩ xem phải chuẩn bị làm những gì.”

“Vất vả cho ông.”

Lương Mỹ Quyên bóp vai chồng, xót ruột nói.

“Nói thật, tôi cảm thấy con trai là món nợ từ kiếp trước của mình.”

Lão Trần Khổ cười hai tiếng: “Giờ chỉ mong hai đứa bé đều là con gái thì tốt.”

...

“Cốc cốc cốc”, sau khi họ gõ cửa, Lữ Ngọc Thanh đi ra mở cửa, trông thấy Trần Triệu Quân, bà kinh ngạc hỏi: “Ôi chao, sao Lão Trần lại tới đây?”

Hôm qua Lương Mỹ Quyên đi qua chỗ Trần Hán Thăng, mọi người không ai thấy có gì lạ, dù sao người ta cũng là mẹ ruột, đi thăm con là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng Lão Trần xuất hiện ở đây thì rất lạ lùng vì hôm nay không phải ngày nghỉ lễ, Lão Trần có nhớ cháu gái thì cũng không cần tới vào hôm nay.

“Chú Trần, dì Lương.”

Tiêu Dung Ngư nghe tiếng, đi từ phòng ngủ ra.

“Ôi chao gái yêu của tôi ơi, sao mắt lại có quầng thâm thế này.”

Không gặp mặt hai tối, sắc mặt Tiểu Ngư Nhi trông tiều tụy thêm một chút, khóe mắt Lương Mỹ Quyên cay cay, nước mắt bất giác trào ra.

Đúng như Lương Thái hậu nói, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư con nào cũng đều là con, bà thực sự không nỡ buông bỏ, sự thay đổi cảm xúc của hai cô gái đều có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của Lương Mỹ Quyên.

“Không biết là xảy ra chuyện gì nữa.”

Lữ Ngọc Thanh cũng sầu lo ra mặt: “Đột nhiên bắt đầu từ tối hôm trước kêu không muốn ăn cơm, tôi muốn đưa con bé đi bệnh viện kiểm tra, nó cũng không chịu đi.”

“Dì Lương, dì đừng khóc.”

Tiêu Dung Ngư lau nước mắt cho Lương Mỹ Quyên và lau cả nước mắt của chính mình.

Mặc dù lúc nói chuyện với Trần Hán Thăng, cô tỏ ra rất cương quyết, nào là “sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa”, nào là “em sẽ không bao giờ chấp nhận Thẩm Ấu Sở”, nhưng thực ra hai ngày nay Tiểu Ngư Nhi cũng rất khổ sở.

Cứ tưởng có thể thuận lợi thông qua thời kỳ quan sát, cứ tưởng khoảng thời gian khó khăn “muốn việc tốt đẹp đến thì phải chịu nhiều trắc trở” đã kết thúc, không ngờ cuối cùng vẫn buồn bã chia tay.

Có điều như thế này cũng tốt, mình cô sẽ dành trọn tâm sức để dõi theo quá trình trưởng thành của bé Tiểu Ngư Nhi, đây là lý do mà Tiêu Dung Ngư dùng để an ủi bản thân.

Lữ Ngọc Thanh đang định lại an ủi thì Trần Triệu Quân đột nhiên gọi bà lại: “Bà Lữ, tôi và Mỹ Quyên có chút chuyện muốn thưa với anh chị.”

Lữ Ngọc Thanh cũng là cán bộ nhà nước, nghe thấy “chút chuyện muốn thưa” là bà lập tức hiểu ngay “lại có rắc rối” rồi.

“Sao vậy?”

Lữ Ngọc Thanh quay đầu lại, tập trung nhìn Trần Triệu Quân, trái tim không khỏi đập thình thịch.

Con gái lại tiều tụy trở lại, Trần Triệu Quân thì chạy từ Cảnh Thành tới, chắc chắn đây không phải vấn đề nhỏ.

“Hôm qua chúng tôi mới biết tin, Tiểu Thẩm cũng có thai rồi.”

Trần Triệu Quân cúi đầu, chậm rãi nói.

Thực ra việc nói câu này ra hết sức khó khăn nhưng Trần Triệu Quân là trụ cột của gia đình nên ông vẫn phải thành khẩn nói chuyện này ra.

Đúng là trong chuyện làm ăn, Trần Triệu Quân không có ánh mắt tinh tường và nhiều thủ đoạn như Trần Hán Thăng nhưng ông lại khéo hiểu lòng người, giỏi xử lý quan hệ giữa các gia đình với nhau, về mặt này chưa chắc Trần Hán Thăng đã thông minh bằng cha mình.

Nếu như bây giờ không nói thật, sau này Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh biết Trần Hán Thăng còn có một đứa con khác, bọn họ sẽ cảm thấy mình bị lừa dối khủng khiếp, Lão Trần lo rằng họ sẽ không được gặp lại bé Tiểu Ngư Nhi nữa.

Mặt khác, cho dù Tiểu Ngư Nhi muốn giữ bí mật giúp cũng khó, cô đã mang thai bốn tháng, mọi chuyện đều đang phát triển đúng hướng, kết quả đột nhiên lại đòi chia tay, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh nhất định sẽ kiên quyết hỏi tới cùng.

Cho nên chuyện này không thể nói dối được, kế sách của Trần Triệu Quân là “bán con trai” Trần Hán Thăng để giữ quyền thăm nom chăm sóc bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ.

“Mang thai, đó là... của Trần Hán Thăng à?”

Giọng Lữ Ngọc Thanh run run, thực ra trong lòng bà đã đoán ra nhưng vẫn không cam lòng, phải xác nhận lại một lần nữa.

“Ừm...”

Lão Trần gật đầu.

Sau lời khẳng định này, phòng khách chìm vào yên tĩnh, bầu không khí dần dần trở nên nặng nề.

Nếu như không khí có thể vật thể hóa thì chắc hiện tại nó đã biến thành một tảng đá lớn, nện rầm xuống sàn nhà, kéo theo bụi bay mù mịt.

Lương Thái hậu cũng ngừng khóc, nắm chặt cánh tay Tiểu Ngư Nhi như thể sợ cô sẽ chạy mất.

“Ôi...”

Một lúc lâu sau, Lữ Ngọc Thanh thở hắt ra một hơi từ trong lồng ngực, bà cũng giống Lương Mỹ Quyên hôm qua, vừa sốc vừa giận, vừa thất vọng lại lo lắng.

“Cho nên?”

Lữ Ngọc Thanh lên tiếng trở lại bằng thái độ lạnh lùng như đối đãi với người ngoài: “Mọi người định sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này à?”

“Không phải chú Trần và dì Lương muốn kết thúc.”

Tiêu Dung Ngư nói, khuôn mặt trái xoan long lanh nước mắt nhưng vẫn ngẩng cao cằm: “Mà là con không muốn gặp lại Trần Hán Thăng nữa, con không muốn bé Tiểu Ngư Nhi sau này lớn lên phải đối mặt với những điều phức tạp này, cũng không muốn tiếp tục ở bên Trần Hán Thăng nữa.”

“Tiểu Ngư Nhi, con đã có em bé rồi.”

Lữ Ngọc Thanh nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ con thực sự muốn làm một bà mẹ đơn thân hay sao?”

“Con vốn định làm vậy mà.”

Tiểu Ngư Nhi lau nước mắt: “Giờ chẳng qua là khôi phục lại kế hoạch cũ mà thôi.”

“Thế nhưng, thế nhưng...”

Nhất thời, Lữ Ngọc Thanh cũng không biết nên khuyên can hay ủng hộ.

Nếu như khuyên can thì không có đủ lý do, trừ phi ép cô gái họ Thẩm kia phá thai, nếu không cuối cùng thì Trần Hán Thăng vẫn là cha của một đứa bé khác.

“Bà Lữ...”

Lương Mỹ Quyên cũng muốn nói chút gì đó nhưng Lữ Ngọc Thanh hoàn toàn không lắng nghe, bà kích động nói: “Lương Mỹ Quyên! Trần Hán Thăng nhà chị thật coi thường người khác quá đáng, tưởng rằng nhà chúng tôi không nuôi nổi bé Tiểu Ngư Nhi sao, sau này nó đừng hòng gặp được cô con gái này nữa!”

Đây vốn là lời hùng hồn chặt đứt quan hệ giữa hai nhà, không ngờ Trần Triệu Quân lại nhân câu nói này, lấy ra hai bản tuyên bố, bày ra trước mặt.

“Bà Lữ, không giấu gì chị, chúng tôi cũng không cần đứa con trai này nữa.”

Trần Triệu Quân thành khẩn nói: “Tôi đã bàn với Lương Mỹ Quyên rồi, chúng tôi dự định sẽ chấm dứt quan hệ thân nhân với Trần Hán Thăng, mặc dù pháp luật không cho phép nhưng chúng tôi đã thực sự ký thỏa thuận này rồi, sau này chuyện sinh lão bệnh tử của tôi và Lương Mỹ Quyên không cần thằng nhóc kia lo.”

“Hy vọng duy nhất của chúng tôi.”

Lão Trần nhìn Lữ Ngọc Thanh rồi chuyển qua nhìn Tiêu Dung Ngư, sau đó xúc động nói: “Chính là mong được chăm sóc cho cháu, nhìn cháu lớn lên khỏe mạnh, bởi vì chúng tôi cũng là người ông người bà.”

“Chuyện này...”

Lữ Ngọc Thanh ngẩn người, bà vốn định cương quyết không cho nhà Trần Hán Thăng thăm nom bé Tiểu Ngư Nhi, không ngờ Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên lại mạnh tay như vậy, lập luôn bản tuyên bố từ mặt con trai.

Vậy, vậy rốt cuộc bọn họ về phe ai?

“Chú Trần, dì Lương...”

Tiểu Ngư Nhi là nghiên cứu sinh Học viện Pháp luật, cô chỉ cần nhìn một cái là đã biết bản tuyên bố này không có hiệu lực pháp lý rồi, tuy nhiên tâm tư và thái độ đối với chuyện này của đôi vợ chồng cộng lại đã gần trăm tuổi này lại thật “đáng thương”.

Để được ở lại gần gũi với bé Tiểu Ngư Nhi mà họ có thể sút phăng con trai đi không chút chần chừ.

Trong “Tây Du Ký” có “ba lần đánh Bạch Cốt Tinh”, giờ có “ba lần đá Trần Hán Thăng”.

Đầu tiên là Tiêu Dung Ngư đá, sau đó tới Thẩm Ấu Sở đá, cuối cùng là cha mẹ ruột đá.

Hiện tại, ngoài tiền ra, phú ông tiền tỷ Trần Hán Thăng chẳng còn gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment