Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 909 - Chương 909: Lặng Lẽ Thăm Con Gái (2)

Chương 909: Lặng lẽ thăm con gái (2) Chương 909: Lặng lẽ thăm con gái (2)

Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào bức ảnh màn hình khoá một lúc lâu mới thở dài rời khỏi chung cư ven sông.

“Tiểu Ngư Nhi thiết lập màn hình khoá như vậy, lại sử dụng điện thoại di động “Bạch nguyệt quang”, chứng tỏ tình cảm cô ấy dành cho mình thực chất không hề thay đổi.”

Trần Hán Thăng lặng lẽ suy nghĩ, bây giờ điểm mấu chốt của mâu thuẫn chính là Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đều không chấp nhận lẫn nhau, hơn nữa thái độ đều tương đối kiên quyết.

Đặc biệt là Tiểu Ngư Nhi, cô ấy thậm chí còn chia “mang thai” và “kết hôn” thành hai sự kiện độc lập.

Nói một cách đơn giản, mặc dù Trần Hán Thăng là cha của đứa nhỏ, nhưng chỉ cần hắn vẫn còn có chút tình cảm với Thẩm Ấu Sở, Tiêu Dung Ngư sẽ không bao giờ quan tâm đến hắn.

“Làm thế nào mới có thể vẹn cả đôi đường mà không thay đổi quốc tịch, không thay đổi pháp luật đây?”

Trần Hán Thăng xoa huyệt thái dương, hành động này thực sự khó như lên trời.

Trưa hôm đó, Trần Hán Thăng lại đi đến khu vực xung quanh chung cư gần hồ Bạch Mã từ sớm, khi Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở xuống lầu đi tản bộ, Trần Hán Thăng cũng nhân cơ hội này đi lên gõ cửa.

“Anh Tiểu Trần.”

Dù sao Đông Nhi cũng là cô em gái đã sống với mình một thời gian dài, cô ấy sẽ không do dự giống như dì Lâm, thấy Trần Hán Thăng lại đây, cô ấy vội vàng mở cửa chào đón.

“Chị Ấu Sở, chị Lâm Ngữ và A Ninh vừa mới đi xuống, bà nội đang ngủ.”

Lúc Trần Hán Thăng thay giày, Đông Nhi ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Tôi biết.”

Trần Hán Thăng gật đầu, sau khi thay giày xong đi vào phòng khác quả nhiên nhìn thấy bà nội đang nằm trên chiếc ghế mềm nghỉ ngơi, trên bụng còn đắp một chiếc chăn lông hơi mỏng.

Theo hơi thở của bà nội, chiếc ghế mềm cũng chậm rãi lay động, bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng có mấy đám mây dương dương tự đắc trôi qua, mấy tia nắng khẽ lướt qua người bà nội, hình như đó là dấu hết năm tháng.

Trong lòng Trần Hán Thăng đột nhiên loé lên một tia áy náy, cả gia đình bà nội đều là người thành thật ở trong núi, bọn họ không có tiền tài, không có quan hệ, cũng không có nhân mạch.

Lúc Thẩm Ấu Sở ra ngoài đi học, trong lòng bà nội lo lắng đến nhường nào, nhưng năng lực của bà thực sự quá yếu, hoàn toàn không có cách nào bảo vệ đứa cháu ngốc nghếch này, cho nên chỉ có thể cưỡng ép Thẩm khờ khạo cúi đầu xuống.

Sau đó lại gặp Trần Hán Thăng, lúc đầu bà còn tưởng rằng hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cháu gái nhà mình, không ngờ hắn lại là người bắt nạt tàn nhẫn nhất.

Trần Hán Thăng thầm nghĩ có lẽ bà nội nhìn thấy cục diện này, trong lòng chắc chắn vừa đau lòng vừa thất vọng.

“Haiz.”

Trần Hán Thăng cúi người nắm một góc chăn, giúp bà nội kéo kín mít nên một lần nữa, sau đó quay đầu lại dặn dò Đông Nhi: “Khoảng thời gian này anh không thể đến đây thường xuyên, nếu trong nhà có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho anh kịp thời, hơn nữa phải chú ý đến tình hình sức khoẻ của bà.”

“Vâng…”

Đông Nhi bĩu môi, do dự một chút rồi nói: “Anh Tiểu Trần, thực ra chúng em đều rất nhớ anh, anh hãy về đi.”

“Anh sẽ cố gắng.”

Trần Hán Thăng mỉm cười xoa đầu Đông Nhi, sau đó đi vào phòng ngủ của Thẩm Ấu Sở.

Thực ra hắn cũng rất muốn trở về, nhưng bây giờ không thể, trước khi có cách nào vẹn cả đôi đường, không chỉ Trần Hán Thăng, mà ngay cả Lão Trần và Lương Mỹ Quên cũng chỉ có thể duy trì sự trung lập.

Trong phòng Thẩm Ấu Sở cũng có một mùi hương thanh mát nhàn nhạt, cô ấy chưa bao giờ dùng đồ trang điểm, cho nên có lẽ là mùi hương dầu gội đầu.

Trần Hán Thăng chạm vào đầu gối và áo gối trước, phát hiện tương đối khô ráo, trong lòng mới hơi yên tâm.

Lúc trước khi Thẩm khờ khạo phải chịu ấm ức, để không khiến bà nội và A Ninh lo lắng, cho nên cô ấy đều lén lút nghiêng người rơi lệ vào lúc nửa đêm.

Bây giờ để đứa nhỏ khoẻ mạnh, Thẩm Ấu Sở cũng học được cách kiểm soát cảm xúc.

Trên tủ đầu giường cũng đặt mấy cuốn sách dạy mang thai, còn có một bộ áo len chưa đan xong.

Trần Hán Thăng thích thú cầm lên, rõ ràng là quần áo trẻ con, chiều dài của tay áo còn chưa dài bằng ngón tay của một người trưởng thành, cầm ở trong lòng bàn tay giống như cầm một chiếc áo khoác búp bê, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Tính toán thời gian, có lẽ đứa nhỏ sẽ chào đời sau lễ Quốc Khánh, lúc đó ở Kiến Nghiệp đã là mùa đông, Thẩm Ấu Sở đang chuẩn bị trước.

Thực ra với tài sản của Trần Hán Thăng, không có bộ quần áo nào không mua được, sao có thể để con gái của hắn bị cảm lạnh chứ, nhưng đối với Thẩm Ấu Sở mà nói, đích thân đan quần áo có lẽ chứa đựng thâm ý khác.

Nán lại ở trong phòng ngủ một lúc lâu, Trần Hán Thăng lưu luyến không muốn rời đi, hắn đưa chiếc áo len lên sống mũi hút một hơi thật sâu, dường như có thể tưởng tượng được cảm giác khi đứa nhỏ đá loạn bàn chân nhỏ nhắn rồi đá vào mặt mình.

Sau khi thăm Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ngư Nhi, Thẩm Ấu Sở và bé tiểu Ấu Sở xong, Trần Hán Thăng được tận mắt nhìn thấy tình hình hiện tại của bọn họ, tâm trạng lập tức trở nên tốt đẹp hơn không ít.

Phản ứng này rõ ràng nhất ở trong môi trường công sở, đã có cấp dưới khẽ xì xào bàn tán:

“Hình như khoảng thời gian này chủ tịch Trần trở nên dịu dàng hơn.”

“Đúng rồi, lúc nãy trong lúc báo cáo tôi xảy ra chút sai nhỏ nhỏ, đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị mắng, không ngừng lại được bỏ qua.”

“Cậu cũng như vậy sao, thống kê tiền thưởng của bộ phận nghiên cứu phát minh bị tôi chậm trễ một ngày, nhưng chủ tịch Trần cũng chỉ nhắc nhở một chút, nếu là lúc trước, nói không chừng còn bị vỗ bàn vài cái rồi đấy.”

Trong ban quản lý cao cấp ở điện tử Qủa Xác, ngoại trừ Khổng Tĩnh và Lý Tiểu Giai ra, nếu bất cứ người nào không hoàn thành quy định do Trần Hán Thăng bố trí dựa theo quy định, hắn rất hiếm khi tiến hành trừng phạt kinh tế, mà là sự châm chọc mỉa mai còn khó chịu hơn cả trừ tiền.

Nhưng hai ngày nay cũng rất lạ, chủ tịch Trần đột nhiên trở nên “rộng lượng.”

Cuối cùng, nga 8my m cô thư ký nhỏ suốt ngày bị mắng cũng cảm thấy kỳ quái, chạy tới hỏi nguyên nhân.

“Chuyện này sao?”

Trần Hán Thăng cũng không dấu diếm chuyện gì với cô thư ký nhỏ bên cạnh mình, mỉm cười giải thích: “Tuần trước tôi đi thăm hai cô con gái, bây giờ thường xuyên tưởng tượng đến dáng vẻ đáng yêu của bọn chúng, trong lòng vô thức cảm thấy vui vẻ nên cũng lười so do với một chút sai lầm nhỏ này.”

“Ồ, hoá ra là nể mặt mũi ở hai đứa nhỏ.”

Nhiếp Tiểu Vũ đã hiểu rõ, cô ấy không nhịn được cảm khái: “Trẻ con thực sự là sinh vật ấm áp nhất trên thế giới này, thế mà cũng có thể hoà tan được trái tim lạnh lùng kia của bộ trưởng Trần.”

“Chuyện này rất bình thường đúng không?”

Trần Hán Thăng cười xuỳ một tiếng: “Vào thời cổ đại, những hoàng thượng sinh được công chúa đều phải đại xá thiên hạ.”

“Này, Đại Thanh bị diệt vong cũng sắp 100 năm rồi.”

Cô thư ký nhỏ bĩu môi, nhưng lại cảm thấy vô cùng hài lòng với hiện tượng này, tràn ngập hứng thú xúi giục: “Bộ trưởng Trần, nếu sau này cậu muốn mắng người, hãy nhanh chóng đi thăm cục cưng đi, để cục cưng nạp điện giúp cậu, khôi phục lại tâm trạng tốt đẹp.”

“Tình hình của tôi cô cũng biết rồi đây, cơ hội như vậy rất ít.”

Trần Hán Thăng đang định oán giận, đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng sấm “đùng”, ngay sau đó nước mưa “lách tách lách tách” rơi xuống, trời đất lập tức trở nên xám xịt.

Nhiếp Tiểu Vũ đi đến bên cửa sổ, nhìn màn nước trên tấm thuỷ tinh trong suốt, ngơ ngác nói: “Mùa mưa bão ở Kiến Nghiệp sắp đến rồi.”

“Đúng vậy.”

Không biết Trần Hán Thăng nhớ đến chuyện gì, hắn cũng ngơ ngác lẩm bẩm: “Tôi nhớ ra rồi, ngoại trừ Bé Tiểu Ngư Nhi và bé tiểu Ấu Sở ra, hình như ở Kiến Nghiệp này tôi còn có một cô con gái nuôi…”

Trận mưa bão này rất lớn, có lẽ rơi cả ngày cũng không ngừng lại, chưa đầy sáu giờ, Trần Hán Thăng đã bảo Nhiếp Tiểu Vũ đến đây giúp đỡ dọn dẹp văn phòng.

“Bộ trưởng Trần muốn đi ra ngoài sao?”

Cô thư ký nhỏ hỏi.

“Đúng vậy.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng nói: “Mặc dù không thể gặp được con gái ruột thịt, nhưng tôi vẫn còn một cô con gái nuôi, tôi đang có ý định lắng nghe ý kiến của con bé, đêm nay tìm con bé ấy nạp điện.”

“Cái gì?”

Cô thư ký nghi hoặc nghiêng đầu, bộ trưởng Trần có thêm một cô con gái nuôi từ lúc nào vậy?

Lái xe đi vào quán cà phê 1206, từ xa Trần Hán Thăng đã nhìn thấy trên then cửa treo một tấm biển gỗ, trên đó dùng cọ màu viết mấy chữ:

Hôm nay đóng cửa.

Bình Luận (0)
Comment