Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 889 - Chương 889: Tưởng Nhớ Quá Khứ, Hướng Tới Tương Lai

Chương 889: Tưởng nhớ quá khứ, hướng tới tương lai Chương 889: Tưởng nhớ quá khứ, hướng tới tương lai

“Tại sao lại là cô ấy thì mày phải về hỏi thử Biên Thi Thi ấy!”

Trần Hán Thăng gắt lên, đứng dậy đi ra khỏi phòng tập.

Hắn không ghé lại quầy tính tiền vì Trương Vệ Vũ có quen biết với chủ phòng gym này, hai người còn đang bắt tay nhau chào tạm biệt.

Xem ra sở dĩ Trần Hán Thăng được hưởng đãi ngộ một mình một phòng ở phòng gym này thì ngoài lý do hắn là ông chủ của Điện tử Quả Xác ra, Trương Vệ Vũ cũng là một phần nguyên nhân.

Đây đại khái chính là “mạng lưới quan hệ” của mỗi tầng lớp trong cuộc sống hiện thực.

Chẳng hạn như bạn bè hiện tại mà Trần Hán Thăng quen biết hầu như đều là dạng tổng giám đốc doanh nghiệp hoặc thành viên ban giám đốc.

Còn Trương Vệ Vũ mở quán bar nên tự nhiên dễ tiếp cận với các chủ phòng gym, sòng bài, quán mát xa.

Dạng sinh viên đi học như Vương Tử Bác thì sau này bạn bè của họ sẽ thay đổi theo môi trường làm việc và vị trí chức vụ, không ngừng làm quen thêm những người bạn mới.

Tuy nhiên, đối với Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng mãi mãi là người anh em tốt nhất trong đời.

“Tiểu Trần, Biên Thi Thi làm gì chọc giận mày vậy?”

Trần Hán Thăng đi đằng trước, Vương Tử Bác đi theo đằng sau, hỏi: “Cô ấy không phải kiểu người hay gay gắt với người khác, có khi nào là hiểu lầm không…”

Trần Hán Thăng không nói gì, Vương Tử Bác luống cuống, nói chuyện ngắc nga ngắc ngứ không trôi chảy.

Giống như mười mấy năm trước, Trần Hán Thăng học tiểu học đi đánh nhau với người ngoài bị thua lại quay ra chỉ trích Vương Tử Bác đánh không đủ mạnh, làm hắn mất mặt.

Khi đó, Vương Tử Bác vác khuôn mặt sưng vù chẳng hiểu ra sao, vừa nén nước mắt vừa an ủi cậu bạn nối khố đang nổi cáu.

...

Sau khi họ rời khỏi phòng gym, lúc này đã hơn bảy giờ tối, nhiều quán nướng trên đường đã lặng lẽ bày ra.

Gió đêm tháng tư đã bắt đầu có hương vị của mùa hè, cuốn theo cả mùi hạt thì là và hạt tiêu bắc. Trần Hán Thăng hít mũi ngửi thử, vào một cửa hàng, hô to với bà chủ quán: “Cho một phòng riêng, mang lên hai két bia, xiên nướng các thứ thì tùy, tóm lại cứ làm sao để ăn thật đã là được.”

Hôm nay Trần Hán Thăng không đeo khẩu trang. Bà chủ quán lập tức nhận ra hắn, thấy hôm nay có khách quý tới quán của mình nên bà chủ phấn khởi tặng thêm cho họ vài đĩa đồ nhắm.

Trần Hán Thăng uống hết hai chai bia ướp lạnh mới bình tĩnh lại một chút, cuối cùng cũng giải thích nguyên nhân cho Vương Tử Bác biết.

Hắn bắt đầu kể từ chuyện buổi sáng Hồ Lâm Ngữ tới gặp Tiêu Dung Ngư, sau đó là cuộc nói chuyện giữa hắn và Tiểu Ngư Nhi, rồi chuyện hắn tới Thiên Cảnh Sơn xác nhận tin tức có thai.

Trong quá trình hắn kể lại mọi chuyện, thường xuyên nghe thấy tiếng Vương Tử Bác ố á ngạc nhiên.

“Cái gì?”

“Lần này nguy rồi!”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

...

Trong phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại tiếng uống bia, Vương Tử Bác vốn không khéo ăn nói, giờ Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đều có bầu, đối mặt với tình huống phức tạp như thế, cậu ấy lại càng không biết phải nói như thế nào.

“Chẳng trách hôm nay Tiểu Trần lại phải giải tỏa cảm xúc.”

Giờ thì Vương Tử Bác hiểu rồi.

Ban đầu chỉ có mình Tiêu Dung Ngư có bầu, tình hình đã khó xử lý rồi, giờ Thẩm Ấu Sở cũng có bầu, có thể đoán ra Trần Hán Thăng phải đối mặt với áp lực lớn thế nào.

Thế nhưng chuyện này thì liên quan gì tới Biên Thi Thi?

Vương Tử Bác thắc mắc trong lòng nhưng không dám hỏi vì sợ Trần Hán Thăng lại dở cái tính chó má của hắn ra: “Ông đây đã thê thảm thế này rồi, mày còn lo cho Biên Thi Thi, tao chỉ chém người nộm của cô ấy thôi thì có làm sao?”

Có điều Trần Hán Thăng vẫn “có lòng tốt” chủ động giải đáp vấn đề này.

“Mày đoán xem làm thế nào mà Thẩm Ấu Sở lại biết chuyện Tiêu Dung Ngư mang thai?”

Trần Hán Thăng thở ra mùi rượu nồng nặc, nói: “Chính là nhờ Biên Thi Thi “tháo vát” đấy, cô ấy không muốn để Tiểu Ngư Nhi khổ sở nên cố ý chạy tới trường tài chính nói cho Thẩm Ấu Sở biết.”

“Hả?!!!”

Vương Tử Bác biết chân tướng xong, sửng sốt tận năm phút, sau đó mới nói với Trần Hán Thăng: “Sao mày không bảo tao sớm?”

“Mày làm tao cười chết mất, nói với mày thì ích gì?”

Trần Hán Thăng hỏi vặn lại, hắn chợt nghĩ tới Hoàng Tuệ, nghĩ thầm chuyện mày không biết còn nhiều lắm đấy, lại còn không biết xấu hổ đi chê Hồ Lâm Ngữ ngu.

“Tiểu Trần, tao, Biên Thi Thi, cô ấy...”

Vương Tử Bác hiểu ra, lắp ba lắp bắp rất muốn giải thích nhưng nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp.

Nếu chuyện là như vậy thì Biên Thi Thi chẳng khác gì là người khởi xướng “sự cố lần hai”. Với tính cách của Trần Hán Thăng, chỉ chém người gỗ mấy nhát đã là rất độ lượng rồi.

“Được rồi.”

Trần Hán Thăng hiểu Vương Tử Bác rất rõ, phẩy tay bảo: “Tao cũng không trách gì Biên Thi Thi cả, có lẽ tất cả đều là số mệnh cả rồi, số khổ sao có thể trách chính quyền, gặp xui xẻo sao có thể đổ lỗi cho xã hội được.”

“Tiểu Trần...”

Vương Tử Bác cực kỳ áy náy, cậu ấy thậm chí còn nghĩ không biết có nên bảo Biên Thi Thi xin lỗi không, mặc dù chuyện này rất khó có thể thực hiện được.

Cuối cùng cậu ấy cũng hiểu vì sao đợt tháng hai sau khi Biên Thi Thi đi Mỹ về lại hỏi “nếu như tớ với Trần Hán Thăng cãi nhau thì cậu về phe ai?”

Vương Tử Bác rất buồn rầu, trong lòng cậu ấy thiên vị Trần Hán Thăng hơn nhưng Biên Thi Thi chắc hẳn cũng cho rằng bản thân không làm gì sai cả.

Thật không ngờ Tiểu Trần lại tha thứ cho Biên Thi Thi.

“Tao không trách cô ấy nhưng mày về cũng phải nhớ nói với Biên Thi Thi một chút.”

Trần Hán Thăng nói tiếp: “Sau đó chia tay cô ấy đi.”

“Gì cơ?”

Vương Tử Bác tỏ ra khó xử, lắp bắp nói: “Không, không phải mày tha thứ cho cô ấy rồi sao.”

“Tao tha thứ cho Biên Thi Thi là vì cô ấy vẫn đang là bạn gái của mày.”

Trần Hán Thăng tận tình khuyên nhủ: “Đợi bao giờ Biên Thi Thi không còn là bạn gái của mày nữa thì tao có thể đổ tội cho cô ấy, vừa hay cả Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đều đá tao rồi, mày còn yêu đương cái đếch gì nữa, hai anh em chúng ta phải cùng nhau làm đàn ông độc thân vui vẻ chứ.”

“Tao, tao không muốn chia tay.”

Vương Tử Bác cố nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói thật lòng.

“Bộp!”

Trần Hán Thăng đập bàn một cái thật mạnh: “Đồ chó, mày có phải là anh em của tao nữa không, chẳng lẽ lúc ông đây đang cô đơn, mày lại muốn anh anh em em với bạn gái hả?”

“Nếu mày không tìm ra được lý do thì tao có thể gợi ý cho mày.”

Trần Hán Thăng hừ lạnh một tiếng: “Mày từng vào khách sạn với Hoàng Tuệ…”

“Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác tưởng Trần Hán Thăng nói thật, nôn nóng suýt khóc: “Tao thực sự rất thích Biên Thi Thi, tao không muốn chia tay cô ấy, mày đổi hình phạt khác đi được không?”

Thấy khuôn mặt ngăm đen của Vương Tử Bác hiện rõ vẻ lo âu và đôi mắt rưng rưng ánh nước, Trần Hán Thăng không đùa cậu bạn thật thà, phúc hậu này nữa, thở dài một tiếng, bảo: “Chẳng biết ông đây đã gây nên tội lỗi gì mà rõ ràng là người xấu hạng nhất lại có đám bạn vừa ngu vừa ngốc như thế này. Ra ngoài kia xách mấy chai rượu trắng vào đây đi.”

Vương Tử Bác nghe Trần Hán Thăng nói vậy thì biết cậu bạn nối khố đã bỏ qua chủ đề Biên Thi Thi, vui vẻ chùi nước mắt, lúc sắp đi ra khỏi phòng lại quay qua quan tâm Trần Hán Thăng.

“Tiểu Trần, uống lẫn lộn rượu trắng với bia dễ say đấy.” Vương Tử Bác nói.

“Tao đang muốn say đây, say xong đánh một giấc ngủ thật ngon lành.”

Trần Hán Thăng nói khẽ: “Ngày mai bão tố tới rồi.”

Vương Tử Bác gật đầu, cuối cùng cũng không thể né tránh được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Vương Tử Bác quyết định đêm nay phải cùng uống với cậu bạn thân nhưng mình không được uống say, nếu không thì không thể chăm sóc cho Trần Hán Thăng.

Sau khi đi lấy hai chai rượu trắng quay về, Vương Tử Bác không tiếp tục bàn tới rắc rối trong chuyện tình cảm nữa, chuyển sang trò chuyện những chủ đề khác để phân tán sự chú ý.

“Tiểu Trần?”

“Ừm?”

“Mày có cảm thấy học tới năm tư, sắp tốt nghiệp đại học rồi, bỗng nhiên lại thấy quý trọng quãng thời gian còn lại của thời sinh viên không?”

“Tao sắp thành cha của hai đứa con rồi, không còn là thanh niên mơ mộng nữa.”

“... Tao nói nghiêm túc đấy, trước đây hằng năm cứ tới hè là lại được nghỉ hè, bắt đầu từ năm nay, sau này tới hè sẽ không còn được nghỉ nữa.”

Vương Tử Bác cũng hơi ngà ngà say, dựa vào bức tường của phòng bao, thì thầm hoài niệm:

“Tao nhớ nhất là mùa hè năm chuyển cấp từ cấp hai lên cấp ba, đúng là dài tới độ làm người ta sốt cả ruột.”

“Đợt đó kênh nào cũng phát “Tây Du Ký”, nhạc phim đấy cũng hay phết.”

“Còn cả dưa hấu ngâm nước giếng nữa, man mát lành lạnh, rõ ngon, chỉ có điều lần nào mẹ tao thái dưa hấu cũng có mùi tỏi, hình như dì Lương cũng như vậy.”

“Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, sau này chúng ta không có nghỉ hè nữa, chỉ còn lại những ngày nóng kêu trời thôi.”

“Tiểu Trần, mày ngủ chưa?”

“Khò khò khò…”

...

Bình Luận (0)
Comment