“Mấy người quen hiệu trưởng à?”
Bảo vệ vốn đang định tỏ ra hung dữ một phen liền giật mình nhìn Vương Tử Bác bằng ánh mắt ngờ vực.
“Đầu giây bên kia vừa rồi nói to như thế.”
Vương Tử Bác giơ điện thoại lên: “Hẳn là anh cũng nghe thấy rồi đấy.”
“Tôi...”
Bảo vệ thoáng nghẹn lời. Vừa rồi đúng là anh ta có nghe được một chút nhưng vẫn không tin nổi đối phương lại có quen biết với một “nhân vật tai to mặt lớn” như hiệu trưởng.
Đừng thấy chỉ là hiệu trưởng của trường tiểu học mà coi thường, chỉ cần tạo mối quan hệ một chút là hiệu trưởng có thể lợi dụng được nguồn lực xã hội của phụ huynh học sinh, nhất là dạng trường tiểu học như Lang Gia Road, có rất nhiều phụ huynh học sinh là người giàu có, quyền lực. Để con trẻ được trưởng thành tốt hơn, bọn họ rất sẵn sàng đầu tư.
Như Trần Hán Thăng chẳng hạn, nếu như hiệu trưởng quan tâm A Ninh thật chu đáo, chẳng hạn như luôn cho cô bé được ngồi ở bàn dãy giữa gần bảng, xung quanh toàn là học sinh ngoan ngoãn hiếu học, lại còn được bầu làm cán bộ lớp… Vân vân.
Chắc chắn Trần Hán Thăng sẽ ghi nhớ chuyện này, nếu một ngày nào đó hiệu trưởng gọi điện thoại tới nói “Chủ tịch Trần, thật ngại quá, tôi có chút chuyện nhỏ muốn nhờ anh giúp đỡ một chút.”
Chẳng lẽ Trần Hán Thăng lại có thể từ chối hay sao. Bản thân hắn thì chẳng có gì phải sợ nhưng sợ là sợ A Ninh chịu thiệt thòi ở trường, cho dù không thể dằn mặt trực tiếp thì cũng khó tránh khỏi bị gây khó dễ một chút.
Trần Hán Thăng thương A Ninh như vậy, sao nỡ để cô bé chịu ấm ức chứ.
Đây chính là hiện thực trần trụi, không có yêu hay hận nào là tự dưng mà ra. Cho nên đừng thấy chức vụ hiệu trưởng không cao mà nhầm, mạng lưới quan hệ của hiệu trưởng khá rộng.
“Alo, đội trưởng à, cho tôi hỏi một chút, giờ ai đang ở trong văn phòng của hiệu trưởng vậy?”
Bảo vệ rất có tinh thần trách nhiệm, cố ý liên lạc bằng bộ đàm, hỏi thăm thử xem hôm nay có “khách quý” nào ghé thăm hiệu trưởng, không ngờ nghe xong anh ta lại càng thêm ngờ vực: “Mấy người có quan hệ gì với chủ tịch Trần của Điện tử Quả Xác vậy?”
“Chú ơi, đó là anh cháu!”
Thẩm Ninh Ninh vẫn luôn nghe người lớn nói chuyện từ nãy đến giờ thò đầu lại, trả lời khe khẽ.
Bảo vệ thoáng do dự nhìn A Ninh đáng yêu, sau đó chỉ đường cho xe Buick tới chỗ đỗ xe, rồi dẫn họ tới phòng làm việc của hiệu trưởng.
Bảo vệ vừa đi vừa quan sát, thấy mấy người này không hề chột dạ chút nào, chứng tỏ điều họ nói chắc hẳn là sự thực.
“Giờ bọn lừa đảo to gan lớn mật lắm, lần trước tôi đọc báo thấy có người giả mạo là lãnh đạo xuống thị sát tình hình, hết ăn lại uống, làm xằng làm bậy ở địa phương…”
Bảo vệ tìm cơ hội cố ý giải thích một chút, tỏ ý không phải anh ta cố ý gây khó dễ mà là do sợ gặp phải lừa đảo.
“Không sao, anh đi làm việc đi, cảm ơn anh.”
Vương Tử Bác cười ha ha đáp, bốn năm ở đại học đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu ấy không hận đời như trước kia nữa, trái lại còn rất thấu hiểu tâm sự của của anh bảo vệ.
Đến cửa phòng hiệu trưởng, thấy trên sô pha có ba người đang ngồi. Một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi đeo một chiếc kính gọng vàng, mặc áo khoác đơn giản, trông có phần nghiêm túc nhưng nói chuyện lại dịu dàng, tình cảm. Người này là Tôn Vận Đông, hiệu trưởng của trường tiểu học Lang Gia Road.
Một người phụ nữ khác trẻ hơn một chút, khoảng chừng ba mươi, mặc một chiếc váy kẻ sọc ca-rô cao cấp, phong thái nhã nhặn, vẻ mặt đoan trang, người này thấy Thẩm Ninh Ninh tới bèn nở nụ cười ấm áp với A Ninh, thái độ rất nhiệt tình.
Người đàn ông trẻ tuổi còn lại ngồi vắt chéo chân đầy thoải mái, nói chuyện trời đất, mặt mày hớn hở có phần ngả ngớn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng mỗi khi hắn dừng lời, có thể nhìn ra sự thâm trầm trong ánh mắt của người đàn ông này. Người này đương nhiên chính là ông chủ của Điện tử Quả Xác Trần Hán Thăng.
“Anh!”
Trẻ con không biết giấu giếm tình cảm, A Ninh vừa nhìn thấy Trần Hán Thăng, lập tức phấn khích gọi đầy vui vẻ.
“Hiệu trưởng Tôn, cô giáo Dương.”
Trần Hán Thăng cười to “ha ha ha”, bước tới kéo A Ninh lại, nói: “Đây chính là em gái của tôi, Thẩm Ninh Ninh. Nói ra không sợ mọi người cười chê, tuy tiếng là em gái nhưng thực ra tôi coi cô bé như con gái nuôi, cực kỳ yêu thương.”
Hắn và Thẩm Ấu Sở chạm mặt nhau nhưng Thẩm Ấu Sở không nói gì, cũng không hề nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Thẩm khờ khạo chuẩn bị cho em gái một đôi giày da có chiếc nơ bướm nho nhỏ xinh xắn, còn cô thì đi giày trắng bình thường.
“Điều này chứng tỏ chủ tịch Trần sống rất tình cảm.”
Hiệu trưởng Tôn cười gật đầu, vừa rồi bà ấy mới trò chuyện với Trần Hán Thăng một lát, hoàn toàn không nhìn thấu nổi chàng thanh niên trẻ giàu có này.
Kiểu người kiêu ngạo, phách lối này thường sẽ gặt hái được thành công hơi muộn một chút, thế nhưng Trần Hán Thăng mới hơn hai mươi tuổi thôi, thật là lạ.
Tuy nhiên, tình cảm chủ tịch Trần dành cho cô em gái này chắc hẳn là chân thật, vậy thì dễ rồi.
“A Ninh, đây là giáo viên chủ nhiệm sau này của em, cô giáo Dương.”
Trần Hán Thăng chỉ vào người phụ nữ mặc váy ca-rô ngoài ba mươi tuổi, nói với A Ninh: “Em mau chào cô giáo Dương đi.”
“Cô giáo Dương!”
Tiếng phổ thông của Thẩm Ninh Ninh pha lẫn một chút giọng Tứ Xuyên khiến hai cô giáo vui vẻ nở nụ cười. Hiệu trưởng Tôn cố ý giới thiệu: “Cô giáo Dương là giáo viên xuất sắc của trường chúng tôi, vinh dự được sở giáo dục tỉnh tặng XXX, phòng giáo dục thành phố tặng XXX, phòng giáo dục quận tặng XXX... Phải nói rằng cô ấy là giáo viên trẻ giỏi nhất của trường chúng tôi.”
Tóm lại là một tràng giới thiệu các chức danh, Trần Hán Thăng cũng lười nhớ, có điều trong lòng hắn hiểu đây là một dạng tỏ thái độ lấy lòng.
Bọn họ tiếp tục trò chuyện xoay quanh chủ đề “giáo dục học sinh tiểu học” thêm nửa tiếng đồng hồ, chờ A Ninh quen với cô giáo Dương rồi, Trần Hán Thăng đứng dậy xin phép ra về.
“Đây là số điện thoại của tôi.”
Trần Hán Thăng đứng dậy lấy ra hai tấm danh thiếp, lần lượt đưa cho hiệu trưởng Tôn và cô giáo Dương: “Sau này nếu hai cô giáo có cần gì thì có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào, cá nhân tôi luôn hết sức ủng hộ sự nghiệp giáo dục.”
“Vậy thì cảm ơn chủ tịch Trần.”
Hiệu trưởng Tôn cười, nhận lấy tấm danh thiếp, sau đó kẹp vào trong một chiếc ví đựng danh thiếp đẹp mắt, các danh thiếp trong này đều là của những nhân vật có máu mặt ở các ngành nghề khác nhau.
...
Sau khi họ rời khỏi văn phòng, nhóm người xếp hàng báo danh bên ngoài vẫn rất đông. Có một số người là phụ huynh thực sự vào được đây nhờ bốc thăm số, mặc kệ mặt đã phơi nắng chảy mồ hôi mồ kê bóng nhẫy, thế nhưng họ vẫn vừa che ô cho con vừa lịch sự xin tư vấn của giáo viên ở chỗ tuyển sinh.
Trần Hán Thăng yên lặng nhìn một hồi, lấy kính râm ra đeo vào, xoa đầu A Ninh hỏi: “Đeo cặp vậy có nặng không, hay là anh bế em đi nhé?”
“Không!”
A Ninh lắc đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt ngón tay cái của Trần Hán Thăng, bước từng bậc thang một đi xuống dưới.
Suốt quãng đường đi từ văn phòng ra tới bãi đỗ xe, không có ai nói chuyện. Thực ra vừa rồi nói chuyện với hiệu trưởng Tôn cũng hầu như chỉ có mình Trần Hán Thăng tiếp chuyện.
Những người còn lại có người khá hướng nội, có người lại sợ nói sai làm ảnh hưởng tới hình ảnh của phụ huynh trong mắt giáo viên. Thế nhưng, bầu không khí lúc này kỳ quặc hơn thế nhiều. Phùng Quý chạm nhẹ vào cánh tay của Thẩm Như Ý, đôi vợ chồng trẻ trao đổi với nhau bằng mắt, cả hai đều có phần lo lắng.
Hơn chục ngày rồi, “anh rể” không về nhà ăn cơm. Mặc dù chị không giải thích gì nhưng họ vẫn nhận ra đã xảy ra chuyện, chỉ có điều vì bối phận nên họ không dám hỏi nhiều.
Vương Tử Bác thì hiểu tất cả, trong lòng cậu ấy cũng đang thở dài thở ngắn, nghĩ thầm lúc này chắc hẳn cậu bạn nối khố của cậu ấy đang khó chịu lắm.
Đương nhiên là Trần Hán Thăng đang thấy khó chịu, hắn có rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Ấu Sở nhưng “Tiểu Ngư Nhi có thai” giống như câu chú kim cô siết chặt khiến hắn không biết phải mở miệng như thế nào.
Tuy vậy, sau khi tới bãi đỗ xe, Hồ Lâm Ngữ chuẩn bị tinh thần một lúc lâu, cuối cùng cũng hành động.
Thực ra từ lúc chạm mặt Trần Hán Thăng ở văn phòng của hiệu trưởng, nếu không phải vì tình huống không cho phép thì Hồ Lâm Ngữ đã nhào tới đấm túi bụi rồi.
Tên khốn này chẳng thiếu tiền, cũng chẳng thiếu phụ nữ, tại sao lại còn muốn hãm hại Thẩm Ấu Sở khờ khạo nhưng bướng bỉnh này chứ?
Vì cô đẹp đúng không?
Hơn nữa, lúc Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư hạnh phúc bên nhau liệu có biết đó là do Thẩm Ấu Sở hy sinh mình tác thành cho bọn họ không?
“Trần Hán Thăng!”
Tiểu Hồ đột nhiên quát to một tiếng.
Trần Hán Thăng giật thót trong lòng nhưng hắn phản ứng rất nhanh, biết rằng lúc này cần phải đánh đòn phủ đầu, không được để Tiểu Hồ chiếm thế thượng phong, nếu không sẽ bị khống chế.
“Hồ Lâm Ngữ!”
Trần Hán Thăng cũng lập tức quay đầu lại, nổi giận đùng đùng chỉ vào Hồ Lâm Ngữ: “Cậu không nói gì còn đỡ, cậu vừa mở miệng là tớ lại thấy bực cả mình, mẹ kiếp, rốt cuộc giữa chúng ta có thù oán gì mà tại sao cậu cứ gặp người khác là lại bảo tớ đã chết rồi vậy!”
...