Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 888 - Chương 888: Hai Cô Bạn Thân Bị “Chém”

Chương 888: Hai cô bạn thân bị “chém” Chương 888: Hai cô bạn thân bị “chém”

Có lẽ Trần Hán Thăng cũng không ngờ được rằng mình lại bị đá hai lần trong vòng một ngày.

Tuy nhiên, tổng kết lại, Tiêu Dung Ngư là nản lòng với Trần Hán Thăng, sau khi biết tin Thẩm Ấu Sở mang thai, Tiểu Ngư Nhi cảm thấy dạng “quan hệ tay ba” này thực sự quá phức tạp, thà rằng để bé Tiểu Ngư Nhi không có cha còn hơn phải rơi vào mớ lộn xộn này.

Lựa chọn này cực kỳ đậm chất “Tiểu Ngư Nhi”.

Còn Thẩm Ấu Sở, cô không biết nội dung cuộc nói chuyện ban nãy của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư nên lo lắng hành động của Hồ Lâm Ngữ gây ảnh hưởng tới tình cảm hiện đã ổn định giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư.

Thẩm khờ khạo quá lương thiện, không có ý định cạnh tranh, lúc nào cũng tình nguyện nghĩ cho người khác.

Hồ Lâm Ngữ rất giận, tại sao vẫn phải nhường nữa chứ, đây là cơ hội mà khó lắm mới “kiếm” được, dù Thẩm Ấu Sở nhà cậu không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho con một chút chứ.

Trần Hán Thăng thực ra là người khổ nhất vì hiện tại hắn không thể nói với Thẩm Ấu Sở rằng Tiêu Dung Ngư vừa đá hắn rồi.

Nếu không rất có khả năng Hồ Lâm Ngữ sẽ lớn tiếng chất vấn: “Vì cậu bị Tiêu Dung Ngư đá nên mới tới tìm Ấu Sở phải không?”

Ba người cứ thế giằng co với nhau. Ánh nắng lọt qua cửa sổ thủy tinh, nhẹ nhàng hắt vào phòng, không khí thơm thoang thoảng mùi bột giặt tỏa ra từ những hạt lưu hương còn bám lại trên lớp vải của chăn đệm, mùi rất giống mùi nắng.

Vốn là một ngày xuân tươi đẹp nhưng hiện tại đành phải lãng phí một cách đáng tiếc.

Một lát sau, Trần Hán Thăng quyết định tạm thời không xoắn xuýt vấn đề này nữa, chuyển sang quan tâm một chuyện thực tế hơn, quan trọng hơn: “Chuyện có thai… Phát hiện bao giờ vậy?”

“Buổi sáng.”

Hồ Lâm Ngữ đáp, đồng thời liếc nhìn que thử trên bàn.

Trần Hán Thăng cầm lên, trên que thử có hai gạch đỏ rõ ràng.

Lần trước Tiểu Ngư Nhi có thai cũng có hai gạch đỏ, giờ vẫn là hai gạch đỏ, Trần Hán Thăng cảm thấy mình đã thành “thiếu niên bốn gạch”.

Trong hệ thống cấp bậc của đội thiếu niên tiền phong, một gạch đỏ là tiểu đội trưởng, hai gạch đỏ là trung đội trưởng, ba gạch đỏ là đại đội trưởng, bốn gạch đỏ hẳn là có thể được trao cho chức vụ ảo tưởng như “chính ủy đội thiếu niên tiền phong toàn quốc” chẳng hạn.

“Ôi!”

Trong lòng lặng lẽ tự giễu xong, Trần Hán Thăng thở dài một tiếng, cảm giác làm cha “hai lần vào tù” thật đúng là vừa mừng vừa sợ, vừa sầu vừa lo, muôn vàn cảm xúc không biết phải hình dung như thế nào, chỉ rất muốn tìm một nơi nào đó ngồi yên lặng một lúc hoặc là giải tỏa ra.

Mẹ kiếp, sao càng có tiền thì cuộc sống lại càng khó chịu vậy chứ!

“Anh tới văn phòng trước đã, bên đó có khách đang chờ.”

Trần Hán Thăng không hề nói dối, đội ngũ của 58.com vẫn đang chờ được rót vốn, có điều trước khi đi, vì hiểu rõ tính Thẩm Ấu Sở nên hắn nghiêm túc “cảnh cáo” mấy câu:

“Em đừng nghĩ đến chuyện lén lút bỏ đi nhé, A Ninh đã nhập học tiểu học rồi, quan hệ của anh với chủ nhiệm lớp cũng không tồi, em không thể vì trốn tránh anh mà làm trễ nãi chuyện học hành của A Ninh được.”

“Mặc dù sức khỏe của bà đang khá ổn nhưng dù sao cũng đã cao tuổi, nguồn lực khám chữa bệnh ở Kiến Nghiệp phong phú hơn, em không thể dẫn theo bà rời khỏi đây được.”

“Hơn nữa, với nguồn lực xã hội hiện giờ anh đang nắm trong tay, muốn tìm ra một người chỉ là chuyện nhỏ, nếu như em nhất định muốn làm như vậy…”

Trần Hán Thăng vốn định cười một tiếng thật “ngang ngược cuốn hút” nhưng nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác và bất lực của Thẩm khờ khạo, Trần Hán Thăng mềm lòng, tiếng cười gằn chuyển thành cười khổ: “Nếu như em nhất định muốn làm như vậy, chắc mẹ anh sẽ đập chết anh.”

...

Trần Hán Thăng không hề nói đùa, nếu Lương Thái hậu biết Thẩm Ấu Sở có thai nhưng lại mang con đi mất, rất có khả năng Trần Hán Thăng sẽ bị mẹ ruột đập chết bẹp.

Nếu là trong truyện thì có khi sẽ được viết tiếp là sau này hai đứa trẻ lớn lên tình cờ gặp mặt nhau, thế nhưng với điều kiện thực tế vào năm 2006, Trần Hán Thăng có thể dễ dàng tìm ra Thẩm Ấu Sở, cho nên chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.

Sau khi quay lại Điện tử Quả Xác, Trần Hán Thăng không tới phòng hội nghị ngay mà về phòng làm việc ngồi một lát, sau đó mở két sắt lấy ra tờ “bài thuốc gia truyền để có bầu”.

Bài thuốc này đã mang đến cho Trần Hán Thăng quá nhiều điều tai hại, vốn hắn chuẩn bị nó để dùng với Tiểu Ngư Nhi, kết quả còn chưa kịp dùng thì sự cố đã xảy ra.

Bất ngờ hơn là Tiểu Ngư Nhi đã có thai từ trước khi xảy ra sự cố.

Sau đó, Trần Hán Thăng coi bài thuốc này như thuốc bổ cho sức khỏe, hồi đầu năm có uống vài lần, có lẽ chính vì mấy lần uống đó mà xảy ra chuyện, thời điểm Thẩm Ấu Sở đậu thai khoảng chừng là vào khoảng thời gian đó.

“Mẹ kiếp, lúc cần thì không có tác dụng gì, lúc không cần có tác dụng thì lại làm loạn lên.”

Trần Hán Thăng vốn định xé bài thuốc này đi nhưng sau đó do dự một chút lại thôi, vo nó thành một cục, ném lại vào két sắt.

Sau đó, việc đàm phán với 58.com thuận lợi một cách lạ lùng, một lần nữa tuân theo quy luật “đen tình, đỏ nghiệp”, Hạt Giống Tư Bản sẽ chi năm triệu đô để mua 9% cổ phần ban đầu của 58.com.

Đây là một khoản đầu tư rất lớn nhưng Trần Hán Thăng quyết định hết sức dứt khoát, không cần ký “thỏa thuận đánh cược”.

Nói trắng ra, “thỏa thuận đánh cược” là trò chơi bẩn của các nhà đầu tư với những công ty khởi nghiệp. Chẳng hạn như hiện tại Hạt Giống Tư Bản muốn ký thỏa thuận đánh cược, yêu cầu trong vòng năm năm, 58.com phải thu được lợi nhuận đạt đến một mốc nào đó.

Nếu không làm được, Hạt Giống Tư Bản có quyền mua lại hơn năm mươi phần trăm cổ phần của 58.com.

Những người đang sục sôi tinh thần khởi nghiệp biết rõ đây là bẫy và có rất nhiều người cuối cùng đã thua đau.

Trần Hán Thăng không cần thỏa thuận đánh cược, chứng tỏ hắn chỉ cần lợi nhuận, không quan tâm chuyện nắm quyền kiểm soát doanh nghiệp, cho nên người sáng lập 58.com Diêu Kim Ba hết sức ngạc nhiên: “Chủ tịch Trần rất tin tưởng vào tương lai của công ty chúng tôi hay sao?”

“À... Cũng không phải.”

Trần Hán Thăng ngừng lơ đễnh mất tập trung, hoàn hồn lại, thuận miệng nói trơn tuột mấy câu làm màu: “Tôi đầu tư không quan tâm dự án, chỉ quan tâm người làm dự án đó, tôi đánh giá rất cao giám đốc Diêu nên mới đầu tư, không có lý do gì khác, các thủ tục tiếp theo sẽ do tổng giám đốc Khổng xử lý, xin thứ lỗi vì tôi không thể tiếp đãi các vị thêm nữa.”

Nói xong, Trần Hán Thăng cứ thế ra khỏi phòng họp, bỏ lại sau lưng nhóm Diêu Kim Ba ngơ ngác nhìn nhau và Khổng Tĩnh đã quen với chuyện này.

Năm xưa, khi Điện tử Quả Xác còn chưa tung ra được sản phẩm điện thoại hái ra tiền như hiện tại, Trần Hán Thăng còn có thể vung tay đầu tư cho Cửu Du ba triệu đô. Hiện tại hắn có tiền bạc rủng rỉnh, đầu tư năm triệu đô cũng chẳng có gì lạ.

Đương nhiên, hiện tại khoản tiền ba triệu đô kia đã nhân lên gấp bội, quan trọng hơn hết là nó cũng giúp Trần Hán Thăng gây dựng được danh tiếng tốt đẹp trong giới đầu tư. Đây là uy tín mà dù có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được với giới tư bản.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ thương lượng, đội ngũ của 58.com đặt bút ký kết thỏa thuận sơ bộ với Hạt Giống Tư Bản. Lúc đi ra khỏi cửa chính của Điện tử Quả Xác, bọn họ đều choáng váng.

Có một người cộng sự còn nói: “Tôi không biết phải đánh giá như thế nào về chủ tịch Trần nữa, rốt cuộc hắn là một tên ngốc lắm tiền hay thực sự có ánh mắt tinh tường đây?”

“Anh nhìn xung quanh xem đây là gì?”

Diêu Kim Ba đang độ tuổi xây dựng sự nghiệp ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm của ngoại ô Giang Lăng, cười to hỏi đồng nghiệp.

“Là Điện tử Quả Xác.”

Đồng nghiệp nhìn trái nhìn phải, trả lời mà chẳng hiểu ra sao.

“Còn gì nữa?”

Diêu Kim Ba hỏi tiếp.

“Còn...”

Đồng nghiệp cẩn thận nhìn tiếp, xung quanh nơi này hình như chỉ có một mình Điện tử Quả Xác thôi mà.

“Tầm nhìn của anh như vậy là hơi thiển cận rồi đấy, còn có sự ủng hộ của chính quyền nữa chứ sao.”

Diêu Kim Ba chỉ vào công trường đang ồn ào gần đó: “Ban đầu Quả Xác chỉ có diện tích bốn trăm tám mươi mẫu, giờ đã lặng lẽ mở rộng thêm hai trăm mẫu nữa. Các công ty kinh doanh địa ốc cũng đã bắt tay vào xây dựng công trình rồi, tôi đoán trong vòng chưa đầy hai năm nữa, xung quanh Điện tử Quả Xác sẽ hình thành một khu thương mại và khu dân cư quy mô nhỏ.”

“Nơi này vốn là một khu công nghiệp cằn cỗi nhưng chỉ với sức một mình mình, hắn đã làm thay đổi điều kiện sinh thái của nơi này, người như vậy sao có thể chỉ là một tên ngốc lắm tiền được chứ?”

Diêu Kim Ba nhìn chằm chằm vào logo “K?” to khổng lồ của Quả Xác, kính trọng nói: “Hiện tại có rất nhiều công ty đi thuê vài tầng của một tòa nhà văn phòng, rồi lắp đặt vài server, dùng trò bịp bợm xào xáo một chút để chuẩn bị lên sàn, thực chất chỉ là phường lừa đảo. Phải như Quả Xác mới thực sự là công thương nghiệp, cho nên chính quyền cực kỳ ủng hộ.”

“Ở nước ta, chỉ cần là thứ được nhà nước ủng hộ thì chắc chắn sẽ càng ngày càng ăn nên làm ra!”

Diêu Kim Ba cười, nói: “Đợi đấy rồi xem, tới lúc Quả Xác lên sàn, chắc chắn sẽ là một con cá mập lớn, tiếc là tỉnh Tô Đông thực sự có quá nhiều doanh nghiệp lớn, chủ tịch Trần muốn trở thành người giàu nhất tỉnh thì vẫn còn một chặng đường dài.”

...

Ấy vậy mà chủ tịch Trần được Diêu Kim Ba kỳ vọng sẽ trở thành “người giàu nhất tỉnh” bàn chuyện làm ăn xong lại lặn mất tăm.

Không chỉ thư ký Nhiếp Tiểu Vũ luôn đi theo hắn không tìm được hắn mà ngay cả mẹ ruột Lương Mỹ Quyên cũng không tìm ra hắn, cuối cùng người tìm được Trần Hán Thăng là cậu bạn Vương Tử Bác.

“Tiểu Trần, mày đang đâu đấy?”

Mãi điện thoại mới được nghe máy, Vương Tử Bác nói: “Dì Lương gọi mày về ăn cơm kìa.”

“Xin lỗi, tôi không phải chủ tịch Trần.”

Trong điện thoại vang lên một giọng nam hơi quen tai: “Chủ tịch Trần đang trong phòng tập thể hình, không cầm điện thoại di động theo, cuộc gọi này là chủ tịch Trần bảo tôi nghe hộ.”

“Tập thể hình?”

Vương Tử Bác thoáng sửng sốt, lúc này cậu ấy đã nghe ra giọng người này, anh ta là Trương Vệ Vũ, đồng hương Cảng Thành.

Vương Tử Bác có biết Trương Vệ Vũ nhưng không thân quen. Hồi đi học, Vương Tử Bác là một học sinh ngoan, mặc dù không sợ dạng lưu manh ngoài trường như Trương Vệ Vũ nhưng bình thường cũng cố cách thật xa.

Tuy vậy, Vương Tử Bác cũng biết hiện tại Trương Vệ Vũ đang đi theo Trần Hán Thăng, đôi khi Trần Hán Thăng gặp phải vấn đề không tiện xử lý công khai thì thường sẽ nhờ Trương Vệ Vũ đi giải quyết.

“Tiểu Trần đang ở đâu vậy? Để tôi qua đó.”

Vương Tử Bác không yên tâm nên hỏi.

Cậu bạn nối khố mất liên lạc một lúc lâu. Mặc dù tính Trần Hán Thăng nhanh nhẹn và dũng mãnh, chắc hẳn hắn sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng Vương Tử Bác vốn tính cẩn thận nên vẫn muốn xác nhận lại xem sao.

Một tiếng sau, Vương Tử Bác xuất hiện ở “phòng gym Cự Thạch” trên đường Thượng Nguyên, khu Giang Lăng.

Năm 2006, số lượng phòng gym vẫn còn khá ít ỏi. Có lẽ là do quan niệm chưa thay đổi, ngay cả sinh viên trẻ tuổi cũng có nhiều người cảm thấy có nhiều cơ bắp thì không đẹp.

Thế nên hiện tại, hội viên của các phòng gym chủ yếu là dân văn phòng của doanh nghiệp nước ngoài hoặc là du học sinh về nước. Mặc dù Vương Tử Bác đã là sinh viên năm tư nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy tới phòng gym.

Trước đây chị Tiểu Tuệ hay tới mấy nơi “cao cấp” thế này, đối với cô ta, “Starbucks, phòng gym và xa xỉ phẩm” chính là ba thứ cần thiết để làm màu.

Vương Tử Bác không hiểu nổi, cậu ấy không hề có khái niệm về khoa học trong thể hình, cứ nghĩ muốn rèn luyện cơ bắp thì ra sân thể dục tập xà đơn xà kép là được, vừa đơn giản lại vừa tiết kiệm, đâu cần phải tốn mấy ngàn tệ làm một tấm thẻ.

Bước vào phòng tập, Vương Tử Bác hơi đỏ mặt vì đối diện cậu ấy có một người đẹp mặc đồ bó sát, thân hình chữ S, mặt mướt mồ hôi, trông cuốn hút lạ thường.

Vương Tử Bác cúi vội đầu xuống, đi qua một đống thiết bị thể hình không biết gọi là gì, cuối cùng tìm ra bạn mình trong một căn phòng nhỏ.

Trương Vệ Vũ đứng ở cửa ra vào như một gã vệ sĩ, sau khi trông thấy Vương Tử Bác tới, anh ta còn chào hỏi khách sáo.

Vương Tử Bác cũng gật đầu đáp lại. Trong căn phòng nhỏ này hoàn toàn không có thiết bị tập thể hình nào, chỉ có hai người gỗ và một con dao gỗ, cứ như thể phòng gym chuẩn bị riêng gian phòng này cho vị tỷ phú đây.

Một trong hai người gỗ đã bị đánh nát, người gỗ còn lại cũng đã bị đánh tả tơi. Trần Hán Thăng ngồi dưới đất thở hồng hộc, con dao gỗ hắn cầm cũng đã bị mẻ.

“Sao vậy?”

Vương Tử Bác hỏi, rõ ràng cậu bạn nối khố của cậu ấy đang trút hết lửa giận lên chúng.

Trần Hán Thăng không nói gì, ngửa mặt lên tu nước ừng ực, hất cằm về phía người gỗ, ra hiệu Vương Tử Bác lại mà xem.

“Ôi chao...”

Vương Tử Bác đến gần hơn một chút, không khỏi xuýt xoa một tiếng, hóa ra trên mình người gỗ bị đánh nát kia có dán ba chữ “Hồ Lâm Ngữ”.

“Tao hiểu rồi!”

Vương Tử Bác lắc đầu, chắc chắn là Hồ Lâm Ngữ làm gì đó chọc giận cậu bạn nối khố này nhưng cô ấy lại là bạn thân nhất của Thẩm Ấu Sở, cũng không hề tư lợi một chút nào nên dù là lưu manh nóng tính như Trần Hán Thăng cũng không thể ra tay trị cô ấy được, cuối cùng đành ấm ức trút giận lên người nộm.

“Được rồi.”

Vương Tử Bác ngồi xuống cạnh Trần Hán Thăng, an ủi bảo: “Không phải mày vẫn hay mắng cô ấy ngu hay sao, thế thì còn chấp làm gì, thực ra Hồ Lâm Ngữ không có ý gì xấu, chỉ là tính cách hơi lỗ mãng một chút thôi.”

“Chuyện dài dòng lắm, mày cũng đi chém mấy nhát đi.”

Trần Hán Thăng không muốn giải thích, đưa dao gỗ cho Vương Tử Bác.

“Được thôi.”

Vương Tử Bác thấy thương thay cho cậu bạn nối khố của mình. Nếu so ra thì Hồ Lâm Ngữ cũng giống như Biên Thi Thi ở bên cạnh Tiêu Dung Ngư vậy.

Nếu như ngày nào đó Biên Thi Thi đắc tội Tiểu Trần thì chắc hẳn hắn cũng chỉ có thể giải tỏa bằng cách này.

“A! Hây! Chết này!”

Vương Tử Bác ôm suy nghĩ xả hận thay cho bạn thân, chém người nộm “Hồ Lâm Ngữ” một cái thật mạnh, không ngờ chém một hồi lại phát hiện ra cũng thú vị, hóa ra làm như vậy thực sự có thể giải tỏa hết sự khó chịu trong lòng.

“Đồ ngốc, chơi vui không?”

Trần Hán Thăng đứng đằng sau hỏi.

“Ừm, vui phết.”

Vương Tử Bác toét miệng cười hề hề ngây ngô: “Lần sau nếu tao gặp phải chuyện gì khó chịu, tao cũng phải tới đây chém mấy nhát. Người nộm bên cạnh đó là ai vậy? Cũng là Hồ Lâm Ngữ sao?”

Vương Tử Bác vừa nói vừa lại gần xem thử rồi đột ngột há hốc mồm, có vẻ còn giật mình hơn lúc nãy.

“Đây, đây…”

Vương Tử Bác quay đầu nhìn Trần Hán Thăng, nghẹn họng nhìn trân trối, hỏi: “Tiểu Trần, vì sao đây lại là Biên Thi Thi vậy?”

...

Bình Luận (0)
Comment