Trần Hán Thăng cố ý nói như vậy đấy, hắn đang cảm thấy ghê tởm “cô gái từ hải ngoại trở về” tự cao tự đại một cách mù quáng kia, đồng thời cũng tăng thêm một chút thú vị vào cuối buổi họp báo.
Tổng thể mà nói, cuộc họp báo ra mắt điện thoại di động Qủa Xác đời thứ hai vẫn vô cùng thành công, điều này có thể nhìn ra được từ doanh số bán hàng.
Ngày hôm sau, mùng năm tháng năm, khi các quản lý cấp cao của điện tử Qủa Xác tổ chức một cuộc họp buổi sáng, Thôi Chí Phong- Người chịu trách nhiệm bộ phận kinh doanh đã báo cáo với hội đồng quản trị về các số liệu liên quan: “Kể từ cuộc họp báo ngày hôm qua đến bây giờ, tất cả các siêu thị và nền tảng lớn trên cả nước về cơ bản đều hết hàng, căn cứ vào bảng thống kê chưa đầy đủ, chúng ta đã bán ra được khoảng bốn mươi ngàn chiếc điện thoại di động đời thứ hai.”
Sau khi báo cao xong, Thôi Chí Phong liếc mắt nhìn người phụ trách bộ phận mạng- Hoàng Lập Khiêm một cái.
Hoàng Lập Khiêm không chút hoang mang cầm kết quả báo cáo trong tay, ho khan một tiếng rồi nói: “Phía bên trung tâm mua sắm Qủa Xác đã nhận được hơn hai mươi ngàn đơn đặt hàng, đương nhiên con số này đang không ngừng tăng lên.”
“Chà, một ngày sáu mươi ngàn chiếc.”
Trần Hán Thăng nghiêng đầu nói với Khổng Tĩnh: “Nếu có thể duy trì được mức độ này, thì một tháng chúng ta sẽ bán được 1,8 triệu, một năm hơn hai mươi triệu chiếc, gần như có thể sánh ngang với Nokia rồi.”
“Ha ha ha…”
Sau khi nghe xong, thành viên ban quản trị đều nở nụ cười, sao có thể vẫn luôn duy trì được mức độ này chứ, chờ đến khi nhiệt độ từ từ biến mất, nếu một năm có thể bán được tám triệu chiếc thì đã trở thành vương giả của ngành sản xuất điện thoại trong nước rồi, lượng tiêu thụ của điện thoại di động Samsung ở trong nước cũng chưa đầy mười triệu chiếc.
“Lần này tất cả mọi người đều vất vả rồi, đặc biệt là bộ phận nghiên cứu phát minh và bộ phận sản xuất.”
Trần Hán Thăng nói với Hứa Nguyệt Mai: “Chị Hứa mau thống kê một chút, những người nên cất nhắc thì cất nhắc, nên được thưởng thì phát tiền thưởng, đừng để mọi người chờ lâu.”
Lúc trước Hứa Nguyệt Mai từng là ban quản lý của Tân Thế Kỷ, sau đó có ý kiến bất đồng với Hồng Sĩ Dũng nên đi ăn máng khác chuyển đến điện tử Qủa Xác, trở thành người phụ trách phương diện nhân sự hành chính.
Cô ấy là người ít có tiếng nói nhất trong ban quản trị, nhưng cũng tương đối siêng năng trong công việc, nghe thấy lời dặn dò của Trần Hán Thăng, Hứa Nguyệt Mai thành thật ghi vào trong notebook, chuẩn bị sắp xếp ngay lập tức sau khi tan họp.
“Chuyện thứ hai.”
Trần Hán Thăng còn nói thêm: “Có lẽ mọi người đều đã biết, trước khi thành lập điện tử Qủa Xác, tôi đã mua một mảnh đất rộng khoảng chừng 300 mẫu ở Thượng Hải.”
Lúc nói đến đây, Trần Hán Thăng cố ý tạm dừng một chút, nhìn Thôi Chí Phong và Hoàng Lập Khiêm.
Thôi Chí Phong- giám đốc bộ phận kinh doanh và Hoàng Lập Khiêm, giám đốc bộ phận internet, giữa hai người này có đánh cuộc, gần như đã là bí mật công khai.
Chuyện này phải ngược dòng thời gian trở về thời điểm điện thoại di động Qủa Xác ra mắt điện thoại di động đời thứ nhất vào năm ngoái, Hoàng Lập Khiêm cho rằng theo thời gian, lợi nhuận của bộ phận internet sẽ vượt qua lợi nhuận của bộ phận kinh doanh.
Thôi Chí Phong cảm thấy Lão Hoàng đang khoác lác, vô cùng khinh thường châm chọc vài câu.
Cuối cùng vẫn là Trần Hán Thăng “có ý tốt” điều chỉnh, đồng thời đưa ra một quy tắc cạnh tranh cho cả hai, cuối năm người của bộ phận nào kiếm được nhiều tiền nhất thì người đó sẽ đến Thường Hải chuẩn bị cho việc xây dựng nhà máy mới.
Đãi ngộ này hoàn toàn khác so với Lý Tiểu Giai, Lý Tiểu Giai đã bị “ràng buộc” với nhà máy Qủa Xác ở Giang Lăng này, nhà máy kiếm được bao nhiêu tiền lời, anh ta có thể rút ra được một tỷ lệ phần trăm tiền lãi nhất định trong đó.
Tiền lãi này hoàn toàn độc lập với tiền thưởng và thu nhập bình thường, cho nên thu nhập hàng năm của vị kỹ sư không tóc này đã lặng lẽ vượt qua con số hàng chục triệu.
Với mức thu nhập hàng năm lên đến hàng chục triệu tệ vào năm 2006, ngoại trừ Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ ra, có ai trong hội đồng quản trị không hâm mộ chứ?
Khổng Tĩnh không hâm mộ, đó là vì thu nhập của cô còn cao hơn cả Lý Tiểu Giai.
Cô thư ký nhỏ không hâm mộ, đó là vì cô ấy chỉ cần có thể giới giả tưởng và người trong sách là được, tiền nhiều thì có ích lợi gì chứ, bạn có sở hữu phiên bản giới hạn không?
Cho nên khi Trần Hán Thăng đột nhiên nhắc đến mảnh đất này, Thôi Chí Phong và Hoàng Lập Khiêm đều trở nên căng thẳng.
Nhưng trong lòng Lão Hoàng vẫn có chút thất vọng, anh ta cảm thấy xét theo tình hình hiện tại, mình không còn hy vọng gì nữa rồi.
Mức phí quảng cáo giữa Cộng đồng Qủa Xác và Nike, trước mắt vẫn đang ở trong quá trình đàm phán.
Qvodplayer Qủa Xác mới được tung ra ngoài vào tháng trước, sức ảnh hưởng vẫn chưa đạt đến đỉnh cao, trước mắt cũng chỉ là một phần mềm miễn phí đơn thuần.
Quả Xác cloud càng không cần phải nói, hôm qua vừa mới được chào đời, giai đoạn đầu tiên cũng phải dựa vào việc miễn phí để thu hút người dùng.
Nếu chỉ dựa vào trung tâm mua sắm Qủa Xác thì không thể so sánh được với bộ phận kinh doanh, nhưng đến cuối năm Lão Hoàng chắc chắn có đủ tự tin để so sánh.
“Kế hoạch không bắt kịp những thay đổi.”
Trần Hán Thăng cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói một cách chắc nịch: “Lão Thôi và Lão Hoàng tạm thời đứng đi, các anh vẫn còn có rất nhiều chuyện.”
Bước tiếp theo có lẽ Qủa Xác sẽ mở một cửa hàng ngoại tuyến thực tế, điều này liên quan đến tất cả các phương diện của công việc, ngoại trừ Thôi Chí Phong ra, Trần Hán Thăng cũng không yên tâm giao cho người khác.
Hoàng Lập Khiêm càng không thể đi được, Cộng đồng Qủa Xác, trung tâm mua sắm Qủa Xác, Qvodplayer Qủa Xác, Qủa Xác Cloud, có cái nào không cần phải duy trì đâu? Ngay cả “dư luận viên Qủa Xác” cũng cần có một người lãnh đạo quen thuộc.
Nếu chủ tịch Trần đã nói như vậy, Thôi Chí Phong và Hoàng Lập Khiêm đều biết mình không thể đi được, nhưng tin tức tốt chính là đối phương cũng không được đi.
Sau đó, Trần Hán Thăng bắt đầu quét mắt nhìn một vòng, mọi người đều biết Trần Hán Thăng sẽ dùng người quan trọng, vị nào may mắn được bổ nhiệm đến Thượng Hải làm giám đốc chi nhánh nhà máy Thượng Hải đây?
Trần Hán Thăng trực tiếp bỏ qua Khổng Tĩnh, Khổng ngự tỷ tương đương với một chân của mình, nếu cô rời đi, mình sẽ bận rộn đến hộc máu.
Anh Giai cũng không được, chuyên ngành của anh ta là nghiên cứu phát minh, không am hiểu giải quyết những vấn đề vụn vặt.
Với lý do tương tự, Phùng Nam Khởi- Viện trưởng viện nghiên cứu Qủa Mễ cũng không được, bọn họ đều thích hợp với việc chờ kết quả ở trong phòng thí nghiệm.
“Hứa Nguyệt Mai, chị ấy không thể chịu được cảm giác khổ cực đó.”
Ánh mắt Trần Hán Thăng chuyển đến trên người Nhiếp Tiểu Vũ đang ngồi bên cạnh Hứa Nguyệt Mai, cô ngốc này đang ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi thẳng tắp, trong mắt loé lên thứ ánh sáng rạng ngời, có lẽ là đang chờ được uỷ nhiệm.
“Con mẹ nó cô đi cái búa!”
Trong lòng Trần Hán Thăng mắng một tiếng, còn trừng mắt nhìn cô thư ký nhỏ một cái.
Nhiếp Tiểu Vũ nhìn thấy vẻ mặt này của bộ trưởng Trần, lập tức biết mình không còn gặp may nữa, bả vai sụp xuống có chút không vui.
Thành viên cuối cùng trong hội đồng quản trị chỉ còn một mình Tào Kiến Đức, nhưng anh ta cũng không nóng lòng muốn thử giống như Nhiếp Tiểu Vũ, ngược lại cúi đầu nhìn notebook trước mắt, cố ý không nhìn thẳng vào chủ tịch Trần.
Nhưng ánh mắt của Trần Hán Thăng lại dừng trên người Tào Kiến Đức lâu nhất, cuối cùng ho khan một tiếng: “Lão Tào…”
“Haiz…”
Tào Kiến Đức thở dài một hơi, bản thân anh ta không thể trốn thoát được.
Thực ra Tào Kiến Đức không muốn đi lắm, bởi vì anh ta muốn dành nhiều thời gian hơn cho con gái mỗi ngày, mặc dù Thượng Hải cách Kiến Nghiệp không xa lắm, nhưng tóm lại cũng không tiện.
“Lão Tào.”
Trần Hán Thăng nói: “Lần này vất vả cho anh một chút rồi.”
Tào Kiến Đức cũng đến đây từ Tân Thế Kỷ, dây chuyền sản xuất của nhà máy hiện tại cũng là do một tay anh ta gây dựng lên, anh ta cũng là người có trách nhiệm, Tết Âm lịch còn đích thân đến đây trực ban, cho nên Trần Hán Thăng tương đối yên tâm khi trọng dụng.
Đây có lẽ cũng là “vận mệnh” của những nhân viên ưu tú, bởi vì hiểu hiện của bọn họ quá xuất sắc, có năng lực nên mỗi lần doanh nghiệp yêu cầu “lính cứu hoả”, người đầu tiên lãnh đạo nghĩ đến chính là bọn họ.
Tào Kiến Đức chưa chắc đã là người có năng lực mạnh nhất trong hội đồng quản trị, nhưng anh ta là người thích hợp nhất.
Cũng may Trần Hán Thăng không phải là loại ông chủ “chỉ cho ngựa chạy, không có ngựa ăn cỏ”, việc đi đến Thượng Hải mở nhà máy, cho dù là tăng thu nhập hay cải thiện địa vị, thực ra vẫn quá rõ ràng.
“Chủ tịch Trần, tôi muốn xin nghỉ phép ba ngày.”
Nếu đã không thể tránh thoát, Tào Kiến Đức dứt khoát nói ra điều kiện của mình, anh ta không cầu tiền bạc hay chức vị, chỉ đưa ra một yêu cầu đơn giản.
“Lúc trước con gái tôi thi được nhất lớp, tôi đã hứa với con bé sẽ dẫn nó đi ra ngoài du lịch lâu lắm rồi, kết quả lúc nào cũng bận rộn đến mức không có thời gian rảnh, con bé đã có ý kiến rồi.”
Lão Tào cười khổ hai tiếng: “Lần này đi đến Thượng Hải xây dựng nhà máy, có lẽ là mười ngày nửa tháng mới có thể trở về một lần, tôi muốn hoàn thành lời hứa với con bé trước.”
Không hiểu tại sao, khi nghe được câu chuyện giữa Lão Tào và con gái, Trần Hán Thăng đột nhiên nghĩ đến mình và Bé Tiểu Ngư Nhi.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cũng là lần đầu tiên trong cả kiếp trước và kiếp này, giống như một chỗ nào đó trong lòng đột nhiên bị xúc động.
“Ba ngày làm sao có thể đủ được, cho anh nghỉ một tuần.”
Trần Hán Thăng nở nụ cười dịu dàng: “Ngoài ra, toàn bộ chi phí ăn ở, xe cộ đi lại trong chuyến đi, tôi sẽ chi trả, nếu không còn chuyện gì nữa thì tan họp đi.”
Nói xong, Trần Hán Thăng cầm lấy notebook rời khỏi phòng họp đầu tiên.
Những người khác đều khách khí chúc mừng Tào Kiến Đức, chúc anh ta cố gắng trong cương vị mới, đạt được nhiều thành tích xuất sắc hơn nữa.
Nhưng bản thân Lão Tào vẫn cảm thấy rất khó hiểu, anh ta lén lút chạy đến hỏi Nhiếp Tiểu Vũ: “Chủ tịch Trần chi trả chi phí giúp tôi, chuyện này không có gì ngạc nhiên cả, bởi vì ông chủ vẫn luôn hào phòng, nhưng ngài ấy cho tôi nghỉ thêm bốn ngày, chuyện này rất lạ.”
“Ừm…”
Có lẽ cô thư ký nhỏ có thể đoán ra được lý do, mỉm cười nói: “Đại khái là ngài ấy cảm thấy anh là một người cha tốt nên cố ý khen thưởng cho anh.”