Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 904 - Chương 904: Thương Nghiên Nghiên: Tớ Muốn Giúp Cậu Nuôi Dạy Con Cái!

Chương 904: Thương Nghiên Nghiên: Tớ muốn giúp cậu nuôi dạy con cái! Chương 904: Thương Nghiên Nghiên: Tớ muốn giúp cậu nuôi dạy con cái!

“Qủa nhiên không ngoài dự đoán, nó thực sự muốn rời đi cùng với Trần Hán Thăng.”

Thương Phú Vinh và bà xã nhìn thấy hành động của con gái, liếc mắt nhìn nhau một cái.

Nhưng bọn họ cũng không ngăn cản, bởi vì bây giờ đã là giữa tháng năm, tháng sáu cô sẽ phải trở về trường học để bảo vệ luận án và lấy bằng tốt nghiệp.

Ngoài ra, hai vợ chồng Thương Phú Vinh đều cảm thấy mình không thể ngăn cản được cô con gái này.

Chờ đến khi Thương Nghiên Nghiên thu dọn đồ đạc ở trong phòng, Lão Thương chậm rãi nói: “Tôi đã đến quán cà phê 1206 xem qua rồi, cách trang trí và cơ sở vật chất tương đối xa hoa, cuộc sống của Nghiên Nghiên cũng tương đối thoải mái, con bé muốn mở cửa hàng thì mở cửa hàng, không muốn mở thì ngủ, môi trường sống ở khu đại học Giang Lăng cũng tương đối đơn thuần, và…”

Lão Thương tạm dừng một chút: “Còn rất gần với công ty của Trần Hán Thăng.”

Mẹ của Thương Nghiên Nghiên không nói gì, những lời này của chồng mình giống như đang tự an ủi bản thân, đồng thời cũng cố gắng tìm kiếm một lý do để chấp nhận.

Sau độ tuổi trung niên, về cơ bản con người sẽ nghĩ đến những hành động đã làm trong nửa đời trước, Thương Phú Vinh và bà xã đều thường xuyên hối hận, nếu lúc trước bọn họ không liều mạng kiếm tiền, hoặc quan tâm với con gái thêm một chút, chứ không phải lúc nào cũng dùng tiền tài để thoả mãn, thì có lẽ đã không đi đến nông nỗi này.

“Haiz…”

Mẹ của Thương Nghiên Nghiên yếu ớt thở dài một hơi, bà ấy cũng hiểu rõ con gái mình.

Thành tích của Thương Nghiên Nghiên không tốt, tính cách của con bé cũng không thích hợp với công việc sáng đi chiều về, cho nên sau khi tốt nghiệp sẽ không ra ngoài tìm việc làm.

Cô lại không có hứng thú với buôn bán, cũng sẽ không tiếp quản xưởng may trong nhà.

Nếu vẫn luôn ru rú trong nhà, nói không chừng sẽ bị những chị em trước kia rủ đi ca hát chơi đùa, như vậy tình hình có lẽ sẽ càng tệ hơn bây giờ.

Cho nên, phải có một nơi để cô ở, có một môi trường sống phù hợp với cô, và cả một người đàn ông cô thích, hơn nữa người đàn ông này còn có thể quản lý được cô, nhìn chung, đó chính là công việc làm tình nhân của Trần Hán Thăng.

Sau khi đi đến kết luận như vậy, mẹ của Thương Nghiên Nghiên cũng sửng sốt, thực ra trong lòng bà ấy, nếu Trần Hán Thăng có thể kết hôn với Thương Nghiên Nghiên thì tốt biết bao.

Nhưng Trần Hán Thăng sớm đã nói rằng mình đã có bạn gái, Thương Nghiên Nghiên cũng nói cô gái kia vô cùng xinh đẹp, hơn nữa bản thân cô cũng không có ý định kết hôn.

Nghĩ đến tương lai không chắc chắn ấy, Thương Phú Vinh và bà xã cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, cuối cùng vẫy tay với Lão Thương: “Cứ xem trước sao đã.”

Đối mặt với những tranh luận tạm thời không có cách giải quyết, “Cứ xem trước sao đã” có lẽ là một biện pháp đối phó tốt nhất, nhưng mẹ của Thương Nghiên Nghiên lại không hài lòng: “Sau này anh bớt nói “Thành ngữ bốn chữ” đi, nhất là Tết nhất, sáng sớm, giữa trưa, nghe xong chỉ cảm thấy tức chết.”

Lão Thương cũng vô cùng bất đắc dĩ, loại chuyện này còn có thể làm gì bây giờ?

Khoảng chừng năm giờ chiều, sau khi Trần Hán Thăng thức dậy, lúc đầu hắn muốn trực tiếp trở về Kiến Nghiệp, nhưng cả nhà Thương Nghiên Nghiên đều giữ lại, thậm chí Lão Thương còn rót rượu ra.

Thịnh tình không thể chối từ, Trần Hán Thăng chỉ có thể đồng ý: “Cũng đã đến đây rồi, vậy uống một chút đi.”

Sáng sớm hôm sau, Trần Hán Thăng lái xe từ Thượng Hải trở về Kiến Nghiệp, Thương Nghiên Nghiên ngồi trên ghế phụ.

Nhưng vừa mới lên cao tốc, bà mẹ ruột Lương Mỹ Quyên đã gọi điện thoại đến, bà hùng hổ chất vấn: “Trần Hán Thăng, tối qua con đi đâu?”

Tối hôm qua, khi Trần Hán Thăng đang uống rượu khoác lác với Lão Thương, Lương thái hậu gọi một cuộc điện thoại đến, nhưng sau hai hồi chuông không thấy bắt máy, bà đã chủ động tắt, Trần Hán Thăng đoán có lẽ không phải chuyện lớn gì nên cũng không trả lời.

Không ngờ, qua một đêm, Lương thái hậu vẫn còn nhớ đến chuyện này.

“Con sao?”

Trần Hán Thăng cũng không dám nói đang ở trong nhà của một người phụ nữ khác uống rượu, nên thuận miệng bịa ra một lý do: “Lúc đó con đang xã giao nên không nghe điện thoại được, có chuyện gì vậy ạ?”

“Cái rắm!”

Lương Mỹ Quyên thở hổn hển mắng: “Con là miếng thịt rớt từ trên người mẹ xuống, mẹ còn không thể hiểu rõ con sao? Có phải lại chơi bời lêu lổng với phụ nữ khác không?”

“Không phải, mẹ đừng suy đoán lung tung!”

Trần Hán Thăng thề thốt nói: “Chắc chắn là xã giao, tối nay con sẽ sang thăm mẹ.”

“Mẹ đâu cần con thăm hỏi!”

Lương Mỹ Quyên không cảm kích chút nào, còn nghiêm túc cảnh cáo, nói: “Con không được gây ra bất cứ phiền phức nào cho mẹ nữa, ngoại trừ Tiểu Ngư Nhi và Ấu Sở ra, mẹ tuyệt đối sẽ không thừa nhận thêm bất cứ người con dâu nào nữa đâu, đây là vấn đề nguyên tắc.”

“Vâng vâng, con đảm bảo sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mẹ.”

Trần Hán Thăng dỗ dành mẹ ruột rồi cúp máy, sau đó lắc đầu nói: “Cha mẹ đúng là một sinh vật thần kỳ, bất cứ lời đồn đãi nào cũng có thể tin, nhưng chỉ cần tớ bịa ra một câu nói dối, bọn họ vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được là giả.”

“Cha mẹ tớ cũng như thế.”

Thương Nghiên Nghiên đáp lại với sự đồng cảm giống như bản thân mình cũng từng bị, nhưng cô cảm thấy rất khó hiểu: “Dì quản lý rất nghiêm khắc với chuyện cậu không về nhà ngủ đấy, theo lý mà nói chuyện này không nên, dù sao cậu cũng đã lớn thế này rồi.”

Nội dung cuộc trò chuyện giữa Trần Hán Thăng và Lương Mỹ Quyên lúc nãy, mặc dù Thương Nghiên Nghiên không hoàn toàn nghe rõ, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự kiểm soát hành tung của bà mẹ với con trai mình.

“Chắc chắn là có nguyên do nào đó.”

Trần Hán Thăng nhìn đường cao tốc trước mặt, nhàn nhạt nói.

“Nguyên nhân gì được chứ?”

Thương Nghiên Nghiên hỏi.

“Ừm…”

Bởi vì nhiệt độ càng ngày càng cao, ánh mặt trời càng ngày càng nóng, nóng đến mức bầu không khí cũng xuất hiện sự bóp méo, vài con đường thoạt nhìn giống như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.

Để đề phòng hơi nước phản quang, Trần Hán Thăng lấy kính râm ra, Thương Nghiên Nghiên ở bên cạnh cũng đưa tay ra giúp hắn đeo vào.

Hôm nay Thương Nghiên Nghiên mặc một chiếc áo thun ngắn tay rộng thùng thình, lúc cúi người xuống, cổ áo lập tức đung đưa trước mắt, trong mũi còn có thể ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người cô, nhưng bọn họ đang ở trên đường cao tốc, Trần Hán Thăng cũng không dám phân tâm, ho khan một tiếng nói: “Thẩm Ấu Sở đã mang thai.”

“Hả?”

Thương Nghiên Nghiên ngây ngẩn cả người, nhưng cô không hề ghen tị, cũng chưa từng có ý định muốn chiếm đoạt vị trí của cô ấy, chỉ cần Trần Hán Thăng có thể chia sẻ một chút quan tâm về phía mình ở giữa khoảng trống yêu thương Thẩm Ấu Sở, Thương Nghiên Nghiên đã thoả mãn lắm rồi.

Chỉ là tin tức này đến quá đột ngột, Thương Nghiên Nghiên im lặng ngồi đó một lúc, mới bắt đầu chậm rãi chấp nhận.

Thực ra Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở đã quen biết với nhau một thời gian dài, có con cũng là chuyện bình thường đúng không?

“Vậy hai người định khi nào kết hôn?”

Bây giờ Thương Nghiên Nghiên đã có thể hiểu được tại sao mẹ của Trần Hán Thăng lại quản lý nghiêm khắc như vậy, có lẽ bà đang lo lắng Trần Hán Thăng ở bên ngoài làm xằng làm bậy trước khi kết hôn.

“Cậu biết Tiêu Dung Ngư không?”

Trần Hán Thăng không trả lời, ngược lại hỏi một câu.

“Biết chứ.”

Thương Nghiên Nghiên nhún vai: “Lúc trước chẳng phải Samsung đã vạch trần cậu có mối quan hệ tình cảm với hoa khôi học đường trường đại học Đông Đại sao? Tớ hỏi cậu nhưng cậu trả lời đó chỉ là hiểu nhầm.”

Trần Hán Thăng cười khổ một tiếng, lúc ấy để giảm thiểu ảnh hưởng, hắn đều giải thích “chỉ là hiểu nhầm” với tất cả mọi người.

“Có chuyện gì vậy?”

Thương Nghiên Nghiên đương nhiên biết Trần Hán Thăng trăng hoa, đặc biệt là bây giờ hắn lại phản ứng như vậy, vì thế do dự hỏi: “Chẳng lẽ không phải hiểu nhầm sao?”

“Không phải hiểu nhầm.”

Trần Hán Thăng chậc miệng, giống như khi nhắc đến chuyện này, hắn cũng rất đau răng: “Bởi vì Tiêu Dung Ngư cũng mang thai.”

“Mẹ… Mẹ nó!”

Một lúc lâu sau, Thương Nghiên Nghiên giống như một thợ lặn nín thở một thời gian dài ở dưới đáy nước, sửng sốt thốt ra câu cảm thán này, sau đó cả người ngơ ngác ngồi trên ghế, hàng câu bên ngoài cửa sổ không ngừng “vù vù” lùi lại phía sau, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt ngây dại của Thương Nghiên Nghiên.

Một tĩnh một động, rất có cảm giác hình ảnh.

Trần Hán Thăng tập trung lái xe, nếu ai biết được chân tướng sự thật như vậy, có lẽ cũng cần chút thời gian để tiêu hoá.

Nhưng Thương Nghiên Nghiên chính là Thương Nghiên Nghiên, sau khi Vương Tử Bác và Nhiếp Tiểu Vũ biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là: “Tiểu Trần (Bộ trưởng Trần), sau này phải làm sao bây giờ?”

Sau khi Thương Nghiên Nghiên phản ứng lại, cô vỗ ngực, vô cùng nghĩa khí nói: “Lúc năm nhất, tớ đã nói sau này sẽ giúp cậu nuôi dưỡng con cái, lời hứa này vĩnh viễn sẽ không thay đổi!”

Bình Luận (0)
Comment