Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 905 - Chương 905: Chờ Đợi Một Hồi “Mưa Bão”

Chương 905: Chờ đợi một hồi “mưa bão” Chương 905: Chờ đợi một hồi “mưa bão”

Khi còn là sinh viên năm nhất, Thương Nghiên Nghiên đã nói rằng, với tác phong của lớp trưởng, sau này chắc chắn sẽ có con ngoài ý muốn, bản thân cô ấy sợ đau không muốn sinh con, đúng lúc có thể thuận lý thành chương trở thành mẹ nuôi.

Lúc trước Trần Hán Thăng chỉ coi đó là một trò cười, không ngờ thế sự khó lường, ba năm sau, quay đi quẩn lại thực sự có xu hướng như vậy.

“Tâm ý của cậu tớ nhận.”

Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: “Nhưng lần này có lẽ không có cơ hội nào nữa rồi, Tiêu Dung Ngư có cha mẹ của mình, mẹ tớ cũng đang chờ để chăm sóc cháu, cậu không thể đoạt lại với bọn họ đâu.”

“Vậy sao?”

Thương Nghiên Nghiên hơi chán nản: “Lớp trưởng, nếu sau này có những cơ hội như vậy, cậu nhất định phải nghĩ đến tớ, tớ là người hẹn trước đấy.”

“Không thành vấn đề.”

Trần Hán Thăng khẽ cắn môi nói: “Tớ sẽ cố gắng một chút, không phụ hy vọng tha thiết của bạn học Thương.”

“Ha ha ha…”

Sau khi Trần Hán Thăng nói xong, cả hai người đều bật cười ha ha, trên đường đi, Trần Hán Thăng lại kể cho Thương Nghiên Nghiên nghe những “câu chuyện đau thương” xảy ra trên người mình mấy tháng nay.

Lúc trước Thương Nghiên Nghiên cũng có thể coi là từng trải việc đời, nhưng nào có ly kỳ quanh co như câu chuyện của lớp trưởng, hành trình ba tiếng lái xe vô thức đến nơi lúc nào không hay biết, sau khi đến cửa quán cà phê 1206, Thương Nghiên Nghiên vẫn còn ngồi trên ghế phụ suy ngẫm một lúc lâu.

Trong khoảng thời gian Thương Nghiên Nghiên ở nhà chăm sóc mẹ, quán cà phê vẫn luôn được cô bạn thân Tiểu Trì kinh doanh, bởi vì không có áp lực về lợi nhuận, nên ngoại trừ cảm thấy hơi cô đơn ra, cuộc sống của Tiểu Trì cũng vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái.

Nhưng theo sự quan sát của em gái Trần Hán thì chuyện làm ăn buôn bán ở bên ngày lại rất tốt, dù sao Tiểu Trì cũng là một mỹ nhân, thuận tiện kế thừa thành công tên tuổi “Bà chủ quán cà phê xinh đẹp”.

“Chủ tịch Trần, chào ngài.”

Tiểu Trì nhìn thấy chiếc Porsche, cô ta chạy ra trước chào hỏi với Trần Hán Thăng một tiếng, sau đó kéo tay Thương Nghiên Nghiên nói: “Ngày hôm qua sau khi biết cậu sắp về, tớ vui đến mức cả đêm không ngủ được, cuối cùng cũng có người nói chuyện phiếm rồi.”

Thương Nghiên Nghiên mỉm cười vỗ tay cô bạn thân, lại quay đầu hỏi Trần Hán Thăng: “Cậu có muốn ăn chút gì đó trước không?”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Tớ không đói lắm, về văn phòng trước đây.”

Thương Nghiên Nghiên cũng không miễn cưỡng, nhưng trước khi xuống xe, Trần Hán Thăng đột nhiên gọi cô lại.

“Chuyện là…”

Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào búp đùi thon dài và tròn trịa bên dưới quần đùi của Thương Nghiên Nghiên: “Sắp đến mùa mưa bão ở Kiến Nghiệp rồi, cậu đưa chìa khoá quán cà phê cho tớ đi, đặc biệt là căn phòng ngủ nơi tầng hai, lúc mưa to gió lớn, tớ có thể đến đây xem một chút.”

“Hả?”

Thương Nghiên Nghiên sửng sốt một chút, nhanh chóng lấy chìa khoá từ trong túi ra nhét vào trong tay Trần Hán Thăng: “Nếu lớp trưởng không nhắc nhở, tớ cũng quên mất mình sợ sấm sét.”

Tiểu Trì khẽ cười một tiếng rồi đi vào quán cà phê, không ở đây làm bóng đèn vướng bận nữa.

Đôi cẩu nam nữ này rõ ràng là muốn làm chuyện xấu, kết quả người này lại biết giả vờ hơn người kia.

Đương nhiên Tiểu Trì cũng biết rõ “chí hướng” muốn trở thành tình nhân của chủ tịch Trần trong đầu Thương Nghiên Nghiên, nhưng bên cạnh Trần Hán Thăng chưa bao giờ thiếu các cô gái xinh đẹp, đặc biệt là cô Thẩm Ấu Sở kia, ngũ quan dáng người đều vượt trội hơn Thương Nghiên Nghiên, cho nên bạn thân của cô ta chưa bao giờ có cơ hội.

Không ngờ hôm nay chủ tịch Trần lại chủ động muốn chìa khoá, Tiểu Trì cảm thấy trận “mưa bão” kia có lẽ sắp ập đến rồi.

Trần Hán Thăng làm ra vẻ đạo mạo muốn chìa khoá phòng của Thương Nghiên Nghiên, hắn cũng không còn cách nào khác, bây giờ cả Thẩm Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi đều không muốn gặp mình, vậy thì cho Thương Nghiên Nghiên một cơ hội đi, dù sao người ta cũng chờ lâu như vậy rồi.

“Anh Tuấn ơi là Anh Tuấn.”

Trong lòng Trần Hán Thăng vẫn còn đang cảm thán: “Con người mày đúng là quá lương thiện, đừng lúc nào cũng tuỳ tiện đáp ứng yêu cầu của người khác được không, sau này mày phải sửa tật xấu này đi.”

Trên đường từ quán cà phê trở về điện tử Qủa Xác, Trần Hán Thăng nhìn thấy không ít người trẻ tuổi mặc vest lần lượt đi về phía các trường đại học khác nhau ở khu đại học.

Cách ăn mặc của bọn họ còn chững chạc hơn các sinh viên năm hai năm ba, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có mấy người nở nụ cười ngây ngốc, lộ ra một chút ngây thơ của tuổi dậy thì.

Những người đó đều là sinh viên năm cuối đang thực tập bên ngoài, bởi vì thời gian tốt nghiệp của mỗi trường mỗi khoa mỗi khác, nên bọn họ đều lần lượt trở về bảo vệ luận án, trong khoảnh khắc cầm lấy tấm bằng tốt nghiệp kia, cũng có nghĩa là thanh xuân đã chính thức khép lại.

“Đám người Lão Dương, Lão Đới và Thiếu Cường cũng sắp trở lại rồi.”

Lúc này Trần Hán Thăng mới sực nhớ ra mình còn chưa động bút viết luận văn tốt nghiệp.

“Mẹ nó…”

Phản ứng đầu tiên của Trần Hán Thăng chính là nhờ người khác viết cho mình, hơn nữa còn không thể công khai, nếu không để trên mạng lan truyền tin đồn “Luận văn tốt nghiệp đại học của chủ tịch Qủa Xác tìm người viết thuê” thì sẽ ảnh hưởng không tốt.

Trước mắt mà nói, ứng cử viên thích hợp nhất được chọn chính là cô thư ký nhỏ.

Cho nên sau khi trở về văn phòng, việc đầu tiên Trần Hán Thăng làm chính là lục tìm chủ đề luận văn của mình ở trong nhóm QQ.

“Mẹ nó.”

Một người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, thành lập hai công ty, thậm chí thay đổi hai ngành sản xuất như Trần Hán Thăng, hắn không dám nói rằng mình có thể cải thiện chuyên ngành hiện tại của mình, trường học yêu cầu một sinh viên bình thường khiêu chiến với mấy bài luận văn này thì có thể tạo ra được thành quả nghiên cứu gì chứ?

“Tiểu Vũ.”

Trần Hán Thăng gọi cô thư ký nhỏ vào, hắn đầu tiên là nói một chút về chuyện công việc, sau đó mới vờ như vô tình hỏi: “Chuyện là… Luận văn tốt nghiệp của cô viết như thế nào rồi?”

Lúc đầu vẻ mặt của cô thư ký nhỏ tương đối thả lỏng, nhưng vừa mới nghe đến bốn chữ “luận văn tốt nghiệp”, cô ấy lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm vào bộ trưởng Trần, trong miệng cũng gằn từng chữ nói: “Tôi còn chưa động bút, thầy giáo có nhắn tin nhắc nhở nhưng không có thời gian rảnh.”

“Ồ, vậy sao?”

“Trần Hán Thăng xoa cằm, cô nhóc Nhiếp Tiểu Vũ này, bây giờ đã bị lừa đến mức rút ra được kinh nghiệm, có lẽ đoán được mình muốn cô ấy giúp đỡ viết luận văn nên đã lấy lý do trước.

“Khụ khụ…”

Trần Hán Thăng vốn đang biếng nhác dựa lưng vào thành ghế, bây giờ lại ngồi thẳng người, vận động bả vai nói với cô thư ký nhỏ: “Tuần trước Vương Tử Bác và bạn gái đến tìm tôi lúc nửa đêm, cô có biết không?”

“Biết chứ, hình như bọn họ còn cãi nhau.”

Trong lòng Nhiếp Tiểu Vũ còn đang cảm thấy khó hiểu, tại sao bộ trưởng Trần vẫn chưa đưa ra yêu cầu, chẳng lẽ hắn đã thay đổi tính tình, da mặt trở nên mỏng hơn sao?

“Đâu chỉ cãi nhau, con mẹ nó còn đánh nhau to.”

Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt tò mò: “Thậm chí đập vỡ không ít đồ đạc trong phòng tôi, TV, máy sấy, còn có một đĩa phim CD gì đó…”

“Khoan đã!”

Quả nhiên, Nhiếp Tiểu Vũ đứng bật dậy cái “rầm”, hoàng mang ngắt lời: “Đập vỡ đĩa CD nào?”

Ngày hôm đó khi Vương Tử Bác và Biên Thi Thi giận dỗi nhau, Trần Hán Thăng thực sự đã nhắc nhở bọn họ đừng đụng vào đĩa CD ở trên bàn, đó là “mạng sống” của Nhiếp Tiểu Vũ.

Về phần tại sao nó là mạng sống, bởi vì trên đĩa CD đó có chữ ký của tác giả truyện tranh Hứa Phỉ Cương.

Thực ra Vương Tử Bác và Biên Thi Thi hoàn toàn không đập vỡ đồ đạc, tất cả đều là Trần Hán Thăng đang bịa chuyện, mục đích chính đương nhiên là uy hiếp cô thư ký nhỏ rồi.

“Cũng không hẳn là đập vỡ, nhưng tôi tìm không thấy.”

Trần Hán Thăng lắc đầu, cảm khái nói: “Cho nên, giữa các cặp đôi với nhau đừng bao giờ cãi nhau, à phải rồi, lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ, luận văn đúng không, tôi cũng chưa viết luận văn đâu, he he, he he, he he…”

Trần Hán Thăng cười gượng, cô thư ký nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, trừng mắt nhìn bộ trưởng Trần.

Trần Hán Thăng giả vờ như không nhìn thấy, còn đang cảm thán tính phi lý của bài luận văn này.

“Nếu tôi giúp cậu viết xong luận văn.”

Một lúc lâu sau, cô thư ký nhỏ vẫn tiếc nuối đĩa CD, ấm ức nói: “Cậu có thể tìm lại đĩa CD giúp tôi được không?”

“Chuyện này, ha ha, ha ha ha… Không hứa chắc được.”

Vẻ mặt Trần Hán Thăng giống như sắp bật cười thành tiếng, lập tức cam đoan: “Sau khi trở về tôi sẽ cẩn thận tìm lại một lần nữa, cô yên tâm đi, nếu không tìm thấy, tôi sẽ trói Hứa Phỉ Cương từ Nhật Bản đến đây.”

“Hừ!”

Cô thư ký nhỏ không muốn quan tâm đến ông chủ vô sỉ này nữa, đóng cửa cái “sầm” rồi rời đi.

“Tính tình của cô nhóc này vẫn nóng nảy như vậy.”

Trần Hán Thăng chậm rãi đóng cửa lại, nhưng bởi vì đã giải quyết được vấn đề luận văn, trong lòng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ.

Suốt cả buổi chiều ngồi trong văn phòng xử lý một số thư từ, hơn bảy giờ tối, Trần Hán Thăng đang định đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn thăm mẹ ruột Lương thái hậu của mình.

Khi đi ngang qua văn phòng của Nhiếp Tiểu Vũ, cô ấy đang tươi cười nói chuyện với cấp dưới, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Hán Thăng, cô thư ký nhỏ cố tình quay mặt sang chỗ khác, thể hiện sự bất mãn trong lòng.

“Ôi trời, ai chọc cô thư ký chủ tịch của chúng ta không vui vậy.”

Trần Hán Thăng cười hì hì hỏi, trong phòng còn có thư ký Thư Viện Viện của Nhiếp Tiểu Vũ.

Thư Viện Viện chính là thư ký nhỏ của cô thư ký nhỏ, cô ấy lớn hơn Nhiếp Tiểu Vũ hai tuổi, là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Sư phạm Kiến Nghiệp.

“Chủ tịch Trần.”

Thư Viện Viện cung kính chào hỏi một tiếng, Trần Hán Thăng tuỳ ý gật đầu đáp lại, nhưng Nhiếp Tiểu Vũ vẫn đang tức giận, nhìn chằm chằm vào máy tính không nói lời nào.

Trần Hán Thăng cũng không ngại, hắn dứt khoát đi đến phía sau Nhiếp Tiểu Vũ, đưa hai tay che đầu cô thư ký nhỏ, vừa vuốt ve vừa lẩm bẩm: “Chạm vào đầu, đầu dưa hấu, đầu của cô, giống bóng cao su…”

Nghe thấy bài đồng dao của trẻ con này, cô thư ký nhỏ không nhịn được nữa, cuối cùng cũng bật cười thành tiếng.

Thư Viện Viện ở bên cạnh nhìn thấy mà hâm mộ không thôi, thành thật mà nói, mặc dù năng lực của cấp trên mình rất xuất sắc, nhưng vẫn chưa đủ để trở thành thư ký chủ tịch của một doanh nghiệp lớn giống như điện tử Qủa Xác.

Nhưng, địa vị của người ta lại rất vững chắc, bởi vì ông chủ yêu thương cô ấy giống như em gái.

Bình Luận (0)
Comment