“Có chuyện gì vậy?”
Rõ ràng Trần Hán Thăng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn vẫn giả vờ không biết, cười hì hì nói: “Hai vợ chồng các cậu nửa đêm chạy tới đây là để xem tư thế vễnh mông lên ngủ sao?”
“Trần Hán Thăng, cậu nghiêm túc một chút đi.”
Biên Thi Thi đẩy bạn trai ra, ngước khuôn mặt xinh đẹp đi về phía trước, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, chóp mũi của bạn học Thi Thi càng đỏ hơn nữa, xem ra đã khóc khá lâu.
“Chuyện bạn gái cũ của Vương Tử Bác, cậu muốn cho mượn tiền thì cho mượn, không muốn cho thì không cho.”
Biên Thi Thi chất vấn nói: “Tại sao còn muốn kéo tớ xuống nước, còn nói cái gì mà nhất định phải được tớ đồng ý mới cho mượn, cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ?”
“Mẹ nó, Vương Tử Bác thực sự đã nói ra.”
Trần Hán Thăng không nhịn được dựng ngón tay cái lên: “Thật trâu bò.”
Biên Thi Thi không muốn quan tâm đến dáng vẻ cà lơ phất phơ của Trần Hán Thăng, quay đầu vào vách tường.
Vương Tử Bác cúi đầu xuống, đứng ở bên cạnh giống như cái hũ nút.
“Như vậy đi.”
Trần Hán Thăng tốt bụng đề nghị: “Hai cậu có muốn vào trong trước không, hoặc là Vương Tử Bác, mày lên tiếng nói gì đi cũng được, nếu không đồng nghiệp của tao sẽ nghĩ rằng có một người phụ nữ đêm khuya thanh vắng chạy đến trước cửa ký túc xá của tao gây chuyện, con người của tao khá coi trọng thanh danh, không thể chịu được những tin đồn vớ vẩn này.”
“Phi!”
Cuối cùng vẫn là Biên Thi Thi da mặt mỏng, ngại lúc nào cũng đứng trên hành lang cãi cọ, đi vào ký túc xá đầu tiên.
Vương Tử Bác đang định đi theo vào thì Trần Hán Thăng đứng bên cạnh vỗ vỗ vào bả vai cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Người anh em tốt, tao biết mày không nỡ để tao độc thân một mình nên muốn đá bay Biên Thi Thi ở cùng tao mà.”
“Tao không có!”
Vương Tử Bác vừa nghe đã cảm thấy sốt ruột, cậu ấy nào có tâm tư như vậy.
“Chậc chậc, vẫn là một anh chàng dễ thương khẩu thị tâm phi.”
Trần Hán Thăng ôm lấy Vương Tử Bác: “Mày yên tâm đi, Anh Tuấn ca ca không biết làm gì khác, nhưng chuyện chia cắt uyên ương thì làm khá trôi chảy đấy.”
Vương Tử Bác sốt ruột giải thích, nhưng dừng lại trong mắt Biên Thi Thi lại là cảnh tượng hai người đang kề vai sát cánh, cô ấy lạnh lùng phỉ nhổ: “Cá mè một lứa.”
Vương Tử Bác lại cúi đầu xuống, giống như chuyện cá mè một lứa với Trần Hán Thăng là một chuyện vô cùng xấu hổ vậy.
Ngược lại, Trần Hán Thăng lại hi hi ha ha rót hai cốc nước ấm, nhân tiện tìm hiểu tình hình một phen.
Hoá ra sau khi Vương Tử Bác ăn khuya ở bên Giang Lăng này xong và trở về đại học Lý Công Kiến Nghiệp, suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn nói chuyện với Biên Thi Thi.
Thứ nhất, chuyện này đã khiến cậu ấy khó xử lâu lắm rồi, đặc biệt là khi cậu bạn nối khố kiên quyết phản đối, cho nên muốn nhận được sự đồng cảm của bạn gái.
Thứ hai, chỉ có khi Biên Thi Thi thấu hiểu và đồng ý, Trần Hán Thăng mới đồng ý cho vay tiền.
Hôm nay Biên Thi Thi ở với Tiểu Ngư Nhi ở chung cư bên bờ sông, lúc đầu cô ấy định ngủ lại đó, nhưng sau khi nghe nói Vương Tử Bác muốn tìm mình, nghĩ đến chuyện đã hai ngày rồi không gặp mặt bạn trai, Biên Thi Thi vui vẻ trở về trường học.
Bạn học Thi Thi vốn tưởng rằng đó sẽ là một buổi hẹn hò ngọt ngào, không ngờ sau khi đến, Vương Tử Bác vừa mở miệng đã ném ra một quả bom khổng lồ, cậu ấy lại muốn mượn tiền đi cứu bạn gái cũ Hoàng Tuệ.
Hoàng Tuệ là người như thế nào? Biên Thi Thi không chỉ nghe qua một số tin đồn, mà còn tận mắt nhìn thấy Hoàng Tuệ bảo vệ tên nước ngoài người Úc kia như thế nào, làm hại buổi hẹn hò đầu tiên của cô và Vương Tử Bác phải đến đồn công an. Cho dù lui một vạn bước mà nói đi chăng nữa, Vương Tử Bác, cậu muốn giúp đỡ Hoàng Tuệ cũng được, đừng để tớ biết là được mà, tại sao lại muốn nói với tớ chứ?
Đương nhiên chuyện này không thể thoát được liên quan với Trần Hán Thăng, ai bảo hắn đưa ra một điều kiện như vậy chứ?
Sau khi biết được toàn bộ chân tướng sự thật, cô gái Tương Nam này tức giận đến bốc hoả, không quan tâm đến giờ giấc, lập tức kéo Vương Tử Bác đến vùng ngoại thành Giang Lăng từ khu đại học Tiên Ninh, nhất định phải tìm Trần Hán Thăng đưa ra lời giải thích rõ ràng.
“Chuyện này cũng không thể trách tớ được.”
Trần Hán Thăng vô cùng ấm ức: “Ý định ban đầu của tớ cũng chỉ muốn tìm một lý do từ chối thôi, ai ngờ Vương Tử Bác là người trực tràng thông đến đại não…”
Trần Hán Thăng cũng không khách khí trách mắng cậu bạn nối khố, không ngờ lại bị Biên Thi Thi trừng mắt lườm một cái.
“Tức giận thế này rồi, nhưng khi nghe thấy tớ mắng bạn trai mình còn không vui.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, giọng điệu của hắn cũng dịu đi, thậm chí trở nên dịu dàng.
“Thi Thi à, cậu cũng bớt giận đi, Tử Bác thực sự đã sai rồi, nếu tớ là cậu ấy, tuyệt đối sẽ không nói với bạn gái những chuyện như thế này.”
“Thực ra, với điều kiện của cậu hoàn toàn có thể tìm được một người bạn trai tốt hơn nữa, mặc dù tớ là anh em của Tử Bác, nhưng cũng phải nói sự thật. Tớ còn tưởng rằng một khi tìm được cô bạn gái như cậu, cậu ấy có thể thay đổi một chút chứ, không ngờ vẫn là dáng vẻ như trước.”
…
Nghe thấy những lời an ủi tràn ngập “trà ngôn trà ngữ” này, Vương Tử Bác trừng to mắt, nhìn dáng vẻ giống như muốn nhào đến đấm Trần Hán Thăng một trận.
Nhưng Biên Thi Thi- Một người thẳng thắn bộc trực càng mất kiên nhẫn, cô ấy vỗ vào bàn trà một “bốp”: “Trần Hán Thăng, cậu có bệnh đúng không, tớ đến tìm cậu để giải quyết vấn đề chứ không phải nghe mấy mấy lời kỹ nữ của cậu.”
“Sao có thể là những lời kỹ nữ chứ, chẳng lẽ vừa mới tỉnh ngủ, không thể giả vờ thành ánh mắt vô tội được sao?”
Trần Hán Thăng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó mới khôi phục lại bình thường: “Tớ cũng không có cách giải quyết, bạn trai của cậu cậu hiểu rõ đúng không, tính tình lương thiện thành thật, ngày thường không tức giận cũng rất dễ nói chuyện, nhưng một khi trở nên cố chấp, cũng có thể khiến người khác lo lắng muốn chết.”
Đây là sự thật, người thành thật bình thường không tranh không giành, cũng bằng lòng cống hiến và nhường nhịn, nhưng khi gặp phải một số chuyện lại giống như rúc vào sừng trâu, dễ dàng rơi vào mà không thể nhổ ra được.
“Vậy cậu đồng ý cho mượn?”
Biên Thi Thi tức giận hỏi.
“Chắc chắn là không đồng ý rồi, đến bây giờ tớ vẫn đang cảm thấy Hoàng Tuệ đang lừa gạt người khác đấy.”
Trần Hán Thăng nhún vai: “Nhưng với sự hiểu biết của tớ đối với Vương Tử Bác, nếu cậu ấy đã dám mở miệng với cậu, nhất định đã hạ quyết tâm rất lớn.”
Biên Thi Thi cũng im lặng, cô ấy đương nhiên hiểu rõ đây là sự thật.
“Cho nên, hai người cứ tự bàn bạc với nhau đi.”
Trần Hán Thăng cầm lấy điếu thuốc và bật lửa đi ra ngoài ban công, ngoài miệng còn nhắc nhở: “Các cậu bàn bạc ra kết quả gì cũng được, nhưng tốt nhất không nên đánh nhau.”
“Nếu thực sự muốn đánh nhau.”
Trần Hán Thăng chỉ vào những đồ trang trí trên bàn: “Có một số là quà tặng mà đồng nghiệp đi công tác ở nước ngoài tặng cho tớ, đừng đập vỡ chúng, còn có bản CD chiếu rạp của “Hoàng tử Tennis” kia nữa, đừng động vào, đó là mạng sống của Nhiếp Tiểu Vũ đấy, còn về phần TV, máy tính điều hoà gì đó, cậu cứ tuỳ tiện đập.”
Sau khi dặn dò xong, Trần Hán Thăng bình thản đi ra ngoài ban công hút thuốc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía phòng khác, Vương Tử Bác vẫn bày ra dáng vẻ “không có tiền đồ” kia, ngoài miệng lo sợ bất an muốn nói điều gì đó, nhưng lại vô cùng do dự ngập ngừng.
Biên Thi Thi vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, thậm chí còn không liếc nhìn bạn trai.
Lại hút thêm hai điếu thuốc, Trần Hán Thăng nhìn về phía phòng khách một lần nữa, hai người đã nói chuyện với nhau rồi.
Đương nhiên chắc chắn là Biên Thi Thi đang “giáo dục”, Vương Tử Bác im lặng không lên tiếng “tiếp nhận sự giáo dục”, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên đáp trả một vài câu.
Chờ đến khi nhìn về phía phòng khách lần thứ hai, động tác của hai người đã thay đổi, Biên Thi Thi vốn dĩ đã ngừng khóc lại mắt đầu thút tha thút thít bật khóc một lần nữa.
Vương Tử Bác ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay ra muốn lau nước mắt, nhưng ngón tay vừa mới chạm vào gò má Biên Thi Thi, lại bị cô ấy dùng sức đẩy ra.
Lần thứ tư, cảm xúc của hai người đã khôi phục lại sự bình tĩnh một lần nữa, nhưng không ai nói chuyện với ai.
Mặc dù Trần Hán Thăng đang ở ngoài ban công cách một lớp cửa kính, nhưng năng lực quan sát của hắn rất mạnh, từ chi tiết của những động tác không ngừng thay đổi này, có lẽ có thể đoán được nội dung nói chuyện phiếm của hai người.
Lúc mới bắt đầu, Biên Thi Thi vẫn chưa hết tức giận, Vương Tử Bác sợ hãi.
Sau đó Biên Thi Thi trách mắng bạn trai, Vương Tử Bác vừa tiếp nhận vừa giải thích động cơ của mình trong chuyện này, có lẽ chính là mấy câu đại loại như “Nếu không làm gì cả, có lẽ sau này mình sẽ tự trách”.
Ngay sau đó, Biên Thi Thi khóc, điều đó chứng tỏ cô ấy đã mềm lòng, cũng đồng ý với “yêu cầu vô lý” này của bạn trai.
Dù sao Thi Thi cũng là một cô gái ngoan, cô ấy cũng thực sự rất thích Vương Tử Bác.
Cuối cùng, hai người khôi phục lại sự bình tĩnh một lần nữa, đây là phản ứng bình thường sau khi đưa ra một quyết định quan trọng.
“Xem ra.”
Trần Hán Thăng dập tắt điếu thuốc: “Ông đây phải lên sân khấu rồi.”
“Lạch cạch.”
Trần Hán Thăng mở cửa kính ban công ra, phá vỡ sự im lặng trong phòng khác, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đều ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt hình như có chuyện gì đó.
“Các cậu không cần phải nói, tớ đã biết kết quả rồi.”
Trần Hán Thăng xua tay, đi vào trong phòng ngủ lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Vương Tử Bác nói: “Trong này có hơn năm trăm ngàn, mày cầm đi dùng đi.”
“Tiểu Trần à…”
Vương Tử Bác không biết phải nói gì mới phải, hốc mắt cũng đỏ lên.
Thực ra bây giờ trong lòng cậu ấy đang tràn ngập áy náy, đặc biệt là khi Biên Thi Thi khóc, Vương Tử Bác vừa buồn bã vừa đau lòng, loại cảm giác này giống như cảm giác nghẹt thở sau khi trái tim bị móc rồi rồi đặt lên bàn giặt quần áo, ra sức chà mạnh.
“Con mẹ nó mày khóc cái shit gì chứ?”
Trần Hán Thăng nhét thẻ ngân hàng vào trong túi của Vương Tử Bác, tiện tay vỗ vào gáy cậu ấy, thở dài một hơi nói: “Mày thực sự quá ngốc, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải mày ngốc thế này, hai chúng ta cũng không thể trở thành anh em.”
Những lời này của Trần Hán Thăng rất thú vị, tất cả mọi người đều không muốn trở thành người lương thiện, nhưng lại bằng lòng làm bạn với những người lương thiện, ngay cả một kẻ vô lại như Trần Hán Thăng cũng không ngoại lệ.
Thực ra, nếu xét tỉ mỉ, trong vòng bạn bè thực sự của Trần Hán Thăng, có rất nhiều “kẻ ngốc” và “kẻ mạnh”, nhưng người có bộ óc tốt nhất chính là bản thân hắn.
“Tao sẽ viết cho mày một cái giấy nợ.”
Vương Tử Bác qua quýt lau nước mắt nói.
“Tao muốn cái này làm gì?”
Trần Hán Thăng ngáp một cái nói: “Lát bữa Biên Thi Thi đi đến phòng ngủ bên cạnh nghỉ ngơi đi, đó là phòng mẹ mình đã từng ngủ, giường đệm vô cùng sạch sẽ.”
“Nếu đã vay tiền rồi thì phải viết giấy nợ!”
Không ngờ Biên Thi Thi cũng có loại thái độ này.
“Đúng là phiền muốn chết.”
Trần Hán Thăng mất hết kiên nhẫn đi vào phòng ngủ, chẳng bao lâu sau, phòng ngủ bên cạnh cũng vang lên tiếng đóng cửa cái “cạch”, còn về phần Vương Tử Bác, có lẽ cậu ấy ngủ trên ghế sô pha.
…
Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, trong phòng khách chỉ có Biên Thi Thi, trước mắt cô ấy còn đặt một tờ “giấy nợ” có lẽ là Vương Tử Bác đã viết vào tối qua, trên đó còn có một dấu tay màu đỏ.
“Chậc.”
Trần Hán Thăng cầm lên đọc, khẽ cười một tiếng hỏi: “Vương Tử Bác đâu rồi, chuồn nhanh như vậy sao?”
“Không.”
Sắc mặt Biên Thi Thi có hơi ngây dại, ngơ ngác nói: “Cậu ấy đi nhà ăn lấy cơm.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng móc bật lửa ra, Biên Thi Thi cho rằng cậu ấy lại muốn hút thuốc, thế là nhíu mày nói: “Cậu bớt hút thuốc đi, tháng mười này Bé Tiểu Ngư Nhi sẽ chào đời, đến lúc đó cậu định mang theo cả người mùi khói thuốc đi gặp con bé sao?”
“Tiểu Ngư Nhi cho tớ gặp sao?”
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.
Biên Thi Thi không nói gì, lúc nãy cô đã vô tình để lộ ra chút gì đó.
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng mỉm cười, tiếp tục kích thích bánh răng bật lửa, nhưng không phải hút thuốc, mà là đốt tờ giấy nợ kia.
“Cậu làm gì vậy?”
Biên Thi Thi đang định cướp lại thì bị Trần Hán Thăng đưa tay ra ngăn cản.
“Nếu để mẹ tớ biết được tớ nhận giấy nợ của Tử Bác, bà ấy sẽ chỉ thẳng vào mũi tớ mà mắng, sau này tớ không dám ăn một miếng đồ ăn nào do dì Lục làm nữa.”
Trần Hán Thăng híp mắt, nhìn giấy nợ bập bùng ánh lửa, biến thành tro tàn và từ từ rơi vào trong gạt tàn, sau đó dội nước dập tắt, năm trăm ngàn tệ cứ thế biến mất không còn dấu vết.
“Cậu có muốn qua đó cùng xem không?”
Trần Hán Thăng xử lý xong giấy nợ, đột nhiên hỏi.
“Tớ…”
Biên Thi Thi lập tức nghẹn một chút, cô thực sự có suy nghĩ này.
Cũng may Biên Thi Thi đã quá quen thuộc với Trần Hán Thăng, biết hắn là một người vô cùng thông minh, rất nhiều chuyện không cần phải nói ra, Trần Hán Thăng vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn có thể thành lập điện tử Qủa Xác, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân trước đó hắn một chân đứng hai thuyền.
“Nếu tớ là cậu, sẽ cùng qua đó xem sao?”
Trần Hán Thăng chậm rãi nói: “Đầu tiên là xác nhận một chút tính chân thật của bệnh tình Hoàng Tuệ, tớ vẫn luôn cảm thấy cô ta đang lừa gạt người khác. Thứ hai, cậu ở lại Kiến Nghiệp có lẽ cũng thấp thỏm không yên, vậy chi bằng cứ đi theo qua đó, như vậy không chỉ cậu mà trong lòng Tử Bác cũng thêm phần cứng rắn.”
“Biết rồi.”
Biên Thi Thi suy nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu.
Thực ra cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng, nếu Trần Hán Thăng không trăng hoa thì thật tốt biết bao, như vậy hắn sẽ là người giỏi giang nhất trong số bạn bè của mình, mọi người có bất cứ vấn đề gì cũng có thể tìm hắn bàn bạc.
Nhưng bây giờ, lại có thêm một cô gái nhỏ chia sẻ cuộc sống hạnh phục vốn chỉ thuộc về Tiểu Ngư Nhi.
Khi Biên Thi Thi đang cảm khái thì Vương Tử Bác cũng đã mua đồ ăn sáng ở nhà ăn trở về, cậu ấy không dám nói chuyện với Biên Thi Thi, nhưng vẫn chu đáo phục vụ cơm cháo đầy đủ.
“Biên Thi Thi mới nói.”
Trần Hán Thăng ăn xong bữa sáng, trước khi đi đến văn phòng, hắn còn giúp đỡ phá vỡ sự xấu hổ: “Cậu ấy lo lắng mày và Hoàng Tuệ nối lại tình xưa nên muốn cùng đi đến Hàng Châu, nhớ phải chăm sóc em gái Thi Thi thật tốt trên đường đi đấy.”
“Hả?”
Vương Tử Bác ngẩn người, khó có thể tin được nhìn về phía Biên Thi Thi.
Biên Thi Thi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Thực ra Trần Hán Thăng là người nhỏ tuổi nhất trong số những người trong đây, nhưng cậu ấy lại thích gọi người khác là “em gái”, nếu không phải Hồ Lâm Ngữ quá hung dữ, nói không chừng Trần Hán Thăng cũng gọi cô ấy là “Em gái Tiểu Hồ.”
Sau khi ăn sáng xong, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi lại dọn dẹp ký túc xá của Trần Hán Thăng một chút, Biên Thi Thi còn phơi nắng giường đệm một chút, quét tước vệ sinh đơn giản một chút.
Mặc dù từ đầu đến cuối Biên Thi Thi vẫn không quan tâm đến Vương Tử Bác, nhưng lúc đi ra ngoài, cô vẫn đi theo cậu ấy đến bến xe Trung Ương Môn.
Vương Tử Bác vừa vui vẻ vừa có chút căng thẳng, còn có một chút nghi hoặc mơ hồ, sao Tiểu Trần lại biết Hoàng Tuệ đang ở Hàng Châu?
…
Đương nhiên Trần Hán Thăng biết rõ, bởi vì Hoàng Tuệ là do hắn lập mưu đưa vào trong đó, bởi vì việc khám sức khoẻ trước khi vào tù xuất hiện vấn đề nên có lẽ bây giờ người đang ở trong bệnh viện Hàng Châu.
Kiến Nghiệp và Hàng Châu cách nhau khoảng bốn tiếng đồng hồ lái xe, hai người Vương Tử Bác xuất phát vào buổi sáng, hơn hai giờ chiều đã đến trước cổng bệnh viện của Hoàng Tuệ.
“Cậu đói bụng không?”
Vương Tử Bác dè dặt hỏi: “Chúng ta ăn một chút gì đó trước nhé?”
“Không cần.”
Biên Thi Thi khoát tay, lập tức đi vào trong bệnh viện.
Phòng bệnh của Hoàng Tuệ cũng không khó tìm, bệnh bạch cầu chứ không phải là cảm lạnh, trong bệnh viện này không nhiều ca bệnh này lắm, chỉ cần hỏi thăm một chút ở trạm y tá là được, nhưng trước cửa phòng bệnh lại có không ít người tụ tập, có cảnh sát trực ban của cục cảnh sát, còn có một số hình như là người thân của Hoàng Tuệ.
Trên khuôn mặt những người thân đều là vẻ mặt đau thương, có một bà cụ còn yếu ớt hơn, phải dựa vào bả vai người khác mới có thể ngồi yên ổn.
“Tớ đi đến đó hỏi một câu?”
Vương Tử Bác xin ý kiến của Biên Thi Thi.
“Cùng nhau đi!”
Biên Thi Thi rũ mắt xuống, cứng nhắc nặn ra một câu.
Hai người đi đến cửa, Vương Tử Bác lịch sự hỏi một chị gái hơn ba mươi tuổi: “Xin chào, xin hỏi Hoàng Tuệ ở phòng bệnh này sao?”
“Cậu là ai?”
Chị gái kia đánh giá nhìn Vương Tử Bác một chút, cô ta đột nhiên phản ứng lại, hét lớn: “Cậu là Vương Tử Bác, cậu là Vương Tử Bác đúng không, mẹ, mẹ mau đến đây đi, Vương Tử Bác đến rồi…”
Cô ta vừa hét lên như vậy, tất cả mọi người đều hoảng hốt, bà cụ kia càng đau đớn hét lên một tiếng: “Vương Tử Bác, sao bây giờ cậu mới đến, Tiểu Tuệ sắp không thể chịu đựng được nữa rồi, sao bây giờ cậu mới đến, con bé sắp không thể chịu được nữa rồi…”
Bà cụ vừa khóc vừa nói, đám người nhà kia trực tiếp bao vây xung quanh Vương Tử Bác và Biên Thi Thi.
Vương Tử Bác không biết tình hình cụ thể, cậu ấy hơi hoảng loạn, nhưng vẫn không quên nắm chặt lấy cánh tay Biên Thi Thi còn dùng cơ thể che chắn trước mặt cô.
Biên Thi Thi vốn dĩ muốn hất đi, nhưng lại phát hiện sự chú ý của Vương Tử Bác căn bản không đặt ở chỗ này, sự “bảo vệ” này của cậu ấy chỉ đơn giản là hành động theo bản năng, hai hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt của Biên Thi Thi từ từ giãn ra, cuối cùng cũng để mặc Vương Tử Bác nắm lấy.
Sau khi người nhà bao vây xung quanh, nhưng người phụ nữ kia trực tiếp bật khóc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao bây giờ cậu mới đến, sao bây giờ cậu mới đến…”
Vương Tử Bác còn tưởng rằng bọn họ cần tiền gấp nên lắp bắp nói: “Có phải… Có phải không đủ tiền không?”
“Chuyện này không liên quan đến tiền bạc, lát nữa tôi sẽ nói cụ thể với cậu.”
Chị gái hơn ba mươi tuổi lúc nãy vội vàng đẩy Vương Tử Bác đi vào trong phòng bệnh, nhưng khi đến cửa, bên trong đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt: “Chờ một chút.”
Vương Tử Bác có thể nghe ra được, đúng là Hoàng Tuệ.
Nhưng giọng nói lúc của Hoàng Tuệ trước đây trong trẻo nhu mỳ, mang theo một chút tự tin, bây giờ cho dù cô ta dùng sức hét lên đi chăng nữa thì trong âm thanh cũng có một cảm giác hơi thở mong manh, giống như ngọn nến trong gió, có thể phụt tắt bất cứ lúc nào.
Không hiểu tại sao trong lòng Vương Tử Bác trở nên lạnh lẽo, sao lại biến thành dáng vẻ này.
Sau khi nghe thấy âm thanh của Hoàng Tuệ, bà chị cả kia bảo Vương Tử Bác chờ trước cửa một chút, mình đi vào trong nghe yêu cầu của em gái.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, ánh mặt trời sau buổi trưa vô cùng chói chang, chiếu rọi lên chiếc giường màu trắng, để lại từng đốm sáng chói mắt.
Nhưng người trên giường bệnh vô cùng gầy yếu, trên mặt không chút huyết sắc, tóc tai phờ phạc, phải cẩn thận phân biệt rõ mới có thể nhận ra được dáng vẻ ban đầu của Hoàng Tuệ.
Không ngờ căn bệnh này là có thật, Trần Hán Thăng đã đoán sai rồi.
“Chị, giúp em đưa bộ denim kia đến đây.”
Hoàng Tuệ duỗi cánh tay nổi đầy gân xanh ra, chỉ vào tủ quần áo trong phòng bệnh nói.
“Em còn muốn thay quần áo sao?”
Nước mắt của chị gái đã lăn dài.
“Vâng.”
Hoàng Tuệ thở dốc mấy hơi rồi tiếp tục nói: “Bộ… Bộ quần áo kia là bộ em mặc khi lần đầu tiên gặp Vương Tử Bác trên xe lửa vào ba năm trước, cậu ấy nói với em rằng đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, em muốn để cậu ấy nhìn mình với dáng vẻ ban đầu.”
“Được, chị thay giúp em.”
Chị gái kìm nước mắt, giúp Hoàng Tuệ thay bộ denim kia.
Hoàng Tuệ gầy hơn nhiều so với lúc trước, khi mặc bộ quần áo cũ này lên người, thực sự rất giống một đứa trẻ mặc quần áo của người lớn, vừa có vẻ buồn cười vừa chua xót.
Chị gái càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, nhưng Hoàng Tuệ vẫn còn có một yêu cầu khác, cô ta cố gắng hết sức nói: “Phiền chị tìm cho em một cái gương, em nhớ rõ lần đó gặp nhau, mình đã để tóc mái bay.”
Bây giờ Hoàng Tuệ đã không còn sức lực để cầm lược, chị gái ngồi trên mép giường giúp em gái chải đầu, nhưng với tình hình bây giờ của Hoàng Tuệ, tóc của cô ta đã không thể nào chải thành tóc mái bay được nữa.
“Hu hu hu…”
Cuối cùng chị gái cũng không thể nhịn được nữa, nhào vào trên giường gào khóc.
“Chị…”
Hoàng Tuệ muốn an ủi người thân một chút, nhưng phát hiện cánh tay đã không còn sức lực nữa, chỉ có thể run rẩy đôi môi tím tái của mình hỏi: “Lúc trước Vương Tử Bác gửi đến bốn mươi ngàn tệ, các chị không động vào đúng không?”
“Không.”
Chị gái ngẩng đầu lên: “Em nói không được động vào, bọn chị đều giữ nguyên vẹn.”
“Vâng.”
Hoàng Tuệ hít một hơi thật sâu, cố gắng xốc lại tinh thần một chút: “Vậy chị kêu Vương Tử Bác vào đi.”
“Tiểu Tuệ.”
Chị gái đầm đìa nước mắt hỏi: “Cậu ấy quan trọng với em như thế sao?”
“Đúng vậy.”
Hoàng Tuệ nhìn hàng cây xanh tốt bên ngoài cửa sổ, giọng nói hơi mờ mịt: “Càng gặp nhiều người, càng hiểu rõ ai thật lòng với mình nhất, bây giờ em chỉ muốn được gặp Vương Tử Bác, sau đó… Không còn tiếc nuối gì nữa.”