Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 902 - Chương 902: Người Đi Đèn Tắt, Những Gì Đã Xảy Ra Trở Thành Quá Khứ

Chương 902: Người đi đèn tắt, những gì đã xảy ra trở thành quá khứ Chương 902: Người đi đèn tắt, những gì đã xảy ra trở thành quá khứ

Chị gái của Hoàng Tuệ nghe thấy yêu cầu của em gái, đi ra phòng bệnh đang định gọi Vương Tử Bác, lúc này cô ta mới phát hiện ra, hoá ra bên cạnh Vương Tử Bác còn có một cô gái cao gầy, hai người tay trong tay vô cùng thân mật.

“Người này là…”

Chị gái Hoàng Tuệ do dự hỏi.

“Bạn gái của tôi.”

Vương Tử Bác trả lời một cách khẳng định.

“Ồ.”

Mí mắt chị gái Hoàng Tuệ giật giật, lúc đầu cô ta cho rằng mối quan hệ giữa Hoàng Tuệ và Vương Tử Bác là bạn trai bạn gái mập mờ, nhưng Vương Tử Bác lại dẫn theo một người bạn gái đến đây, cô ta không hiểu thao tác này lắm.

Chị gái của Hoàng Tuệ chỉ là một người phụ nữ bình thường trong một thị trấn nhỏ, đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa đặt chân đến tỉnh lỵ Dung Thành, cô ta đã quen với việc ngủ vào lúc mười giờ tối nên hoàn toàn không biết giờ đó cuộc sống về đêm xa hoa truỵ lạc ở các thành phố lớn chỉ mới bắt đầu.

“Chị, tôi có thể đi vào được chưa?”

Vương Tử Bác thấy chị gái của Hoàng Tuệ hình như hơi ngơ ngác, không nhịn được hỏi một câu.

“Ồ ồ ồ…”

Ngoài miệng chị gái của Hoàng Tuệ đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thi Thi, bước chân cũng không nhúc nhích.

Có lẽ Biên Thi Thi hiểu được hàm nghĩa của ánh mắt này, bây giờ cô ấy cũng đã nhìn ra được đại khái Hoàng Tuệ thực sự bệnh nặng, hơn nữa bên ngoài phòng bệnh còn có đồng chí cảnh sát đang trông chừng đấy.

Nói như vậy, hình như mình không nên đi vào.

“Nhưng…”

Trong lòng Biên Thi Thi hơi xoắn xuýt, cô ấy không muốn lừa mình dối người, thực chất vẫn muốn ở bên cạnh Vương Tử Bác.

Ngộ nhỡ thực sự giống như những gì Trần Hán Thăng nói, Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ nối lại tình xưa thì sao?

“Chuyện là…”

Vương Tử Bác mở miệng, chị gái của Hoàng Tuệ biểu hiện rõ ràng như vậy, ngay cả cậu ấy cũng đã nhìn ra được.

Vương Tử Bác không cảm thấy đây là một câu hỏi trắc nghiệm, mặc dù giọng điệu của cậu ấy vẫn kiểu lẩm bẩm lẩm bẩm, nhưng ý tứ muốn biểu đạt vẫn vô cùng rõ ràng và thẳng thắn: “Lần này tôi đến thăm Hoàng Tuệ là vì nhận được sự cho đồng ý của bạn gái, cho nên chúng tôi không thể tách ra, hơn nữa, hơn nữa…”

Biên Thi Thi đứng ở phía sau, nghe thấy “những lời âu yếm của thẳng nam” mà Vương Tử Bác nói, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng khó hiểu tại sao bạn trai lại trở nên thông suốt như vậy.

Nhưng tóm lại những lời âu yếm vẫn rất ngọt ngào, Biên Thi Thi siết chặt tay Vương Tử Bác, cho dù bởi vì trời hơi nóng nên đổ chút mồ hôi, nhưng cô ấy vẫn dùng sức nắm chặt một chút.

“Hơn nữa…”

Vương Tử Bác tiếp tục hậm hực nói: “Ngay cả cậu bạn nối khố cũng nhắc nhở tôi rồi, trên đường đi phải chăm sóc bạn gái thật tốt.”

“Heo vẫn là heo, vĩnh viễn không thể thông suốt được.”

Biên Thi Thi bĩu môi, chuyện này thì liên quan gì đến Trần Hán Thăng chứ, cậu cứ đường đường chính chính nói với mọi người rằng tớ là người quan trọng nhất trong lòng cậu là được mà.

Nghĩ đến đây, Biên Thi Thi lại dùng móng tay không nặng không nhẹ bấm Vương Tử Bác một cái.

Vương Tử Bác quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc.

Biên Thi Thi có chuyện gì vậy, lúc thì nắm chặt tay, lúc lại dùng móng tay bấm người, chẳng lẽ mình lại nói sai gì rồi sao?

Người thân của Hoàng Tuệ cũng không hề hay biết rằng cặp đôi này, bởi vì một chi tiết đang làm tăng thêm tình cảm của hai người bọn họ.

Thực ra giữa những người yêu nhau là vậy, ngay cả Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư cũng sẽ thỉnh thoảng cãi nhau, có lẽ cũng chỉ có cô ngốc nhỏ như Thẩm Ấu Sở mới có thể nghe theo Trần Hán Thăng vô điều kiện.

Nhưng sự khác biệt này cũng không đáng sợ, cãi nhau cũng là một phương thức giao lưu, trong quá trình này, chỉ cần để đối phương mình mình rất để ý đến cô ấy (anh ấy), như vậy sau khi giải quyết vấn đề, mối quan hệ giữa hai người có lẽ càng thêm hoà hợp.

Cho nên một số cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, mặc dù bọn họ cãi nhau mỗi ngày, nhưng thực chất không ai rời bỏ ai.

“Vậy sao?”

Nghe thấy những lời giải thích của Vương Tử Bác, mặc dù chị gái của Hoàng Tuệ cảm thấy không mấy thích hợp, nhưng cũng không thể cưỡng ép chia rẽ Vương Tử Bác và Biên Thi Thi được, chỉ có thể dẫn hai người bọn họ đi vào phòng bệnh.

Hoàng Tuệ ngồi ở trên giường, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng dùng “dáng vẻ ban đầu” của mình để đi gặp Vương Tử Bác, không ngờ sau khi cánh cửa được đẩy ra, bên cạnh Vương Tử Bác còn dẫn theo một cô gái.

Trên mặt Hoàng Tuệ loé lên một tia kinh ngạc, nụ cười rạng rỡ vừa mới được tích cóp cũng dần dần biến mất.

Cô ấy quen biết Biên Thi Thi, một trong bốn đoá hoa vàng ở công ty luật Dung Thăng trong trung tâm thương mại quốc tế, hơn nữa còn là sinh viên hàng đầu của học viện pháp luật đại học Đông Đại.

“Bằng cấp cao hơn mình, ngoại hình xinh đẹp hơn mình, ừm, còn đang nắm tay nhau nữa, Tử Bác thật hạnh phúc.”

Hoàng Tuệ nhàn nhạt nghĩ.

Nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Tuệ, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đều hoảng sợ.

Bởi vì Hoàng Tuệ hoàn toàn khác so với năm ngoái, ngoại hình gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, thái dương vẫn còn rịn mồ hôi, giống như việc gắng gượng ngồi thẳng người đã tiêu tao toàn bộ sức lực của cô ta.

Biên Thi Thi cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao Hoàng Tuệ lại mặc một bộ denim như vậy, hoàn toàn không thể chịu được mà.

Vương Tử Bác cũng chú ý đến bộ quần áo này, đầu tiên cậu ấy sửng sốt một chút, giống như ngay lập tức bị cuốn vào hồi ức nào đó, chờ đến khi phản ứng lại, trên khuôn mặt Vương Tử Bác đều tràn ngập thổn thức.

“Chị đi ra ngoài trước đi.”

Hoàng Tuệ nói với chị gái: “Em muốn nói chuyện riêng với bạn… Nói chuyện riêng với người quen của mình một lúc.”

Lúc đầu Hoàng Tuệ muốn nói “bạn bè”, nhưng lại đổi thành “người quen”, nhưng cô ta cũng biết rằng bạn bè cũng không thích hợp để miêu tả mối quan hệ giữa mình và Vương Tử Bác.

“Được, nhưng đừng trò chuyện lâu quá.”

Chị gái không yên tâm dặn dò một tiếng, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người, bầu không khí vừa xấu hổ vừa quẫn bách, mùi nước sát trùng tràn ngập.

Vương Tử Bác hơi muốn vặn vẹo mông, nhưng trên tay lại truyền đến một sức lực, đây là Biên Thi Thi đang nhắc nhở cậu ấy chú ý hình tượng.

“Đó là chị gái của tôi.”

Cuối cùng vẫn là Hoàng Tuệ mở miệng đầu tiên, cô ta đang giới thiệu người phụ nữ lúc nãy.

Sau khi giới thiệu xong, cô ta lại tự giễu bổ sung thêm một câu: “Chị gái ruột, lúc trước tôi rất xem thường chị ấy, không ngờ vào lúc này, chỉ có người nhà đến đưa tôi một đoạn đường cuối cùng.”

“Chị, chi đừng bi quan như vậy, tiền, tôi… Chúng tôi đã đưa đến rồi.”

Vương Tử Bác giật giật khoé môi, khô khốc nói.

“Tôi” và “Chúng tôi” là hai chủ ngữ hoàn toàn khác nhau, Hoàng Tuệ và Biên Thi Thi đều chú ý đến.

Hoàng Tuệ cúi đầu không nói gì.

Biên Thi Thi duỗi ngón tay ra, không dễ phát hiện gõ gõ vào mu bàn tay Vương Tử Bác, cô bạn học Thi Thi đáng yêu thông qua động tác nhỏ này để truyền đạt những tâm trạng khác nhau.

Trong phòng bệnh lại yên tĩnh một lần nữa, chỉ có hành lang vẫn ồn ào ầm ĩ như vậy.

Một lúc lâu sau, lại là Hoàng Tuệ chủ động nói chuyện, nhưng cô ta lại hỏi một câu hỏi không thể hiểu được: “Tử Bác, cậu đã từng hận vì tôi không?”

Vương Tử Bác giật mình, người thành thật như cậu ấy cũng biết vấn đề này không thích hợp, cho nên Vương Tử Bác không muốn đáp lại, nhưng Hoàng Tuệ ở trên giường bệnh lại vô cùng mong chờ câu trả lời.

Vương Tử Bác do dự một chút, ngay khi đang định trả lời thì đột nhiên cảm thấy một móng tay dài nhòn nhọn đang ấn vào mu bàn tay mình, giống như một khi cậu ấy nói sai, móng tay kia sẽ cắm sâu vào.

Vương Tử Bác biết Biên Thi Thi đang nhắc nhở mình nói năng cẩn thận, nhưng cậu ấy lại không có năng lực nói năng ngọt xớt như Trần Hán Thăng, những gì cậu ấy thốt ra khi căng thẳng đều là sự thật.

“Ừm…”

Vương Tử Bác lắp bắp nói: “Lúc mới bắt đầu, tôi cũng khá hận, bởi vì lúc ấy chị toàn lừa gạt tôi, thậm chí vì chị, tôi còn cãi nhau với Tiểu Trần…”

Nói tới đây, Vương Tử Bác cảm nhận được móng tay trên mu bàn tay đã cắm vào, cậu ấy liếc mắt nhìn sang Biên Thi Thi một chút.

Sắc mặt Biên Thi Thi vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn vô tội liếc mắt nhìn Vương Tử Bác một cái, giống như người đang dùng sức không phải là cô ấy vậy.

“Sau đó, sau đó.”

Vương Tử Bác cũng không dám rút mạnh tay về, đứt quãng nói: “Sau đó theo thời gian, nhờ được Tiểu Trần khai sáng, thực ra tôi đã không còn hận chị nữa rồi, sau đó lại quen biết Thi Thi, lúc đó tôi rất hạnh phúc, gần như… Gần như quên mất chị.”

Đây là một lời nói thật thoạt nhìn có vẻ vô cùng bình thường, nhưng trong lúc vô tình lại để lộ một sự thật, cậu ấy không hận Hoàng Tuệ nữa, sau đó mới yêu Biên Thi Thi.

Chứ không phải yêu Biên Thi Thi rồi mới không còn hận Hoàng Tuệ nữa.

Có lẽ hai hành động này không ảnh hưởng lớn đến kết quả lắm, nhưng trong lòng Biên Thi Thi vẫn rất vui vẻ, dù sao không ai hy vọng trở thành người thay thế hoặc để xua tan đi sự thù hận.

Biên Thi Thi lập tức thu hồi móng tay nhòn nhọn, ngược lại còn vuốt ve dấu vết móng tay trên mu bàn tay, giống như đang tự an ủi và khen ngợi cậu ấy.

Hoàng Tuệ im lặng một lúc lâu, mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, ánh mặt trời cũng từ nóng bỏng sang ấm áp, những đốm sáng từ từ di chuyển đến bên cạnh Hoàng Tuệ, cô ta híp mắt phơi nắng một hồi, rất có tinh thần giống như hồi quang phản chiếu.

“Vậy thì tốt rồi.”

Hoàng Tuệ chậm rãi nói: “Chúc mừng cậu vẫn còn có năng lực yêu thích người khác, thực ra lúc tôi và cậu quen biết nhau, tôi đã không còn loại năng lực này, trong đầu chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình.”

“Xin lỗi cậu, Tử Bác.”

Hiếm khi, bất ngờ, Hoàng Tuệ lại đột nhiên nói lời xin lỗi.

“Ha hả… Thực ra cũng không có gì.”

Vương Tử Bác lại bắt đầu luống cuống tay chân, trong trí nhớ của cậu ấy, đây là lần đầu tiên Hoàng Tuệ nhận lỗi với mình.

Hoàng Tuệ lại nhìn về phía Biên Thi Thi, người phụ nữ này cho dù bất cứ phương diện phẩm hạnh hay đạo đức đi chăng nữa đều vượt qua mình.

Biên Thi Thi cũng hất cằm lên, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Hoàng Tuệ.

Hoàng Tuệ có thể cảm nhận được sự thù địch, còn có một chút dấm chua, cô ta không nhịn được khẽ mỉm cười: “Tôi và bạn trai của cô nói những lời như vậy, cô có ghen không?”

“Ghen.”

Biên Thi Thi không chút do dự, Vương Tử Bác ở bên cạnh bất an vặn mông.

“Nhưng mà!”

Biên Thi Thi lại mở miệng nói, trong giọng nói mang theo sự ngọt ngào tự tin: “Tôi bằng lòng hiểu rõ và tôn trọng quyết định của cậu ấy, hơn nữa cũng sẽ gánh vác mọi hậu quả cùng với Tử Bác.”

Hốc mắt Vương Tử Bác hơi nóng lên, cậu ấy không nhịn được nắm bàn tay Biên Thi Thi.

“Hừ.”

Biên Thi Thi rầm rì một tiếng, kiêu ngạo không nhìn bạn trai, nhưng bàn tay cũng dùng sức, giống như đang đáp lại sự cảm động của Vương Tử Bác.

Hoàng Tuệ lặng lẽ nhìn, ánh mặt trời buổi chiều lặn rất nhanh, chẳng bao lâu sau, trong phòng bệnh đã tràn ngập bóng tối nhá nhem.

“Cốc cốc cốc.”

Chị gái Hoàng Tuệ cũng gõ cửa, nhắc nhở Hoàng Tuệ phải chú ý nghỉ ngơi.

Một lát sau, khi căn phòng bệnh này cuối cùng không thể nhìn thấy dấu vết của tia nắng mặt trời nữa, Hoàng Tuệ khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, hai người về đi. Cảm ơn Tử Bác, cảm ơn cậu có thể đến đây thăm tôi, tôi đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, không còn tiếc nuối gì nữa.”

“Vậy chúng tôi đi đấy, số tiền này.”

Vương Tử Bác móc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, cậu ấy đang định đưa cho Hoàng Tuệ thì lại bị Biên Thi Thi giật lấy.

“Chị ấy không còn sức để cầm nữa đâu, chúng ta đi ra ngoài đưa cho chị gái đi.”

Biên Thi Thi cầm lấy thẻ ngân hàng, tìm chị gái của Hoàng Tuệ nói: “Chị à, số tiền trong tấm thẻ này, các chị cứ xài đi, việc chữa bệnh quan trọng hơn tất cả, không cần trả vội, không cần trả vội, không cần trả vội…”

Biên Thi Thi lặp đi lặp lại chuyện này rất nhiều lần, mãi đến khi chú cảnh sát đứng gác cửa chú ý đến, lúc này Biên Thi Thi mới chính thức đưa thẻ ngân hàng vào tay của chị gái Hoàng Tuệ.

Hoàng Tuệ nhìn thấy rõ ràng, nỉ non nói: “Rất thông minh, còn biết để cảnh sát làm chứng, cô gái này rất thích hợp với Tử Bác.”

Trên chuyến xe khách từ Hàng Châu trở về Kiến Nghiệp, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi cũng “vô duyên vô cớ” làm lành với nhau.

Biên Thi Thi dựa vào bả vai Vương Tử Bác, vừa trò chuyện vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhìn cảnh đêm đầy sao.

Đối với hai người này mà nói, “bạn gái cũ” Hoàng Tuệ có lẽ chính là một điểm không thể vượt qua, lần này bởi vì vấn đề mượn tiền chữa bệnh, giống như có rất nhiều chuyện đã được giải thích trực tiếp.

Ít nhất thì trong lòng Biên Thi Thi cũng được thả lỏng, thậm chí cô ấy còn cảm thấy phản ứng của mình vào tối hôm qua có chút dữ dội, hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, cô ấy còn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Vương Tử Bác càng bền chặt hơn trước.

Điều duy nhất cần suy xét chính là hơn năm trăm ngàn tệ của của Trần Hán Thăng, mặc dù hắn đã đốt bỏ giấy nợ, nhưng Biên Thi Thi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện quỵt nợ.

Công ty luật Dung Thăng đang đi vào quỹ đạo, thu nhập hàng năm của bạn học Thi Thi rất cao, có lẽ mất khoảng hai năm là trả hết số tiền này.

Đương nhiên, nếu thực sự gấp gáp, cô ấy còn có thể mượn của Tiểu Ngư Nhi một chút, nhưng điều này có vẻ hơi kỳ quái, mượn tiền của Tiêu Dung Ngư để trả cho Trần Hán Thăng, có lẽ điều này còn dư thừa hơn cả việc cởi quần đánh rắm.

“Tử Bác.”

Bây giờ Biên Thi Thi đã có thể nhắc đến Hoàng Tuệ một cách thoải mái và phóng khoáng, không giống như trước kia, cô ấy luôn cảm thấy đây là “từ cấm” ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người.

“Có chuyện gì vậy?”

Vương Tử Bác hỏi.

“Cậu có cảm thấy không?”

Biên Thi Thi ngẩng đầu lên: “Hình như hôm nay Hoàng Tuệ chỉ muốn gặp mặt cậu một lần, hình như cũng không ham muốn mãnh liệt với việc chữa bệnh.”

“Có như vậy sao?”

Vương Tử Bác gãi gãi đầu: “Tớ không phát hiện.”

“Heo!”

Biên Thi Thi cũng không suy nghĩ sâu xa, thúc vào bả vai bạn trai một cái: “Ngồi yên một chút đi, tối hôm qua tớ không ngủ ngon, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ồ.”

Vương Tử Bác ngoan ngoãn để bả vai đến một vị trí thích hợp nhất, để Biên Thi Thi có thể gối đầu ngủ thoải mái hơn nữa.

Biên Thi Thi cũng thực sự mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã vang lên tiếng ngáy nho nhỏ, Vương Tử Bác ngửi mùi hương trên tóc bạn gái, trong lòng vừa dịu dàng vừa bình thản.

Hơn một tuần sau, vào giữa tháng năm, Vương Tử Bác đang ở trong phòng làm việc thì đột nhiên nhận được một bức thư.

Cậu ấy cảm thấy hơi kỳ quái, bây giờ có điện thoại và QQ tiện như vậy, việc viết thư cũng trở lên hiếm thấy.

Sau khi mở ra, hai chiếc thẻ ngân hàng rớt cái “cạch” ra khỏi phong thư, một trong số đó chính là cái mà mình đã để lại bệnh viện Hàng Châu ngày hôm đó.

Trái tim Vương Tử Bác đột nhiên trở nên căng thẳng, bên trong còn có một bức thư viết tay, cậu ấy vội vàng mở ra đọc.

Tử Bác:

Thấy chữ như thấy mặt, tôi là Hoàng Tuệ, đây là những gì tôi nói, chị gái giúp tôi viết ra.

Khi cậu nhìn thấy bức thư này, có lẽ tôi đã không còn ở trên thế giới này nữa rồi, tôi cũng không biết mình sẽ đi đến đâu, thiên đường hay là địa ngục, tôi tồi tệ như thế này, có lẽ sẽ phải xuống địa ngục đúng không?

Thực ra căn bệnh này của tôi không thể chữa khỏi được, bác sĩ nói là một loại bệnh bạch cầu cấp tính dòng tủy M7 tương đối hiếm thấy, cho dù tìm được tủy thích hợp cũng không có hy vọng gì, huống chi trong khoảng thời gian ngắn như vậy căn bản không thể tìm thấy.

Cho nên tôi lại lừa cậu nữa rồi, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, tôi không hề có ý định cần tiền của cậu, chiếc thẻ cậu để lại tôi không hề động vào, một tấm thẻ khác là hơn bốn mươi ngàn tệ cậu gửi trước đó, mật mã là ngày sinh nhật của cậu.

Thực ra tôi chỉ muốn gặp cậu, lo lắng cậu không đến đây nên tôi mới nói như vậy, suốt hai mươi năm qua, ngoại trừ cha tôi, cậu là người đàn ông đối xử tốt với tôi nhất, cho nên tôi muốn gặp cậu một lần cuối cùng, cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi thành toàn.

Mặc dù cậu có dẫn theo bạn gái, nhưng tôi cảm thấy hai người thực sự rất xứng đôi, tiếc nuối duy nhất nhất chính là cậu đã không còn gọi tôi một tiếng “chị tiểu Tuệ” nữa rồi.”

Tử Bác, thực ra ban đầu tôi cũng không hư hỏng như vậy, tôi nhớ rõ, tình yêu mà tôi khát khao nhất vào thời cấp ba chính là được ngồi sau xe đạp của bạn trai, vô tư hóng gió bên bờ sông, mái tóc dài phất phơ trên mặt, dựa trên áo sơ mi của người đó, cùng nhau chờ đợi ngôi sao và ánh trăng xuất hiện.

Tôi cũng không biết tại sao mình lại trở nên như vậy, nếu có thể quay ngược lại thời gian, tôi hy vọng mình có thể trở về chuyến tàu đi đến Xuyên Du kia, cậu và tôi bèo nước gặp nhau rồi vội vàng ra đi, từ đó không còn tin tức gì nữa.

Nói như vây, có lẽ trong đầu cậu đều là những ấn tượng tốt đẹp của tôi đúng không?

Tử Bác, gặp lại.

Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ.

Nhân tiện, giúp tôi chuyển đến Trần Hán Thăng một câu “xin lỗi” nhé.

Sau khi Vương Tử Bác đọc xong bức thư này, nước mắt giàn giụa, lồng ngực ngột ngạt muốn chết, hít thở không thông giống như ngộp thở đến nơi, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng.

Hôm nay Trần Hán Thăng không ở Kiến Nghiệp, điện tử Qủa Xác sắp mở một phân xưởng ở quận Thanh Phổ Thượng Hải, trước khi chính thức khởi công, hắn chắc chắn phải đến đó đi dạo một vòng.

“Reng reng reng…”

Trần Hán Thăng đang nói chuyện với lãnh đạo địa phương thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

“A lô?”

Trần Hán Thăng đi xa cách đó vài bước, bắt máy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Trần à…”

Giọng điệu của Vương Tử Bác vừa nghẹn ngào vừa đau lòng: “Hoàng Tuệ đi rồi?”

“Đi rồi?”

Trần Hán Thăng cảm thấy hơi bất ngờ, mấy ngày nay hắn không có thời gian để hỏi thăm chuyện của Hoàng Tuệ.

“Cô ấy gửi cho tao một bức thư.”

Vương Tử Bác vừa khóc vừa kể cho Trần Hán Thăng nghe nội dung của bức thư, cuối cùng khó khăn lắm mới có thể kiềm chế được cảm xúc: “Cô ấy nói chuyển lời xin lỗi đến mày.”

“Biết rồi.”

Trần Hán Thăng ở bên kia im lặng một chút: “Người chết như đèn tắt, chuyện cũ không cần nhắc lại nữa, nếu mày đến nhà tang lễ đưa tiễn, nhớ gửi giúp tao một vòng hoa đến đó.”

“Được.”

Vương Tử Bác dừng lại một chút, hít mũi nói: “Lúc nào mày về Kiến Nghiệp, tao trả thẻ ngân hàng lại cho mày.”

“Không cần đâu.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Ngày hôm đó sau khi tan làm tao mới phát hiện, thực ra tao đưa nhầm thẻ ngân hàng rồi, trong tấm thẻ ngân hàng kia không có tiền đâu?”

“Thật hay giả vậy?”

Vương Tử Bác bị Trần Hán Thăng doạ cho sửng sốt.

“Mày đã trải qua sinh tử rồi mà còn ấu trĩ như vậy, không thể tự đi kiểm tra một chút được sao?”

Trần Hán Thăng tức giận cúp máy.

Giống như một kẻ ngốc, không hài hước chút nào.

Trần Hán Thăng không bị tin tức này ảnh hưởng đến tâm trạng, sau khi cất điện thoại di động đi thì ngước mắt nhìn xung quanh một vòng, xung quanh công trường đều là đàn ông, chỉ có một bóng người vô cùng độc đáo.

Đó là một cô gái mặc chiếc váy ngắn liền thân, để lộ cánh tay và bắp đùi trắng nõn dưới ánh mặt trời, dưới chân đi đôi giày xăng đan pha lê trong suốt, ngón chân sơn màu móng đỏ tươi, mái tóc dài nhuộm màu đỏ rượu buông xoã trên vai, mặc dù ngũ quan không phải tuyệt mỹ, nhưng lớp trang điểm đậm trông rất trêu chọc lòng người.

Cô đang nở một nụ cười quyến rũ với Trần Hán Thăng.

Bình Luận (0)
Comment