Cuộc họp báo ra mắt điện thoại di động kết thúc một cách hoàn mỹ, phản ứng của thị trường trong ngày đầu tiên rất tốt, nếu là trước kia, Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ tìm đến Tiêu Dung Ngư hoặc Thẩm Ấu Sở khoe khoang một phen.
Nhưng bây giờ đã không còn tư cách này nữa, điều duy nhất có thể an ủi chính là, hắn không cần phải lo lắng tình huống của Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, bởi vì Lương thái hậu đang tiến hành “quản lý thời gian”.
Lương Mỹ Quyên cứ cách một ngày lại đi thăm một người con dâu, bởi vì Trần Hán Thăng cố ý sắp xếp một người tài xế nên Lương thái hậu gió mặc gió, mưa mặc mưa, đương nhiên cũng không hề bất công.
Thậm chí sau khi chạy đi chạy lại nhiều lần, dần dần quen thuộc với tuyến đường, Lương Mỹ Quyên cảm thấy Kiếm Nghiệp cũng không còn lớn như vậy nữa.
Trần Hán Thăng không thể đi quấy rầy Thẩm khờ khạo và Tiểu Ngư Nhi, La Tuyền đang ở Hàn Quốc, Thương Nghiên Nghiên đang ở Thượng Hải chăm sóc mẹ, còn cô bạn thân Trịnh đang ở ngay bên cạnh, có lẽ cô ấy cũng chú ý đến tình hình của điện thoại di động đời thứ hai của Qủa Xác.
Sau khi mở cuộc họp vào buổi sáng và buổi chiều xử lý công việc xong, Trần Hán Thăng đang định gọi điện thoại cho cô bạn thân Trịnh, bảo cô mời mình đi ăn khuya, hai người vừa tận hưởng cơn gió mùa hè vừa tâm sự cũng là một chuyện khá sảng khoái.
Không ngờ Vương Tử Bác lại gọi điện thoại đến trước một bước.
“Reng reng reng…”
Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua màn hình rồi lại thả xuống.
“Reng reng reng…”
Di động vẫn đang không thuận theo không buông tha vang lên.
“A lô, có chuyện gì sao?”
Trần Hán Thăng chỉ có thể bắt máy, lớn giọng hỏi.
“À… Không có chuyện gì.”
Trong lòng Vương Tử Bác có “quỷ” nên lúc nói chuyện vô cùng mất tự nhiên: “Tao cảm thấy biểu hiện hôm nay của mày ở trong buổi họp báo không tồi, vừa dí dỏm vừa hài hước.”
“Được rồi được rồi, ông đây không cần mày nịnh nọt, khô khốc không có nghệ thuật chút nào.”
Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn cắt ngang: “Nếu không có chuyện gì thì tao cúp máy đây.”
“Chuyện là… Tao qua đó tìm mày nhé.”
Vương Tử Bác vội vàng nói: “Cuộc họp báo vô cùng viên mãn, có lẽ nên chúc mừng một chút.”
Trần Hán Thăng không nói nên lời lắc đầu, hai người làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, Vương Tử Bác đang nghĩ gì, trong lòng Trần Hán Thăng thực sự giống như gương sáng.
Thằng nhãi này chắc chắn lại muốn làm người hiền lành, quên mất đi sự lừa gạt và tổn thương của Hoàng Tuệ trong quá khứ, bây giờ nhìn thấy cô ta bệnh nặng đến mức sắp chết, lại ngo ngoe rục rịch muốn đi cứu.
Lúc trước Vương Tử Bác đã từng như vậy, vào năm lớp 1 tiểu học, Trần Hán Thăng có một “đối thủ một mất một còn” ở trong trường, hai người thường xuyên đánh lộn, thậm chí còn gọi bạn bè kéo bè kéo lũ đánh nhau, Vương Tử Bác cũng đã từng tham gia.
Sau đó, cha của “đối thủ một mất một còn” kia đột ngột qua đời, trong trường kêu gọi mọi người quyên góp giúp đỡ, Trần Hán Thăng vô cùng phản cảm với hành vi cưỡng ép này, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể quyên góp năm hào.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là Vương Tử Bác lại quyên góp năm tệ.
Năm tệ vào thời học tiểu học gần như đã là tiền tiêu vặt một tháng, hơn nữa điều kiện gia đình của Vương Tử Bác kém xa so với nhà Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng hỏi cậu ấy, tại sao lại muốn quyên góp nhiều như vậy.
Vương Tử Bác nói người ta không có cha, cuộc sống chắc chắn sẽ rất vất vả, cho nên muốn giúp đỡ nhiều hơn một chút.
Trần Hán Thăng không thể nào hiểu được, nếu quan hệ tốt thì thôi đi, đằng này là “kẻ thù” đánh nhau mỗi ngày, giúp đỡ gì chứ?
Nhưng Vương Tử Bác rất kiên trì, Trần Hán Thăng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói để tao giúp mày đi quyên góp.
Bởi vì khoản quyên góp này có thể nặc danh hoặc thật danh, Trần Hán Thăng mặc danh quyên góp năm tệ này, sau đó lại dùng cái tên Vương Tử Bác quyên góp một hào.
Chờ đến khi danh sách quyên góp trong trường được đưa ra, Vương Tử Bác nhìn số tiền quyên góp một hào của mình, lập tức đuổi giết Trần Hán Thăng hai con phố.
“Vậy được rồi, mày muốn đến chúc mừng cũng được, chúng ta đi ăn nướng BBQ đi.”
Trần Hán Thăng bình tĩnh nói, hắn quyết định trị “trái tim thánh mẫu” này của Vương Tử Bác.
…
Sau khi Vương Tử Bác đi đến, Trần Hán Thăng cũng không lái xe mà đi bộ vào khu vực ăn uống ở “phố quý cô”.
Mùa hè đang đến gần, nhiệt độ không khí cũng đang dần tăng lên, có thể thấy điều này từ trang phục của các cô gái đi dạo phố, từ quần bông mùa đông đã đổi thành váy dài, bên dưới làn láy để lộ bắp chân vừa trắng vừa thon, thể hiện hơi thở thanh xuân nên có ở độ tuổi này.
Sau khi gọi bia và đồ nướng BBQ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Trần Hán Thăng bị nhận ra, hắn cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Lúc này mọi người mới nhận ra rằng, chủ tịch Trần tiếng tăm lừng lấy thực ra vẫn còn là sinh viên năm bốn chưa tốt nghiệp, nên vẫn có thể coi là sinh viên đại học.
“Ừng ực ừng ực.”
Trần Hán Thăng uống hết một ly bia lạnh như băng, Vương Tử Bác lập tức rót đầu giúp hắn.
Thực ra đã mấy lần Vương Tử Bác muốn mở miệng, nhưng Trần Hán Thăng đều cố ý giả vờ không thấy, cuối cùng Vương Tử Bác thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi: “Tiểu Trần à, mày nói xem làm thế nào mới có thể nhanh chóng kiếm được năm trăm ngàn tệ?”
“Đi xem sổ tay hình sự đi.”
Trần Hán Thăng nhún vai: “Bên trong đó miêu tả chi tiết về các kiểu làm giàu nhanh chóng, nhưng còn phải xem mày có gan không đã.”
“Hả?”
Vương Tử Bác gãi đậu: “Vậy không phạm pháp thì sao?”
“Cũng có đấy.”
Giọng điệu Trần Hán Thăng vẫn nhàn nhạt như thế: “Nếu mày gửi ba mươi triệu tệ vào ngân hàng thì một năm mày sẽ có lãi năm trăm ngàn tệ.”
“Mẹ nó, nếu tao có ba mươi triệu thì còn cần phải hỏi mày sao?”
Vương Tử Bác gằn giọng trả lời.
“Đừng sốt ruột được không?”
Trần Hán Thăng uống nửa ly bia, nhướn mày nói: “Thực ra tao cũng có cách kiếm được ba mươi triệu một cách hợp pháp.”
“Cách gì?”
Vương Tử Bác rất tò mò.
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Mày gửi 2,5 tỷ vào ngân hàng trước, tiền lãi sẽ là ba mươi triệu.”
“Đệt mịa!”
Vương Tử Bác buồn bực giậm chân, cậu ấy cũng biết sự chênh lệch giữa mình và cậu bạn nối khố, nếu cứ vòng vo như vậy, Trần Hán Thăng có thể vòng vo đến tận sáng hôm sau.
“Tiểu Trần.”
Cuối cùng Vương Tử Bác cũng phá vỡ lớp giấy kia, nhỏ giọng nói: “Hình như Hoàng Tuệ sắp không thể chịu được nữa rồi, ngày hôm qua khi gọi điện thoại đến đây, giọng nói đã yếu ớt hơn rất nhiều.”
“Ồ…”
Trần Hán Thăng nuốt miếng thịt dê nóng hổi ngập dầu xuống bụng, thản nhiên giống như có người đến đây chào hỏi hắn, hắn chỉ tuỳ tiện đáp lại một chút.
“Mấy ngày hôm nay tao đã suy nghĩ thật kỹ rồi, cảm thấy mình không còn tình cảm gì với Hoàng Tuệ nữa, nhưng thấy chị ta gặp chuyện như vậy, lại cố tình tìm đến tao, tao thực sự không thể thờ ơ được.”
Vương Tử Bác thở dài một hơi, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn: “Nếu tao không làm gì cả, nửa đời sau khi nhớ đến chuyện này, tao chắc chắn sẽ tự trách và áy náy.”
“Cạch…”
Sau khi ăn uống no say xong, Trần Hán Thăng châm một điếu thuốc Trung Hoa chậm rãi hút.
Bóng đêm càng ngày càng nặng nề, dòng người đổ về các quán ăn cũng càng ngày càng nhiều, hương vị của bánh trứng, xiên mực, đậu hủ thối xen lẫn với nhau, trên mỗi bàn đều có tiếng chạm cốc, ánh đèn nhân gian, vô cùng náo nhiệt.
Vương Tử Bác ngắt quãng nói rất nhiều, Trần Hán Thăng cũng bỏ lỡ rất nhiều, cảm giác này thực sự rất giống như lãnh đạo tìm đến nhân viên rót canh gà hoặc vẽ một chiếc bánh nướng lớn, nhân viên ngoài mặt gật đầu bảo vâng, nhưng thực ra trong lòng đã nghĩ xem tối nay về nhà mình nên chơi game trước hay ăn cơm trước.
Mãi đến khi Vương Tử Bác nói mình đã gửi bốn mươi ngàn tiền tiết kiệm của bản thân cho Hoàng Tuệ dùng trước, lúc này Trần Hán Thăng mới nhảy dựng lên: “Con mẹ nó mày điên rồi đúng không, không sợ người khác lừa gạt sao?”
“Tao đã gọi điện thoại đến bệnh viện tư kia hỏi qua rồi.”
Vương Tử Bác giải thích: “Bọn họ thực sự có một người bệnh tên là Hoàng Tuệ, tuổi tác cũng giống nhau, là bệnh bạch cầu cấp tính chưa tìm được tuỷ thích hợp.”
“Thực sự không nên cứu, chắc chắn lại bị lừa.”
Trần Hán Thăng lập tức đứng lên: “Mày đừng năn nỉ nữa, trừ phi Biên Thi Thi đồng ý, nếu không tao sẽ không cho mày vay tiền đâu.”
Sau khi nói xong, Trần Hán Thăng lập tức rời khỏi quán nướng, hắn vẫn nghi ngờ Hoàng Tuệ đang lừa gạt người khác, nhưng cho dù không lừa gạt đi nữa, hắn cũng sẽ không quan tâm.
Vào khoảng hai giờ đêm hôm đó, Trần Hán Thăng đang ngủ ngon lành trong ký túc xá thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” bên ngoài.
“Con mẹ nó, thật kỳ quái.”
Trần Hán Thăng dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thầm nghĩ đây là địa bàn của ông đây, ai có năng lực lớn như vậy, có thể chạy tới đập cửa mà không hề bị cản trở?
Tiếng “kẽo kẹt” vang lên, sau khi mở cửa ra, người đầu tiên Trần Hán Thăng nhìn thấy chính là Vương Tử Bác.
Thằng nhóc này là “khách quen”, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng biết là cậu bạn nối khố của mình.
Nhưng phía sau Vương Tử Bác vẫn còn một người, thế là lại là Biên Thi Thi với hốc mắt sưng đỏ.
Trần Hán Thăng không nhịn được bật cười thành tiếng, tên ngốc Vương Tử Bác này, chẳng lẽ cậu ta đã nói thật sao?
Quả nhiên là một người anh em đủ nghĩa khí, biết hắn đang độc thân nên cậu ấy cũng muốn chia tay để làm bạn.