Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 890 - Chương 890: Anh Ơi, Nhà Chúng Ta Có Tiền

Chương 890: Anh ơi, nhà chúng ta có tiền Chương 890: Anh ơi, nhà chúng ta có tiền

Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng ôm cái đầu đau nhức tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong ký túc xá công ty.

Hắn cố gắng nhớ lại xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, hình như lúc ăn đồ nướng, hắn muốn say nên cố ý trộn bia với rượu trắng để uống, cuối cùng gục xuống bàn ngủ thiếp đi giữa tiếng hoài niệm tuổi trẻ của Vương Tử Bác.

“Đúng là chỉ muốn ngủ mãi không tỉnh thôi.”

Trần Hán Thăng nhìn tia nắng chiếu vào qua khe rèm cửa, lề mề một lúc lâu, cuối cùng vẫn rời giường.

Vương Tử Bác đang ngồi ở ngoài xem ti-vi, thấy cậu bạn thân đi ra, cậu ấy giơ điện thoại của Trần Hán Thăng lên nói: “Dì Lương đang tìm mày này, A Lam cũng đang tìm mày đấy, lát nữa cô ấy sẽ đến đây.”

“Ồ...”

Trần Hán Thăng đáp không tập trung, nhìn chằm chằm một thứ kỳ lạ ở phòng khách.

Đó là một cái giá gỗ có cắm rất nhiều xiên kẹo hồ lô, Trần Hán Thăng không biết vì sao cái thứ này lại xuất hiện trong phòng mình.

“Tối qua mày uống quá chén.”

Vương Tử Bác giải thích: “Tao dìu mày về, trên đường đi có người bán kẹo hồ lô, mày nói là Tiểu Ngư Nhi thích ăn những thứ đồ ngọt như thế này, khăng khăng đòi mua cho cô ấy.”

“Sau đó thì sao?”

Trần Hán Thăng vẫn chưa hiểu: “Cái giá gỗ này là thế nào?”

“Tao bảo mua một xiên là được nhưng mày la lên bảo “lấy tất”, còn nói đi nói lại “lấy tất” rất nhiều lần.”

Vương Tử Bác nói: “Cuối cùng mày mua luôn cả quầy hàng của người ta.”

“Đù!”

Trần Hán Thăng sờ cái giá gỗ cắm kẹo hồ lô: “Chưa kịp chuẩn bị gì đã sắp phải mở cửa hàng rồi.”

“Cốc cốc cốc!”

Đang nói chuyện thì Trần Lam đứng ở bên ngoài gõ cửa thật mạnh: “Ban ngày ban mặt, hai tên đàn ông núp trong phòng làm cái gì thế?”

Vương Tử Bác ra mở cửa, còn vỗ nhẹ đầu Trần Lam một cái: “Con bé này nói linh tinh gì đấy, hôm nay không đi học à?”

“Hôm nay học Đại cương Mao Trạch Đông, em nghe mệt quá nên chuồn.”

Trần Lam thấy Trần Hán Thăng khiêng giá kẹo hồ lô, buồn bực hỏi: “Anh định làm gì vậy?”

“Anh đang xem xét mở cửa hàng làm buôn bán nhỏ, nếu không thì chẳng nuôi nổi em.”

Trần Hán Thăng đáp linh tinh.

Trần Lam cũng rất thích diễn, lập tức kéo cánh tay Trần Hán Thăng, mắt rưng rưng lệ: “Anh ơi, nhà chúng ta có tiền, anh không cần phải cực khổ đi bán hàng như vậy…”

“Mau biến đi, thích diễn như thế sao không học Học viện Nghệ thuật Kiến Nghiệp đi.”

Trần Hán Thăng gạt tay em gái ra, ném giá kẹo hồ lô qua một bên, gọi điện lại cho cho Lương Thái hậu.

“Sao tối qua con không tới ăn cơm cũng không qua thăm Tiểu Ngư Nhi?”

Lương Mỹ Quyên bất mãn nói: “Tại con nên tối qua tinh thần của Tiểu Ngư Nhi rất sa sút.”

“Ôi!”

Trần Hán Thăng thở dài một tiếng, Lương Mỹ Quyên tưởng Tiểu Ngư Nhi không ăn tối là vì con trai mình không tới.

Thế nhưng tin tức “Thẩm Ấu Sở mang thai” chắc chắn không thể thảo luận ở căn hộ ven sông nên Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ rồi nói: “Mẹ tới Kiến Nghiệp lâu như vậy rồi còn chưa tới tham quan ký túc xá công ty con lần nào nhỉ, trưa nay con đón mẹ qua đây xem nhé.”

“Mẹ không đi.”

Lương Mỹ Quyên từ chối thẳng thừng: “Mẹ còn đang bận chăm sóc cho Tiểu Ngư Nhi, hôm nay con bé không đi làm, cứ nằm trên giường suốt.”

“Có dì Lữ và dì giúp việc ở đó là đủ rồi.”

Trần Hán Thăng hơi mất kiên nhẫn: “Con có chuyện rất quan trọng phải bàn bạc với mẹ, tới giờ con sẽ qua đó đón mẹ.”

Nói xong Trần Hán Thăng cúp luôn điện thoại, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Màn “thu dọn” này của hắn rất thú vị, hắn cố ý cất hết những vật cứng có góc nhọn như giá áo, cốc thủy tinh, dây lưng kim loại đi, trái lại, bày những thứ mềm như dép bông đi trong nhà, khăn mặt, giấy tờ ở chỗ dễ nhìn thấy trên bàn trà.

Vương Tử Bác lấy làm lạ nhưng Trần Lam hiểu ra rất nhanh: “Anh đang chuẩn bị sẵn sàng để bị đánh à?”

“Ờ.”

Trần Hán Thăng cũng không phủ nhận.

“Ôi chao...”

Vương Tử Bác cực kỳ kinh ngạc: “A Lam, sao em đoán ra vậy?”

“Rất đơn giản.”

Trần Lam nhún vai: “Cất các vật cứng đi là vì sợ đau, lấy những thứ mềm như khăn mặt ra là để lát nữa bác có giận thì tiện tay cầm chúng lên đánh cũng tiện, kết quả là bác thì xả được giận còn anh em lại cũng không bị đau.”

“Ồ!”

Vương Tử Bác cuối cùng cũng hiểu.

“Ồ?”

Trần Lam lại thấy lạ: “Anh em nói hồi nhỏ anh cũng thường hay bị đánh mà, sao anh chẳng rút ra được chút kinh nghiệm nào vậy?”

“Đừng nghe hắn nói lung tung, hồi nhỏ anh học giỏi, cha mẹ không đánh anh.”

Khuôn mặt rám đen của Vương Tử Bác ửng đỏ, thực ra hồi nhỏ cậu ấy cũng thường hay bị đánh, hơn nữa cha mẹ còn vớ được cái gì là đánh bằng cái ấy.

“Tiểu Trần chó thật, đúc rút ra được kinh nghiệm như vậy mà không nói gì với mình!”

Vương Tử Bác nói thầm trong lòng. Trần Hán Thăng chuẩn bị ổn thỏa xong, định qua chung cư bờ sông đón Lương Mỹ Quyên tới.

“Anh, em cũng muốn đi!”

Trần Lam có tính tò mò, cô ấy muốn tranh thủ lúc đi đường nghe ngóng xem anh trai lại phạm phải “tội lớn tày đình” gì.

“Em đi làm chó gì, ở lại đây bảo Vương Tử Bác kể cho mà nghe.”

Trần Hán Thăng nói xong đi luôn.

Kết quả Trần Hán Thăng mới xuống tới dưới tầng đã nghe thấy âm thanh “phẫn nộ” của Trần Lam vọng xuống: “Sao lại có rồi, vốn là tình yêu chia đôi, giờ biến thành chia ba rồi!”

Hôm nay lại thêm một ngày địa vị của trưởng công chúa của Quả Xác bị giáng cấp.

...

Tới bên dưới căn hộ ven sông, Trần Hán Thăng nghĩ nếu hắn đi lên đó sẽ lại kích thích Tiểu Ngư Nhi nên gọi điện thoại kêu Lương Thái hậu xuống.

“Chuyện quan trọng gì thế.”

Lương Thái hậu bất đắc dĩ phải đi xuống, cau mày nói: “Dù trời có sập xuống cũng không quan trọng bằng bé Tiểu Ngư Nhi.”

“Vâng vâng vâng, mẹ nói rất đúng.”

Trần Hán Thăng không phản bác, thắt dây an toàn cho mẹ, nhấn ga đi về Điện tử Quả Xác.

Trên đường đi, Trần Hán Thăng còn thử thăm dò: “Mẹ, hôm qua mẹ nói với con là chỉ có một con thì bé rất cô đơn, con cảm thấy câu này rất đúng.”

“Đương nhiên.”

Chẳng mấy khi con trai mới nghe lời, Lương Mỹ Quyên rất vui mừng: “Bọn mẹ trải đời hơn con nhiều, chỉ có một con thì đứa bé cô đơn lắm. Giờ mẹ rất hối hận, nếu có thêm một cô con gái thì bình thường đã chẳng bị con chọc tức chết.”

“Được rồi được rồi, lần nào tán gẫu mẹ cũng nói chệch chủ đề.”

Trần Hán Thăng bĩu môi, chở mẹ ruột về ký túc xá công ty.

Sau khi mở cửa ra, Lương Mỹ Quyên hơi sửng sốt, ban đầu bà tưởng là con trai lười nhác bảo mình tới quét dọn vệ sinh giúp, nhưng Vương Tử Bác và Trần Lam đều ở đây, tình hình có vẻ không phải vậy.

“Mẹ ngồi xuống trước đi.”

Trần Hán Thăng đỡ Lương Thái hậu ngồi xuống sô pha. Lương Mỹ Quyên hết sức thắc mắc, ngó nghiêng nhìn quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng, hỏi: “Có chuyện gì quan trọng vậy? Mẹ còn phải về nấu cháo cho Tiểu Ngư Nhi nữa.”

“Ừm...”

Trần Hán Thăng mím môi một cái, cuối cùng kề sát tai Lương Thái hậu nói: “Om mani padme hum.”

“Hum hum cái gì đấy? Còn giả thần giả quỷ nữa là mẹ đánh cho đấy.”

Ở đây có con trai, cháu gái và Vương Tử Bác mà bà đã chứng kiến quá trình trưởng thành từ nhỏ tới lớn, Lương Mỹ Quyên thích đánh ai cũng được.

Lần này Trần Hán Thăng không dám đùa nữa, nhích lại gần mẹ, nói: “Chuyện là… Thẩm Ấu Sở có bầu rồi.”

“Cái gì? Con nói lại lần nữa xem?”

Lương Thái hậu lập tức nói to.

...

Bình Luận (0)
Comment