Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 908 - Chương 908: Lặng Lẽ Thăm Con Gái (1)

Chương 908: Lặng lẽ thăm con gái (1) Chương 908: Lặng lẽ thăm con gái (1)

Trần Hán Thăng dỗ dành La Tuyền xong, lại gọi điện thoại cho mẹ ruột Lương Mỹ Quyên.

Nhưng Lương thái hậu đang ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở, hoàn toàn không cần đứa con trai này, vừa mới nói hai ba câu đã vội vã cúp máy.

Ngay khi Trần Hán Thăng đang chuẩn bị đi đến nhà ăn thì Vương Tử Bác đã đến đây.

Nơi khoé mắt của Vương Tử Bác mang theo một chút uể oải và mệt mỏi, giống như vừa phải trải qua một hành trình dài ngày, râu dài râu ngắn không đồng đều mọc ra, điều đó chứng tỏ suốt hai ngày qua cậu ấy không có thời gian chỉnh sửa lại bề ngoài của mình.

Trần Hán Thăng biết cậu bạn nối khố đã đến tiễn Hoàng Tuệ đoạn đường cuối cùng, với tính cách của cậu ấy chắc chắn đã giúp đỡ không ít chuyện, bây giờ vừa mới trở về.

“Cạch.”

Trần Hán Thăng không nói gì cả, ném cho cậu ấy một điếu thuốc, Vương Tử Bác lặng lẽ nhặt lên, hai người không nói một lời cứ thế hút thuốc.

Đây là chỗ thông minh và thoải mái của Trần Hán Thăng, nếu Hoàng Tuệ đã qua đời, ân oán tình thù gì đó cũng đều tiêu tan, cho dù hỏi về quá trình cũng không có ý nghĩa gì, chỉ biết khiến Vương Tử Bác đau lòng hơn nữa.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, Trần Hán Thăng nói: “Đi thôi, đến nhà ăn ăn cơm.”

Vương Tử Bác ừ một tiếng, Trần Hán Thăng quan sát một chút, đối với hắn mà nói, chuyện này nhẹ bẫng giống như nước chảy mây trôi, về mặt cảm xúc không hề dao động.

Nhưng đối với Vương Tử Bác mà nói, từ chuyện nửa đêm vay tiền chạy đến bệnh viện thăm hỏi, gồm cả việc tiễn đoạn đường cuối cùng, ở giữa còn xen lẫn với quan điểm của bạn gái hiện tại Biên Thi Thi và những lời tuyệt bút tràn ngập sự hối hận của Hoàng Tuệ, tất cả những chuyện đó đều đang mài giũa cậu ấy.

Trên đường đi đến nhà ăn, đúng lúc trời đang về chiều, sau khi một tia sáng cuối cùng của ánh mặt trời nhàn nhạt mờ đi, nó mới không cam lòng chìm xuống đáy biển, cơn gió lúc này cũng mang theo cảm giác sảng khoái thoải mái, ánh hoàng hôn rực rỡ, các công nhân của điện tử Qủa Xác cũng chen chúc nhau đi về phía nhà ăn, tiếng người cười nói cãi cọ ầm ĩ.

Nhìn thấy cảnh tượng thân thuộc này, hai hàng chân mày vẫn luôn nhíu chặt của Vương Tử Bác mới chậm rãi giãn ra.

“Biên Thi Thi biết không?”

Lúc này Trần Hán Thăng mới hỏi câu đầu tiên.

“Biết.”

Vương Tử Bác trả lời: “Trước khi đi, tao đã hỏi ý kiến của Biên Thi Thi rồi, cô ấy cũng đồng ý.”

“Biên Thi Thi đúng là một cô gái ngoan.”

Trần Hán Thăng vỗ đầu cậu bạn nối khố: “Không phải cô ấy rộng lượng, cô ấy thích mày nên mới rộng lượng đấy.”

“Tao biết.”

Vương Tử Bác gật đầu một cái thật mạnh.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Vương Tử Bác móc tấm thẻ ngân hàng kia ra: “Tao đã kiểm tra rồi, hoá ra trong đó có 1, 8 triệu tệ, thế mà mày còn gạt tao không có tiền, nhưng tao đã quét 20 tệ giúp mày mua một vòng hoa rồi.”

Dựa theo phong tục ở Cảng Thành, việc hiếu hỉ, việc tang lễ gì đó không thể thanh toán nợ.

Trần Hán Thăng nhờ Vương Tử Bác gửi vòng hoa giúp, cho dù đó chỉ là số tiền ít ỏi đi chăng nữa, cũng nhất định phải tiêu tiền của Trần Hán Thăng.

Vương Tử Bác ở trong văn phòng của Trần Hán Thăng đến hơn tám giờ, trước khi rời đi, cậu ấy giống như vừa mới hoàn toàn thích nghi với môi trường sống ở Kiến Nghiệp, cảm thán nói: “Tiểu Trần à, cuộc sống này đúng là quá khó khăn, nó luôn vừa cầm dao không ngừng đâm thọc vào mày, vừa trách cứ tại sao mày không luyện thành khả năng đao thương bất nhập.”

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng mỉm cười, vô cùng hứng thú quan sát cậu bạn nối khố.

“Có chuyện gì vậy?”

Vương Tử Bác có chút không hiểu: “Tao đã nói sai gì rồi sao?”

“Không, mày nói rất đúng, cuộc sống chính là thứ vừa dịu dàng vừa tàn khốc.”

Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: “Chỉ là lúc nãy khi mày tỏ vẻ cảm khái lại không vặn mông, đây là lần đầu tao nhìn thấy, có cảm giác giống như ông cha già nhìn thấy con cái trưởng thành vậy.”

“Thằng chó lại đang nói hươu nói vượn rồi!”

Vương Tử Bác bất mãn lẩm bẩm một câu.

Cái tên “Hoàng Tuệ” này rõ ràng đã trở thành một ký ức mà Vương Tử Bác vĩnh viễn không bao giờ quên được, cô ta dạy một người thiếu niên ngây thơ biết được tình đầu sơ khai, sau đó không ngừng làm tổn thương người thiếu niên ấy, cuối cùng cô ta lại dùng chính tính mạng của mình để nói rõ cái gì gọi là “Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ”.”

“Ngay cả bản thân Tử Bác cũng không nhận ra được thực ra bốn năm đại học của cậu ấy đã xuất sắc hơn nhiều so với phần lớn các bạn cùng lứa tuổi.”

Trong lòng Trần Hán Thăng thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Mày trở về gặp Tiểu Ngư Nhi thì hãy chuyển lời một chút, tao muốn đi thăm Tiểu Ngư Nhi.”

“Bây giờ mày không thể gặp…”

Vương Tử Bác cũng biết đó là vùng cấm địa của Trần Hán Thăng.

“Tao sẽ không gặp mặt trực tiếp đâu.”

Trần Hán Thăng giải thích: “Mày bảo Biên Thi Thi đưa Tiểu Ngư Nhi xuống lầu một chút, tao lẻn vào trong phòng ngủ cảm nhận hơi thở của Tiểu Ngư Nhi và đứa nhỏ, tao thực sự rất nhớ hai người bọn họ.”

Vương Tử Bác nhìn nụ cười bất đắc dĩ trên mặt Trần Hán Thăng, hậm hực đồng ý.

Lần này Trần Hán Thăng không nói dối, hắn thực sự rất nhớ Bé Tiểu Ngư Nhi và bé tiểu Ấu Sở, cho nên sau khi Biên Thi Thi đồng ý giúp đỡ, Trần Hán Thăng lại liên lạc với Hồ Lâm Ngữ, hy vọng thư ký Hồ có thể giúp đỡ tạo ra cơ hội.

“Không được.”

Hồ Lâm Ngữ vẫn luôn cứng rắn, bây giờ là thời điểm Ấu Sở đang tập trung dưỡng thai, người đàn ông cặn bã này còn muốn quấy rầy sao?

“Được rồi.”

Trần Hán Thăng cũng không miễn cưỡng, chỉ là hơi tiếc nuối nói: “Tôi đây chỉ có thể đi đến chỗ của Tiêu Dung Ngư để thăm hai mẹ con cô ấy…”

“Khoan đã.”

Trần Hán Thăng còn chưa dứt lời, Hồ Lâm Ngữ đã cắt ngang, cuộc điện thoại lại rơi vào sự im lặng.

Trần Hán Thăng nhún vai, đây là hốt thuốc đúng bệnh.

Giữa Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở, xét đến cùng chỉ là mâu thuẫn bên trong, nói không chừng một ngày nào đó có thể tái hợp lại;

Nhưng giữa Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư lại là mâu thuẫn bên ngoài, vĩnh viễn không thể nào hoà giải được.

Một người đã từng là bí thư chi đoàn, bây giờ là lớp trưởng, vô cùng nhạy cảm với chính trị như Hồ Lâm Ngữ sao có thể không hiểu được chứ?

Cho nên một lúc sau, Hồ Lâm Ngữ mới chậm rãi nói: “Chiều nào chúng tôi cũng sẽ đi tản bộ ở hồ Bạch Mã, lúc đó cậu hãy đến đây đi.”

“Được.”

Trần Hán Thăng vô cùng cảm kích: “Tiểu Hồ à, nếu cậu muốn tin bạn trai, tớ có thể sắp xếp giúp cậu, trong viện nghiên cứu Qủa Mễ đều là các soái ca có bằng cấp cao, nếu cậu muốn đổi người hàng ngày cũng được… Tút tút tút…”

Hồ Lâm Ngữ trực tiếp cúp máy, Trần Hán Thăng bĩu môi: “Không hổ là tiểu Hồ, mấy điều kiện mê người này cũng có thể từ chối.”

Sáng sớm hôm nay, Trần Hán Thăng đi đến lân cận chung cư ven sông trước, chẳng bao lâu đã nhận được tin nhắn của Biên Thi Thi, cô ấy đã cùng với Lữ Ngọc Thanh và Tiểu Ngư Nhi đi ra ngoài phơi nắng.

Trần Hán Thăng vội vàng đi lên lầu, sau khi gõ cửa “cốc cốc cốc”, giúp việc dì Lâm thấy là Trần Hán Thăng, ngạc nhiên không biết có nên mở cửa không.

Đối với những chuyện xảy ra trong nhà, dì Lâm cũng dần dẫn hiểu rõ trong lòng, bà ấy vô cùng đồng tình với Tiểu Ngư Nhi, cũng không thể ngờ được rằng chủ tịch Trần lại là loại người này, chỉ có thể ngày ngày nấu một chút đồ ăn bổ dưỡng và ngon miệng mà không lặp đi lặp lại, hoàn toàn trách nhiệm của mình.

“Đừng ngây người ở đó nữa.”

Trần Hán Thăng dường như đã nhìn thấy suy nghĩ trong lòng dì Lâm, chỉ vào khoá cửa nói: “Dì Lâm, dì phải đưa ra lập trường rõ ràng chứ, tiền lương của dì là tôi trả, ông chủ Trình Đức Quân của con gái dì cũng là một trong những người bạn tốt nhất của tôi trên thương trường.”

“Lạch cạch.”

Nhưng lời này ngay lập tức có tác dụng, khoá cửa lập tức mở ra.

Đối mặt với “thế lực tàn ác mạnh mẽ” Trần Hán Thăng, dì Lâm cũng chỉ là một người giúp việc trung niên bình thường.

“Lát nữa Tiểu Ngư Nhi trở về, dì đừng để lộ ra tôi đã đến đây.”

Trần Hán Thăng dặn dò một câu, thay giày rồi đi vào phòng ngủ của Tiểu Ngư Nhi.

Vừa mới bước vào phòng, vẻ mặt của Trần Hán Thăng lập tức trở nên dịu dàng, cho dù Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ngư Nhi không có ở đây, Trần Hán Thăng vẫn lo lắng hơi thở lỗ mảng của mình sẽ doạ đến đứa nhỏ.

Cũng không biết Tiểu Ngư Nhi ăn cái gì, hay là con người cô vốn dĩ đã như vậy mà trong phòng lúc nào cũng toả ra mùi sữa ngọt ngào, Trần Hán Thăng đi đến trước giường, nhìn thấy trên tủ thấp có đặt mấy quyển chăm sóc thai nhi thật dày.

Trần Hán Thăng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh ấm áp Tiểu Ngư Nhi dựa vào đầu giường, vừa ôm bụng vừa nhẹ giọng kể chuyện cổ tích cho Bé Tiểu Ngư Nhi.

Cứ thế lưu luyến đứng đó một lúc lâu, Trần Hán Thăng biết mình không thể ở lâu, nhưng trước khi ra ngoài, hắn đột nhiên phát hiện điện thoại của Tiêu Dung Ngư đang đặt trên mặt đá cẩm thạch của ô cửa sổ lồi.

Đây là chiếc “Bạch nguyệt quang” của Qủa Xác 2, Trần Hán Thăng có chút ngạc nhiên, Tiểu Ngư Nhi đổi thành chiếc điện thoại này, cô ấy đã biết ý nghĩa rồi sao?

“Tinh…”

Trần Hán Thăng ấn nút #, màn hình điện thoại hiện lên hai người tuyết.

Đêm Bình An năm ngoái, Trần Hán Thăng đã đích thân đắp người tuyết ở tầng dưới ký túc xá nữ của đại học Đông Đại.

Một lớn một nhỏ, một cái ngoài miệng ngậm thuốc lá, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa, chúng nó đều “?” mỉm cười nhìn về phía Trần Hán Thăng.

Bình Luận (0)
Comment