Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 887 - Chương 887: Bắt Đầu Trở Thành Người Giàu Nhất Nhờ Vào Việc Thất Tình

Chương 887: Bắt đầu trở thành người giàu nhất nhờ vào việc thất tình Chương 887: Bắt đầu trở thành người giàu nhất nhờ vào việc thất tình

“Vì sao lại không gặp nhau nữa?”

“Anh lại làm sai điều gì sao?”

“Em nói cho anh biết đi, anh sửa là được chứ gì, hay là trên người anh có chỗ nào khiến em khó chịu thì để anh chặt nó vứt đi nhé!”

...

Trong phòng khách trong chung cư, Trần Hán Thăng gằn từng chữ.

“Anh bình tĩnh trước đi đã, nghe em nói hết này.”

Lần này Tiêu Dung Ngư bình tĩnh lạ thường, bác sĩ nói khóc sẽ ảnh hưởng tới con nên cô cố gắng hết sức không khóc, tóm lại tất cả đều là vì bé Tiểu Ngư Nhi.

“Anh không thể bình tĩnh được!”

Trần Hán Thăng biến thành một thằng ngốc phát rồ, không hề có chút dáng vẻ nào của một vị tỷ phủ.

Bởi vì hắn cảm thấy quá tủi thân. Suốt thời gian vừa qua, ngoại trừ phòng làm việc, hắn chỉ về chung cư ven sông, không hề bí mật tới thăm Thẩm Ấu Sở, cho dù A Ninh đi báo danh nhập học tiểu học, hai người cũng chỉ gặp mặt một lần, không hề nói với nhau câu nào.

Thế nhưng Tiểu Ngư Nhi vẫn muốn chia tay. Cho dù thời tiết ở Kiến Nghiệp đã bước sang tháng tư, Trần Hán Thăng vẫn tức tới rét run người.

Xã hội này có còn bình thường nữa không, rốt cuộc lãng tử quay đầu phải sống thế nào thì các người mới hài lòng, quốc gia này đâu đâu cũng ngập tràn sự bức bách và xem thường đối với chúng tôi, đàn ông từng phạm sai lầm biết đến bao giờ mới có thể thực sự đứng dậy đây?

Trần Hán Thăng diễn như vậy mấy phút vẫn không hề được Tiểu Ngư Nhi an ủi, trái lại, cô chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Trần Hán Thăng như đang xem một vở kịch.

“Chẳng lẽ thực sự xảy ra vấn đề rồi sao?”

Trần Hán Thăng thót tim, bỗng dưng thấy khủng hoảng kỳ lạ.

Hay là trình độ diễn xuất của mình sụt giảm rồi chăng?

Dù sao cảm xúc phẫn nộ giả dối này được dân trong nghề gọi là “diễn không có vật thật”, đòi hỏi trình độ diễn xuất của diễn viên phải rất giỏi. Hạng diễn viên không chính quy chỉ dựa vào đời thực tôi luyện như Trần Hán Thăng có lẽ sẽ vẫn có sơ suất ở đâu đó.

Cuối cùng, Trần Hán Thăng vuốt mặt, khịt mũi một cái, ra vẻ vừa rồi mình thực sự kích động, sau đó trầm giọng xuống, nói: “Cho anh một lý do đi.”

“Thẩm Ấu Sở có thai rồi.”

Mặc dù Tiểu Ngư Nhi cố gắng hết sức trần thuật bằng giọng bình tĩnh nhất nhưng ở góc mà Trần Hán Thăng không nhìn thấy, móng của ngón tay cái của cô đã cắm hằn vào đốt ngón tay.

“Thẩm Ấu Sở có thai?”

Năng lực phản ứng của Trần Hán Thăng tốt hơn hẳn lần đầu tiên nghe tin này từ Hồ Lâm Ngữ.

Đầu tiên, hắn thử phán đoán xem liệu đây có phải là một bài thử thách mà nếu vượt qua nó thì sẽ chính thức đặt dấu chấm kết thúc cho thời kỳ quan sát hay không..

Tuy nhiên, giả thuyết này nhanh chóng bị loại bỏ, Tiểu Ngư Nhi đã làm mẹ rồi, cô sẽ không đem chuyện con cái ra để thử thách.

Vậy có nghĩa là Thẩm Ấu Sở có thai thật rồi sao?

Ôi trời, sao lại bất ngờ như vậy chứ, bên phía Tiểu Ngư Nhi đang sắp sửa thuận lợi qua ải rồi thì lại có một “niềm vui ngoài ý muốn”.

Ông trời ơi, tại sao lúc nào ông cũng muốn tra tấn người tốt như tôi vậy!

“Khụ...”

Trần Hán Thăng nghĩ ngợi, quyết định trước tiên phải trấn an bên phía Tiêu Dung Ngư xong đã, rồi sẽ qua bên Thẩm Ấu Sở xác định thực hư sau.

“Tin tức này...”

Trần Hán Thăng đang định nói là hắn cũng không biết, có lẽ là lời đồn bậy ở đâu ra thì sao, thế nhưng Tiểu Ngư Nhi bị lừa nhiều nên đã có kinh nghiệm, cô thẳng thừng ngắt lời hắn: “Sáng nay Hồ Lâm Ngữ tới phòng làm việc của em, chính miệng cô ấy nói ra chuyện này, cô ấy là bạn của Thẩm Ấu Sở, chắc hẳn không nói dối.”

“Đù!”

Trái tim Trần Hán Thăng thắt lại, vì sao chuyện như thế này mà hắn là cha lại chẳng bao giờ được là người đầu tiên biết tin vậy?

Khó chịu hơn nữa là, tin tức Tiêu Dung Ngư mang thai thực ra là Biên Thi Thi nói với Thẩm Ấu Sở trước, sau đó Thẩm Ấu Sở mới nói lại cho hắn biết.

Tương tự, tin tức Thẩm Ấu Sở mang thai là Hồ Lâm Ngữ nói cho Tiêu Dung Ngư biết, sau đó Tiêu Dung Ngư nói lại cho hắn biết.

Mẹ kiếp, có giỏi thì mấy người tự sinh đi, tại sao lại cứ xen vào chuyện của “gia đình năm người” chúng tôi?

Cho nên lần nào Trần Hán Thăng cũng cực kỳ bị động, cuối cùng đều phải dè chừng sắc mặt của người khác.

Hiện giờ, hắn đang quan sát thái độ của Tiêu Dung Ngư.

Có lẽ khó khăn thật sự có thể mài dũa tính cách của một người, Tiểu Ngư Nhi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Hồi năm nhất đại học, ở khu Đại học Đông Đại Giang Lăng, cô còn từng xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng.

Thế nhưng, sau lần sự cố đầu tiên, lúc cô chuyển tới khu đại học Tiên Ninh thì đã biết cách sống chung với tập thể, làm quen được một người bạn thân có thói quen tính cách rất giống mình.

Ở lần sự cố thứ hai vào lễ Giáng Sinh năm ngoái, cảm xúc của Tiểu Ngư Nhi suy sụp ngay lập tức, không ngờ mấy tháng sau, cô đã có thể “thản nhiên” nói với Trần Hán Thăng rằng: “Thẩm Ấu Sở có thai rồi.”

“Tiểu Trần, thực ra em chỉ có một nguyện vọng thôi.”

Tiêu Dung Ngư thấy Trần Hán Thăng cúi đầu không nói gì thì nói tiếp: “Em chỉ cần bé Tiểu Ngư Nhi có thể khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên, em không muốn cho con biết con còn có một người anh chị em cùng cha khác mẹ, như vậy sẽ khiến con bối rối. Vậy nên sau này anh đừng đến đây nữa.”

“Coi như em xin anh đấy.”

Tiêu Dung Ngư nói thê lương mà đầy kiên định: “Hãy cho em và con một không gian riêng nhé.”

“Em đừng nói như vậy.”

Trần Hán Thăng nghe vậy thấy cực kỳ khó chịu, hắn vốn cảm thấy với da mặt của mình thì có thể tung hoành ngang dọc trên đời không gì cản nổi, không ngờ bé Tiểu Ngư Nhi con lại trở thành một điểm yếu của hắn.

“Em không đùa với anh đâu, Tiểu Trần.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu: “Hồi đầu em vốn định một mình nuôi con khôn lớn, không ngờ Thi Thi lại nói hết cho anh biết, chuyện này vốn nằm ngoài kế hoạch của em.”

“Em lại định ra nước ngoài à?”

Trần Hán Thăng giật mình.

Tiêu Dung Ngư ngoảnh mặt đi, không muốn trả lời, thái độ rất rõ ràng, bất kể có ra nước ngoài hay không, cô đều không muốn tiết lộ.

Xem ra, lần này cô đã hạ quyết tâm kiên quyết không cho Trần Hán Thăng được tiếp xúc với bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ nữa rồi.

Tuy nhiên, vào lúc này, Trần Hán Thăng lại chợt nảy ra một ý nghĩ khác. Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đều có em bé, vậy thì chưa biết chừng sau này hắn lại được “cha sướng nhờ con”, thực hiện được “kế sách vẹn cả đôi đường” thì sao?

Nghĩ vậy, vẻ mặt Trần Hán Thăng thoáng thả lỏng.

Tiêu Dung Ngư hình như nhìn thấu suy nghĩ của Trần Hán Thăng, lần cuối cùng nói chuyện này, cô quyết định nói rõ ràng: “Tiểu Trần, anh chớ nghĩ xa xôi, em sẽ không chấp nhận Thẩm Ấu Sở đâu, mãi mãi không bao giờ!”

Nói xong, Tiêu Dung Ngư đi thẳng vào phòng ngủ, bỏ Trần Hán Thăng lại ngồi ngẩn người một mình trong phòng khách, im lặng nhìn bó hoa tươi trên bàn trà.

“Khốn kiếp, mình mua hoa này để làm hoa tang cho mình hay sao?”

...

Không lâu sau, một cánh cửa phòng ngủ mở ra, Lương Mỹ Quyên khoác áo khoác đi ra ngoài.

“Con với Tiểu Ngư Nhi ngồi thì thà thì thầm với nhau trong phong khách, hai đứa nói những gì vậy?”

Lương Mỹ Quyên tưởng rằng thời kỳ quan sát của con trai đã kết thúc, bà mừng khấp khởi nói: “Hôm qua bọn mẹ đi siêu âm với Tiểu Ngư Nhi, bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ cực kỳ đáng yêu, giơ nắm tay nhỏ nằm ngủ.”

“Với điều kiện của con và Tiểu Ngư Nhi, mẹ thấy nhất định phải sinh lấy hai đứa.”

Lương Thái hậu nói liến thoắng: “Chỉ có một con thì cô độc quá, cha con là cán bộ nên hồi trẻ cha mẹ không dám sinh nhiều, nếu không sẽ bị mất việc. Con và Tiểu Ngư Nhi không có gì ngăn cản thì cứ sinh thêm một bé em Tiểu Ngư Nhi nhỏ nữa để bé chơi với bé Tiểu Ngư Nhi.”

Lương Mỹ Quyên không thấy cách gọi của mình thật rối não, tưởng tượng ra cảnh hai đứa bé mập mạp, một đứa bên trái, một đứa bên phải, khuôn mặt không nén nổi nở nụ cười “như một người bà”.

“Mẹ...”

Trần Hán Thăng mấp máy môi.

“Sao?”

Lương Mỹ Quyên thấy sắc mặt con trai là lạ, chần chà chần chừ như thể có lời gì khó nói.

“... Không có gì.”

Trần Hán Thăng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không nói ra sự thực này ở đây, hắn định qua Thiên Cảnh Sơn trước, xác nhận lại tin tức mang thai đã.

“Đừng có suốt cả ngày cứ nhấp nha nhấp nhổm thế.”

Lương Mỹ Quyên tưởng Trần Hán Thăng lại đang sốt ruột, nói chuyện với con trai nên bà không cần phải khách sáo: “Nghe lời khuyên của những người lớn tuổi như bọn mẹ đi con, sinh hai con không nên kéo dài lâu, tốt nhất là tuổi của hai đứa bé nên xấp xỉ nhau, như vậy mới có thể chơi với nhau được.”

“Ở văn phòng vẫn còn một chút công chuyện, con đi đây.”

Trần Hán Thăng không dám ngồi thêm nữa, hắn có cảm giác mỗi lời nói vô tình của Lương Thái hậu như một con dao được ném trúng phóc vào hồng tâm.

...

Trên đường từ chung cư ven sông tới khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Hán Thăng vẫn luôn mặt nhăn mày nhó. Tiểu Ngư Nhi đã thể hiện thái độ rõ ràng sẽ không bao giờ chấp nhận Thẩm Ấu Sở rồi, vấn đề khó này tạm thời không nghĩ ra được cách nào giải quyết.

Ngoài ra, nếu Lão Tiêu và dì Lữ biết chuyện, quan hệ giữa hai nhà chắc sẽ tan tành.

“Reng reng reng!”

Đúng lúc này, đột nhiên Nhiếp Tiểu Vũ gọi điện tới.

Mới đầu Trần Hán Thăng không có lòng dạ nào nghe điện thoại nhưng rồi nghĩ lại, có khi công ty có việc gì gấp nên đành phải miễn cưỡng cầm điện thoại lên: “Sao thế?”

Thư ký nhỏ giật mình trước giọng điệu cứng rắn của Trần Hán Thăng, thầm nghĩ không biết ai đã chọc giận bộ trưởng Trần, mở miệng giải thích: “Có một công ty internet thành lập tháng mười hai năm ngoái. Thông qua Cửu Du, bọn họ biết được cậu là ông chủ đứng sau Hạt Giống Tư Bản đang định rót vốn vào “Audition Online” nên bọn họ cũng muốn xin đầu tư, cậu có thời gian gặp bọn họ một lần không?”

Đúng là lúc Cửu Du thiếu tiền, Trần Hán Thăng đã rót vốn ba triệu đầu tư vào họ, hơn nữa trước nay chưa từng can thiệp vào chuyện quản lý doanh nghiệp, để mặc cấp quản lý của Cửu Du tự do hành động.

Cho nên tiếng tăm của hắn cực kỳ tốt đẹp. Bởi rất nhiều nhà đầu tư cho công ty khởi nghiệp cảm thấy mình chi tiền thì mình là thánh tướng, đưa ra rất nhiều ý kiến thiếu tính chuyên môn can thiệp vào việc vận hành của doanh nghiệp.

Có điều, hiện tại Trần Hán Thăng không có tâm trí đâu lo chuyện này, hắn to tiếng mắng thư ký nhỏ: “Cô đúng là không có đầu óc, Cửu Du là dự án chắc chắn sẽ sinh lời nên tôi mới đầu tư, đâu phải chó mèo gì tới xin đầu tư cũng đều có thể đồng ý chứ!”

“Ồ!”

Thư ký nhỏ không vui vì bị mắng, buồn bã nói: “Tại tôi thấy thái độ của đối phương khá chân thành, tên công ty cũng thú vị nữa, tên là 58.com, cho nên tôi mới gọi điện hỏi thử ý cậu xem sao.”

“Vậy à…”

Trần Hán Thăng ở đầu dây bên kia im lặng một lát: “Vậy nể mặt cô vậy, chúng ta gặp bọn họ một lần, cô dẫn họ sang phòng hội nghị ngồi chờ một lát, mài dũa bớt khí thế của bọn họ đi.”

Đây là một thủ đoạn thường được các nhà đầu tư cho công ty khởi nghiệp sử dụng, chẳng hạn như rõ ràng đang rất rảnh nhưng lại bắt đối phương phải chờ hai tiếng đồng hồ, hoặc nói thẳng “tôi chỉ rảnh mười phút, trong vòng mười phút, hãy nói cho tôi biết lý do có thể thuyết phục được tôi”..

Mục đích là để áp đặt cảm giác thứ bậc “tôn ti trật tự”, tiện cho việc giành được nhiều lợi ích hơn trên bàn đàm phán.

Nhiếp Tiểu Vũ không biết sau này 58.com sẽ phát triển tới quy mô như thế nào, cô ấy chỉ cảm thấy tên công ty này thật thú vị, có đôi chút tương tự với “Quả Xác” hay “Alibaba”, rất giống một công ty internet của thời đại mới nên mới báo cáo lại với Trần Hán Thăng.

Có điều nghe bộ trưởng Trần bảo “nể mặt mình” nên mới đồng ý gặp họ, Nhiếp Tiểu Vũ lập tức phủi bỏ trách nhiệm: “Tuyệt đối đừng nể mặt tôi! Nếu cậu không hứng thú thì để tôi từ chối bọn họ vậy.”

“Không được!”

Trần Hán Thăng bực dọc nói: “Tôi đã nể mặt cô rồi, cô lại dám từ chối không nhận sao?”

“Vậy nếu cậu đầu tư thua lỗ thì chớ có cáu với tôi.”

Thư ký nhỏ rào trước.

“Hừ!”

Trần Hán Thăng hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại, đầu tư vào 58.com ở thời điểm hiện tại không đời nào thua lỗ được.

Sự nghiệp của Trần Hán Thăng được chia làm ba nhánh là thực thể, mạng và đầu tư cho công ty khởi nghiệp. Hiện tại điện thoại và MP4 của Điện tử Quả Xác đang đem lại hiệu quả lợi nhuận cực kỳ khả quan, cộng đồng Quả Xác, cửa hàng trực tuyến, QvodPlayer cũng càng ngày càng có tầm ảnh hưởng, chỉ có việc đầu tư cho các công ty khởi nghiệp là trì trệ, không có nhiều tiến triển.

Khổng Tĩnh cảm thấy là do Trần Hán Thăng không có sức để tiến hành khảo sát, thực ra là do Trần Hán Thăng chỉ rót vốn vào những dự án có lời, hơn nữa hắn cũng không tham lam, không chỉ không nhúng tay vào việc vận hành của doanh nghiệp mà ngay cả quyền kiểm soát cổ phần cũng không tranh giành, giống như việc nhận mười phần trăm lợi nhuận của Cửu Du vậy, việc đầu tư cho các doanh nghiệp khác cũng đều dựa theo quy tắc này.

Mặc dù 10% cổ phần không nhiều lắm, rất dễ bị pha loãng cổ phần nhưng chỉ cần Điện tử Quả Xác luôn luôn lớn mạnh như hiện tại thì sẽ không có tên ngốc nào làm chuyện đó.

Mặt khác, từ sau khi 58.com bắt đầu huy động vốn, càng ngày càng có nhiều doanh nghiệp internet giàu tính sáng tạo mọc lên như nấm sau mưa, chẳng hạn như Meituan, Ele.me, Didi, DouYu,…

Đây là một thời đại hoàn toàn mới, cũng là thời đại mà giá cả bất động sản bắt đầu tăng chóng mặt, có điều có thể khẳng định rằng, Hạt Giống Tư Bản có không gian cực kỳ lớn để phát triển, nó sẽ kín đáo đứng sau lưng những công ty kiểu mới này.

Nếu không có cuộc nói chuyện vừa rồi với Tiêu Dung Ngư thì chắc hẳn Trần Hán Thăng sẽ cực kỳ vui vẻ. Giờ đầu tư cho họ vài triệu đô, sau này sẽ thu được hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu đô. Thế nhưng, hiện tại hắn vẫn cảm thấy lồng ngực nặng nề như cũ.

“Đúng là khốn nạn lạ lùng.”

Trước đó Trần Hán Thăng đã có cảm tưởng như vậy rồi, chuyện tình cảm càng trục trặc to thì sự nghiệp lại càng thuận lợi, hôm nay là một minh chứng cực kỳ rõ nét, buổi trưa mới vừa bị Tiểu Ngư Nhi “đá” thì 58.com lập tức tới “an ủi” hắn.

“Liệu có khi nào có ngày ông đây nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi không, bắt đầu trở thành người giàu nhất nhờ vào việc thất tình?”

Đến bên dưới tòa nhà của khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Hán Thăng nghĩ tới việc mình lại làm cha, tay chân hơi run rẩy.

“Cốc cốc cốc”, sau khi hắn gõ cửa, A Ninh chạy ra mở cửa, thấy Trần Hán Thăng về, vẻ mặt của A Ninh chuyển từ ngạc nhiên sang mừng rỡ, sau đó lại cực kỳ tủi thân, tội nghiệp gọi: “Anh!”

Trần Hán Thăng thương cô bé, nhẹ nhàng ôm A Ninh: “Đừng khóc, đừng khóc, chị em đâu rồi?”

“Chị đang trong phòng ngủ, chị Lâm Ngữ cũng đang ở đây.”

A Ninh nhích lại gần tai Trần Hán Thăng, buồn rầu nói: “Anh ơi, sáng nay chị khóc suốt cả buổi sáng.”

“Không sao đâu.”

Trần Hán Thăng lau khô nước mắt cho cô bé: “Em học tập thật chăm chỉ là được, đừng lo lắng chuyện của người lớn, tóm lại em chỉ cần nhớ rằng anh chị sẽ không rời xa em.”

Trần Hán Thăng dỗ A Ninh một chút rồi chào hỏi bà nội, bà cụp mắt không nói gì, vẫn là một “người ngoài cuộc” giống hệt như trước đây.

Có điều lúc Trần Hán Thăng vào phòng ngủ gặp Thẩm Ấu Sở, bà nội đi ra khỏi phòng của bà, chống gậy lặng lẽ ngồi trên sô pha phòng khách.

Giống như đang xem ti-vi, lại như đang ngẩn người.

“Sao cậu lại tới đây?”

Trong phòng ngủ, Thẩm Ấu Sở đang ngồi trên giường, đôi mắt đào hoa vốn ngây thơ đơn thuần giờ này vừa đỏ vừa sưng, Hồ Lâm Ngữ thì nhe răng trợn mắt quát Trần Hán Thăng.

Thấy Hồ Lâm Ngữ tỏ thái độ như vậy, Trần Hán Thăng thực sự rất muốn dùng “Last Breath + Máy Chém Noxus”(*) tống tiễn đồ ngốc Tiểu Hồ này đi.

(*) Các skill trong game Liên Minh Huyền Thoại

Thế nhưng, cũng tương tự như Biên Thi Thi, Hồ Lâm Ngữ làm vậy vốn không phải để gây hấn với hắn mà chỉ là vì xả giận và bênh vực kẻ yếu thay cho Thẩm Ấu Sở.

“Tớ không muốn nói chuyện với đứa lỗ mãng như cậu.”

Trần Hán Thăng không để ý tới Hồ Lâm Ngữ, ngồi xuống cạnh Thẩm Ấu Sở, trong lòng đang nghĩ xem phải mở lời như thế nào, không ngờ bỗng nhiên một cuộc điện thoại lại gọi tới.

Đó là thành viên ban giám đốc của Quả Xác Tào Kiến Đức, mấy ngày nay anh ta tới Ấn Đồ bàn chuyện làm ăn, còn bị Nhiếp Tiểu Vũ lừa mất figure Boa Hancock trong “One Piece”, anh ta gọi tới vào lúc này chắc là để báo cáo kết quả hợp tác với Trần Hán Thăng.

“Làm gì đó có ích một chút đi Lão Tào, làm gì đó có ích một chút đi Lão Tào.”

Trần Hán Thăng thầm khấn trong lòng, nhất định không được là tin tốt trong chuyện làm ăn.

Mỗi khi sự nghiệp gặt hái được thành công, chắc chắn chuyện tình cảm sẽ chịu tổn thất nặng nề, Trần Hán Thăng hy vọng lần này Tào Kiến Đức đàm phán thất bại với nhà phân phối trung gian của Ấn Độ, tốt nhất là phải đánh một trận, như vậy chưa biết chừng sẽ có ích cho chuyện tình cảm.

Thế nhưng vừa nghe máy, đầu kia liền vang lên tiếng cười hớn hở của Tào Kiến Đức: “Chủ tịch Trần, nhờ đơn hàng lần trước bên thị trường Ấn Độ có phản ứng rất tích cực nên hiện tại nhu cầu của bọn họ cực kỳ lớn, lần này tôi đã đàm phán thành công đơn hàng trị giá tám trăm triệu… Tút tút tút...”

Tào Kiến Đức mới nói được một nửa, Trần Hán Thăng đã cúp máy, hại anh ta còn buồn bực nghĩ không biết có phải là do tín hiệu không tốt không.

“Ôi...”

Trần Hán Thăng hít sâu một hơi, nghĩ thầm đây chỉ là chuyện mê tín, chuyện mê tín không có căn cứ khoa học.

Đâu ngờ khi hắn ngồi xuống lại, còn chưa kịp sắp xếp xong câu từ thì đôi mắt đào hoa của Thẩm Ấu Sở đã rưng rưng lệ, cô chậm rãi nói: “Tiểu Trần, vừa rồi em nghe Lâm Ngữ nói cô ấy tới gặp Tiêu Dung Ngư, cô ấy làm vậy là không nên.”

“Anh về nói xin lỗi Tiêu Dung Ngư đi, sau đó kết hôn với cô ấy, chăm sóc gia đình thật tốt.”

Mặc dù giọng Thẩm Ấu Sở vẫn mềm yếu, thậm chí lúc này rồi vẫn còn cân nhắc cho hạnh phúc của Trần Hán Thăng nhưng cũng bày tỏ ý từ chối: “Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

“Nghĩa là sao?”

Trần Hán Thăng ngẩn người: “Anh lại bị đá nữa rồi sao?”

...

Bình Luận (0)
Comment