Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 903 - Chương 903: “Trao Đổi” Của Thương Nghiên Nghiên

Chương 903: “Trao đổi” của Thương Nghiên Nghiên Chương 903: “Trao đổi” của Thương Nghiên Nghiên

Cô gái này đương nhiên là Thương Nghiên, kể từ tháng hai năm nay, cô vẫn luôn ở nhà chăm sóc mẹ bị sái chân, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng, chú ý đến những xáo trộn khác nhau ở Kiến Nghiệp của người tình mà mình đã thèm nhỏ dãi từ lâu này.

Khi Trần Hán Thăng đến Thượng Hải để thị sát nhà máy mới, Thương Nghiên Nghiên đương nhiên sẽ xuất hiện, bởi vì nhà máy này nằm gần nhà cô, mảnh đất rộng ba trăm mẫu này còn là do cha của Thương Nghiên Nghiên- Thương Phú Vinh giúp hắn giành được.

Hôm nay Lão Thương cũng vô cùng bận rộn, giúp đỡ tiếp đón lãnh đạo, tiếp đón khách qua lại, xử lý những việc vụn vặt ở hiện trường, còn chu đáo hơn cả chuyện làm ăn buôn bán của nhà mình.

“Ôi trời.”

Trần Hán Thăng đẩy kính râm lên trán, cợt nhã đi đến trước mặt Thương Nghiên Nghiên: “Em gái này ngoại hình không tồi, có số QQ không, thêm bạn đi.”

“Thật ngại quá, tôi đã có người đàn ông mình thích rồi.”

Thương Nghiên Nghiên cũng rất phối hợp, giả vờ như không quen biết Trần Hán Thăng.

“Em không nói cho cậu ấy là được.”

Trần Hán Thăng cợt nhã huýt sáo một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vụng trộm với nhau, chẳng phải như vậy càng kích thích hơn sao?”

“Ồ ồ ồ…”

Thương Nghiên Nghiên không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lúc này, lại có một lãnh đạo địa phương đến đây bắt tay chào hỏi với Trần Hán Thăng.

Quả Xác từ Kiến Nghiệp chạy đến Thượng Hải, động thái này mang đến ý nghĩa rất lớn, ngoại trừ mở rộng quy mô ra thì còn có nghĩa là điện tử Qủa Xác đã “đăng ký hộ khẩu” tại trung tâm tài chính quốc tế Thượng Hải này.

Sau này khi tỏ vẻ cool ngầu, Trần Hán Thẳng có thể thẳng eo kiên cường hơn một chút rồi.

Lãnh đạo quận mỉm cười rạng rỡ nói chuyện với Trần Hán Thăng, giới thiệu ưu thế về địa lý vào chính sách ưu đãi của quận Thanh Phổ, với quy mô hiện tại của điện tử Qủa Xác, nếu như đi đến một thành phố bình thường để đầu tư xây dựng nhà máy, đặc biệt là khi Trần Hán Thăng đích thân đi đến, về cơ bản sẽ là phó giám đốc sở chịu trách nhiệm quản lý kinh tế ra mặt.

Nhưng dù sao Thượng Hải cũng là một thành phố trực thuộc trung ương, nên chỉ có chủ tịch quận đến đây có mặt một chút, thay mặt cho chính phủ bày tỏ sự quan tâm chân thành, đồng thời hứa hẹn quyết tâm giúp đỡ sự phát triển của doanh nghiệp.

Thương Nghiên Nghiên đứng ở bên cạnh, lợi dụng khoảng trống này nghiêm túc đánh giá Trần Hán Thăng, mấy tháng không gặp, lớp trưởng vẫn trông như trước, ngoại trừ vóc dáng cao ráo ra, gần như không có chỗ nào liên quan đến hai chữ “soái ca”.

Nhưng trên người hắn luôn có hơi thở lưu manh toả ra xung quanh, vừa nhìn đã biết người này vừa thú vị vừa hoạt bát;

Ngoài ra khi nói chuyện cùng với các lãnh đạo chính phủ, Trần Hán Thăng lại trở nên vô cùng trưởng thành, hai loại khí chất này tổng hợp với nhau khiến Thương Nghiên Nghiên trầm mê trong đó không thể tự thoát ra được.

Hai người đã không gặp nhau lâu như vậy, đôi khi trong những giấc mơ buổi tối, cô sẽ nằm mơ thấy Trần Hán Thăng, trong hoàn cảnh hư ảo như vậy, Thương Nghiên Nghiên có thể tuỳ ý nghiền nát Trần Hán Thăng trong cơ thể mình…

“Đang nghĩ gì vậy, ánh mắt của cậu không đúng lắm.”

Ngay khi Thương Nghiên Nghiên đang thất thần thì bên trai đột nhiên vang lên giọng nói của Trần Hán Thăng.

Hoá ra cuộc trò chuyện giữa Trần Hán Thăng và lãnh đạo quận đã kết thúc, thân là chủ nhà, lãnh đạo quận nhiệt tình mời chủ tịch và ban quản lý của điện tử Qủa Xác ăn một bữa cơm xoàng, bọn họ đã đi chuẩn bị trước rồi.

Bây giờ xung quanh không còn người nào khác, Trần Hán Thăng nói năng mạnh dạn hơn rất nhiều: “Dáng vẻ lúc nãy của cậu hơi giống một quý cô háo sắc đấy.”

“Chậc.”

Thương Nghiên Nghiên không hề phủ nhận, dùng ngón tay vén những sợi tóc lên, nhanh chóng chớp chớp mắt nhìn về phía Trần Hán Thăng: “Cho nên cậu phải cẩn thận đấy, đừng để bị bỏ lại một mình.”

Bữa cơm trưa này, Thương Phú Vinh không có đủ tư cách để tham gia, mặc dù ông ấy cũng là một người sở hữu khối tài sản vài triệu tệ, đồng thời cũng là một doanh nhân có tiếng ở trấn.

Nhưng ở trước mặt lãnh đạo quận, một chút tài sản này không đáng được để mắt đến, cũng may Trần Hán Thăng hét lên một câu “Chú Thương, lại đây nghe chỉ thị của các lãnh đạo đi”, lúc này Lão Thương mới có thể ở lại.

Trong lúc dùng cơm, Trần Hán Thăng tập trung giới thiệu giám đốc của nhà máy mới- Tào Kiến Đức. Tất cả mọi người đều biết rằng Trần Hán Thăng không thể nào ở lại bên này, Kiến Nghiệp mới là trụ sở chính của điện tử Qủa Xác, nhân vật giao tiếp sau này chính là vị giám đốc hơn ba mươi tuổi của Qủa Xác này.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng cũng không còn việc gì ở trong nhà máy nữa, thế là hắn đi theo Lão Thương về nhà thăm mẹ của Thương Nghiên Nghiên một chút.

Xưởng may của nhà Thương Nghiên Nghiên hiện tại đã hồi phục lại, thứ nhất là do toàn bộ thị trường đang từ từ phục hồi, thứ hai là một số lượng lớn xưởng may ở quận Thanh Phổ đã đóng cửa, Thương Phú Vinh dựa vào số tiền ba triệu mượn từ Trần Hán Thăng, cố gắng sống sót qua thời kỳ gian nan nhất, bây giờ căn bản không thiếu các đơn đặt hàng của khách hàng.

“Chú Thương, ở đây có hơn một trăm công nhân đúng không?”

Trần Hán Thăng vừa đánh giá công xưởng náo nhiệt vừa hỏi.

“Gần đến.”

Trưa nay Thương Phú Vinh đã uống không ít rượu, lúc nói chuyện mồm miệng tràn ngập mùi rượu: “Nhưng đối với cháu mà nói đây chỉ là chuyện vặt vãnh, chỗ chú đều là những lao động lặp đi lặp lại một cách máy móc, hoàn toàn không thể so sánh với một doanh nghiệp có trình độ khoa học kỹ thuật cao như điện tử Qủa Xác được.”

“Đó là đương nhiên rồi, có lẽ chú Thương còn chưa biết, cháu đã được nhận làm nghiên cứu sinh rồi.”

Trần Hán Thăng nhàn nhạt nói: “Những sinh viên vừa có tư chất vừa xuất sắc như cháu, công ty do cháu thành lập nhất định phải có một chút hàm lường kỹ thuật, như thế mới không phụ lòng mình chăm chỉ vất vả học tập.”

Thương Phú Vinh ngây ngẩn cả người, điểm toán của Trần Hán Thăng năm lớp 12 không phải là bí mật, hơn nữa mọi người đều là người nhà, không cần phải khoe khoang như vậy đúng không?

“Khụ khụ!”

Lão Thương ho khan hai tiếng rồi lại kéo chủ đề sang những phương diện khác, sau khi đi qua khu vực nhà máy mới đi đến toà nhà nhỏ năm tầng.

Đây là nhà riêng của gia đình Thương Nghiên Nghiên, ký túc xá của công nhân đều ở phía trước, Trần Hán Thăng liếc nhìn hai vòng, phát hiện có một chiếc BMW đang dừng trước cửa.

Lúc trước khi dây chuyền tài chính bị gián đoạn, Lão Thương đã bán chiếc BMW trong nhà đi, bây giờ tính hình tài chính đã trở nên khá hơn, xem ra ông ấy lại mua một chiếc khác rồi.

“Đây là ngoài mặt mà, không thể thiếu được.”

Lão Thương vỗ vào mui xe BMW, Trần Hán Thăng cũng cười theo.

Trên thực tế, lúc trước Thương Phú Vinh cũng là một lão trung niên ăn chơi sống tạm bợ, hơi giống “Chung Kiến Thành của quận Thanh Phổ”, nhưng bây giờ Lão Thương có tiền hơn, dáng vẻ cũng đẹp trai hơn.

Sau khi phá sản một lần, có lẽ Thương Phú Vinh đã nhìn thấu một số thứ, mặc dù vẫn thích tỏ vẻ cool ngầu, đầu bóng chải thẳng nếp, nhưng đã không còn đến các câu lạc bộ nữa.

“Hán Thăng đến à, bên kia xong việc rồi sao?”

Sau khi lên lầu, mẹ của Thương Nghiên Nghiên với chiếc chân quấn đồ bảo hộ ngồi trên ghế mềm chào hỏi.

Vợ của Thương Phú Vinh cũng không giống vợ của Chung Kiến Thanh, chị dâu Chung là người nhà quê ít hiểu biết, mẹ của Thương Nghiên Nghiên lại thuộc kiểu phụ nữ biết làm ăn buôn bán.

Cho dù Lão Thương mặc kệ không quan tâm, có lẽ bà ấy cũng có thể khởi động lại xưởng may.

Thương Nghiên Nghiên đang ngồi bên cạnh cắt dưa hấu, có lẽ là cố ý dành riêng cho cha và Trần Hán Thăng giải rượu.

“Gần xong hết rồi, chân của dì thế nào rồi?”

Trần Hán Thăng cũng không khách khí, cầm một miếng dưa hấu nhai nhồm nhoàm.

“Thương gân động cốt một trăm ngày, bây giờ đã hơn 120 ngày rồi, cơ bản đã có thể xuống đất đi lại.”

Mẹ của Thương Nghiên Nghiên nhìn thoáng qua con gái: “Nhưng Nghiên Nghiên cứ khăng khăng muốn đích thân chăm sóc dì, có lẽ đã ảnh hưởng đến thời gian của con bé rồi.”

“Con gái hiểu chuyện mà.”

Thương Phú Vinh muốn thân mật vỗ đầu Thương Nghiên Nghiên, nhưng lại bị Thương Nghiên Nghiên nghiêng đầu né tránh, Lão Thương ngại ngùng mỉm cười, cũng không để tâm.

Mối quan hệ giữa Tiêu Dung Ngư và Tiêu Hoành Vĩ được bồi dưỡng từ nhỏ, lúc trước Lão Thương ngoại trừ đưa tiền ra thì rất ít khi quan tâm đến chuyện học tập và cuộc sống của Thương Nghiên Nghiên, cho dù bây giờ muốn cố gắng vãn hồi, nhưng vẫn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua được.

Thực ra, kiểu quan hệ gia đình này, bao gồm cả mối quan hệ gia đình giống như nhà Vương Tử Bác, ngược lại càng phổ biến ở Trung Quốc, giữa cha mẹ và con cái luôn có một khoảng cách, nhưng cũng có tình thương, chỉ là không bao giờ trở thành bạn bè.

Trần Hán Thăng nói chuyện một lúc, cảm thấy rượu trắng đã từ từ nổi lên tác dụng, hắn dựa vào ghế sô pha nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thương Nghiên Nghiên lo lắng Trần Hán Thăng bị cảm, đỡ hắn đi lên trong trên lầu nghỉ ngơi, dọc theo đường đi còn không ngừng đụng chạm.

Trần Hán Thăng bị cọ xát đến mất kiên nhẫn, không nhịn được lẩm bẩm hai tiếng, khiến Thương Nghiên Nghiên bật cười ha ha.

Hai vợ chồng Thương Phú Vinh ở trong phòng khách nghe vậy, Lão Thương cười nói: “Hôm nay Trần Hán Thăng là nhân vật chính, nó đã uống ít nhất một cân rưỡi rượu trắng.”

Mẹ của Thương Nghiên Nghiên không tiếp những lời này, bà ấy đột nhiên hỏi: “Lão Thương, nếu sau này con gái ông muốn làm tình nhân của người khác, anh sẽ đồng ý sao?”

“Tôi…”

Lão Thương giật mình, ngay sau đó xua tay nói: “Bây giờ Hán Thăng vẫn chưa kết hôn, Nghiên Nghiên cũng chưa có bạn trai, em đừng suy nghĩ bậy bạ.”

Lão Thương khuyên bà xã đừng suy nghĩ bậy bạ, nhưng bản thân mình lại rút điếu thuốc ra, hút “phì phèo”.

Hai người đều không phải là kẻ ngốc, Trần Hán Thăng hoàn toàn không thừa nhận thân phận của Thương Nghiên Nghiên, nhưng Thương Nghiên Nghiên lại không ngại chút nào, vẫn bằng lòng gần gũi với Trần Hán Thăng không chút do dự, cách làm này đã quá rõ ràng.

“Thực ra chân của em không nghiêm trọng như vậy.”

Mẹ của Thương Nghiên Nghiên chỉ vào lớp băng bảo vệ trên chân mình, nói: “Mời một người giúp việc cũng được, nhưng Nghiên Nghiên lại cố chấp ở lại chăm sóc, chuyện này không đơn giản chỉ là hiếu thảo và hiểu chuyện, mà nó càng giống như một loại trao đổi hơn.”

“Em có ý gì?”

Lão Thương có phần hiểu, nhưng lại không rõ lắm.

“Em cũng không thể giải thích rõ ràng, có lẽ trong lòng con bé đã nghĩ như thế này, nếu em và anh xảy ra chuyện gì, con bé sẽ đến chăm sóc và làm bạn.”

Mẹ của Thương Nghiên Nghiên thở dài một hơi: “Chờ đến khi chúng ta không còn chuyện gì nữa, con bé lại muốn theo đuổi cuộc sống của mình, đổi lại, chúng ta cũng không thể can thiệp.”

“Như vậy sao?”

Trong lỗ mũi Lão Thương phun ra hai sợi khói trắng, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào sàn nhà.

“Anh xem đi.”

Mẹ của Thương Nghiên Nghiên nói: “Bây giờ chân cẳng của em gần như đã bình phục rồi, lần này con bé chắc chắn sẽ đi theo Trần Hán Thăng trở về Kiến Nghiệp.”

Vừa dứt lời, Thương Nghiên Nghiên đã từ trên lầu chạy xuống, trong miệng còn lẩm bẩm: “Vali đựng quần áo của con đâu ạ, con muốn thu dọn đồ đạc trở về trường học.”

Bình Luận (0)
Comment