Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 882 - Chương 882: Học Sinh Tiểu Học Thẩm Ninh Ninh

Chương 882: Học sinh tiểu học Thẩm Ninh Ninh Chương 882: Học sinh tiểu học Thẩm Ninh Ninh

"Chủ tịch Trần, anh không uống, thực sự không uống được nữa."

"Mới uống một chút vậy mà đã không uống được nữa rồi sao?"

"Lớn tuổi rồi, anh thật sự không uống được nữa."

"Đàn ông sao có thể nói ra những lời này chứ, uống hết một ly cuối cùng này đi."

"Anh đây thực sự không uống được nữa, em trai Trần, hôm nào anh lại tới Quả Xác thăm hỏi một chút, anh cảm giác giữa hai nhà chúng ta tồn tại một không gian hợp tác to lớn đấy."

"Không dám không dám, vậy anh Trương đi thong thả."

...

Những lúc cuộc tụ họp của các doanh nhân, thường xuyên có mấy ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi bị trút đến say mèm, sau đó được thư ký và tài xế đưa đi.

Những người này ở công ty của mình chính là ông chủ nói một không ai dám nói hai, hoặc là một ông chủ uy nghiêm nghiêm túc thận trọng, có điều dưới tình huống ở trong vòng những người có địa vị ngang nhau này, mọi người đều là khách khí xưng anh gọi em.

Sau khi bữa tiệc tối nay kết thúc, tài xế của Quả Xác cũng đã sớm chờ ở dưới lầu rồi.

"Tới căn hộ bên bờ sông."

Sau khi Trần Hán Thăng lên xe thì phân phó một tiếng, sau đó bèn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tài xế gật đầu, khởi động chân ga rời đi.

Ban đầu những tài xế trong nhà máy đều rất muốn làm "tài xế riêng” của ông chủ, sau đó thay đổi theo thời gian, mọi người phát hiện chủ tịch Trần có lẽ do còn rất trẻ tuổi, thích tự mình lái xe hơn, nên cơ hội phục vụ có hạn. Trong trường hợp hiếm hoi ấy, bọn họ cố gắng phục vụ hết mình.

Khoảng tầm 11 giờ, Trần Hán Thăng tới căn hộ bên bờ sông, sau khi gõ cửa “cốc cốc cốc”, Lương thái hậu ra mở cửa, khịt khịt mũi tức giận nói: "Mỗi ngày đều mang theo một thân toàn mùi rượu về nhà, không cần con kích thích Tiểu Ngư Nhi đâu."

"Con biết rồi, không từ chối được mấy bữa tiệc mà."

Trần Hán Thăng bị mẹ ruột nói dông dài, cũng có chút không nhịn được.

Hiện tại số người trong căn hộ có hơi vắng vẻ một chút, hai người cha đều đã quay về Cảng Thành đi làm, có điều tâm tư của bọn họ rõ ràng đều ở chỗ này, ngoại trừ mỗi ngày đều cố định gọi điện thoại tới đây, thỉnh thoảng nghe được cách nào đó có ích với việc an thai, cũng sẽ nhanh chóng báo lại.

Còn Lữ Ngọc Thanh sau khi quay về Cảng Thành thu thập quần áo, thì cũng rất nhanh chóng trở lại, cho nên hiện giờ chính là "mẹ chồng" và "mẹ vợ" đang chăm sóc Tiểu Ngư Nhi, ngược lại dì Lâm lại khá nhàn nhã, mỗi ngày đều đi mua vài món ăn, xem TV, đến buổi chiều còn có thể ra bờ sông đi dạo một vòng, còn kém việc ôm con Corgi ra ban công tắm nắng nữa thôi.

"Hôm nay Tiểu Ngư Nhi có chút phản ứng nôn nghén, cho nên đã nghỉ ngơi từ rất sớm rồi."

Biên Thi Thi đi tới nói.

Bạn học Thi Thi tối nay cũng ở đây, nếu như nói Lương Mỹ Quyên và Lữ Ngọc Thanh là bảo mẫu bên cạnh, thì Biên Thi Thi và Trần Lam chính là “người công cụ hàng ngày” bên cạnh Tiểu Ngư Nhi .

Có điều Trần Lam lại có tác dụng nghiêng về phía "vui vẻ" hơn, Biên Thi Thi còn có thể ở bên cạnh nói chuyện phiếm giải sầu, giúp Tiểu Ngư Nhi làm quen với tình hình hiện tại của công ty luật.

Hai ngày nữa Tiêu Dung Ngư dự định sẽ tới công ty luật xem một chút, chưa chắc sẽ vẫn còn giống như trước đây đi làm, có điều cũng hy vọng có thể chia sẻ một chút nhiệm vụ.

Điều này từng gây ra mấy cuộc thảo luận ở trong nhà, Lữ Ngọc Thanh và Lương Mỹ Quyên đều không đồng ý, dựa vào tiếng tăm hiện tại của công ty luật, sau khi giám đốc Tiêu Dung Ngư đi làm, nhất định sẽ có ký giả truyền thông tới cửa phỏng vấn, như vậy có thể sẽ ảnh hưởng tới em bé.

Ngược lại sau khi lão Trần và lão Tiêu cùng nhau thương lượng thì đều cảm thấy có thể được, bây giờ Tiểu Ngư Nhi mới mang thai được hơn ba tháng, bụng cũng chưa có lộ ra chút vẻ đang có thai nào, hơn nữa nếu cứ vẫn luôn buồn bực ở nhà cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.

Vì thế mà bốn người trung niên còn ầm ĩ một trận, cuối cùng Trần Hán Thăng đã gọi cho giáo sư Cao của bệnh viện nhân dân số một để hỏi, giáo sư Cao nói không cần lo lắng quá mức, dưới tình huống bình thường người mang thai bảy tháng cũng có thể đi làm, mang thai ba tháng thì sợ cái gì chứ.

"Nghỉ ngơi cũng không sao đâu, con nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy."

Trần Hán Thăng cười nói, hắn thay giày xong thì rón ra rón rén đi tới phòng ngủ chính, mở cửa “cạch” một tiếng.

Hắn còn chưa mở đèn trên tường lên, nhưng đèn trong phòng khách đã rất sáng rồi, cũng có mấy ánh đèn yên tĩnh chiếu vào, làm nổi bật ra gương mặt trái xoan tinh xảo kia.

"Phù!, phù!, phù! "

Có lẽ là do phụ nữ có thai tương đối ham ngủ, nên Tiểu Ngư Nhi không nhận ra động tĩnh gì, tính cách của cô vốn vui tươi, ngay cả trong hô hấp cũng đều có hương vị ngọt ngào.

Trần Hán Thăng cứ như vậy mà yên lặng ngắm nhìn, tâm tư cũng đã bay đi rất xa.

Bây giờ tất cả mọi người đều đang nói rằng "muốn làm việc tốt phải gặp nhiều khó khăn", bởi vì giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đã xảy ra rất nhiều chuyện, thật ra thì bọn họ đâu có biết rằng, đối với Trần Hán Thăng mà nói, những “khó khăn” này có thể nói hắn đã trải qua hai đời rồi.

"Nếu như cứ phát triển như bình thường, em vì không đợi được đến khi anh thổ lộ, hoặc là nghe được từ trong miệng bạn học những chuyện phong lưu của anh, nên bây giờ đang thất vọng chuẩn bị ra nước ngoài du học đúng không."

Trần Hán Thăng thầm nghĩ trong lòng, đời trước Tiêu Dung Ngư là trực tiếp ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp, cũng rất nhiều năm sau đó hai người mới có thể gặp lại nhau, có điều cuối cùng vẫn là đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian.

Đời này, Tiêu Dung Ngư cũng thất vọng ra nước ngoài, nhưng hiện tại lại trở về, trong bụng còn có một bé Tiểu Ngư Nhi.

Trần Hán Thăng chưa từng làm cha, cái cảm giác "huyết mạch tương liên" huyền diệu khó hiểu này, cũng chỉ từng thấy ở trên TV hoặc trong phim.

Có điều bây giờ hắn cũng có một cảm giác xúc động, đó chính là cho dù công việc bận rộn, phải đi xã giao về rất trễ, thì vẫn luôn muốn tới đây thăm Tiêu Dung Ngư một chút, như vậy trong lòng mới có thể yên tâm.

Cho dù Tiểu Ngư Nhi đã nghỉ ngơi, hay là không phản ứng với hắn, Trần Hán Thăng cũng đều không để ý.

"Mỹ Quyên, tôi cảm thấy Hán Thăng đã trưởng thành rồi."

Trần Hán Thăng nhìn Tiểu Ngư Nhi chăm chú, phía sau cũng có ba người đang chăm chú nhìn Trần Hán Thăng.

Lữ Ngọc Thanh, Lương Mỹ Quyên và Biên Thi Thi đứng song song một chỗ, Lữ Ngọc Thanh có thể cảm nhận được từ trên nét mặt của Trần Hán Thăng, tình yêu của hắn đối với Tiểu Ngư Nhi.

"Cũng đã sắp làm cha rồi, cũng nên trưởng thành thôi."

Mũi Lương Mỹ Quyên có chút cay cay, thằng bé này từ nhỏ đã nghịch ngợm, làm việc cũng không tuân theo quy củ, cho dù chuyện làm ăn càng làm càng lớn, trên người hắn cũng không có cái cảm giác kia trên người lão Trần … Cảm giác chứng chạc.

Có điều biểu hiện của Trần Hán Thăng gần nhất, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, hơn nữa còn đánh giá rất cao.

Điều này khiến cho Lương Mỹ Quyên rất vui mừng, cũng cảm giác trước đây mình nhận định quá chính xác, chỉ đến khi Trần Hán Thăng làm cha, thì cái ý thức trách nhiệm kia mới có thể thúc đẩy hắn nhanh chóng trở nên chín chắn.

"A! "

Lúc này, có lẽ là động tĩnh có hơi lớn, Tiểu Ngư Nhi trên giường đột nhiên nhíu mày, Lương Mỹ Quyên nhanh chóng đi lên đóng cửa lại: "Được rồi được rồi, đừng đánh thức Tiểu Ngư Nhi."

"Vậy con về ký túc xá của nhà máy đây."

Trần Hán Thăng lưu luyến nói.

"Con có muốn nằm tạm trên ghế salông một hôm không?"

Lương thái hậu nói: "Hơn nữa buổi đêm lái xe cũng không an toàn."

"Vẫn là nên bỏ đi."

Trần Hán Thăng do dự một chút rồi vẫn từ bỏ: "Trên người con toàn mùi rượu, đến lúc đó sẽ ám vào ghế salông, Tiểu Ngư Nhi ngửi thấy sẽ không thoải mái, người lái xe giúp con là bác tài xế trong nhà máy, mẹ không cần lo lắng đâu."

Nhìn thấy trong lòng Trần Hán Thăng đều nghĩ cho Tiêu Dung Ngư, trong lòng Biên Thi Thi thật sự cảm thấy vui mừng thay cho bạn thân, còn quyết định đến sáng sớm ngày mai, phải nói với cô ấy chuyện tối nay Trần Hán Thăng tới đây mới được, để cho Tiểu Ngư Nhi cũng vui vẻ một chút.

"Vậy được, về sớm một chút tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

Lương Mỹ Quyên đưa Trần Hán Thăng đi ra ngoài thang máy.

Mấy ngày này mỗi lần xuống lầu, Lương thái hậu đều muốn tiễn ra ngoài một đoạn, lúc trước Trần Hán Thăng cũng không có phát hiện ra, bây giờ phản ứng lại cũng có chút "vô cùng lo sợ", thậm chí còn lo lắng bản thân có phải làm sai ở chỗ nào không.

"Mẹ, quay về đi, đừng tiễn nữa."

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười cười: "Con đã cảm nhận được tình thương nồng đậm của mẹ rồi."

"Mới vừa khen xong lại bắt đầu không đứng đắn rồi."

Lương thái hậu trừng mắt nhìn con trai một cái, rồi tiếp tục nhìn con số trong thang máy nhảy xuống từng tầng lầu.

"Hay là nói ... "

Trần Hán Thăng cũng rất thông minh: "Mẹ có chuyện gì muốn căn dặn con sao?"

"Không có!"

Lương thái hậu cau mày khoát khoát tay.

Trần Hán Thăng bĩu môi, chờ sau khi thang máy "ting" một tiếng, Lương Mỹ Quyên mới dặn dò không được chơi máy tính với điện thoại nữa, sau đó đưa mắt nhìn thang máy từ từ đóng cửa.

Sau khi Trần Hán Thăng xuống lầu lên xe, lúc chiếc xe Porsche đi qua khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, hắn đột nhiên vỗ trán "bốp" một cái.

Lương thái hậu cứ do do dự dự, nhưng thực ra là muốn hỏi chuyện Thẩm Ấu Sở đúng không, chẳng qua là tình hình hiện tại không cho phép, cho nên bà ấy chỉ có thể mạnh mẽ giấu ở trong lòng.

"Haizz! "

Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Cũng khó quá đi."

...

Sau mấy ngày, thời gian tiến vào trung tuần tháng tư.

Tháng tư nhân gian hương tàn mất, hoa đào chùa núi mới nở rộ, hoa đào ở Kiến Nghiệp cũng không nhiều, có điều trong cái thời tiết này hoa đào ở Kê Minh Tự lại vô cùng rực rỡ.

Buổi sáng thứ ba, trong phòng khách của phòng 201 ở khu dân cư Thiên Cảnh Sơn lại náo nhiệt dị thường, không chỉ có Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ ở đây, ngay cả Phùng Quý và Thẩm Như Ý cũng quay về.

Có điều hôm nay nhân vật chính không phải những người lớn này, mà là Tiểu A Ninh đáng yêu, cô bé phải tới trường học đăng ký báo danh trước rồi.

Hồ Lâm Ngữ vẫn luôn luôn so sánh keo kiệt, vì hoạt động đăng ký lần này, còn cố ý chạy tới bách hóa Kim Ưng mua cho A Ninh một bộ váy nhỏ xinh đẹp.

Đương nhiên, sau khi trở về cô bèn oán giận, tại sao quần áo của mấy bạn nhỏ lại đắt hơn so với của người lớn nhiều như vậy.

Thẩm Ấu Sở đã sớm chuẩn bị cho A Ninh một đôi giày da màu trắng nhỏ, bên trên con nạm một con bươm bướm nhỏ rất sinh động, khi đi sẽ vỗ cánh vô cùng đáng yêu.

Về phần Phùng Quý và Thẩm Như Ý, bọn họ mua một cái cặp sách nhỏ xinh đẹp, bà nội còn buộc một sợi dây đỏ lên trên cổ tay cho A Ninh.

Đây chỉ là một sợi dây đỏ bình thường, có điều nó lại thể hiện cho sự cầu nguyện và chúc phúc của bà nội, năm đó lúc Thẩm Ấu Sở đến Kiến Nghiệp học đại học, bà nội cũng buộc cho cô một cái.

Tuy rằng A Ninh không có cha mẹ làm bạn, có điều cô bé ở trong ngôi nhà này, cũng luôn là cô công chúa nhỏ được tất cả mọi người thương yêu.

"A Ninh nhà chúng ta."

Thẩm Ấu Sở ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: "Sau này chính là học sinh tiểu học rồi."

A Ninh có chút ngượng ngùng, có điều trong đôi mắt to cũng rất mong đợi cuộc sống của một học sinh tiểu học sắp tới.

Còn có một chút cảm giác chờ mong không giải thích được, bởi vì cô bé thường xuyên ngẩn người nhìn ra cửa, mọi người đều cho rằng cô bé là muốn sớm tới trường học báo danh một chút.

"Dù muốn sớm thế nào thì cũng phải đi từng bước mà."

Hồ Lâm Ngữ thu xếp nói: "Nhiều người như vậy thì dứt khoát đừng ngồi xe bus nữa, lát nữa Phùng Quý đi bắt một chiếc taxi, chúng ta cũng nên xa xỉ một lần!"

"Thực ra thì chị Lâm Ngữ cũng có thể mua xe mà."

Phùng Quý cười nói: "Cửa hàng Tân Nhai Khẩu làm ăn tốt như vậy, những người ngồi trong văn phòng kia cũng cực kỳ thích uống trà sữa của chúng ta, em đoán không chừng đến cuối năm là có thể hoàn vốn rồi."

Chi nhánh thứ năm của quán trà sữa “Ngộ Kiến” ở Tân Nhai Khẩu đã chính thức khai trương rồi, Trần Hán Thăng còn cung cấp không ít ý kiến, khi đó tình cảm giữa hắn và Thẩm Ấu Sở vẫn còn rất tốt.

"Bíp bíp bíp! "

Lúc đang nói, thì dưới lầu truyền đến một trận tiếng còi ô tô, chắc là đang nhắc nhở người khác chú ý xe cộ.

Ngay sau đó trong hành lang vang lên tiếng bước chân "bịch bịch bịch", bước chân nghe vừa vội vàng vừa mạnh mẽ, có lẽ là một người trẻ tuổi.

Cuối cùng, cửa chống trộm vang lên "đing đoong" một tiếng.

Ánh mắt A Ninh sáng lên, nhanh chóng chạy tới mở cửa: "A ... Anh Tử Bác."

Hoá ra, ngoài cửa không phải Trần Hán Thăng, mà là Vương Tử Bác.

A Ninh đột nhiên rất ủ rũ.

"A Ninh hôm nay thật là xinh đẹp."

Vương Tử Bác cũng không phát hiện ra sắc mặt A Ninh biến hóa, cậu ấy còn muốn ôm em gái một cái, có điều bị Hồ Lâm Ngữ cản lại: "A Ninh đã lên tiểu học rồi, hiện giờ chính là một cô gái nhỏ đường đường chính chính rồi, sau này các cậu chỉ có thể dắt tay, không được phép ôm em ấy nữa."

"Ừ ừ ừ."

Vương Tử Bác hì hục gật đầu, trong lòng cậu ấy có chút tiếc nuối, tuy rằng thường xuyên sang đây xem A Ninh, nhưng cũng không ngờ chỉ trong thời gian chớp mắt một cái, A Ninh đã trở thành một học sinh tiểu học rồi, thời gian trôi qua thực sự quá là nhanh ...

"Cậu tới đây làm cái gì?"

Vương Tử Bác không có cảm khái quá lâu, Hồ Lâm Ngữ đã ở bên cạnh trừng mắt mà hỏi.

Ở trong lòng thư ký Hồ, Vương Tử Bác chính là người của Trần Hán Thăng bên kia, Trần Hán Thăng lại là người của Tiêu Dung Ngư bên kia.

Bởi vậy nên có thể chứng tỏ, Vương Tử Bác cũng là người của Tiêu Dung Ngư bên kia .

"A Ninh tới trường tiểu học báo danh."

Vương Tử Bác giải thích: "Tớ lái xe tới đây đưa đi một chút."

"Cần xe của cậu à?"

Hồ Lâm Ngữ không khách khí mà oán hận nói: "Chắc chắn cái con bé ngốc Trần Lam kia đã nói ra, tớ cũng đã sớm nói con bé là gián điệp rồi, lần sau tới đây sẽ không cho nó ăn cơm nữa!"

Tiểu Hồ ngay cả Trần Hán Thăng cũng dám mắng, giáo huấn Vương Tử Bác lại càng không có một chút gánh nặng nào trong lòng.

Tính khí Vương Tử Bác cũng tốt hơn so với Trần Hán Thăng lắm rồi, có thể trong lòng đang nói thầm "Hồ mập", có điều trên mặt cũng sẽ không tính toán.

Trên thực tế, mặc dù tin tức là do Trần Lam tiết lộ, nhưng tới đón A Ninh là do Vương Tử Bác chủ động yêu cầu, bởi vì cậu ấy thật rất yêu thương cô bé.

...

Đây là một chiếc xe Buick năm chỗ bình thường, là xe thương vụ thường dùng trong nhà máy điện tử Quả Xác, Vương Tử Bác là tài xế, Phùng Quý ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Thẩm Ấu Sở, Thẩm Như Ý và Hồ Lâm Ngữ, các cô dẫn theo A Ninh ngồi ở hàng sau.

Chỉ là cảm xúc của A Ninh rất không vui, rúc vào người của chị, nhìn khu dân cư qua cửa sổ xe càng ngày càng xa, hai viên nho đen trong đôi mắt to dường như đã chứa đầy nước mắt.

"Mới vừa rồi còn muốn đi báo danh, kết quả lúc ở trên đường đi, em lại sợ nữa sao?"

Hồ Lâm Ngữ hiểu lầm, còn tưởng rằng A Ninh không muốn đi đến trường, bèn pha trò an ủi: "Không cần sợ, sau này trong lớp đều là những bạn nhỏ xấp xỉ với em, em sẽ làm quen được rất nhiều người bạn tốt."

"... Anh trai đã đồng ý sẽ tới rồi!"

A Ninh đột nhiên nhỏ giọng nói một câu, sau đó khổ sở vùi vào trong ngực Thẩm Ấu Sở.

Hồ Lâm Ngữ không nghe thấy, nhưng Thẩm Ấu Sở lại nghe rất rõ ràng, bờ vai của cô đột nhiên lung lay một chút, cũng chậm rãi cúi đầu.

Trường tiểu học Lang Gia Road tọa lạc ở trên đường Lang Gia của khu vực Tần Hoài, sau khi Vương Tử Bác lái xe đến đó, phát hiện toàn bộ đường đi đều đã bị tắc đến mức vô cùng nghiêm trọng.

Ngày hôm nay là ngày đăng ký báo danh trước, các vị phụ huynh đều đưa theo con mình tới, có một vài bậc cha mẹ vì muốn khoe khoang một chút, cố ý lấy ra chiếc xe đáng tiền nhất trong nhà, cho nên chiếc Buick này có vẻ rất tầm thường.

Bảo vệ trường học đang đứng dưới ánh mặt trời điều tiết giao thông, có điều vẫn rất tắc nghẽn, đầu óc Phùng Quý cơ trí, anh ta kéo kính xe xuống hỏi một bảo vệ bên cạnh: "Xin chào, xin hỏi chúng tôi còn phải xếp hàng bao lâu nữa?"

Bảo vệ đánh giá dáng vẻ của Phùng Quý một chút, rồi lại xem xét biển số của chiếc xe Buick, lúc này mới miễn cưỡng cưỡng đáp: "Chờ một chút đi, bây giờ ai cũng không nói chắc được."

Lang Gia Road là ngôi trường nổi tiếng hàng đầu, các vị phụ huynh đều lấy hết bản lĩnh của mình để đưa con mình vào, cho nên trong một lớp học, phụ huynh của một bạn nhỏ nào đó chính là trưởng phòng của chính quyền tỉnh, hoặc là doanh nhân xuất thân tiền tỷ, thật sự là quá bình thường, ngay cả bảo vệ cũng đã nhìn mãi thành quen rồi.

"À à! "

Phùng Quý nhìn thấy thái độ này của bảo vệ, rất biết điều móc ra một điếu Trung Hoa đưa tới, trong miệng lại bắt chuyện nói: "Anh cũng đã đủ vất vả rồi, mặt trời tháng tư rất hại đấy."

Nhìn thấy phụ huynh học sinh khách khí như vậy, bảo vệ tuy không tiếp nhận, có điều cũng "chỉ điểm" thêm vài câu: "Nhìn bộ dáng của các anh, chắc là báo danh nhập học chính quy đúng không, như vậy thì học sinh ngược lại cũng không nhiều."

"Để tôi nói cho các anh nghe."

Bảo vệ chống nạnh, phảng phất giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay: "Bây giờ làm gì cũng phải dựa vào quan hệ, con cái đi học cũng giống như vậy, những gia đình giống như các anh này chỉ có thể xếp hàng chờ, các phụ huynh hơi có chút quan hệ đều có giáo viên chủ nhiệm tiếp đón, quan hệ sâu hơn một chút, thì là phó hiệu trưởng tiếp đón."

"Khủng bố nhất chính là một nhóm phụ huynh kia."

Bảo vệ dựng đứng ngón tay cái: "Hiệu trưởng của chúng tôi tự mình tiếp đón, có điều số lượng rất ít, một lớp cũng là hơn mười người, cán bộ từ cấp quận trở xuống cũng không tư cách này, làm ăn nếu như không có hơn một tỷ, cũng không được ... "

"Reng reng reng! "

Đến khi bảo vệ ba hoa chích choè thổi bay cả chứng nhận bảo vệ, thì điện thoại di động của Vương Tử Bác đột nhiên vang lên.

"Bọn mày tới chỗ nào rồi?"

Một giọng nói quen thuộc xuất hiện ở trong ống nghe, chính là Trần Hán Thăng gọi tới.

Bảo vệ cũng rất hiểu lễ nghi, nhìn thấy có điện thoại thì tạm thời không thổi phồng nữa, đợi đến khi cuộc điện thoại kết thúc, mới tiếp tục hăng hái thổi phồng tiếp.

Bởi vì ông phát hiện hang ghế sau có hai đại mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp đang ngồi, tuy rằng có hơi không thấy rõ lắm, có điều thỉnh thoảng cũng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, vậy là đã vô cùng kinh diễm rồi.

"Tao đến cổng rồi.”

Vương Tử Bác vội vàng đáp: "Nhưng mà đang có chút kẹt xe xếp hàng, mày đang ở đâu?"

"Mày xếp hàng cái đb à."

Trần Hán Thăng yên lặng nói: "Tao đang ở phòng làm việc của hiệu trưởng, nước trà cũng đã con mẹ nó uống mấy ấm rồi, nhanh nhanh đến đây đi!"

"Cái đó ... "

Sau khi cúp điện thoại, Vương Tử Bác nhìn thấy bảo vệ đang ngẩn người: "Phòng làm việc của hiệu trưởng ở chỗ nào vậy?"

...

Bình Luận (0)
Comment