Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 895 - Chương 895: Cái Chết Của Hoàng Tuệ

Chương 895: Cái chết của Hoàng Tuệ Chương 895: Cái chết của Hoàng Tuệ

“Bạch nguyệt quang và bảo bối?”

Nghe thấy cái tên này, Hoàng Lập Khiêm vô cùng nghi hoặc, điện thoại di động Qủa Xác đời thứ nhất có chủ đề là “Định nghĩa lại điện thoại di động”, đây là một cái tên khí phách và kiêu ngạo đến nhường nào, nó vẫn còn được thảo luận sôi nổi trên các phương tiện truyền thông đấy.

Nhưng rốt cuộc “Bạch nguyệt quang và bảo bối” có ý nghĩa gì chứ?

Lão Hoàng cũng không dám hỏi sâu, chỉ thầm tiết lộ tin tức này cho Nhiếp Tiểu Vũ, lừa gạt cô thư ký nhỏ qua đó thám thính một chút.

Sau khi nghe thấy cái tên này, Nhiếp Tiểu Vũ cũng sửng sốt một lúc lâu, sau đó vội vàng chạy tới văn phòng của bộ trưởng Trần.

Nhiếp Tiểu Vũ chỉ biết chuyện Tiêu Dung Ngư mang thai, chuyện Thẩm Ấu Sở có em bé, và Trần Hán Thăng bị đá một cách thê thảm, cô ấy tạm thời vẫn chưa hay biết.

Nhưng Trần Hán Thăng cũng không lừa gạt cô thư ký nhỏ bên cạnh mình, một năm một mười nói rõ toàn bộ tình hình hiện tại cho cô ấy nghe.

Cánh cửa văn phòng của Trần Hán Thăng đang đóng chặt, nhưng ngay cả trong hành lang cũng có thể nghe thấy âm thanh lúc hoảng hốt lúc gào rống của Nhiếp Tiểu Vũ, ngay cả những ngôn ngữ trong thế giới giả tưởng cũng thốt ra ngoài.

“Mẹ nó?”

“Chết tiệt!”

“Trời ơi!”

Một lúc lâu sau, Nhiếp Tiểu Vũ bước ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa lắc đầu.

Hoàng Lập Khiêm đang đứng chờ ở trong góc tường, vội vàng chạy đến dò hỏi: “Chủ tịch Trần nói thế nào, chủ đề của điện thoại di động đời thứ hai có ý nghĩa sâu xa gì không, bộ phận mạng của chúng tôi phải phối hợp tuyên truyền như thế nào?”

“Đúng là tạo nghiệt!”

Nhiếp Tiểu Vũ ngước đôi mắt xám xịt lên, bất lực trả lời một câu, sau đó lại than ngắn thở dài quay trở về văn phòng, chỉ để lại một mình Lão Hoàng miên man suy nghĩ tại chỗ.

Tạo nghiệt?

Bạch nguyệt quang và bảo bối, chẳng lẽ là tội nghiệt mà chủ tịch Trần phạm phải sao?

Nhưng cho dù nói thế nào đi chăng nữa, chủ đề của điện thoại di động đời thứ hai xem như đã được quyết định, Trần Hán Thăng có quyền phát ngôn tuyệt đối ở điện tử Qủa Xác, cho nêndù có người không hiểu rõ ý nghĩa của chủ đề, bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ.

Chỉ là lúc họp báo ra mắt điện thoại, có lẽ cánh phóng viên sẽ đặt ra câu hỏi từ những góc độ khác nhau, chỉ cần nghĩ xem nên trả lời như thế nào là được.

Có vẻ như ban quản lý của Qủa Xác đều đã xem nhẹ sự thông minh của các cư dân mạng, vào giữa trưa, khi bộ phận tuyên truyền của Qủa Xác công bố chủ đề của điện thoại di động đời thứ 2, cư dân mạng ngay lập tức nổ tung, không ngừng đăng tải các bài thảo luận ở Cộng đồng.

Chí khí không ở trong bánh gạo: Chỉ vậy thôi? Tôi đã đợi suốt ba tháng, kết quả chỉ chờ được chủ đề chết tiệt này sao? Chủ tịch Trần, ngài mau tỉnh táo một chút đi, đây không phải là phong cách của anh, cầu xin anh mau mau tỏ vẻ cool ngầu đi!

Thiếu nữ hoài xuân: Ồn ào cái gì chứ, chủ đề này khá ổn mà, tôi vẫn luôn cảm thấy điện thoại di động đời thứ nhất quá sắc bén, lần này nghe có vẻ vô cùng dịu dàng, tôi sẽ đến trung tâm thương mại đặt mua một bạch nguyệt quang trước.

Tôi cứu tôi trước năm 36 tuổi: Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi dự định sẽ mua màu xanh lam bảo bối, tôi có cảm giác giống như chiếc điện thoại di động này sẽ phát sáng lung linh vào ban đêm.

Chu Kiệt Côn: Phát sáng lung linh… Em gái 36 thật đáng yêu, xin hỏi em đã có bạn trai chưa?

Lỗ Tấn phiêu lưu ký: Tôi là một fans lão làng của Qủa Xác ở nước ngoài, vẫn luôn mong chờ ánh sáng của các dòng điện thoại di động trong nước, cố lên!

Đây chỉ là những cuộc thảo luận vô cùng bình thường, có cảm thán cũng có yêu thích, nhưng đến chiều, có một cư dân mạng rảnh rỗi đến đau trứng nào đó bắt đầu “tìm lỗi”.

Thám tử nổi tiếng Triệu Tư: Tôi đột nhiên phát hiện, chủ đề của điện thoại di động đời thứ hai này thực sự có ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Các bạn còn nhớ tin tức chủ tịch Trần bắt cá hai tay được vạch trần trước đây không? Lúc đó tất cả chúng ta đều biết, Tiêu Dung Ngư của đại học Đông Đại chính là bạn học cấp ba của chủ tịch Trần, người này có thể coi là Bạch nguyệt quang chăng? Thẩm Ấu Sở của đại học Tài chính là bạn học đại học của chủ tịch Trần, người này có thể coi là bảo bối được khai quật chăng?

Một khi đã Fuk thì không thể kiểm soát: Mẹ nó… Nếu nghĩ theo cách này thì càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, chủ tịch Trần đã chơi một ván cờ lớn đấy! Dùng tình yêu để đặt tên cho hai chiếc điện thoại di động, gắn chặt tình yêu và sự nghiệp lại với nhau, con mẹ nó tôi phục rồi.

Người tốt cả đời ngực phẳng: Tôi vốn định chờ xem một chút, nhưng bây giờ đã quyết định tăng thêm một chút lãng mạn cho chủ tịch Trần của chúng ta.

Phong ấn của tôi là chăn: Có hơi cặn bã, hai cô gái đấy.

Cơm ngon quá đi: Nếu có người đàn ông nào có thể bày tỏ tình yêu đối với tôi một cách phô trương như vậy, cho dù đứa nhỏ đó không phải là tôi, tôi cũng coi nó như ruột thịt mà nuôi nấng.

“Chủ tịch Trần, có muốn xoá bỏ các bài đăng kia không?”

Người của bộ phận mạng sớm đã chú ý đến hướng đi này, Hoàng Lập Khiêm lập tức chạy xuống xin chỉ thị: “Không chỉ cộng đồng Qủa Xác mà các nền tảng khác cũng có các bài viết tương tự, có muốn huy động dư luận viên tiến hành che giấu không?”

“Thôi bỏ đi.”

Trần Hán Thăng lắc đầu nói: “Bọn họ nói không sai, bản thân tôi chính là một người đàn ông thâm tình và lãng mạn như vậy đấy, nếu cư dân mạng đã nhìn thấy khuôn mặt thật này của tôi, vậy không cần phải ngụy trang nữa.”

“Tôi…”

Hoàng Lập Khiêm sửng sốt khoảng chừng ba giây, sau đó mới bắt kịp tư duy của Trần Hán Thăng: “Nếu đã nói như vậy, chúng ta huy động dư luận viên thúc đẩy thêm một chút?”

“Cũng không cần thiết phải làm thế, đây đã là tin tức nóng hổi rồi, không cần phải thúc đẩy.”

Trần Hán Thăng nảy ra một ý tưởng mới: “Hãy thử xem xét từ một góc độ khác, để dư luận viên đăng tải bài viết ở khắp mọi nơi, so sánh ưu điểm của điện thoại samsung và điện thoại Qủa Xác, ví dụ như giá cả Samsung đắt đỏ, dễ lag dễ nổ, càng nên ủng hộ các sản phẩm trong nước gì đó, v.v…”

“Biết rồi.”

Hoàng Lập Khiêm gật đầu, chỉ muốn nói Samsung cũng đủ thảm, khoảng thời gian này bọn họ chỉ muốn hành quân lặng lẽ, nhưng không ngờ chủ tịch Trần vẫn muốn quất xác hàng ngày.

Sau khi Lão Hoàng rời đi, Lý Tiểu Giai- Chỉ huy thứ ba của điện tử Qủa Xác, người chịu trách nhiệm nghiên cứu, phát minh và sản xuất điện thoại di động đời thứ hai cũng đến đây thảo luận chi tiết về cuộc họp báo, cứ thế bận rộn cho đến khi tan làm, Trần Hán Thăng gọi điện thoại cho Vương Tử Bác: “Việc chuyển nhà như thế nào rồi?”

“Sắp xong rồi.”

Vương Tử Bác nói: “A Lam mạnh mẽ lôi kéo đám người Thẩm Ấu Sở đi dạo ở núi Tử Kim, bây giờ vừa mới trở về để sắp xếp đồ đạc.”

“Ồ.”

Trong lòng Trần Hán Thăng hiểu rõ, đang định cúp máy.

“Tiểu Trần, chờ một chút!”

Vương Tử Bác đột nhiên gọi lại một tiếng.

“Có chuyện gì?”

Trần Hán Thăng hơi ngạc nhiên.

“Ừ thì… Chuyện là…”

Chỉ cần Vương Tử Bác có phản ứng này thì chắc chắn cậu ấy có chuyện muốn nói, cứ thế chần chừ vài giây, cậu ấy mới ấp a ấp úng nói: “Hôm nay Biên Thi Thi đến chỗ của Tiểu Ngư Nhi, cô ấy cũng biết chuyện Thẩm Ấu Sở mang thai rồi.”

“Ồ.”

Trần Hán Thăng nhàn nhạt nói: “Biên Thi Thi chắc chắn đã mắng tao.”

“Cũng… Cũng không mắng nhiều lắm.”

Vương Tử Bác còn giúp bọn họ giảng hoà.

“Chậc!”

Trần Hán Thăng hoàn toàn không tin: “Người nói dối thì sẽ phải nuốt một ngàn trứng dái gà.”

“Biên Thi Thi mắng mày một trận thật dữ dội.”

Vương Tử Bác lập tức ăn ngay nói thật: “Nói mày không có trách nhiệm, nói mắt mù nhìn lầm mày rồi, nói mày không xứng là cha của bé Tiểu Ngư Nhi…”

“Chửi hay lắm.”

Trần Hán Thăng nhún vai, với lập trường của Biên Thi Thi thì đây mới là phản ứng bình thường.

“Sau đó, sau đó…”

Vương Tử Bác hạ thấp giọng một chút: “Dì Mạc Kha cũng đến đây, bây giờ dì ấy đang ở trong phòng khách, chú Trần đang tiếp.”

“Mẹ hai Mạc có phản ứng như thế nào?”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ cũng may Lương thái hậu đang ở chỗ Tiểu Ngư Nhi, nếu không sẽ lại thêm chuyện.

“Lúc đầu dì Mạc không biết nguyên nhân chuyển nhà, sau khi nghe được chân tướng sự viện, dì ấy cũng vô cùng tức giận.”

Vương Tử Bác giống như một tên gián điệp, báo cáo những gì cậu ấy nghe thấy: Nhưng dưới sự khuyên bảo của chú Trần, lúc này dì ấy mới bình tĩnh một chút.

Nói ra cũng cảm thấy kỳ quặc, Lương thái hậu và mẹ hai Mạc đều là “phe Ấu Sở”, chẳng qua bây giờ Lương thái hậu đang có chút tham lam, bởi vì bà không nỡ từ bỏ Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ngư Nhi, bắt đầu làm phản và hướng đến “phe muốn cả.

Ngược lại, Mạc Kha thì đơn giản hơn, bà ta cũng giống như giáo sư Tôn Bích Dư, bởi vì không quen biết một cô gái khác nên tâm tư bênh vực người nhà gần như không thể che giấu được.

“Không có việc gì, nếu Lão Trần có mặt ở đó, tao cũng không cần phải lo lắng.

Trần Hán Thăng vô cùng yên tâm với năng lực của cha, tin rằng ông có thể trấn an được mẹ hai Mạc, ngược lại hỏi Vương Tử Bác: “Mày còn có chuyện gì đúng không, nói hết đi.”

Hai người quen biết nhau nhiều năm như vậy, có thể nói Vương Tử Bác vừa mới vặn mông, Trần Hán Thăng đã biết trong lòng cậu bạn từ nhỏ đến lớn đang suy nghĩ chuyện gì. Dáng vẻ ấp úng của Vương Tử Bác này, chắc có còn có lý do gì khó nói khác.

Quả nhiên, Vương Tử Bác do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Tiểu Trần, Hoàng Tuệ liên lạc với tao.”

“Hoàng Tuệ?”

Trần Hán Thăng gần như không thể phản ứng lại, chị tiểu Tuệ bị mình chính đưa vào tù, còn có thể gọi điện thoại liên lạc với Vương Tử Bác, chẳng lẽ cô ta vượt ngục?

“Bây giờ tao mới biết, hoá ra Hoàng Tuệ đã ngồi tù.”

Vương Tử Bác đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, kể lại những gì Hoàng Tuệ đã trải qua ở trước mặt người thực sự hạ độc thủ phía sau.

Trần Hán Thăng lặng lẽ lắng nghe, nhìn xem chị tiểu Tuệ còn có thể giở trò mới gì nữa.”

“Số phận của Hoàng Tuệ cũng rất thảm, năm ngoái sau khi rời khỏi Kiến Nghiệp, chị ta hẹn hò với một người đàn ông ngoại quốc ở Hàng Châu.”

Vương Tử Bác hậm hực nói: “Sau đó người bạn trai kia xúi giục chị ta đụng vào mấy thứ đồ cấm vi phạm pháp luật, không ngờ tên người nước ngoài kia lại tố cáo Hoàng Tuệ, cho nên chị ta bị lĩnh án hai năm ba tháng.”

“Vậy sao?”

Thực ra Trần Hán Thăng biết rõ những chuyện này, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên: “Đúng là bất ngờ, hy vọng người không sao cả.”

Nghe vậy, Vương Tử Bác cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cậu ấy cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Kết quả trước khi vào tù, chị ta đi kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra ra được bệnh nặng nên dùng điện thoại của bệnh viện tìm tao.”

“HIV à?”

Trần Hán Thăng suýt chút nữa đã biểu hiện cảm giác sung sướng khi thấy người gặp hoạ ra ngoài: “Rất nhiều người nước ngoài đều mang trong mình loại virus này, Hoàng Tuệ đã từng hẹn hò với người nước ngoài, rất có khả năng bị nhiễm bệnh.”

“Không phải HIV.”

Vương Tử Bác thở dài một hơi: “Là bệnh bạch cầu cấp tính, hơn nữa lúc phát hiện tương đối muộn.”

Vào năm 2006, bệnh bạch cầu cấp thành vẫn rất đáng sợ, tỷ lệ tử vong cũng cao, đặc biệt là nếu không kịp thời ghép tuỷ phù hợp, về cơ bản chỉ là con đường chết.

“Chậc chậc, trời xanh có mắt mà.”

Trần Hán Thăng nghe thấy tin tức này, cảm giác còn sung sướng hơn cả khi biết “Qủa Xác Cloud” đã nghiên cứu phát minh thành công.

“Tiểu Trần!”

Vương Tử Bác có chút bất mãn: “Cho dù lúc trước Hoàng Tuệ khiến mày không thoải mái đi nữa, nhưng chị ta cũng đã rời khỏi Kiến Nghiệp, còn mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng như vậy, mày đừng chế giễu người ta nữa.”

“Ha ha ha ha.”

Trần Hán Thăng cười lạnh hai tiếng, “ân oán tình thù giữa mình và Hoàng Tuệ đâu phải là điều mà tên ngốc này có thể hiểu được.

Nếu không phải cô ta đâm thủng Tu La tràng, mình sẽ phải sống kiếp sống như chuột chạy qua đường thế này sao?

Hoàng Tuệ phải nên cảm ơn pháp luật, nếu không kết cục của cô ta sẽ còn thảm thương hơn nhiều.

Nhưng Trần Hán Thăng không muốn tranh cãi với Vương Tử Bác, qua loa có lệ nói: “Đó chính là trời xanh không có mắt, lại chỉ khiến Hoàng Tuệ bị bệnh bạch cầu, ung thư gì đó mau vào người cô ta đi.”

“…”

Vương Tử Bác biết tính tình của cậu bạn thân, không thể phân biệt phải trái đúng sai, nhưng Trần Hán Thăng cũng khá tò mò, Hoàng Tuệ tìm đến Vương Tử Bác vào lúc này, rốt cuộc cô ta có ý gì?

Sau khi Trần Hán Thăng hỏi ra nghi vấn này, Vương Tử Bác cũng không giấu diếm, nói rõ rành mạch: “Hoàng Tuệ không có tiền tiết kiệm, điều kiện kinh tế trong nhà cũng bình thường, cho nên thể kiếm đâu ra khoản chi phí chữa bệnh khổng lồ cho căn bệnh này, chị ta nói mình không muốn chết, hy vọng tao có thể cho mượn chút tiền để cứu chị ta, ít nhất có thể giúp chị ta kéo dài cuộc sống cũng được.”

“Không phải mày đồng ý rồi đấy chứ?”

Trần Hán Thăng ngạc nhiên nói: “Con người cho dù ngu ngốc đến nhường nào đi chăng nữa cũng không thể mắc cùng một lỗi hai lần, lúc trước mày đưa tiền cho Hoàng Tuệ còn ít sao, nhưng nhận được cái gì nào?”

“Tao… Tao vẫn chưa đồng ý.”

Vương Tử Bác im lặng một chút rồi nói.

“Vậy thì tốt rồi.”

Trần Hán Thăng nói một cách chắc chắn: “Trước khoan hẵng thảo luận đến chuyện có phải tiêu tiền cho căn bệnh này không, chỉ đơn giản nói về con người Hoàng Tuệ, mày tin không, sau khi mày vay tiền giúp cô ta chữa bệnh khỏi, cô ta có thể vỗ mông chạy lấy người, nói không chừng sau đó còn trách mày vay tiền không đủ nhanh chóng.”

Vương Tử Bác không lên tiếng cãi lại, điều này chứng tỏ cậu ấy hiểu rõ đây là chuyện có thể xảy ra.

“Mày cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, nếu không được thì dùng Qvodplayer Qủa Xác tải xuống hai bộ phim tự mình vui vẻ đi.”

Trần Hán Thăng nói: “Điện thoại di động Qủa Xác thế hệ thứ hai sắp được ra mắt, tao phải đi đến nhà máy kiểm tra một vòng.”

Trần Hán Thăng vừa nói xong đã cúp máy, nhưng Vương Tử Bác vẫn rất mâu thuẫn, chiều hôm nay sau khi nhận được cuộc điện thoại này, trong lòng cậu ấy có hai suy nghĩ không ngừng va chạm vào nhau.

Một suy nghĩ chính là mặc kệ không hỏi, cùng với việc sắp tốt nghiệp, khoảng thời gian này Vương Tử Bác thường xuyên nghĩ đến những mảnh vụn vặt trong suốt bốn năm đại học, Hoàng Tuệ đương nhiên là một ký ức không thể tránh khỏi.

Vương Tử Bác càng nghĩ càng hối hận, tại sao lúc trước mình lại tiêu tốn nhiều tiền như vậy ở trên người Hoàng Tuệ chứ, cho nên những gì cô ta gặp phải bây giờ thực sự không đáng đồng tình.

Một loại suy nghĩ khác chính là có xu hướng muốn giúp đỡ Hoàng Tuệ.

Tính tình Vương Tử Bác thuần phác, những người như thế này bình thường đều tương đối mềm lòng, cộng thêm Hoàng Tuệ là người phụ nữ đầu tiên của mình, đặc biệt bây giờ khi đối mặt với vấn đề sinh tử này, Vương Tử Bác cảm thấy không thể nào giả vờ như không biết gì được.

Vì thế cậu ấy mới muốn thương lượng một chút với cậu bạn nối khố, nhưng thái độ của Trần Hán Thăng cũng không nằm ngoài dự đoán.

Vương Tử Bác chỉ có thể thở dài một hơi, tiếp tục giúp đỡ thu dọn đồ đạc rồi trở về trường học.

Buổi tối, Mạc Kha cũng rời khỏi căn phòng mới này, chẳng bao lâu sau, Lương Mỹ Quyên cũng đến đây từ chỗ của Tiểu Ngư Nhi, dẫn Lão Trần quay trở về ký túc xá của điện tử Qủa Xác.

Một nhà ba người lại gặp nhau một lần nữa, Lương thái hậu cũng nói lại tình hình của Tiểu Ngư Nhi phía bên kia, Lão Trần lại kể về tình hình chuyển nhà của Thẩm Ấu Sở.

Chuyện mẹ hai Mạc đi đến thăm nhà mới, Trần Triệu Quân cũng thuận miệng đề cập đến, bởi vì đây là chuyện không thể giấu được.

Cũng may bây giờ có rất nhiều chuyện, Lương Mỹ Quyên không đặt sự chú ý của mình lên trên người “mối tình đầu” của chồng, bà đang suy nghĩ xem nên “quản lý thời gian” như thế nào.

Bây giờ Lương thái hậu rất cần khoá học này, bởi vì trong vòng mấy tháng tới, bà đều phải phân chia thời gian đồng đều cho Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, không ai được nhiều hơn ai, không ai được ít hơn ai.

Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu, không biết lúc trước Trần Hán Thăng xử lý cục diện này như thế nào, đặc biệt là khi hắn còn cùng lúc xây dựng sự nghiệp và học đại học.

Có lẽ ngày mai ngày mốt Lão Trần sẽ trở về Cảng Thành, ông còn có công việc ở đó, cho dù muốn nghỉ hưu đi chăng nữa thì cũng phải từng bước từng bước bàn giao công việc và xử lý ổn thoả các mối quan hệ trong nhà.

Kiếp trước Trần Hán Thăng không ngừng mời mọc, nhưng Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đều không đến Kiến Nghiệp, bởi vì bọn họ cảm thấy không có cháu trai cháu gái để chăm sóc, ở thành phố còn không bằng ở quê hương.

Bây giờ có hai đứa trẻ sắp chào đời, vợ chồng Lão Trần không cần phải nhắc nhở cũng đã bắt đầu từng bước từng bước chuyển trọng tâm cuộc sống đến Kiến Nghiệp.

Đây là ông bà nội kiểu mẫu ở Trung Quốc, đối với mức độ coi trọng việc nối dõi tông đường, không một quốc gia nào có thể so sánh được với bọn họ.

Sáng hôm sau thức dậy, Trần Hán Thăng ăn sáng xong đi đến văn phòng, sáng sớm hôm nay có một cuộc họp để thảo luận các công việc liên quan đến điện thoại di động đời thứ hai.

Nhưng, đúng vào lúc này, Vương Tử Bác lại gọi điện thoại đến.

“Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác ấp úng nói: “Tối hôm qua tao đã suy nghĩ một đêm, không thể bỏ mặc được, mày có thể… Có thể cho tao mượn năm trăm ngàn được không?”

“Không!”

Trần Hán Thăng từ chối một cách gọn gàng dứt khoát.

Vương Tử Bác lập tức im lặng, nhưng cũng không cúp máy.

Trần Hán Thăng lắc đầu, hơi bực bội nhưng lại có chút bất đắc dĩ nói: “Đối với tao mà nói năm trăm ngàn chẳng là gì cả, nhưng không cần thiết phải cứu loại người như Hoàng Tuệ.”

“Tử Bác!”

Trần Hán Thăng kiềm chế lửa giận, dùng một chút kiên nhẫn còn sót lại nói: “Nếu mày kết hôn và muốn mua nhà, tao không nói một lời lập tức đưa cho mày và Biên Thi Thi năm triệu tệ, chỉ vì khi còn đi học, dì Lục thường xuyên dùng trứng gà mà nhà mày bán để lấy tiền cho tao ăn, trong lòng tao điều đó không chỉ năm triệu tệ.”

“Nhưng vấn đề là thực sự không cần thiết.”

Trần Hán Thăng đã mất hết kiên nhẫn: “Hoàng Tuệ không đáng.”

“Nhưng…”

Vương Tử Bác cũng không biết nên giải thích sự vướng mắc trong lòng mình như thế nào với cậu bạn nối khố.

“Con mẹ nó mày đừng nói nữa!”

Trần Hán Thăng trực tiếp cắt ngang: “Mày đi hỏi Biên Thi Thi đi, nếu Biên Thi Thi đồng ý thì tao sẽ cho mày mượn tiền.”

Thực ra đây chỉ là một cái cớ, Trần Hán Thăng cảm thấy Vương Tử Bác yêu Biên Thi Thi như vậy, cho dù cậu ấy là một kẻ ngốc, cũng sẽ không nói chuyện của bạn gái cũ ở trước mặt bạn gái mới đúng không?

Còn về phần Hoàng Tuệ, chết thì chết đi.

Có người đã nên chết từ lễ giáng sinh năm ngoái, ngày mùng một tháng năm năm nay mới được chôn cất.

Bình Luận (0)
Comment