Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 885 - Chương 885: Lại Là Hai Vạch Đỏ Rõ Ràng

Chương 885: Lại là hai vạch đỏ rõ ràng Chương 885: Lại là hai vạch đỏ rõ ràng

Động tác của Hồ Lâm Ngữ quá đột ngột khiến bà nội đang xem tivi giật nảy mình.

Tuy vậy, vì biết tính Tiểu Hồ nên bà chỉ quay đầu nhìn cô ấy một cái, sau đó lại yên lặng nhìn chằm chằm màn hình tivi đen ngòm in bóng các thành viên trong gia đình.

Dù sao người như giáo sư Tôn Bích Dư cũng chỉ là thiểu số, phần đa người cao tuổi của Trung Quốc qua tuổi bảy mươi đều tương đối ít nói, có lẽ là do không có tinh thần và sức lực để nói hoặc là do muốn tiết kiệm năng lượng.

Bà nội cũng vậy. Hồi ở trên núi, bà thích ngồi trên ghế ngước nhìn trời xanh mây trắng lững lờ trôi từ lúc mặt trời mới mọc cho đến lúc mặt trời lặn.

Giờ tới Kiến Nghiệp, bà vẫn giữ thói quen ấy, hoặc là ngồi ở phòng khách, phòng ngủ, hoặc là ngồi trên ghế dài trong khu dân cư, cụp mí mắt nhìn đăm đăm hàng xóm đi qua đi lại trước mặt.

Bà nội lúc nào cũng lặng lẽ như vậy, như thể thoải mái không mở miệng nói câu nào suốt cả ngày, mọi người cũng đã quen với việc “quan tâm nhưng lại không để ý” tới bà.

Điều này không hề mâu thuẫn với nhau. Quan tâm thể hiện ở việc: Nấu thức ăn ưu tiên cân nhắc tới bà, thời tiết thay đổi sẽ nghĩ tới bà đầu tiên, mỗi tối Thẩm Ấu Sở đều ngâm chân cho bà.

Tóm lại chính là giúp bà có một cuộc sống thoải mái, dễ chịu.

Còn không để ý thể hiện ở chỗ: Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều không có bất kỳ ai thương lượng với bà, cho nên bà không can thiệp nhiều vào gia đình này.

Chẳng hạn như chuyện A Ninh đi học, cuối cùng khi mọi chuyện đều đã xong xuôi rồi, mọi người mới nói với bà rằng Thẩm Ninh Ninh sắp trở thành học sinh tiểu học.

Chẳng hạn như vấn đề tình cảm giữa Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở đã kéo dài hơn nửa tháng rồi nhưng Thẩm Ấu Sở cũng không hề nói với bà.

“Bà ơi, ăn cơm thôi ạ!”

Giờ thời sự buổi tối cũng là giờ cơm tối ở khu dân cư Thiên Cảnh Sơn. Đông Nhi đã múc sẵn đồ ăn, đợi đồ ăn nguội vừa phải rồi, Thẩm Ấu Sở mới dìu bà ngồi vào bàn.

Trong lúc ăn cơm, Hồ Lâm Ngữ là người nói nhiều nhất, lúc thì nói chuyện làm ăn của quán trà sữa, lúc lại nói chuyện chuẩn bị cho A Ninh đi học. Cũng may là có cô ấy nên bàn ăn mới hơi sôi nổi một chút.

Có điều, sôi nổi thì sôi nổi đấy nhưng rõ ràng khá thiếu sức sống, ánh mắt A Ninh không hoạt bát như trước, Đông Nhi cũng đã ít nhiều nhận ra được đôi điều, không dám mở miệng dò hỏi lung tung.

Chỉ có Thẩm Ấu Sở là dường như không thay đổi chút nào, vừa gắp thức ăn cho bà và em gái vừa nhỏ nhẹ đáp lại các vấn đề của Hồ Lâm Ngữ, thỉnh thoảng còn nhắc nhở Đông Nhi đừng quên đóng tiền điện nước tháng này.

“Dạ vâng! Chị Ấu Sở cũng ăn nhiều thêm một chút đi ạ.”

Đông Nhi vội vàng gật đầu, chỉ khi nào thấy Thẩm Ấu Sở nói chuyện, Đông Nhi mới yên lòng được một chút, cô ấy rất sợ gia đình này sẽ đổ vỡ.

Năm xưa, lúc mẹ cô ấy bị bệnh, cần tiền gấp, có người đồng hương định rủ Đông Nhi đi tới miền Nam để “phát tài”, người đó nói Đông Nhi chỉ cần ăn diện lên một chút là sẽ thành mỹ nữ ngay, kiếm tiền ở miền Nam rất dễ.

Đông Nhi suýt nữa đã định đi rồi, may là cô ấy nói chuyện này với Kim Dương Minh, Tiểu Kim “nghe nhiều biết rộng” đương nhiên biết đi vào Nam làm nghề gì có thể nhanh chóng phát tài, lập tức can ngăn cô ấy, hơn nữa còn hứa sẽ tìm việc cho cô ấy ở Kiến Nghiệp.

Thế là, ôm sự tín nhiệm với anh sinh viên Tiểu Kim, Đông Nhi một mình tới Kiến Nghiệp, sau đó được “anh Tiểu Trần” sắp xếp công việc cho.

Trong khoảng thời gian hơn một năm ở Kiến Nghiệp, thỉnh thoảng Đông Nhi lại nghĩ bản thân mình thật may mắn, xã hội thực tế rất phức tạp nhưng cô ấy lại gặp được nhiều người tốt tới vậy.

Nhất là chị Ấu Sở hiền lành, cô hoàn toàn không coi Đông Nhi là giúp việc mà cư xử cứ như thể có thêm một cô em gái.

Đông Nhi biết chắc hẳn là chuyện tình cảm giữa anh Tiểu Trần và chị Ấu Sở đã xảy ra trục trặc, bởi vì đây là lần đầu tiên Trần Hán Thăng không về nhà lâu như vậy.

Thế nhưng, nếu anh Tiểu Trần không tới thì dù ngôi nhà thiếu sức sống nhưng vẫn còn có thể duy trì được nguyên trạng, còn nếu như chị Ấu Sở ngã xuống thì cái nhà này sẽ biến mất.

Dạo này chị Ấu Sở ăn ít cơm hơn, dường như là không muốn bà nội và em gái lo lắng nên mới miễn cưỡng ăn vài miếng.

Đông Nhi âm thầm sốt ruột, cô ấy hy vọng tất cả vấn đề có thể nhanh chóng được giải quyết, chị Ấu Sở có thể có được hạnh phúc.

Sau khi ăn xong, Hồ Lâm Ngữ chuẩn bị dẫn A Ninh xuống dưới nhà đi dạo vài vòng. Vì Trần Hán Thăng “tuyệt tình bỏ đi” nên mấy hôm nay cô bé vẫn luôn buồn bực khổ sở ở trong nhà.

“Đông Nhi cũng đi ra ngoài đi dạo một chút đi em.”

Thẩm Ấu Sở nói: “Chị ngồi ăn cùng với bà.”

Răng miệng của bà nội không được khỏe nên ăn cơm rất chậm, nhưng lần nào Thẩm Ấu Sở cũng đều ngồi ăn cùng với bà.

“Em không cần đi dạo đâu.”

Đông Nhi xua tay, ngượng ngùng nói: “Em không thích vận động một chút nào.”

“Em tưởng em là Thẩm Ấu Sở chắc.”

Hồ Lâm Ngữ không cho Đông Nhi phân bua, kéo cô ấy đi luôn: “Thẩm Ấu Sở không tập thể dục cũng không lo béo, không ăn thịt cũng không bị gầy, nhưng chúng ta thì không làm vậy được. Nếu em không chú ý kiểm soát vóc dáng, coi chừng Kim Dương Minh chê em đấy.”

Đông Nhi nghe vậy đỏ mặt. Sau khi ba người đi xuống dưới tầng, phòng khách yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng mới có tiếng đũa chạm lách cách vào đĩa sứ, càng làm bật lên sự cô quạnh ở nơi đây.

Thực ra Thẩm Ấu Sở ăn uống khá gượng ép, dạo này ngực cô thường xuyên cảm thấy buồn nôn nhưng cô đều cố nhịn, không thể hiện ra.

Hồ Lâm Ngữ không phát hiện ra, A Ninh không phát hiện ra, Thẩm Ấu Sở cho là mọi người không có một ai phát hiện ra.

Đợi bà nội ăn xong, Thẩm Ấu Sở bắt đầu thu dọn bát đũa, bà nội vẫn ngồi trên sô pha như thường ngày, chuyển mắt nhìn theo bước chân của Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở dọn dẹp sạch sẽ xong, đang định đi trải chăn đệm cho bà nội thì đúng lúc này, bà nội đột nhiên gõ cây gậy chống xuống nền nhà kêu “cộc cộc cộc”, gọi bằng giọng Xuyên Du: “Bé ơi, lại đây…”

Thẩm Ấu Sở hơi ngạc nhiên, bình thường bà rất hiếm khi nói gì. Cô vội vàng đi ra phòng khách, cứ tưởng là bà muốn xem tivi.

“Bà à, bà muốn xem ti-vi phải không?”

Thẩm Ấu Sở ngồi xổm xuống, ngẩng mặt lên hỏi bà.

Bà nhắm mắt lại, lắc đầu, một lúc lâu sau, bà đưa bàn tay phải gầy còm nắm lấy cánh tay của Thẩm Ấu Sở, bà nói không rõ âm tiết nhưng nội dung được biểu đạt rất rõ ràng: “Có phải cháu với Hán Thăng chia tay rồi phải không?”

Thẩm Ấu Sở thoáng sửng sốt, không ngờ bà cao tuổi vậy rồi mà vẫn nhìn ra dấu hiệu.

Có điều cô cũng không biết trả lời bà như thế nào. Về lý mà nói thì cô và Tiểu Trần không nên ở bên nhau nữa nhưng cô lại rất không nỡ.

“Bà...”

Thẩm Ấu Sở vừa mới mở miệng, nước mắt đã như nước hồ tràn bờ, rơi từng giọt từng giọt xuống vạt áo, xuống quần và nền nhà.

Vốn dĩ cô giấu giếm cảm xúc là vì muốn giấu bà, kết quả bà đã biết rồi, lúc này, rốt cuộc Thẩm Ấu Sở không kìm nén nổi nữa.

“Bé ơi, đừng khóc, đừng khóc...”

Bà đưa ngón tay lau nước mắt cho cô cháu gái, ngón tay bà lao động quanh năm suốt tháng nên da đã nứt nẻ thành rãnh, nó và lưng còng là những thứ dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể chữa hết.

Cho nên, lúc nước mắt chảy vào rãnh nứt của ngón tay thực ra hơi xót, nhưng bà không nói gì, bà chỉ rất thương cô cháu gái xinh đẹp này.

Thẩm Ấu Sở rất đẹp, đẹp đến mức lúc đi học đại học xa nhà, bà phải căn dặn cô bình thường không được phép ngẩng đầu, chính là vì lo cô bị người xấu để mắt tới.

Đời này, bà chưa từng rời khỏi vùng núi nhưng trong lòng bà hiểu rõ, lá bài xinh đẹp này, nếu chỉ có mình nó thì rất yếu, chỉ khi có thêm những lá bài khác như gia đình, học vấn, chỗ dựa làm hậu thuẫn thì đẹp mới thực sự là một ưu điểm đích thực.

Thật không ngờ, cô vẫn bị người khác để mắt tới.

May là Trần Hán Thăng tỏ ra là người rất có trách nhiệm, hiếu thuận với bà, quan tâm A Ninh, cũng thực sự che chở cho Thẩm Ấu Sở, quan trọng nhất là còn khiến Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu.

Theo kế hoạch thì chắc hẳn hai người sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp. Thế nhưng tại sao họ lại chia tay?

Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Thẩm Ấu Sở. Thẩm Ấu Sở dịu dàng ngoan ngoãn gối đầu lên đùi bà giống như một chú mèo con.

Trời tối dần, phòng khách không bật đèn cứ thế chìm vào tĩnh lặng như ở trong môi trường chân không.

Không biết bao lâu sau, bà nội lại nói: “Bé à, cháu không thể chia tay hắn được.”

“Dạ?”

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu nhưng tối quá, cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của bà.

“Bởi vì.”

Bà chậm rãi nói ra: “Cháu có con với hắn rồi.”

...

Khoảng chín giờ tối, Hồ Lâm Ngữ dẫn theo Đông Nhi và A Ninh về nhà, nhưng kỳ lạ là toàn bộ đèn trong nhà đều tắt.

“Ấu Sở với bà đâu rồi, họ cũng đi dạo rồi sao, sao lại không gặp nhau nhỉ.”

Hồ Lâm Ngữ vừa lẩm bẩm vừa bật “tách” đèn trần trong phòng khách lên. Có điều, cô ấy nhanh chóng nhận ra không phải vậy, bởi vì bà đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ.

Đúng lúc này, A Ninh cũng trông thấy chị gái, Thẩm Ấu Sở đang đứng ngẩn người ngoài ban công của phòng ngủ.

Hồ Lâm Ngữ thở dài một tiếng, không cần phải bàn, chắc chắn cô nàng khờ khạo này lại nghĩ tới tên khốn Trần Hán Thăng kia rồi nên mới không muốn bật đèn, dù sao thì xung quanh tối om không nhìn thấy gì cũng dễ khiến người ta thấy xúc động.

“Đông Nhi đi tắm cho A Ninh đi em, con bé toát mồ hôi khắp cả người rồi.”

Hồ Lâm Ngữ dặn dò một tiếng, sau đó qua ban công tìm Thẩm Ấu Sở, không quên thuận tay đóng cửa lại.

Quả nhiên, Thẩm Ấu Sở đỏ hoe mắt, nhìn là biết vừa mới khóc xong.

Có điều tình trạng của cô ấy có vẻ như không phải chỉ là vì buồn khổ, hai bàn tay đặt trên khung cửa sổ ngoài ban công, nắm tay nhỏ siết chặt, dường như đang băn khoăn điều gì đó rất mâu thuẫn.

Hồ Lâm Ngữ không nhận ra động tác nhỏ này, vẫn khuyên nhủ về phương diện tình cảm: “Vốn dĩ tớ không muốn nói những lời này ra sớm nhưng giờ tớ thấy đã tới lúc nên giúp cậu nhận thức rõ sự thật. Ấu Sở à, chuyện của cậu và Trần Hán Thăng đã chấm hết rồi. Bởi vì giữa hai người không còn bất kỳ liên hệ hay dây dưa gì nữa.”

“Đôi khi tình cảm sâu nặng cũng chẳng có nghĩa lý gì, hiện thực tàn nhẫn như vậy đấy. Vì sao hôm đó Biên Thi Thi dám tới đại học Tài chính, thực ra là vì có chỗ dựa, vì Tiêu Dung Ngư có thai.”

Cho tới tận giờ, nhớ lại hành vi tới đại học tài chính tuyên bố chủ quyền của Biên Thi Thi, Hồ Lâm Ngữ vẫn cảm thấy không nuốt trôi nổi cục tức này.

Dựa vào gì mà dám làm vậy chứ?

Lúc chiều tối nghe tin Tiêu Dung Ngư đi làm trở lại trên ti-vi, Tiểu Hồ thực sự muốn lập tức tiến hành “ăn miếng trả miếng”, sau đó lại nghĩ bên phe mình chẳng có gì làm chỗ dựa.

Người ta có con của Trần Hán Thăng làm chỗ dựa nên bạn thân người ta mới có thể ngang nhiên như thế.

“Cho nên mới nói chung quy là cậu với Trần Hán Thăng có duyên nhưng không có phận.”

Hồ Lâm Ngữ liếc nhìn cô bạn thân, quả đúng là bất kể ngắm nhìn từ góc nào, Thẩm Ấu Sở cũng đều đẹp.

Nói câu đó xong, Hồ Lâm Ngữ lập tức nghĩ xem lát nữa Thẩm Ấu Sở khóc thì nên an ủi như thế nào.

“Đếm tới ba chắc chắn sẽ khóc, vì câu này chẳng khác gì chọc thủng ảo tưởng của Ấu Sở.”

Tiểu Hồ lặng lẽ đếm ngược: “1, 2... 2.1, 2.2, 2.3...”

Thế nhưng chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng Thẩm Ấu Sở khóc. Hồ Lâm Ngữ cực kỳ ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ cô nàng khờ khạo bướng bỉnh này đã không còn tình cảm gì với Trần Hán Thăng nữa rồi sao?

“Chẳng lẽ đã buông bỏ thật rồi sao?”

Hồ Lâm Ngữ ngẩn người, thăm dò thử: “Ấu Sở, sau này hãy quên Trần Hán Thăng đi. Với điều kiện của cậu, chẳng phải số bạn nam theo đuổi cậu còn nhiều…”

“Lâm Ngữ, có khi… tớ có thai rồi.”

Để ngăn Hồ Lâm Ngữ tiếp tục nói hươu nói vượn, cũng là để thương lượng với cô bạn thân, Thẩm Ấu Sở thẳng thắn nói ra sự thật.

“Tớ biết mà.”

Hồ Lâm Ngữ không kịp hiểu, vẫn tiếp tục thở dài nói: “Tiêu Dung Ngư không “có khi” có thai đâu mà là “chắc chắn” có thai rồi… Ấy không phải, cậu vừa bảo gì cơ?”

“Cậu có thai rồi sao?”

“Trần Hán Thăng lại làm cha nữa à?”

“Hồ Lâm Ngữ tớ cũng sắp được làm dì rồi sao?”

Hồ Lâm Ngữ mở to mắt, tiếng nói càng ngày càng cất cao, âm điệu càng ngày càng run rẩy.

Thẩm Ấu Sở gật đầu.

“Ôi trời!”

Hồ Lâm Ngữ đột nhiên thấy hơi ngạt thở, nếu như không có sự hiện diện của Tiêu Dung Ngư thì đây chắc chắn là một tin vui khủng khiếp, nhưng giờ thì phải làm thế nào đây?

Vừa rồi còn bảo là không có bất kỳ liên hệ hay dính dáng gì, hay lắm, giờ thì có “gắn bó máu thịt” luôn rồi. Trần Hán Thăng, cậu được lắm!

“Sao cậu biết?”

Để đảm bảo, Hồ Lâm Ngữ vẫn phải xác nhận lại một chút.

“Bà nội nói.”

Thẩm Ấu Sở cúi đầu, ngón tay vô thức bấu vào khung cửa sổ inox: “Bà nói dạo gần đây tớ thường xuyên buồn nôn, lại là nôn khan, thích ngủ, rất giống dấu hiệu có em bé, chẳng qua không rõ ràng mà thôi.”

“Bà nói à.”

Hồ Lâm Ngữ đã tin chắc quá nửa, bởi vì bà đã sinh hai người con, chắc chắn hiểu chuyện này rất rõ.

“Thế...”

Ban đầu Hồ Lâm Ngữ định nói “Cậu muốn phá à?”, sau đó lại nghĩ sao có thể có chuyện như vậy được, Thẩm Ấu Sở lương thiện như vậy, sao cô lại chọn phá thai chứ.

“Thế cậu định sinh bé ra à?”

Hồ Lâm Ngữ đổi cách hỏi khác.

“Ừm.”

Quả nhiên, Thẩm Ấu Sở gật đầu.

Hồ Lâm Ngữ nuốt nước bọt đánh “ực”, rõ ràng là bạn thân có em bé, tại sao cô ấy lại căng thẳng nuốt nước bọt vậy chứ.

“Thế...”

Hồ Lâm Ngữ bỗng không biết phải nói gì, bất ngờ đẩy Thẩm Ấu Sở trở về phòng ngủ: “Giờ mới tháng tư thôi, coi chừng bị lạnh. Ở chỗ tớ, phụ nữ có thai đều phải giữ ấm. Từ giờ trở đi, cậu không được để hai tay chạm vào nước lạnh nữa.”

Buổi tối hôm đó là một buổi tối khá lạ lùng. Trước đây toàn là Thẩm Ấu Sở dẫn A Ninh đi ngủ, Đông Nhi và Hồ Lâm Ngữ ngủ chung một giường. Thế nhưng, đêm nay, Hồ Lâm Ngữ chiếm mất chỗ của A Ninh.

Đêm tối yên tĩnh, phòng ngủ im phăng phắc, Hồ Lâm Ngữ nhìn bầu trời đêm bên ngoài, mặt trăng dường như đã trốn vào trong mây đi ngủ nhưng những vì sao vẫn sáng lấp lánh như cũ.

Thỉnh thoảng, có một ngôi sao băng kéo vệt đuôi dài vạch một đường cong trên bầu trời đêm rồi biến mất như thiên thần giáng xuống trần.

Ro… Ro… Ro!”

Thế nhưng, tiếng ve vẫn kêu ầm ĩ khắp khu dân cư, Hồ Lâm Ngữ nghe nhiều phát bực, trở mình quay người về phía Thẩm Ấu Sở.

“Ấu Sở, cậu ngủ chưa?”

Hồ Lâm Ngữ hỏi.

“Chưa.”

Không có gì bất ngờ, Thẩm khờ khạo cũng không ngủ nổi.

“Cậu nói xem!”

Tiểu Hồ nhích lại gần hơn một chút, thì thầm to nhỏ: “Liệu bé con sẽ giống ai hơn?”

Không đợi Thẩm Ấu Sở trả lời, Hồ Lâm Ngữ lại lập tức lắc đầu: “Sao tớ lại hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy chứ, nhất định phải giống cậu, nếu giống Trần Hán Thăng thì nguy.”

Một lát sau.

“Ấu Sở, cậu ngủ chưa?”

Hồ Lâm Ngữ lại hỏi.

“Chưa.”

Lúc nào Thẩm Ấu Sở cũng kiên nhẫn như vậy.

“Tớ cảm thấy đàn ông chẳng có ai ra gì.”

Hồ Lâm Ngữ nói đầy trông mong: “Nếu có thể không cần đàn ông mà vẫn sinh được con thì tốt biết bao.”

Lại một lát sau.

“Ấu Sở, cậu ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Ngày mai tớ đi mua mấy que thử về, kiểm tra lại xem sao.”

“Ừm, cám ơn Lâm Ngữ.”

Lúc ba giờ sáng.

“Ấu...”

“Tớ chưa ngủ.”

“Cậu sẽ nói chuyện này cho Trần Hán Thăng biết chứ?”

“...”

Lần này, Thẩm Ấu Sở đột nhiên im lặng.

“Có phải cậu lại mềm lòng rồi không? Không muốn khiến hắn rơi vào thế khó xử nên định làm mẹ đơn thân phải không?”

Hồ Lâm Ngữ nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở vẫn im lặng, còn xoay người lại, đưa lưng về phía Hồ Lâm Ngữ.

“Hừ!”

Hồ Lâm Ngữ thầm hừ lạnh một tiếng, đừng hòng, Trần Hán Thăng nhất định phải chịu trách nhiệm!

Sáng hôm sau, Hồ Lâm Ngữ thức trắng cả đêm lạch bạch chạy xuống hiệu thuốc dưới tầng, nhưng vì xuống sớm quá nên hiệu thuốc chưa mở cửa.

Hơn tám giờ, cuối cùng Hồ Lâm Ngữ cũng mua được que thử. Chỉ một lát sau, Hồ Lâm Ngữ rốt cuộc cũng được nhìn thấy hai vạch đỏ rõ ràng.

“Có, có, Ấu Sở cậu có thật rồi, ha ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha...”

Hồ Lâm Ngữ kích động chống hai tay vào hông.

Biên Thi Thi, còn nhớ trận chiến ở cửa hàng trà sữa kia chứ, hôm nay tôi sẽ phục thù!

...

Bình Luận (0)
Comment