“Hả...”
Hồ Lâm Ngữ chớp mắt mấy cái, quả thực dạo này đúng là cô ấy đã đi khắp nơi loan tin Trần Hán Thăng “đã chết rồi”.
Chẳng hạn như trong nhóm QQ của lớp, các bạn học thảo luận xem năm nay đi đâu chụp ảnh tốt nghiệp, có người nói muốn đi núi Tử Kim, có người đề nghị đi Chiêm Viên, cũng có người quen miệng bảo “để đợi xem lớp trưởng Trần quyết định thế nào”.
Những lúc như vậy, Hồ Lâm Ngữ sẽ chêm vào một câu “Khỏi đợi, Trần Hán Thăng chết rồi”.
Ban đầu mọi người đều nghĩ cô ấy nói đùa, sau đó Hồ Lâm Ngữ thường xuyên nói như vậy, thành ra có bạn học cũng lo là thật, Đàm Mẫn là đồng hương Cảng Thành với Trần Hán Thăng còn thử liên lạc với Trần Hán Thăng kiểm tra xem là thật hay đùa.
Trần Hán Thăng cũng không thể làm gì được, thầm nghĩ Hồ béo đúng là ác độc, ông đây đã sắp làm cha rồi, cậu còn rủa tớ chết.
“Hồ Lâm Ngữ, may cho cậu là hôm nay tớ có chút việc gấp.”
Trần Hán Thăng nói hùng hồn: “Nếu không nhất định tớ phải nói cho ra nhẽ!”
Nói xong, Trần Hán Thăng định lái xe của mình rời đi. Hôm nay hắn tới đây một là để báo danh giúp A Ninh, hai là để quan sát thử trạng thái của Thẩm Ấu Sở.
Đúng như Trần Lam miêu tả, Thẩm Ấu Sở không quá tiều tụy, mặc dù có thể nhận thấy tinh thần của cô không được tốt nhưng cằm vẫn trắng trẻo đầy đặn như trước đây.
“Bởi vì có bà và A Ninh nên chị dâu không thể để bọn họ lo lắng cho mình, mỗi bữa cơm đều ăn cùng mọi người một chút, vậy nên không quá gầy.”
Đây là kết luận “gián điệp kỳ cựu” Trần Lâm đóng quân trường kỳ ở Thiên Cảnh Sơn rút ra sau khi đã phân tích cặn kẽ.
Còn về chuyện trao đổi với Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng không biết phải mở miệng như thế nào, hiện giờ chỉ có thể vội vã rời đi.
“Anh ơi...”
Tuy nhiên, lúc hắn đang định đóng cửa xe thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói nghẹn ngào của A Ninh.
Trần Hán Thăng quay đầu, trông thấy khuôn mặt nhỏ của A Ninh rưng rưng nước mắt, cô bé đang cố gắng kéo tay Thẩm Ấu Sở để hai anh chị đứng cùng với nhau.
Thế nhưng Thẩm Ấu Sở không chịu bước lại, Trần Hán Thăng cũng lòng dạ sắt đá nhấn chân ga, chiếc Porsche chạy xa dần. Trong gương chiếu hậu, Trần Hán Thăng vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ A Ninh gào khóc.
“Chắc hẳn cô bé rất thất vọng về mình.”
Trần Hán Thăng cảm thấy trong lòng hết sức nặng nề, không khỏi rút một điếu thuốc ra hút.
Hai tiếng sau, điện thoại đổ chuông “reng reng reng”, Vương Tử Bác gọi tới.
“Tiểu Trần, mày đang ở đâu?”
Vương Tử Bác hỏi.
“Ngồi hút thuốc ở bờ sông.”
Trần Hán Thăng đáp, tiếng khàn khàn hơi sung huyết.
Vương Tử Bác cảm nhận được điều ấy, cậu ấy không nói gì nữa nhưng cũng không cúp điện thoại. Xem ra Vương Tử Bác có điều gì đó rất muốn nói nhưng thấy ông bạn nối khố đang như vậy nên lại hơi không đành lòng.
Cuối cùng, Trần Hán Thăng phải chủ động hỏi: “Thế nào, mày đưa bọn họ về nhà chưa?”
“Đưa thì đưa về rồi...”
Vương Tử Bác chần chừ một lát, cuối cùng ăn ngay nói thật: “Tiểu Trần, sau khi xe của mày đi khỏi, Thẩm Ấu Sở cũng khóc, chắc hẳn cô ấy đã chịu đựng rất lâu để không thể hiện ra ngay trước mặt mày.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng đáp khẽ.
“A Ninh rất hiểu chuyện, cô bé vừa khóc vừa dỗ dành Thẩm Ấu Sở.”
Dù sao cũng đã nói rồi, Vương Tử Bác bèn nói lại toàn bộ những chuyện mình chứng kiến cho Trần Hán Thăng biết:
“Đây là lần đầu tiên tao thấy có người khóc không phát ra một chút tiếng động nào. Thẩm Ấu Sở khóc như vậy đấy.”
“Xem ra, lúc ở nhà chắc hẳn cô ấy cũng đã lén lút buồn khổ không ít.”
“Hồ Lâm Ngữ rất tức giận, cô ấy nói đàn ông trên đời này đã chết hết rồi hay sao, sao cứ nhất định phải xoay quanh mày, Hồ Lâm Ngữ có vẻ rất bất mãn với Tiểu Ngư Nhi, cho rằng Tiểu Ngư Nhi nẫng tay trên, cướp mất hạnh phúc đáng ra là của Thẩm Ấu Sở.”
“Phùng Quý và Thẩm Như Ý hẳn là cũng biết chuyện của hai người. Ban đầu bọn họ vốn định ở với Thẩm Ấu Sở đến chiều nhưng lúc tới dưới lầu, Thẩm Ấu Sở lại đuổi hết mọi người về, không muốn bọn tao làm gì khác thường khiến bà cũng lo lắng theo.”
...
Vương Tử Bác kể xong câu chuyện dài dòng văn tự của mình, cuối cùng cảm thán một câu từ tận đáy lòng: “Tiểu Trần này, Thẩm Ấu Sở thực sự rất khổ, bề ngoài trông cô ấy rất yếu đuối nhưng thực ra tính cách cực kỳ cứng cỏi.”
“Mẹ kiếp, mày ấm đầu à!”
Trần Hán Thăng nghe xong lại trở mặt nổi giận với Vương Tử Bác: “Mày không biết tình hình lúc này của tao thế nào sao, sao còn nói mấy lời vô dụng nhảm nhí ấy với tao, đúng là thằng ngu…”
Vương Tử Bác biết mình bị giận cá chém thớt nhưng cậu ấy cũng không giận. Một là cậu ấy đã quen với loại tính cách chó má của Trần Hán Thăng rồi, hai là lúc này chắc hẳn tâm trạng của cậu bạn nối khố đang rất tệ, cậu ấy là anh em thì nên lặng lẽ làm bạn với người ta.
Trần Hán Thăng mắng một hồi xong kể ra cũng có chút tác dụng, cơn bực dọc trong lòng dần tan biến, giọng điệu cũng thoải mái trở lại.
“Giờ Tiểu Ngư Nhi đang mang thai, trước mắt việc ổn định tinh thần cho cô ấy quan trọng hơn.”
Trần Hán Thăng nói chuyện với Vương Tử Bác, đồng thời cũng là bố trí cương lĩnh hành động cho bản thân trong thời gian tới: “Tao đoán bao giờ cô ấy đi làm trở lại ở công ty luật thì thời kỳ quan sát của tao cũng sẽ kết thúc. Đến lúc đó tao sẽ dành một phần tâm trí để giải quyết vấn đề với Thẩm Ấu Sở. Giờ tao chỉ hy vọng đừng xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”
Bắt đầu từ lễ Giáng Sinh năm ngoái đến giờ, những chuyện ngoài ý muốn liên tục kéo tới khiến cuộc sống của Trần Hán Thăng trở nên rối loạn. Thế nhưng, kể cũng lạ, về mặt sự nghiệp thì hắn lại cực kỳ thuận lợi, Điện tử Quả Xác phát triển thay da đổi thịt từng ngày, như thể sự thịnh vượng ấy là nhờ hiến tế tình cảm đổi lấy vậy.
“Trong lòng mày hiểu tất cả là được rồi.”
Vương Tử Bác nhắc nhở: “Nhớ che giấu cảm xúc, đợi bay hết mùi thuốc lá rồi hẵng qua bên chỗ Tiểu Ngư Nhi.”
“Biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng bỏ áo khoác của mình lại xe rồi rửa mặt bằng nước khoáng, còn mua kẹo cao su Doublemint để nhai.
Sau khi tất thảy đều đã được làm đâu ra đấy, Trần Hán Thăng xoay khớp vai đi lên trên tầng. Lúc đứng trong thang máy, hắn còn soi mặt vào mặt tường inox luyện cười mấy lần. Tới khi hắn bước ra khỏi thang máy, biểu cảm của hắn hoàn toàn không có gì khác so với lúc bình thường, hắn gõ cửa chống trộm “cốc cốc cốc”.
“Mẹ, con trai yêu quý nhất của mẹ tới rồi đây!”
...
Mấy ngày sau, Tiêu Dung Ngư dần quen với chênh lệch múi giờ, chuẩn bị đi làm trở lại ở công ty luật.
Thực ra, thay vì nói là quen với chênh lệch múi giờ, chẳng bằng nói là quen với sự tồn tại của vị “cha tốt” Trần Hán Thăng, nhất là dạo này Trần Hán Thăng tỏ ra rất biết điều, hằng ngày bất kể muộn thế nào cũng phải tới đây một chuyến, thỉnh thoảng Tiêu Dung Ngư đã ngủ rồi, hắn vẫn phải mở cửa ra lặng lẽ nhìn một lát.
Biểu hiện này cho thấy hắn hết sức tập trung, không chỉ được Biên Thi Thi khen mà ngay cả “mẹ vợ” Lữ Ngọc Thanh cũng rất hài lòng.
Thế nên, ở trong lòng Tiểu Ngư Nhi, thời gian của “thời kỳ quan sát” cũng được rút ngắn lại, cuối cùng không ngoài dự đoán của Trần Hán Thăng, sau khi Tiêu Dung Ngư quyết định đi làm lại thì thời kỳ quan sát cũng chính thức kết thúc.
Tin tức giám đốc Tiêu Dung Ngư của công ty luật Dung Thăng đột nhiên xuất hiện ở văn phòng bị truyền thông đánh hơi được.
Hồi tháng hai, vụ kiện tranh chấp hôn nhân ở Mỹ mà công ty luật Dung Thăng giành chiến thắng có sức ảnh hưởng rất rộng, thế nhưng nhân vật chủ chốt biện hộ trên tòa là giáo sư Tôn Bích Dư và giám đốc Tiêu Dung Ngư đều chưa về nước khiến mọi người hơi thất vọng.
Tháng trước, việc riêng của chủ tịch Trần của Điện tử Quả Xác liên lụy tới giám đốc Tiêu, nhưng giám đốc Tiêu đã nhanh chóng đăng bài phủ nhận.
Hiện tại Tiêu Dung Ngư về nước, xem như đi làm ngày đầu tiên, lập tức có rất nhiều cuộc phỏng vấn hẹn trước, có một số phóng viên còn tới thẳng văn phòng.
Dù sao ngoài chức vụ ở công ty luật, Tiêu Dung Ngư còn là hoa khôi của trường Đại học Đông Nam.
Buổi tối, hình ảnh Tiêu Dung Ngư nhận phỏng vấn xuất hiện trên bản tin của đài truyền hình Kiến Nghiệp, bởi vì vụ kiện tranh chấp hôn nhân này rất đáng được cổ vũ và tuyên dương, hơn nữa còn do cả tầm ảnh hưởng của giáo sư Tôn.
Thế nhưng, bên phía khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, sau khi Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy bản tin, cô ấy lập tức tắt xoẹt ti-vi.
“Không phải nghe bảo cô ấy ở nước ngoài sao, giờ về đi làm rồi à?”
...