Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 891 - Chương 891: Con Trai Thì Không Cần Cũng Được, Quan Trọng Là Cháu Gái!

Chương 891: Con trai thì không cần cũng được, quan trọng là cháu gái! Chương 891: Con trai thì không cần cũng được, quan trọng là cháu gái!

“Thẩm Ấu Sở cũng có bầu rồi.”

Trần Hán Thăng nói lại một lần nữa, nói xong hắn lập tức giơ hai tay lên ôm đầu, chuẩn bị sẵn sàng ăn đòn của mẹ.

Thế nhưng chờ một lúc, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, Trần Hán Thăng nhìn trộm qua kẽ hở giữa hai cánh tay, thấy Lương Thái hậu đang ngẩn người, ngơ ngác nhìn bàn trà, môi run run như đang lẩm bẩm gì đó.

Xem ra, Lương Mỹ Quyên cũng sốc trước tin này.

“Mẹ...”

Trần Hán Thăng hơi áy náy, muốn an ủi mẹ một chút, nhưng ngay khi hắn bỏ tay xuống, dường như Lương Thái hậu sực hiểu ra, lập tức vớ lấy chiếc khăn mặt ở bên cạnh, quất mạnh vào người Trần Hán Thăng.

“Cái thằng tồi này, tại sao Ấu Sở cũng mang thai hả?”

“Con không thể nghĩ cho mẹ và cha con một chút được sao, cha con đi làm ba mươi năm mới có một chút thanh danh tốt đẹp ở Cảng Thành, thế mà tất cả đều bị con chà đạp mất sạch!”

“Làm sao bây giờ, mẹ hỏi con làm sao bây giờ hả? Tiểu Ngư Nhi có em bé, Ấu Sở cũng có em bé, con định xử lý thế nào đây?”

“Mẹ mặc kệ, mẹ mặc kệ thật đấy, giờ mẹ sẽ gói ghém đồ đạc về Cảng Thành, nộp đơn lên tòa án xin chấm dứt quan hệ mẹ con với con, còn làm mẹ con nữa thì mẹ đến tức chết mất thôi!”

...

Lương Mỹ Quyên mắng rất dữ, tay đập lia lịa, khăn mặt quất kêu phạch phạch, Vương Tử Bác nhìn mà sợ run.

May là đã có chuẩn bị trước, nếu đây mà là dây lưng thì e là lát nữa sẽ phải vào bệnh viện mất thôi.

Dì Lương thật quá lợi hại, đúng là “siêu nhân” duy nhất trên đời này có thể trị được Tiểu Trần.

Lương Thái hậu thực sự rất bực mình, cứ tưởng Tiêu Dung Ngư có bầu thì cuối cùng cuộc sống cũng ổn định được rồi, nên dù rất nhớ Thẩm Ấu Sở khờ khạo, Lương Mỹ Quyên vẫn kiên quyết không qua gặp cô bé.

Thật không ngờ, cậu con trai Trần Hán Thăng chẳng giúp người ta bớt lo chút nào này cuối cùng không để mọi người phải “thất vọng”, tiếp tục gây ra cú sốc này.

Thực ra Trần Hán Thăng cũng rất phiền muộn, hắn vốn đã che chắn cẩn thận rồi nhưng vì mềm lòng định an ủi Lương Thái hậu một chút nên để lộ sơ hở, bị quất mấy cái vào mặt và đầu.

Mặc dù không đau nhưng mấy sợi bông đó cũng khá đáng ghét. Trần Hán Thăng không dám đấu khẩu với Lương Thái hậu nhưng có thể giở thói mặt dày, lợn chết không thèm sợ nước sôi.

Hắn bèn nằm luôn ra sô pha, ra vẻ mặc người thích chém giết thế nào thì tùy: “Tới đi, mẹ đánh chết con đi, con cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ, vậy mặc kệ luôn, tóm lại không có khó khăn nào là con không đánh bại được.”

“Không có khó khăn nào là con không đánh bại được…”

Trần Lam bĩu môi, quả nhiên là anh trai mình, lời mặt dày như vậy cũng nói ra được.

Suy cho cùng Lương Mỹ Quyên cũng đã gần năm mươi tuổi, đánh một lúc, tay cũng không còn sức nữa, hơn nữa trong đầu lúc nào cũng canh cánh chuyện hai cô gái mang thai, cuối cùng bà vứt khăn mặt đi, khoanh hai tay lại, tựa lưng vào sô pha, từ từ nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, dường như đã nguôi giận.

Phòng khách cũng dần yên ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở phì phò của Lương Thái hậu, Trần Hán Thăng biết sự việc lần này rất nghiêm trọng, chắc nó là sự việc khó giải quyết hậu quả nhất trong số tất cả những họa mà hắn từng gây ra.

Từ thái độ của Lương Mỹ Quyên có thể đoán được, dù Trần Hán Thăng có an ủi thế nào, thậm chí kéo cả em gái Trần Lam cùng an ủi, Lương Mỹ Quyên cũng sẽ không hé răng nói gì, không hề phản ứng lại, giống như một nhà sư đang ngồi thiền.

“Không phải là mẹ muốn con quỳ xuống đấy chứ…”

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, thực ra quỳ lạy cha mẹ cũng chẳng có vấn đề gì nhưng trước tiên cần phải đuổi hai vật chướng mắt là Vương Tử Bác và Trần Lam về đã.

“Alo, Lão Trần.”

Trần Hán Thăng đang ngẫm nghĩ thì Lương Mỹ Quyên có hành động, bà gọi điện cho chồng.

Vào những lúc thế này, bà chỉ còn có thể dựa vào người chồng nhã nhặn thông minh là trụ cột của gia đình đã bên bà ba mươi năm.

“Tôi nói ông nghe chuyện này, Thẩm Ấu Sở cũng có bầu rồi.”

Lúc này, giọng điệu của Lương Mỹ Quyên cũng bình tĩnh trở lại: “Chiều nay ông xin nghỉ rồi tới Kiến Nghiệp một chuyến nhé.”

“...”

Trần Hán Thăng ghé sát lại gần, nghe thấy trong điện thoại im lặng một lúc lâu, sau đó Lão Trần mới từ tốn hỏi: “Tiểu Ngư Nhi có biết chuyện này không?”

Lương Mỹ Quyên sửng sốt, vừa rồi bà chỉ lo nổi giận, hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện này.

“Hôm qua cô ấy biết rồi.”

Trần Hán Thăng cúi đầu trả lời.

“Tiểu Ngư Nhi cũng biết rồi à?!”

Lương Thái hậu lại sắp sửa nổi cơn tam bành, thảo nào tối qua Tiểu Ngư Nhi không ăn cơm, còn nằm mãi trên giường, hóa ra là vì chuyện này.

“Bà khoan hẵng nổi giận.”

Trần Triệu Quân nhận ra vợ mình sắp nổi giận bèn khuyên: “Sớm muộn gì Tiểu Ngư Nhi cũng biết, trên đường đi, tôi sẽ suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.”

Thái độ trầm tĩnh của chồng khiến Lương Mỹ Quyên yên lòng hơn, bà ngồi trên sô pha một lát rồi đứng dậy.

“Mẹ định đi đâu vậy?”

Trần Hán Thăng vội vàng hỏi.

“Mẹ muốn qua thăm Ấu Sở một chút.”

Lương Mỹ Quyên lạnh giọng trả lời, lúc trước bà không dám gặp Thẩm Ấu Sở là lo sẽ ảnh hưởng tới Tiểu Ngư Nhi, giờ tình hình như vậy, Lương Thái hậu cũng kệ luôn, có gì thì chờ Lão Trần tới rồi nói sau.

“Bác, cháu cũng muốn đi!”

Trần Lam giơ tay, đừng thấy cô ấy phàn nàn về chuyện có thêm một đứa bé nữa mà nhầm, thực ra trong lòng A Lam cũng thấy khoảng thời gian vừa rồi chị dâu Ấu Sở rất đáng thương.

Giờ Thẩm Ấu Sở cũng có thai rồi, cuối cùng lại quay về xử sự công bằng được rồi, còn ảnh hưởng sau này thế nào thì không liên quan gì tới trưởng công chúa của Quả Xác, tóm lại hai chị dâu cứ mau mau sinh em bé ra cho em chơi đi.

Trần Hán Thăng chở mọi người tới dưới tòa nhà của khu dân cư Thiên Cảnh Sơn nhưng không xuống xe, đưa mắt nhìn Lương Thái hậu và Trần Lam đi lên tầng.

“Mày không lên à?”

Vương Tử Bác thắc mắc.

“Mẹ tao gặp Thẩm Ấu Sở chắc chắn sẽ khóc.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Tao lên đó cũng chẳng ích gì, ở dưới đây phơi nắng một lát vậy.”

“Vậy tao thì sao? Tao lên đó hay ở dưới đây với mày?”

Vương Tử Bác ngu ngơ hỏi.

“Đương nhiên là mày phải về trường chia tay với Biên Thi Thi rồi.”

Trần Hán Thăng vẫn không quên chủ đề này, tiếp tục xúi giục.

“Tiểu Trần...”

Vương Tử Bác lại tỏ ra xoắn xuýt.

“Được rồi được rồi, xem mày nhát cáy kìa.”

Trần Hán Thăng đưa cho cậu ấy một điếu thuốc Trung Hoa: “Đứng đây hút thuốc với tao thôi.”

Hôm nay nhiệt độ dễ chịu, trong khu dân cư có rất nhiều người già dẫn trẻ con đi dạo, đài phun nước giữa sân cũng được mở, bọn trẻ nghịch ngợm khoát nước, vang lên tiếng cười trong trẻo của trẻ con.

Cảnh tượng này thật êm đềm nhưng Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác đều không có lòng dạ nào thưởng thức, hai người mặt mày rầu rĩ ngồi bên cạnh bồn hoa, mặc cho nắng càng ngày càng cháy da đầu.

Giữa chừng, Trần Hán Thăng nhận vài cuộc điện thoại của công ty nhưng hắn đều giao hết việc cho những giám đốc khác làm. Đây chính là lợi ích của việc thành lập ban giám đốc, gánh nặng Trần Hán Thăng phải đảm đương được san sẻ rất nhiều.

Hắn cứ thế ngồi tới hơn ba giờ chiều, dưới chân rơi đầy tàn thuốc, cuối cùng Lương Mỹ Quyên cũng đi xuống, không có gì bất ngờ, khóe mắt bà đỏ hoe.

“A Lam ở lại với Ấu Sở, cha con sắp tới cầu lớn Trường Giang rồi.”

Lương Mỹ Quyên nói: “Giờ chúng ta đi đón ông ấy.”

Các xe khách muốn tới Kiến Nghiệp đều phải đi qua cầu lớn Trường Giang, sau đó hai mươi phút sẽ tới được bến xe trung tâm.

Vương Tử Bác đang định theo đuôi lên xe thì Trần Hán Thăng ngăn lại: “Mày về làm nghề sở trường cũ của mày đi, qua bên chỗ Biên Thi Thi hỏi thăm xem cảm xúc của Tiểu Ngư Nhi thế nào rồi.”

“Ồ.”

Vương Tử Bác ngoan ngoãn nghe theo, đợi Trần Hán Thăng lái chiếc Porsche đi rồi, cậu ấy đứng dậy, lắc hông, xoay bả vai, cúi xuống quét sạch tàn thuốc, sau đó mới cúi đầu ra bến xe bắt xe buýt.

Vương Tử Bác chính là một thanh niên bình thường như vậy, không hề thu hút ánh nhìn của mọi người như cậu bạn thân nhưng cậu ấy cũng có rất nhiều ưu điểm, thật thà, ngoan ngoãn, vô tư giúp đỡ bạn bè không cần được báo đáp.

Không ít bạn học cấp ba cảm thấy Vương Tử Bác may mắn khi chơi thân với Trần Hán Thăng, giờ chắc chắn không thiếu tiền.

Thực ra ngoài dạo “yêu đương” với Hoàng Tuệ là Vương Tử Bác từng mượn tiền của bạn thân thì sau đó cậu ấy vẫn luôn hết sức độc lập về kinh tế.

Đương nhiên hiện tại cậu ấy cũng rất hối hận, không ngờ cậu ấy lại vay tiền vì Hoàng Tuệ, thật không thể tưởng tượng nổi, sau này tuyệt đối không được làm như vậy nữa!

...

Khu dân cư Thiên Cảnh Sơn Giang Lăng cách bến xe khoảng nửa tiếng, lúc Trần Hán Thăng tới nơi thì Trần Triệu Quân cũng vừa mới ra khỏi bến.

Lão Trần mặc một chiếc áo khoác gió kiểu trung niên, xách một chiếc cặp công tác màu đen, kiên nhẫn đứng ở chỗ thoáng mát của cửa ra vào.

“Phong thái của Lão Trần.”

Trần Hán Thăng quay đầu nói với Lương Mỹ Quyên: “Nhìn là biết ngay là cán bộ kỳ cựu.”

“Già hơn nhiều so với hồi con mới vào đại học rồi đấy.”

Lương Mỹ Quyên cũng nhìn chồng mình chăm chú, bùi ngùi bảo: “Bốn năm trước sống lưng cha con còn thẳng tắp, giờ đã hơi còng rồi, thực ra cha mẹ không hề đòi hỏi cuộc sống phải đẳng cấp thế nào hay hy vọng xa vời về giàu sang phú quý, chỉ cần con bớt gây chuyện một chút là được.”

“Mẹ, chuyện này là chuyện cuối cùng rồi.”

Trần Hán Thăng thành khẩn nói: “Đợi giải quyết xong chuyện này, sau này cha mẹ có thể yên tâm hưởng phúc được rồi.”

“Ai thèm tin mấy lời hoang đường của con!”

Lương Mỹ Quyên mắng: “Chuyện này thì biết giải quyết thế nào được chứ?”

“Không gì là không thể ạ.”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm khe khẽ, hai mẹ con đang tranh cãi thì Lão Trần leo lên xe, trước tiên ông nhìn Trần Hán Thăng, sau đó hỏi Lương Mỹ Quyên: “Tình hình Thẩm Ấu Sở thế nào?”

“Còn thế nào nữa.”

Lương Mỹ Quyên thở dài thở ngắn: “Tiểu Ngư Nhi còn có cha mẹ làm chỗ dựa chứ nhà Thẩm Ấu Sở chỉ có bà nội và em gái, con bé chỉ còn cách một mình đối mặt...”

“Ý tôi là.”

Lão Trần nói cụ thể hơn: “Con bé có kiên định chuyện giữ đứa bé này lại không?”

“Trần Triệu Quân, ý ông là sao?”

Lương Mỹ Quyên lập tức trở mặt: “Dòng giống nhà họ Trần của ông neo người như thế nào ông không tự biết hay sao, chưa kể tới Ấu Sở vốn rất kiên định giữ đứa bé này thì tôi cũng không đồng ý chuyện phá thai!”

“Ừm.”

Lão Trần gật nhẹ đầu, thực ra ông chỉ xác nhận lại một chút thái độ của Thẩm Ấu Sở, hoàn toàn không có ý bảo phải phá thai.

Trần Triệu Quân là người có thể nán lại trong cửa hàng mẹ và bé tới hơn hai mươi phút, ông rất thích có đứa bé kháu khỉnh gọi mình là “ông nội”.

“Đúng rồi!”

Lương Mỹ Quyên mắng chồng xong lại đánh Trần Hán Thăng một cái: “Con phải kiếm phòng mới cho Ấu Sở đi, phòng đang ở nhỏ quá, sau này mẹ có muốn qua chăm cũng không có chỗ mà ở.”

“Chuyện này dễ thôi.”

Trần Hán Thăng lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi vài cuộc điện thoại là đã giải quyết xong: “Bạn con có một căn hộ bốn phòng ngủ hai phòng khách, từ lúc sửa sang lại tới giờ vẫn chưa hề tới ở, nghe nói con cần nên cho mượn.”

Điện tử Quả Xác là đơn vị phó hội trưởng hiệp hội doanh nghiệp tỉnh Tô Đông, Trần Hán Thăng có quen biết không ít ông chủ kinh doanh địa ốc, có thể dễ dàng thuê được một căn.

Thế nhưng Lương Mỹ Quyên lại không hài lòng, cau mày bảo: “Căn của Tiểu Ngư Nhi là năm phòng ngủ ba phòng khách, tại sao của Ấu Sở chỉ có bốn phòng ngủ hai phòng khách?”

“Hay lắm, đây chính là nghệ thuật cân bằng của mẹ ruột sao, xem ra đúng là gen di truyền rồi.”

Trần Hán Thăng không nhiều lời, nhanh chóng kiếm được một căn năm phòng ngủ ba phòng khách, sắc mặt Lương Thái hậu lúc này mới khá hơn một chút.

Hiện tại không có người ngoài, trên đường từ bến xe trung tâm trở về, ba người trong nhà cuối cùng có thể mở lòng trao đổi thoải mái với nhau.

Trần Hán Thăng vừa lái xe, vừa nói rõ toàn bộ chân tướng, bắt đầu từ chuyện Biên Thi Thi và Hồ Lâm Ngữ công kích lẫn nhau, có điều nghe thấy cách dùng từ “phe Tiểu Ngư” và “phe Ấu Sở”, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên bất giác nhìn nhau.

Nếu thực sự phải chia ra thì hai vợ chồng họ, một người là “phe Tiểu Ngư”, một người là “phe Ấu Sở”.

Sau đó, Trần Hán Thăng tiếp tục khai thật chuyện Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở định “đá” hắn.

“Tiểu Ngư Nhi nản lòng với con còn Ấu Sở là hiểu lầm, cô ấy nghĩ chuyện tình cảm giữa con và Tiểu Ngư Nhi vẫn đang rất ổn định.”

Lương Mỹ Quyên giải thích.

“Nghe ý bà thì chừng nào hết hiểu lầm sẽ cho Hán Thăng lấy Thẩm Ấu Sở hả?”

Lão Trần đột nhiên hỏi.

“Tôi...”

Lương Mỹ Quyên mấp máy môi.

Thực ra khi Lương Thái hậu mới biết tin Thẩm Ấu Sở có thai, trong lòng bà cực kỳ tức giận nhưng một lát sau, trong đầu bà lại xuất hiện một suy nghĩ: “Ấu Sở có thai, vậy thì sau này con bé sẽ không bỏ đi, vẫn là con dâu của mình.”

Ý nghĩ này rất ích kỷ, rất bất công với Thẩm Ấu Sở nên Lương Mỹ Quyên không nói ra.

Giờ nghe nói Tiêu Dung Ngư muốn rút khỏi mối quan hệ lộn xộn này, Lương Mỹ Quyên bất giác cho rằng Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở lại có cơ hội thành đôi.

“Có lẽ tôi thương tính cách của Ấu Sở hơn.”

Lương Mỹ Quyên trầm tư một hồi, nghiêm túc nói: “Nhưng tôi cũng thích Tiểu Ngư Nhi, con nào cũng là con, tôi không nỡ bỏ đứa nào cả.”

“Đây mới là mấu chốt để xử lý vấn đề.”

Lão Trần tỏ vẻ rất nghiêm túc: “Tôi nhắc nhở bà, nếu như Hán Thăng định cưới Thẩm Ấu Sở, một khi tin này truyền tới tai Tiêu Dung Ngư, sau này có lẽ bà sẽ không gặp được cháu gái Tiểu Ngư Nhi bé nhỏ nữa đâu.”

“Đúng vậy.”

Lương Mỹ Quyên ngẩn người: “Đến lúc đó thì Tiểu Ngư Nhi sẽ không còn lưu luyến gì nữa, chưa biết chừng sẽ lại ra nước ngoài.”

“Cho nên.”

Trần Triệu Quân từ tốn nói: “Tôi thấy chúng ta phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”

“Thứ nhất, tạm thời không được bàn tới chuyện kết hôn, ít nhất phải chờ hai đứa bé chào đời đã.”

“Thứ hai, chúng ta phải tới gặp và xin lỗi gia đình Lão Tiêu, may là năm ngoái lúc Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi cãi nhau đòi chia tay, chúng ta đã tới xin lỗi rồi, giờ tới thêm lần nữa cũng không khó.”

“Thứ ba, hiện tại Tiểu Ngư Nhi và Ấu Sở đều không muốn gặp lại Hán Thăng, chúng ta không thể phản đối, trước mắt phải chiều theo ý của hai đứa, như vậy mới tốt cho thai nhi, nếu cần, chúng ta có thể tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con, mẹ con với Hán Thăng.”

“Ôi trời! Ác vậy?”

Trần Hán Thăng giật nảy mình.

“Đây gọi là lùi một bước để tiến hai bước.”

Trần Triệu Quân nói khẽ: “Bên phía Ấu Sở chắc sẽ dễ thương lượng hơn một chút, còn phía Tiểu Ngư Nhi sẽ phản đối rất gắt, chỉ có làm như vậy, con bé mới có thể đồng ý cho cha mẹ tới chăm nom.”

Trần Hán Thăng không nói gì nữa, mặc dù Lão Trần nói nhiều như vậy nhưng tổng kết lại thì chỉ có một câu thôi: Con trai không quan trọng bằng cháu gái nên phải hy sinh con trai để đổi lấy cơ hội được gần gũi cháu gái.

...

Đêm đến, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên ngủ trong ký túc xá ba phòng ngủ một phòng khách của Trần Hán Thăng.

Nơi này là chung cư của cấp quản lý của công ty, trang trí rất đẳng cấp, có thể nhìn thấy “Đế quốc Quả Xác” sáng rực đèn từ ban công.

Lúc khoảng một, hai giờ sáng, Trần Hán Thăng không ngủ được, ngồi xem ti-vi trong phòng khách, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên cũng trằn trọc mất ngủ trong phòng ngủ.

“Lão Trần.”

Lương Mỹ Quyên đột nhiên xoay người, đẩy cánh tay chồng.

“Ừm.”

Trần Triệu Quân đáp.

“Ông bảo, nếu là ở xã hội phong kiến.”

Lương Mỹ Quyên hỏi: “Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi, ai làm vợ cả, ai làm vợ bé?”

Bình Luận (0)
Comment