Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 886 - Chương 886: Từ “Mãn Hạn Tù” Biến Thành “Tù (Vợ) Vô Thời Hạn”

Chương 886: Từ “mãn hạn tù” biến thành “tù (vợ) vô thời hạn” Chương 886: Từ “mãn hạn tù” biến thành “tù (vợ) vô thời hạn”

Tiểu Hồ hưng phấn một cách bất thường, ngay cả đương sự Thẩm Ấu Sở cũng không hiểu nổi. Hiện tại, đầu óc Thẩm Ấu Sở đang rối bời, vừa lo lắng bất an, lại vừa cảm nhận được trách nhiệm khi lần đầu làm mẹ.

Tình thương của mẹ có lẽ là thứ ăn sâu vào xương tủy của mỗi người phụ nữ. Trước đó, khi Tiểu Ngư Nhi mới vừa biết tin mình mang thai, cô đã bất giác che bụng dưới. Còn Thẩm Ấu Sở, sau khi xác nhận tin tức này, toàn bộ thể xác và tinh thần cô dâng trào suy nghĩ muốn che gió che mưa cho con.

Thế nhưng:

Phía Tiểu Trần phải làm sao bây giờ, hiện giờ tình cảm của hắn và Tiêu Dung Ngư đang rất ổn định.

Bà đã biết rồi, còn phải lựa cơ hội giải thích với em gái một chút. A Ninh mới vừa báo danh vào tiểu học, không ngờ đã sắp làm dì rồi.

Còn về việc học, có lẽ phải sang năm mới có thể học cao học, chắc là phải làm sao đó xin thầy hướng dẫn và nhà trường cho nghỉ.

...

Đối diện với những vấn đề rối bời nhưng lại thực sự tồn tại này, Hồ Lâm Ngữ hoàn toàn không coi nó là vấn đề.

“A Ninh giống cậu mà, vừa lương thiện lại vừa hiểu chuyện, cô bé nhất định sẽ rất vui vì được làm dì. còn về phía nhà trường thì hơi khó khăn một chút nhưng chỉ cần Trần Hán Thăng ra tay thì chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ.”

Hồ Lâm Ngữ hướng dẫn từng bước như một người thầy: “Cho nên vấn đề là chuyện quan trọng nhất chúng ta phải làm ngay lúc này là gì?”

“Ồ?”

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi: “Là gì?”

“Ôi... Ngoài mặt mũi đẹp, vóc dáng đẹp, học tập giỏi ra, cậu chẳng còn ưu điểm gì nữa, hy vọng sau này bé con sẽ thông minh giống dì Hồ, nhất định không được vừa khờ vừa ngốc giống mẹ cháu.”

Hồ Lâm Ngữ bất đắc dĩ nói: “Điều cấp thiết nhất chúng ta cần làm lúc này chính là cho Trần Hán Thăng biết hắn lại làm cha nữa rồi, đây là nghĩa vụ hắn cần gánh vác, không thể trốn tránh.”

“Ồ.”

Thẩm Ấu Sở nghe xong, chầm chậm gục đầu xuống nhìn phần bụng dưới phẳng lì của mình chằm chằm, im lặng không nói gì.

Hồ Lâm Ngữ thấy thái độ của Thẩm Ấu Sở như vậy thì biết ngay cô không có ý định cạnh tranh, điều này khiến bí thư Hồ cảm thấy lo lắng, sốt ruột mắng: “Sao cậu kém cỏi vậy, cậu quên Biên Thi Thi đã tới ra oai thế nào rồi sao?”

“Vì Tiêu Dung Ngư có thai nên…”

Thẩm Ấu Sở vẫn định giải thích thay cho Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi. Hồ Lâm Ngữ “nản cả nải”, không buồn thảo luận nữa, xua tay nói: “Thôi, cậu không cần phải lăn tăn chuyện này, yên tâm ở nhà dưỡng thai đi, tớ qua cửa hàng một lát, đợi về rồi bàn tiếp nhé.”

Ngoài trời nắng chói chang, hương xuân dạt dào, cây xanh bừng bừng sức sống, Hồ Lâm Ngữ hít sâu một hơi, trong không khí có mùi hương của loài hoa nào đó không biết tên, bất giác khiến tinh thần con người ta trở nên thoải mái, toàn thân căng tràn nhiệt huyết nóng lòng muốn đọ sức.

“Bác lái xe, tới Tân Nhai Khẩu!”

Hồ Lâm Ngữ bắt một chiếc taxi. Hóa ra Tiểu Hồ không tới cửa hàng, hay phải nói là cô ấy không chỉ tới mình cửa hàng.

Lúc trước, Biên Thi Thi “cậy” Tiêu Dung Ngư mang thai, tới nói thẳng mọi chuyện với Thẩm Ấu Sở. Giờ Thẩm Ấu Sở cũng mang thai, Hồ Lâm Ngữ cảm thấy nhất định phải báo tin tức tốt lành này cho Tiêu Dung Ngư biết. Đây mới là sự giao lưu hài hòa “giữa hai phe phái”.

...

Sau khi tới Tân Nhai Khẩu, trước tiên, Hồ Lâm Ngữ đi thăm cửa hàng một lượt.

Đây là chi nhánh thứ năm của cửa hàng trà sữa “Ngộ Kiến” cũng là chi nhánh có quy mô lớn nhất, tổng vốn đầu tư trên tám trăm nghìn tệ. Số tiền này đủ để mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở những khu dân cư tốt nhất hiện tại của Kiến Nghiệp.

Đầu tư vào đây nhiều tiền như vậy, đương nhiên quy mô của chi nhánh này cực kỳ ấn tượng, tổng diện tích hơn ba trăm mét vuông, gần kề trạm tàu và trạm xe buýt của Tân Nhai Khẩu, được vây quanh bởi những trung tâm thương mại, cao ốc văn phòng như tòa nhà Trung tâm thương mại quốc tế, tòa nhà Thiên An, tòa nhà Kiến Hoa,…

Mỗi ngày, bắt đầu từ mười giờ sáng, khách hàng xếp hàng nối đuôi nhau không ngớt, tới tầm trưa còn đông hơn nữa.

Có một số cô nàng làm văn phòng đang giảm béo nên bỏ ăn cơm trưa, họ thích gọi một cốc trà sữa, ngồi trong cửa hàng sang chảnh, nghe tiếng nhạc êm dịu, phơi mình dưới ánh nắng chiếu xuyên qua tấm kính thủy tinh, thỉnh thoảng chụp vài tấm ảnh đăng lên Qzone bày tỏ thái độ sống tích cực.

Cho nên, đây là cửa hàng đồ uống đắt khách nhất ở Tân Nhai Khẩu. Lúc khai trương, Trần Hán Thăng nói rằng cửa hàng trà sữa “Ngộ Kiến” đã đặt được nền móng vững chắc, “Mật Tuyết Băng Thành” ở miền Bắc muốn tranh giành thị trường ở Kiến Nghiệp cũng có phần khó khăn.

Bởi vì giá cả của cả hai cửa hàng đều xấp xỉ nhau nhưng cửa hàng trà sữa “Ngộ Kiến” có không gian và chất lượng phục vụ đẳng cấp hơn nhiều, hơn nữa đây còn là doanh nghiệp địa phương, thế hệ trẻ ở Kiến Nghiệp đều quen thuộc với thương hiệu này hơn.

“Giám đốc Hồ, quản lý Hồ, sếp Hồ...”

Sau khi Hồ Lâm Ngữ bước vào cửa hàng, tiếng chào vang lên liên tục. Từ những cách xưng hô này, có thể nhận thấy cửa hàng trà sữa đang phát triển theo hướng chuyên nghiệp hóa, doanh nghiệp hóa, không còn là việc làm ăn cò con trong trường như trước đây nữa.

Phần lớn việc này là nhờ công lao của Phùng Quý. Dưới sự ủng hộ của Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ, một tay anh ta thành lập “phòng đào tạo kỹ năng” để đào tạo nhân viên theo kế hoạch, đồng thời đặt ra các quy định trong công ty.

“Mọi người vất vả rồi.”

Tiểu Hồ kiểm tra từ trong ra ngoài một lượt như một vị thủ trưởng thực thụ, sau đó ngồi xuống chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn tòa nhà Trung tâm thương mại quốc tế bên kia đường, tầng mười tám của nó chính là nơi đặt trụ sở của công ty luật Dung Thăng.

Hôm nay Tiêu Dung Ngư có đi làm, bởi vì bên dưới tòa nhà Trung tâm thương mại quốc tế có đậu không ít xe tới lấy tin tức.

“Hừ hừ.”

Hồ Lâm Ngữ cười gằn một tiếng, gọi cô thợ pha chế có tay nghề giỏi nhất trong cửa hàng tới: “Cô làm giúp tôi một cốc trà sữa nhé, lát nữa tôi muốn tặng nó cho người ta.”

“Giám đốc Hồ muốn làm vị gì ạ?”

Cô thợ pha chế hỏi.

“Hơi chua một chút, đừng cho thêm đá, làm loại nào ấm áp, ủ ấm dạ dày ấy.”

Hồ Lâm Ngữ ngẫm nghĩ rồi đáp, đây là đồ uống nóng mà phụ nữ có thai có thể uống.

“Vậy thì trà bưởi mật ong được không ạ, chua chua ngòn ngọt, khá thích hợp.”

Cô thợ pha chế đưa ra gợi ý.

Năm phút sau, Hồ Lâm Ngữ mang theo túi hàng của cửa hàng trà sữa “Ngộ Kiến” hiên ngang oai phong đi về phía tòa nhà Trung tâm thương mại quốc tế.

Cốc trà sữa này chính là “đòn đánh” phát động tiến công của tư lệnh Hồ.

...

Kể ra làm bảo vệ cho tòa nhà Trung tâm thương mại quốc tế cũng thật vất vả. Tháng trước, sau khi công ty luật Dung Thăng giành thắng lợi trong vụ kiện tranh chấp hôn nhân, các phóng viên “lũ lượt” chạy tới tầng mười tám xin phỏng vấn, khí thế như thể không phải đánh thắng một vụ kiện mà là công ty luật giành được giải thưởng lớn nào đó của Hollywood.

Hiện giờ, giám đốc Tiêu Dung Ngư của công ty luật vừa trở về, đám phóng viên đáng ghét ấy lại xuất hiện.

Có điều chuyện này cũng góp phần gián tiếp làm tăng tiếng tăm của tòa nhà Trung tâm thương mại quốc tế, cho nên quản lý tòa nhà luôn cố gắng điều phối, chẳng hạn như mở thêm thang máy dự phòng để tránh ảnh hưởng tới hoạt động của những công ty khác.

“Chà, náo nhiệt thật.”

Tới cửa chính của công ty luật, Hồ Lâm Ngữ không khỏi ồ lên một tiếng.

Công ty luật được thành lập cách đây hai năm, lúc đó không hề lường được có ngày họ sẽ có tầm ảnh hưởng như thế này, cho nên bên trong có vẻ hơi chật chội, không chỉ khu tiếp khách đã ngồi kín người mà ngay cả ngoài hành lang cũng có vài người đang đứng.

Tuy vậy, không hề có ai hút thuốc, bởi vì đã có một biển cấm hút thuốc được gắn ở vị trí dễ thấy.

Vài người có đeo thẻ “thực tập” trên ngực đi qua đi lại trong đám đông, thỉnh thoảng quay sang hỏi thăm mục đích tới đây của khách hoặc bưng trà nóng tới.

Còn nhân viên chính thức của công ty luật thì đều ở trong phòng làm việc biệt lập. Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy Biên Thi Thi trước tiên.

Biên Thi Thi đang tiếp khách, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép tình tiết vụ việc, không hề để ý bên ngoài.

Hồ Lâm Ngữ đi vào trong thì nhìn thấy Tiêu Dung Ngư.

Tiêu Dung Ngư đang nhận phỏng vấn, cô mặc một bộ âu phục kiểu nữ rất nghiêm túc, đi một đôi giày da đế bằng, khuôn mặt trái xoan nở nụ cười tự tin, mái tóc dài không cột đuôi ngựa như bình thường mà búi thành búi giống tiếp viên hàng không.

Tiêu Dung Ngư như thế này trông bớt trẻ trung hơn, có phong thái của phụ nữ chốn công sở hơn, ngoài ra còn có nét đằm thắm khó tả, có điều do có má lúm đồng tiền ở hai bên má nên từng cái nhíu mày hay mỗi nụ cười vẫn ngọt ngào như trước.

Điều duy nhất lạc quẻ chính là Tiêu Dung Ngư khoác thêm bên ngoài âu phục một chiếc áo khoác dáng dài rộng rãi.

Mọi người cho rằng giám đốc Tiêu sợ lạnh, chỉ có Hồ Lâm Ngữ biết, chắc hẳn là Tiêu Dung Ngư muốn giấu bụng.

“Xin chào, xin hỏi em là nhân viên giao trà sữa à?”

Lúc này, một cô gái đeo thẻ “thực tập” tới khách sáo nói với Hồ Lâm Ngữ.

“Em nhân viên giao trà sữa?”

Hồ Lâm Ngữ thoáng sửng sốt, lập tức giận tím mặt, phong thái này của tôi mà giống nhân viên giao trà sữa sao? Rõ ràng là giám đốc đa mưu túc trí!

“Hừ!”

Hồ Lâm Ngữ hừ một tiếng đầy xem thường bằng đường lỗ mũi: “Em nhân viên giao trà sữa thì sao? Không thua kém thực tập sinh công ty luật như cô đâu phải không, cô học trường nào thế?”

“Tôi đang học nghiên cứu sinh năm hai của Học viện Pháp luật thuộc Đại học Đông Đại.”

Cô thực tập sinh lịch sự đáp: “Trong trường học, tôi được xem như là đàn chị của giám đốc Tiêu, có điều ở công ty luật thì giám đốc Tiêu là sếp của tôi.”

“Ồ, hóa ra là nghiên cứu sinh trường 985 à, vậy thì không sao.”

Hồ Lâm Ngữ bỏ qua đề tài này, bĩu môi về phía Tiêu Dung Ngư: “Cốc trà sữa này là của cô ấy.”

“Giám đốc Tiêu đang nhận phỏng vấn, lát nữa tôi sẽ đưa cho cô ấy.”

Thực tập sinh định nhận cốc trà sữa nhưng Hồ Lâm Ngữ từ chối: “Công ty của chúng tôi có quy định nhất định phải giao tận tay khách mới được.”

“Vậy à…”

Cô thực tập sinh nhìn đồng hồ: “Chắc cuộc phỏng vấn này cũng sắp kết thúc rồi, tranh thủ trước khi cuộc phỏng vấn tiếp theo bắt đầu thì cô mang vào nhé.”

Khoảng mười lăm phút sau, chuyến thăm của kênh Đời sống Kiến Nghiệp kết thúc, Tiêu Dung Ngư thở phào một hơi.

Hôm qua lúc mới tới văn phòng, thực ra cô vẫn còn không quen lắm, có điều hôm nay rõ ràng trạng thái đã khá hơn nhiều, hơn nữa cũng dễ chịu hơn so với lúc ru rú ở trong nhà.

Tiêu Dung Ngư uống vài ngụm nước ấm để nhuận giọng, lấy điện thoại ra xem thử, quả nhiên có tin nhắn của Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng: Đừng làm việc mệt quá nhé, buổi tối em muốn ăn gì, để anh nhờ mẹ chúng ta và mẹ anh đi mua.

Nhìn thấy xưng hô kỳ lạ “mẹ chúng ta và mẹ anh”, Tiểu Ngư Nhi hé môi cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.

Dạo này biểu hiện của Trần Hán Thăng đều được mọi người công nhận. Tiểu Ngư Nhi định cuối tuần sẽ nghiêm túc nói chuyện với Trần Hán Thăng, sau đó chính thức tuyên bố kết thúc giai đoạn quan sát, tiếp theo sẽ kết hôn và sinh bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ.

Thực ra Tiêu Dung Ngư cảm thấy kể từ khi có bé Tiểu Ngư Nhi, dường như cô đã dồn toàn bộ sự chú ý cho thiên thần nhỏ này.

Nhất là khi dấu hiệu sống của bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ càng ngày càng rõ ràng, chẳng hạn như cựa mình, đạp chân, lăn lộn,… Mỗi lần như vậy, Tiêu Dung Ngư đều cảm thấy trong lòng xúc động khó tả, có khi còn vô cớ rơm rớm nước mắt.

Lữ Ngọc Thanh nói thứ này được gọi là “tình thương của mẹ”, đây là tình cảm vĩ đại nhất trên thế gian.

“Cộc cộc cộc!”

Tiêu Dung Ngư đang tưởng tượng ra dáng vẻ của bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ thì bỗng nhiên có một cô gái trẻ đi từ ngoài vào, vóc dáng không cao, trắng trẻo, mập mạp.

Tiêu Dung Ngư nhận ra đối phương, lần sự cố hồi năm nhất đại học, cô gái này đi cùng Thẩm Ấu Sở.

Lần sự cố thứ hai ở lễ Giáng Sinh năm ngoái, cô gái này cũng có mặt.

Xem ra, chắc hẳn cô ấy là người quen hoặc bạn thân của Thẩm Ấu Sở.

“Xin chào, có chuyện gì không?”

Tiêu Dung Ngư chần chừ hỏi, vì không biết đối phương có ý đồ gì nên không khỏi gia tăng cảnh giác.

Đồng thời, trong lòng trở nên u ám.

Cảm giác này thật quen thuộc. Năm ngoái, sau khi nhận được cuộc gọi của “nhân viên Samsung”, trên đường Tiêu Dung Ngư lái xe tới khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, trong lòng cô cũng có cảm giác như vậy.

Phải miêu tả nó thế nào đây, giống như là khi chuyện tốt đẹp sắp bị phá hỏng nhưng chính cô cũng không ngăn lại, bởi vì đối với Tiêu Dung Ngư, chân tướng cũng hết sức quan trọng.

Tuy nhiên, vì mấy tháng qua đã trải qua rất nhiều chuyện, nhất là hiện giờ lại có thêm chức trách làm mẹ nên Tiêu Dung Ngư không còn hoảng hốt như trước nữa. Để bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ có thể lớn lên khỏe mạnh, dù là nước mắt cô cũng có thể khiến nó ngừng rơi.

“Tiêu Dung Ngư, chào cô, tôi là Hồ Lâm Ngữ.”

Hồ Lâm Ngữ chào xong, tiện thể giới thiệu bản thân.

Tiểu Hồ không giống Biên Thi Thi, lúc đó Biên Thi Thi cực kỳ áy náy, còn hiện tại Hồ Lâm Ngữ đang đứng ra đại diện cho “phe Ấu Sở” để phản công, cho nên Hồ Lâm Ngữ hoàn toàn là “vừa cứng rắn vừa hung ác”.

“Mang cho cô một cốc trà sữa.”

Hồ Lâm Ngữ chơi chiêu tiên lễ hậu binh, để túi hàng xuống bàn.

“Xin lỗi.”

Tiêu Dung Ngư nhìn thấy logo “Trà sữa Ngộ Kiến”, chớp hàng mi dài mảnh: “Xưa giờ tôi không uống đồ uống của thương hiệu này.”

“Lợi hại!”

Tiểu Hồ nghĩ thầm, đúng là giám đốc của công ty luật được muôn người chú ý, xem đi, thái độ kiêu ngạo biết bao, tôi không thích cô, ngay cả trà sữa của nhà cô tôi cũng sẽ không thích!

Sao Thẩm Ấu Sở khờ khạo rõ ràng cũng xinh đẹp như vậy mà lại mềm yếu chứ.

“Xin hỏi cô còn có việc gì không?”

Tiêu Dung Ngư tiếp tục hỏi, hoàn toàn không vội đuổi Hồ Lâm Ngữ ra ngoài, cho dù có thực tập sinh của công ty luật cảm thấy có vấn đề nên gõ cửa hỏi xem có chuyện gì không, Tiêu Dung Ngư vẫn đáp không có chuyện gì.

“Tiêu Dung Ngư, tôi muốn nói cho cô biết một chuyện.”

Hồ Lâm Ngữ nói ngắn gọn: “Thẩm Ấu Sở cũng có thai rồi, cha của đứa bé cũng là Trần Hán Thăng. Không phải tôi tiểu nhân châm ngòi ly gián hai người mà là tại cô bạn thân Biên Thi Thi của cô tới tìm Thẩm Ấu Sở nói ra chuyện cô có thai trước, cho nên tôi làm thế này chẳng qua là có qua có lại mà thôi.”

“Thẩm Ấu Sở không định nói cho Trần Hán Thăng biết, cô ấy quá ngu ngốc, đã thế này rồi còn không muốn khiến Trần Hán Thăng rơi vào thế khó xử.”

Mặc kệ biểu cảm dần đổi khác của Tiêu Dung Ngư, Hồ Lâm Ngữ tiếp tục nói rõ ràng: “Sau này cô có thể tiếp tục ở bên Trần Hán Thăng nhưng đừng quên đó là nhờ Thẩm Ấu Sở tác thành cho cô!”

Sau khi nói xong, Hồ Lâm Ngữ cầm cốc trà sữa lên, xoay người định bỏ đi, nhưng chưa đi tới cửa, sau lưng đã vang lên tiếng của Tiêu Dung Ngư.

“Thẩm Ấu Sở mang thai bao lâu rồi?”

Tiêu Dung Ngư lạnh lùng hỏi: “Hai tuần nay Trần Hán Thăng có tới tìm cô ấy không?”

“Không!”

Hồ Lâm Ngữ cũng là người phụ nữ hào sảng, đường hoàng, không hề hãm hại Trần Hán Thăng: “Kể từ sau khi biết cô có thai, Trần Hán Thăng không hề tới Thiên Cảnh Sơn.”

“Ừm...”

Tiêu Dung Ngư gật đầu, điều này chứng tỏ trong thời gian thử thách, Trần Hán Thăng thực sự đã ngoan ngoãn.

“Mặt khác.”

Tiêu Dung Ngư nhìn chằm chằm Hồ Lâm Ngữ, cho dù mắt rưng rưng lệ nhưng cằm vẫn ngẩng cao: “Cô chuyển lời của tôi cho Thẩm Ấu Sở, tôi không cần cô ấy tác thành cho tôi, người cô ấy không muốn thì tôi cũng không cần!”

Trước đây, Hồ Lâm Ngữ không quen biết Tiêu Dung Ngư. Tuy vậy, chỉ sau một lát “giao chiến” ngắn ngủi này, cô ấy đã biết rõ, hóa ra nội tâm của cô hoa khôi trường Đại học Đông Đại có rất nhiều ưu điểm này lại kiêu ngạo như vậy.

Có vẻ như cô đã trưởng thành hơn rất nhiều so với năm ngoái. Hay tin Thẩm Ấu Sở mang thai, không ngờ cô lại có thể nén được nước mắt, đây chính là sự thay đổi sau khi làm mẹ sao?

Sau khi Hồ Lâm Ngữ ra về, Tiêu Dung Ngư đột nhiên tuyên bố hủy bỏ toàn bộ các cuộc phỏng vấn trong ngày hôm nay. Biên Thi Thi biết tin, vội vàng ra khỏi phòng làm việc của mình.

“Sao vậy?”

Biên Thi Thi lo lắng hỏi: “Nghe nói vừa rồi có một cô gái trẻ vào gặp cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Tiêu Dung Ngư vẫn cười với Biên Thi Thi: “Không cần lo lắng, tớ về nhà một chuyến đã, buổi tối tớ sẽ kể với cậu sau.”

...

“Reng reng reng!”

Lúc hơn một giờ chiều, Trần Hán Thăng nhận được cuộc gọi của Tiêu Dung Ngư gọi hắn về nhà một chuyến.

“Em ở nhà à?”

Trần Hán Thăng lấy làm lạ: “Tan làm sớm vậy có phải là do cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không, em có chút chuyện muốn nói với anh.”

Tiêu Dung Ngư bình tĩnh nói.

“Chút chuyện?”

Trần Hán Thăng lập tức vui mừng nhướng mày, ha ha, giai đoạn quan sát của hắn sắp kết thúc rồi sao?

Tuyệt vời, tự do muôn năm!

Trần Hán Thăng lập tức lái xe tới chung cư ven sông, Lương Mỹ Quyên và Lữ Ngọc Thanh đang nghỉ trưa, dì Lâm giúp việc cũng đang ở trong phòng, ngoài phòng khách chỉ có một mình Tiêu Dung Ngư.

“Ten tèn ten tèn ten!”

Trần Hán Thăng lấy ra từ sau lưng một bó hoa tươi như thể dâng tặng một món quà quý giá. Trên đường tới đây ngang qua cửa hàng hoa, hắn cố ý mua nó để chúc mừng bản thân được “mãn hạn tù”.

Thế nhưng Tiêu Dung Ngư hoàn toàn không vui vẻ như hắn tưởng, cô thậm chí không nhận hoa, chỉ nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Tiểu Trần, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

“Cái gì cơ?”

Trần Hán Thăng thoáng sửng sốt, đầu óc chìm trong ngơ ngác.

Mẹ kiếp, không phải là mãn hạn tù sao, sao lại biến thành ở tù chung thân rồi?

...

Bình Luận (0)
Comment