Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 906 - Chương 906: Cặp Chị Em Gái “Song Sinh” Vs La Tuyền.

Chương 906: Cặp chị em gái “song sinh” vs La Tuyền. Chương 906: Cặp chị em gái “song sinh” vs La Tuyền.

Hiện giờ cô thư ký nhỏ cũng chưa nói chuyện yêu đương, thời gian cá nhân ít ỏi của cô ấy gần như đều cống hiến cho nhân vật trong truyện, cho nên rất dễ dỗ dành, chỉ cần sờ đầu một chút là có thể nguôi giận.

“Bộ trưởng Trần, anh đừng quên sáng ngày mai sẽ có một buổi phỏng vấn đấy, nếu có thời gian rảnh thì đọc kịch bản trước đi.”

Trước khi Trần Hán Thăng rời đi, Nhiếp Tiểu Vũ vẫn còn làm tròn trách nhiệm nhắc nhở một chút.

“Biết rồi biết rồi.”

Trần Hán Thăng vẫy tay nói, cùng với sự việc buổi ra mắt đầy mạnh mẽ của điện thoại di động thế hệ thứ hai, đủ loại lời mời của rất nhiều buổi phỏng vấn, diễn thuyết, cuộc họp… Về cơ bản chưa từng gián đoạn.

Nhưng bây giờ “địa vị” của chủ tịch Trần đã được nâng cao, các đài truyền hình bình thường đã không thể mời được, đương nhiên những mối quan hệ bạn bè như Diệp Khởi sư tỷ này lại là chuyện khác.

Buổi phỏng vấn ngày mai là tổ chuyên mục của CCTV, dù sao cũng là đài truyền hình thủ đô, sau lưng có lẽ có mối quan hệ gì đó cũng nên, cho dù là một “Pizza Hut Giang Lăng” như Trần Hán Thăng cũng sẽ không tuỳ tiện từ chối.

Lái xe ra khỏi nhà máy, chẳng bao lâu sau đã đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, sáng sớm hôm nay hắn đã hứa với Lương thái hậu tối nay sẽ đến.

Khu dân cư này vẫn náo nhiệt như thế, đặc biệt là khi mùa hè đến gần, càng ngày càng có nhiều hàng xóm xuống dưới tản bộ và hóng mát sau bữa tối, sau khi Trần Hán Thăng lái xe vào khu dân cư, còn phải bật đèn flash đôi nhấp nháy từ từ lái đi, bởi vì có một số trẻ con thích chạy theo xe ô tô.

Sau khi lên lầu, thực ra ghế sô pha, TV và bàn ăn trong phòng khách về cơ bản đều không có gì thay đổi, chỉ là bầu không khí vắng vẻ hơn không ít.

Lúc trước bên này có Tiểu A Ninh, có Đông Nhi, còn có tiểu Hồ suốt ngày cãi cọ ầm ĩ, bây giờ chỉ có Lương thái hậu mà cô dì giúp việc đến từ Cảng Thành.

Cứ cách một ngày Lương Mỹ Quyên sẽ đi thăm một cô “con dâu”, mặc dù Trần Hán Thăng đã sắp xếp xe chuyên dụng, nhưng hắn vẫn sợ mẹ mệt nên cố ý tìm một dì giúp việc người Cảng Thành.

Còn về phần tại sao lại tìm người Cảng Thành, Trần Hán Thăng nghĩ ngôn ngữ ở cùng một địa phương sẽ có phần giống nhau, thỉnh thoảng có thể giúp Lương thái hậu giải sầu.

Mặc dù Trần Hán Thăng hái hoa ngắt cỏ về phương diện tình cảm, nhưng hắn thực sự rất hiếu thảo.

“Chủ tịch Trần, chào anh.”

Thấy Trần Hán Thăng đến đây, người giúp việc dì Diệp dùng giọng địa phương chào hỏi.

“Vâng.”

Trần Hán Thăng vốn mang theo vẻ mặt tươi cười đến đây, nhưng sau khi nhìn thấy dì Diệp, hắn lại sa sầm mặt mày lên tiếng.

Dì Diệp đã ngoài bốn mươi tuổi, phát hiện phản ứng của Trần Hán Thăng có hơi hờ hững, bà ấy luống cuống tay chân lau vài cái trên tạp dề.

Thân phận của Trần Hán Thăng cũng không có gì bí mật đối với bà ấy, nghe nói tài sản của chàng trai trẻ tuổi này thuộc hàng giàu có số một số hai Cảng Thành, cha mẹ cũng làm quan chức ở Cảng Thành, có khá nhiều bà con bạn bè, tóm lại thuộc về kiểu vô cùng có thế lực.

Trước mắt dì Diệp và Trần Hán Thăng vẫn chưa quen thuộc, cho nên bà ấy khá lo lắng và sợ hãi.

Lương Mỹ Quyên đang ở trong phòng ngủ nghe thấy động tĩnh, bà cũng không khách khí với con trai, đầu tiên là nhăn mũi, vây quanh bên cạnh Trần Hán Thăng ngửi ngửi.

“Hỏng rồi.”

Trần Hán Thăng giật mình, ngày hôm qua hắn ngủ ở trong nhà Thương Nghiên Nghiên, hôm nay lại trở về Kiến Nghiệp cùng với cô ấy, không thể nào tránh được việc nhiễm nước hoa trên người Thương Nghiên Nghiên.

Thẩm Ấu Sở chưa bao giờ xịt nước hoa, Tiêu Dung Ngư đang mang thai nên cũng không sử dụng những mỹ phẩm này, Trần Lam thỉnh thoảng cũng xịt một chút, nhưng không thể nồng nặc như vậy, Lương Mỹ Quyên đã tưởng tượng ra cảnh tối hôm qua Trần Hán Thăng ôm ấp một người phụ nữ quyến rũ nào đó.

“Trước đó mẹ đã bảo thế nào hả? Không được gây ra chuyện xấu nữa!”

Lương Mỹ Quyên vung nắm đấm lên đánh mạnh vào bả vai Trần Hán Thăng một chút: “Nhìn cái mùi thối hoắc ở trên quần áo của con đi, Trần Hán Thăng, con rảnh rỗi lắm đúng không, mẹ mới không đánh con mấy ngày, con lại chơi mấy trò này?”

Trần Hán Thăng cũng không biết nên giải thích như thế nào, hắn đang định nói cha mẹ của Thương Nghiên Nghiên cũng ở trong nhà, bản thân mình tối qua chỉ ngủ “đơn thuần? Có lẽ nói ra còn bị đánh nhiều thêm mấy cái. Cho nên hắn dứt khoát ôm lấy bả vai của mẹ ruột, tuỳ tiện nói: “Con đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến mẹ rảnh rỗi nên mới tự mình dâng tới cửa để mẹ hoạt động gân cốt một chút.”

“Trần Hán Thăng, sao da mặt của con có thể dày như vậy được chứ?”

Đối với con trai dầu muối không ăn, dường như Lương Mỹ Quên cũng không còn cách nào khác.

Lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng vẫn không mấy nhiệt tình với dì Diệp, Lương Mỹ Quyên chú ý đến điểm này nên đã cố ý khen ngợi tay nghề của giúp việc vài câu.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng cùng Lương thái hậu đi dạo dưới lầu, Lương Mỹ Quyên vừa đi vừa kể lại tình hình hiện giờ của hai cô con dâu, bởi vì không bị Trần Hán Thăng quấy rầy, nên trước mắt cảm xúc của bọn họ về cơ bản đều tương đối ổn định.

Thời gian Thẩm Ấu Sở mang thai cũng đã điều tra ra được, có lẽ là vào đầu tháng một, Tiêu Dung Ngư là đêm Bình An năm ngoái, tính toán như thế này thì thời gian hai đứa nhỏ sinh ra cũng gần như cùng một lúc.

“Còn một bé chưa biết giới tính sao?”

Trần Hán Thăng hỏi.

Vốn dĩ các bác sĩ khoa sản không được phép tiết lộ giới tính của thai nhi, chủ yếu là lo lắng có một số phụ huynh “trọng nam khinh nữ” hoặc là “trọng nữ khinh nam”, cho dù thời điểm này việc kỳ thị giới tính ấy đã giảm bớt đi rất nhiều, nhưng bác sĩ vẫn không trực tiếp tiết lộ.

Có lẽ bọn họ sẽ khéo léo ám chỉ một chút, nếu là con gái, bác sĩ siêu âm B sẽ nói rằng “đứa nhỏ mặc váy chắc chắn sẽ rất xinh đẹp”, nếu là con trai, bác sĩ siêu âm B sẽ nói “Sau này lớn lên chắc chắn sẽ rất nghịch ngợm”.

Một gia đình như Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ không trọng nam khinh nữ, giáo sư Cao- Bác sĩ khoa Sản của bệnh viện nhân dân số 1 đích thân đến tận nhà làm kiểm tra cho Tiểu Ngư Nhi đã từng hỏi Trần Hán Thăng: “Chủ tịch Trần, sau này ngài muốn con trai hay con gái?”

“Đương nhiên là con gái rồi.”

Lúc đó Trần Hán Thăng không chút do dự nói.

Sau khi nghe xong, giáo sư Cao chỉ cười không nói, mãi đến khi trước khi ra về, bà ấy mới nhỏ giọng nói với Trần Hán Thăng: “Vận may của chủ tịch Trần tương đối tốt, lúc nào cũng có thể đạt được ý nguyện.”

Câu ám chỉ này đã vô cùng rõ ràng, nhưng trước khi giáo sư Cao xác nhận, mọi người đều biết đó là Bé Tiểu Ngư Nhi.

Bởi vì thực sự có quá nhiều người nằm mơ, cũng không biết tại sao, hình như khi trong nhà có người mang thai, những bậc phụ huynh có quan hệ huyết thống đều có thể nằm mơ thấy đứa nhỏ.

Tiêu Hoành Vĩ, Lữ Ngọc Thanh, Trần Triệu Quân, Lương Mỹ Quyên đều có những giấc mơ giống nhau, chính là cảnh tượng sau khi Bé Tiểu Ngư Nhi chào đời, mọi người sẽ ôm cô bé vào lòng.

Xét từ góc độ khoa học mà nói, đây có lẽ là chuyện “ban ngày nghĩ gì, ban đêm sẽ nằm mơ thấy nó”, nhưng điều kỳ lạ chính là, giới tính của đứa nhỏ trong giấc mơ lại là giới tính thực tế, rất ít khi xuất hiện sai lầm.

Bởi vì đã xác nhận được thân phận của bé Tiểu Ngư Nhi, cho nên Trần Hán Thăng cũng muốn biết đứa còn lại là Tiểu Anh Tuấn hay là Tiểu Ấu Sở.

“Lúc đầu mẹ định giữ lại một chút cảm giác bí mật, không sốt ruột hỏi bác sĩ.”

Lương Mỹ Quyên cười nói: “Nhưng hôm nay bà nội nói với mẹ rằng bà mơ thấy một cô bé nhỏ, ngoại hình xinh đẹp giống như mẹ mình, nhưng cũng hơi ngốc nghếch.”

Đừng nhìn hai chữ “ngốc nghếch” mà Lương thái hậu nói, trên thực tế, giữa hai hàng lông mày của bà không thể che giấu được sự thích thú.

Ngốc nghếch thì sao chứ, cha của con bé chính là Trần Hán Thăng đấy, ai dám bắt nạt con bé.

Cho nên trong lòng Lương Mỹ Quyên vô cùng vui vẻ, bởi vì trong lòng một người bà nội như bà, đây là một cặp chị em song sinh chào đời vào năm 2006 đấy.

“Sáng sớm hôm nay khi biết được tin tức này, mẹ kích động đến mức không thể kìm nén được nước mắt.”

Nói đến đây, Lương thái hậu lại không nhịn được mắng Trần Hán Thăng một câu: “Kết quả gọi điện thoại cho con, con lại chơi bời lêu lổng cùng với một người phụ nữ khác, phổi mẹ suýt chút nữa đã tức giận đến bùng nổ rồi.”

“Xin bớt giận, xin bớt giận.”

Trần Hán Thăng cong môi nói, trong đầu hắn đã tua nhanh đến ba năm sau, tưởng tượng đến cảnh bản thân mình tay trái ôm Bé Tiểu Ngư Nhi, tay phải ôm bé Tiểu Ấu Sở, hai cô con gái một đứa ngọt ngào, một đứa ngốc nghếch dễ thương, lanh lảnh gọi cha.

“Con đừng mừng vội.”

Lương Mỹ Quyên nhìn thoáng qua con trai, tạt một gáo nước lạnh nói: “Trước hết phải nghĩ cách xử lý sự thù địch của Tiểu Ngư Nhi đối với Thẩm Ấu Sở đi, bây giờ mẹ vẫn luôn lo lắng rằng, để tránh xa mối quan hệ phức tạp này, sau này Tiểu Ngư Nhi sẽ đưa Bé Tiểu Ngư Nhi đến Mỹ.”

“Bây giờ con không có cách nào cả.”

Trần Hán Thăng lưu manh nói: “Chỉ có thể xem trước rồi nói.”

“Xem trước rồi nói…”

Lương Mỹ Quyên chế giễu con trai: “Con thì có ích lợi gì chứ?”

Trần Hán Thăng nhún vai, không tranh cãi với mẹ.

Sau khi đi dạo xong, Trần Hán Thăng đang định trở về thì Lương Mỹ Quyên đột nhiên hỏi: “Có phải con không hài lòng với Tiểu Diệp không?”

“Hả?”

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: “Không đâu.”

“Mẹ thấy thái độ của con đối với cô ấy tương đối hờ hững.”

Lương Mỹ Quyên nói: “Thực ra Tiểu Diệp có thể nấu cơm, có thể quét tước vệ sinh, còn có thể nấu canh giúp mẹ, nếu không một mình mẹ chắc chắn sẽ mệt đến chết, cho nên con hãy cười nhiều hơn với người khác đi, Tiểu Diệp vốn dĩ đã hơi câu nệ, con xụ mặt thế này có lẽ sẽ doạ đến cô ấy.”

“Chuyện này à, con biết rồi.”

Trần Hán Thăng cười vài tiếng, Lương thái hậu chính là người miệng dao găm tâm đậu hủ, bà ấy không thể nhìn người khác bị ức hiếp, trong xương cốt vẫn có tinh thần trượng nghĩa.

“Mẹ, mẹ không hiểu đâu, dì Diệp đến đây đi làm, trước đó cũng chưa từng được điều tra kỹ càng.”

Trần Hán Thăng giải thích: “Cho nên con hung dữ với dì ấy một chút, mẹ đối xử với dì ấy nhẹ nhàng một chút, như vậy dì Diệp sẽ sợ con, không dám có ý xấu gì, nhưng sẽ vô thức thân thiết với mẹ, điều này càng có lợi cho việc ngày thường mẹ sai bảo dì ấy làm việc.”

“Đây là công thức cân bằng trong việc quản lý.”

Trần Hán Thăng xoa eo nói: “Bình thường mẹ cũng nên đọc sách nhiều hơn nữa, đừng tưởng về hưu rồi không cần phải học nữa, nếu không con đăng ký cho mẹ đi học một trường đại học dành cho người già nhé, nếu thành tích quá kém, giáo viên sẽ gọi điện cho con cái…”

“Bốp!”

Sau một tiếng vang trong trẻo, những lời xằng bậy của Trần Hán Thăng cũng đột nhiên im bặt, một lúc lâu sau mới bày ra vẻ mặt đau khổ, xoa sau gáy lái xe rời đi.

Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng ở trong phòng làm việc tiếp nhận cuộc phỏng vấn của kênh tài chính kinh tế CCTV.

Thực ra Trần Hán Thăng cũng không mấy xa lạ với kênh truyền hình này, bây giờ chỉ cần nhắc đến ngành sản xuất điện thoại trong nước, điện tử Qủa Xác chính là đối tượng nghiên cứu không thể tránh khỏi, chưa kể đến tin tức Hoả Tiễn 101 phá sản, thực ra nó cũng được tiết lộ ra ngoài qua chuyên mục “Doanh nhân” của kênh tài chính kinh tế này.

Nhưng hôm nay là chuyên mục “Đối thoại” khác, người dẫn chương trình là một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, ngoại hình đẹp trai, giọng nói vô cùng cuốn hút.

Sau khi hai người bắt tay trò chuyện, nhân viên đi theo đang định mở camera ra thì người dẫn chương trình đột nhiên xua xua tay: “Chờ một lát, tôi và chủ tịch Trần trò chuyện chút việc nhà.”

Chuyện này cũng tương đối phổ biến, lần đầu tiên gặp nhau khó tránh khỏi cảm giác xa lạ, tán gẫu chút chuyện nhà có thể cải thiện một chút mối quan hệ, để bầu không khí trong buổi phỏng vấn chính thức sẽ trở nên tốt đẹp.

Trần Hán Thăng cũng có thể coi là “Cao nhân nhỏ được phỏng vấn”, biết trình tự như vậy rất phổ biến.

“Chủ tịch Trần.”

Người dẫn chương trình mở miệng thương, nói bằng thứ tiếng phổ thông duyên dáng: “Không biết trước đây ngài đã biết đến tôi chưa, tôi đã từng thực hiện các cuộc phỏng vấn độc quyền với nhiều nhà lãnh đạo nổi tiếng trong giới kinh doanh quốc tế, học thuật kinh tế và chính trị, bao gồm cả Bill Gates, người sáng lập Microsoft, Stuart- Chủ tịch công ty dầu khí đa quốc gia Hà Lan, Horst Köhler- Chủ tịch quỹ Tiền tệ Quốc tế, và Vogel- Người đoạt giải Nobel kinh tế… Hơn nữa còn trở thành bạn bè thân thiết với bọn họ.”

“Anh đang có ý gì?”

Trần Hán Thăng cảm thấy hơi khó hiểu, thầm nghĩ người này thật ngông cuồng, đã nói trò chuyện chút việc nhà, kết quả lại khoác lác.

Nhưng dù sao người ta cũng là khách đến từ thủ đô, trong lúc nhất thời Trần Hán Thăng không thể hiểu được dụng ý của đối phương, cho nên ngoài mặt vẫn mỉm cười trả lời: “Hy vọng sau này chúng ta cũng có thể trở thành bạn tốt.”

“Đương nhiên là có thể rồi.”

Người dẫn chương trình tự tin gật đầu, ngay sau đó lại kể đến một số giai thoại khi phỏng vấn mấy danh nhân này.

Một câu nói khiến Trần Hán Thăng có ấn tượng vô cùng sâu sắc, cũng không biết đang nói đến chủ đề gì, người kia đột nhiên nói: “Đúng như một người bạn rất thân của tôi, cựu tổng thống Clinton Hoa Kỳ đã từng nói…”

Ánh mắt của Trần Hán Thăng đã thay đổi, nhìn chằm chằm vào đối phương đánh giá một lúc lâu, người dẫn chương trình còn tưởng rằng mình đã khiến Trần Hán Thăng sợ hãi, trên mặt có chút tự đắc.

Lúc đầu anh ta và Trần Hán Thăng ngồi trên hai ghế sô pha khác nhau, bây giờ còn cố ý ghé sát đến gần, nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Trần, tôi cũng có một số người bạn thân ở bên Samsung Hàn Quốc, thỉnh thoảng lúc ăn cơm, còn nghe bọn họ nói rằng có hơi hối hận vì đã triển khai cạnh tranh cùng với Qủa Xác.”

“Ồ.”

Cuối cùng Trần Hán Thăng cũng hiểu rõ, hoá ra người này đến đây làm thuyết khách, có lẽ là muốn mượn danh nghĩa của cuộc phỏng vấn để giúp Samsung truyền đạt một số thái độ.

Kể từ khi “sóng gió điện thoại nổ tung”, ngoại trừ cổ phiếu của Samsung giảm mạnh ra, doanh số bán sản phẩm ở Trung Quốc cũng giảm xuống rõ rệt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thị trường mà bọn họ rút khỏi đã bị các hãng điện thoại di động trong và ngoài nước như Nokia, Motorola, Qủa Xác, Bird, Haier… Gì đó chiếm lấy.

Bởi vì vừa mới cho ra mắt dòng điện thoại di động đời thứ hai nên sức xâm chiếm của nó dữ dội nhất, nếu dùng “ kết quả” để suy luận thì điện tử Qủa Xác chính là độc thủ phía sau chuyện này.

Nhưng Qủa Xác ở trong nước lại có đủ loại bùa hộ mệnh thêm vào, Samsung thực sự không còn cách nào khác với loại công ty vô lại này, hơn nữa cũng lo lắng nếu tiếp tục đấu đá, không biết Trần Hán Thăng lại dùng thủ đoạn nham hiểm nào nữa.

“Vậy sao? Anh đây có cao kiến gì không?”

Trần Hán Thăng không trả lời, mỉm cười hỏi lại.

“Tôi cảm thấy nếu đấu nữa thì sẽ lưỡng bại câu thương, chi bằng có lợi trong hoà bình đi.”

Người dẫn chương trình đã chờ sẵn đế đưa ra suy luận của mình, lập tức nói: “Samsung là một doanh nghiệp nổi tiếng thế giới, Qủa Xác cũng là một nhà sản xuất sản phẩm điện tử số một ở Trung Quốc, hai bên vốn nên có một không gian hợp tác rất lớn, có câu không đánh không quen nhau, hai nhà nên ngồi lại kết bạn với nhau thì hơn.”

Thực ra Trần Hán Thăng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn gây chiến với Samsung, vào đầu năm, sách lược hắn đưa ra chính là đánh cho Samsung sợ hãi trước, khiến bọn họ chủ động cầu hoà, như thế sẽ tiện cho mình chiếm được thế chủ động trong các cuộc đàm phán sau này.

Bây giờ Samsung đã có ý định ngày, thậm chí “ống loa” cũng được chọn lựa gãi đúng chỗ ngứa, Trần Hán Thăng cũng lập lờ đáp lại: “Làm hoà cũng được thôi, nhưng phải bồi thường tổn thất cho Qủa Xác, nếu không cứ tiếp tục đấu đá với nhau đi.”

“Được, tôi sẽ thử thuyết phục một chút.”

Mục đích của người dẫn chương trình đã thực hiện được, còn về phần phương thức đàm phán cụ thể, anh ta không quản được.

Tiếp theo chính là thời gian phỏng vấn chính thức, nhưng thứ đó đều đã có kịch bản, cũng không khó khăn gì.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Trần Hán Thăng mời người dẫn chương trình ăn một bữa cơm trưa phong phú, kết thúc buổi xã giao, cô thư ký nhỏ cùng tham gia bữa tiệc nhíu mày nói: “Bộ trưởng Trần, người này cũng biết khoác lác quá đi, mở miệng ngậm miệng là tổng thống của một nước nào đó, thực sự giỏi như vậy sao?”

“Chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.”

Trần Hán Thăng khẽ mỉm cười một tiếng: “Anh ta chẳng có chút năng lực nào, nhưng lại không ngừng nhảy đi nhảy lại giữa các tư bản, sớm muộn gì cũng có một ngày bị dìm xuống.”

Nhiếp Tiểu Vũ bĩu môi: “Thế mà cậu còn trò chuyện với anh ta rất vui vẻ.”

“Có giống nhau sao?”

Trần Hán Thăng đưa ra một ví dụ: “Trong hiệp hội doanh nhân tỉnh Tô Đông, cũng có rất nhiều ông chủ tôi không thích, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện mọi người uống rượu khoác lác.”

Sau khi chương trình “Đối thoại” này được phát sóng, chẳng bao lâu sau, phía bên Samsung đã gửi đến một thiệp mời, trịnh trọng mời chủ tịch của điện tử Qủa Xác- Ngài Trần Hán Thăng đi đến trụ sở chính của Samsung để thảo luận về các vấn đề hợp tác.

“Phải sang Hàn sao?”

Phản ứng đầu tiên của Trần Hán Thăng không phải là vấn đề công việc của công ty, mà là tiểu sư muội cố chấp kia.

“Nếu như cô ấy biết mình đã làm cha.”

Trần Hán Thăng lặng lẽ tính toán, với tính cách của La Tuyền, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment