Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 912 - Chương 912: Tra Nam Chính Là Ngày Hôm Sau Lập Tức Vỗ Mông Chạy Lấy Người!

Chương 912: Tra nam chính là ngày hôm sau lập tức vỗ mông chạy lấy người! Chương 912: Tra nam chính là ngày hôm sau lập tức vỗ mông chạy lấy người!

“Cũng chỉ nửa năm thôi mà, trưởng thành cũng có hữu hạn, hầu hết đều là giả vờ.”

Đới Chấn Hữu cầm lấy điếu thuốc của Trần Hán Thăng, trong miệng còn lẩm bẩm một câu.

“Ha ha ha…”

Trần Hán Thăng nghe xong, lập tức không tim không phổi cười rộn lên: “Bất cứ lúc nào đi chăng nữa, Lão Đới cũng chỉ chơi đồ thật.”

Thực ra Đới Chấn Hữu cũng nói không sai, thời gian nửa năm vẫn chưa đủ để nhóm sinh viên thực tập này thay đổi quá nhiều, tính cách về cơ bẩn vẫn giống như trước đây.

Nhưng trong lòng bọn họ lại cảm thấy, tốt xấu gì cũng đã ra ngoài làm việc, cho nên vẫn phải biểu hiện ra cái gì đó khác với trước đây, để làm nổi bật bản thân mình đã trải nhiều việc đời hơn nữa.

Chỉ là do không nắm được chừng mực nên ít nhiều cũng có hơi quá mức, khó tránh khỏi tạo cho người ta cảm giác “giả vờ”.

Loại hiện tượng này không chỉ được thể hiện ở trên người Lão Dương và Thiếu Cường, mà hầu hết các sinh viên lớp hai hành chính công sau khi quay trở lại trường học đều có một chút, nhưng chuyện này cũng rất bình thường, mọi người đều chính trực phong nhã hào hoa, có người trẻ tuổi nào không thay đổi thế giới tâm hồn của mình?

Chỉ có Lão Đới là không “thông đồng làm bậy”, cậu ta không những thẳng thắn mà còn không chút lưu tình vạch mặt những gương mặt “giả dối” kia.

“Lão Đới đâu chỉ chơi đồ thật, ngay cả ăn phân cũng thật.”

Kim Dương Minh- Người lúc nào cũng có mâu thuẫn với Đới Chấn Hữu lập tức bới móc những bê bối trước đó.

Lão Đới liếc xéo nhìn Kim Dương Minh một chút, Tiểu Kim đang thử mặc một bộ âu phục, đây chính là trang phục cậu ấy cố ý mua để chụp ảnh tốt nghiệp.

“Chậc.”

Đới Chấn Hữu hừ lạnh một tiếng trong lỗ mũi: “Mua một bộ trang phục lông gà, đều là bạn học mặc lông gà.”

“Con mẹ mày Đới Chấn Hữu.”

Kim Dương Minh cảm thấy mình đã bị sỉ nhục, thả âu phục xuống muốn nhào qua, nhưng Trần Hán Thăng và Dương Thế Siêu đã ngăn cản ở giữa: “Được rồi, sắp tốt nghiệp rồi còn cãi nhau cái mịa gì nữa chứ?”

Mặc dù đã xảy ra một trò khôi hài nhỏ, nhưng nó cũng có một chỗ tốt, đó chính là các bạn cùng phòng 602 đều đã vứt bỏ chút dối trá giả tạo này, bầu không khí lại trở nên náo nhiệt và chân thật giống như năm ngoái, trước khi đi ngủ còn mở một “bữa tiệc trà khuya”.

Năm đó khi còn là sinh viên năm nhất, bởi vì các thành viên trong ký túc xá vẫn chưa quen thuộc lẫn nhau, nên vào buổi tối thường xuyên mở “tiệc trà” suốt đêm, sáng sớm ngày hôm sau lại mơ mơ màng màng đến lớp.

Vào năm hai và năm ba, mọi người gần như đã biết hết dài ngắn nông sâu của đối phương, hơn nữa bởi vì thói quen khác biệt nên khó tránh khỏi sẽ có chút tranh cãi nhỏ, “Tiệc trà” phải lâu lắm mới được tổ chức một lần.

Chờ đến khi thực tập năm cuối trở về, cũng có thể là tò mò, cũng có thể là trân trọng, tóm lại, không biết ai đã bắt đầu, mọi người đều tham gia vào cuộc thảo luận một cách tự nhiên.

Trong ký túc xá tối đen như mực, không ai thấy rõ mặt ai, cứ thế nhìn chằm chằm vào vách tường, nói vu vơ không mục tiêu về lý tưởng và tương lai của mình.

Trần Hán Thăng là người thoải mái nhất, cho dù bây giờ hắn không làm việc đi chăng nữa thì số tiền kiếm được cũng đã đủ để tự do về tài chính.

Tiểu Kim là người bản địa Kiến Nghiệp, vừa biết ăn nói vừa giỏi diễn xuất, điều kiện gia đình cũng không tệ, cho dù không có công việc kinh doanh trong quán bar của Trương Vệ Vũ, có lẽ cuộc sống sau này cũng không tệ.

Sau khi tốt nghiệp, Lý Quyến Nam sẽ vào điện tử Qủa Xác, nhưng có thể trở thành “ông trùm blockchain hay không, còn phải xem cơ hội của cậu ấy.

Lão Dương là nhân viên ngân hàng, còn Quách Thiếu Cường tham gia vào bộ phận mua sắm vật tư nhà nước ở địa phương, quê hương của Đới Chấn Hữu là giao lộ đường giao thông chín tỉnh, ở đó có rất nhiều đường sắt, anh ta “con kế nghiệp cha” tìm kiếm một công việc trong hệ thống đường sắt.

Nghiêm túc mà nói, công việc của mọi người gần như đều không liên quan gì đến chuyên ngành của bọn họ, đây cũng chính là điều bị cảm thán nhiều nhất.

Một chuyện bị cảm thán khác chính là cựu hội trưởng hội học sinh không học vấn không nghề nghiệp Trần Hán Thăng này, thế mà lại được học nghiên cứu sinh một cách khó hiểu, kết hợp với một số hiện tượng mà nhóm bạn cùng phòng chứng kiến tại nơi làm việc, bọn họ đều ai oán xã hội đen tối.

“Nói nhao nhao gì vậy, nếu khó chịu thì tao sẽ mời bọn mày đi ăn khuya.”

Trần Hán Thăng nhìn vào màn hình điện thoại di động, bây giờ đã là 1 giờ sáng, vẫn chưa tính là quá muộn.

Đề nghị này được mọi người đồng ý, Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, còn nhớ khi đó vừa mới đăng ký nhập học vào năm nhất, hắn cũng mời đi ăn khuya, nhưng kết quả đám ngốc này còn do dự một lúc lâu.

Tình huống bây giờ lại là những người khác đều đã chuẩn bị sẵn sàng, còn đang thúc giục Trần Hán Thăng nhanh lên một chút.

Nếu phải nói trong suốt bốn năm đại học, bọn họ đã hình thành một thói quen tốt nào, thì đó chính là vào đêm khuya không hẹn mà cũng chạy ra ngoài trước học ăn xiên uống rượu.

Sau khi xuống lầu, cửa kính ký túc xá đã bị khoá trái, Trần Hán Thăng vừa mới chào hỏi một tiếng, dì quản lý đã đi ra mở cửa.

Không chỉ bởi vì thân phận của Trần Hán Thăng, mà còn bởi vì chưa đầy mấy ngày nữa, nhóm người này sẽ phải tốt nghiệp.

Vào thời điểm này không thể chọc vào các sinh viên năm bốn, tâm trạng vừa kích động vừa phấn khích, nếu cứ khăng khăng không buông tha, có lẽ bọn họ sẽ trèo tường đi ra ngoài, cho nên dì quản lý chỉ dặn dò vài câu chú ý an toàn, uống ít rượu thôi và đừng gây rắc rối.

Đám người Trần Hán Thăng hi hi ha ha đồng ý, lúc đi ngang qua bóng cây trước cửa ký túc xá, vừa khéo vô tình nhìn thấy mấy học đệ đang đứng dưới đó, trên mặt tràn ngập sự do dự.

Có lẽ bọn họ đi chơi nét khuya về muộn, nếu bây giờ trở về ký túc xá, chắc chắn sẽ bị dì quản lý phê bình;

Nếu không trở về ký túc xá, có lẽ sẽ bị học trưởng đi kiểm tra phòng ngủ ghi lại và báo cáo với bộ phận sinh hoạt, nói không chừng sẽ bị thông báo trước toàn trường.

Ngay khi nhóm học đệ đang cân nhắc thiệt hơn thì đột nhiên nhìn thấy một nhóm học sinh đang thoải mái tự nhiên đi ra khỏi ký túc xá vào hơn nửa đêm, tất cả bọn họ đều bị doạ cho ngây người, không ngừng nghi ngờ đánh giá trên dưới.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

Quách Thiếu Cường đắc ý vỗ ngực: “Chờ đến khi các cậu lên năm cuối thì sẽ có loại đãi ngộ này.”

Nghe nói hoá ra là các học trưởng năm tư, cuối cùng nhóm học đệ cũng hiểu được, trên mặt lộ ra biểu cảm ghen tị.

Bởi vì sự khác biệt về thân phận, nên đưa đến những kết quả hoàn toàn khác nhau, mấy viên kim cương lớn của phòng 602 còn rất tự hào, đặc biệt cơn gió mùa hè vào tháng 6 rất dễ chịu, khuôn viên trường ồn ào ban ngày bây giờ vắng tanh, mọi người hít thở khí trời, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Nhưng vừa mới đi đến trước cổng trường, Lý Quyến Nam đột nhiên cảm khái nói: “Thực ra tao cũng rất hâm mộ bọn họ, chúng ta sắp phải đi rồi, các học đệ vẫn có thể tiếp tục ở lại trường học, mãi đến khi sắp rời đi, tao mới cảm thấy lúc trước số lần đi siêu thị thực sự quá ít.”

Những lời này lập tức kéo mọi người quay trở về với thực tại, đúng vậy! Còn có gì có thể tự hào chứ?

Dì quản lý ký túc thả cho đi, nguyên nhân lớn nhất là không muốn quản chúng ta đúng không?

“Không nói những chuyện này nữa, uống rượu trước đã, mượn rượu giải sầu.”

Trần Hán Thăng lấy thuốc ra đưa cho từng người một, mọi người cùng cản gió châm thuốc cho nhau, sau đó đi dọc theo con đường nhỏ chạy về phía khu Thương mại Nghĩa Ô.

Mỗi khi đến mùa tốt nghiệp hoặc mùa khai giảng, công việc kinh doanh của các quán ăn khuya ở khu Thương mại Nghĩa Ô sẽ trở nên rất tốt, đám người Trần Hán Thăng tìm thấy một cửa hàng quen thuộc, gọi chút đồ ăn rồi ngồi xuống tiếp tục khoác lác.

Xung quanh hầu như đều là các sinh viên năm tư, bởi vì bọn họ đang nói đến những chủ đề thường thấy sau khi tốt nghiệp như “ông chủ quá keo kiệt, đồng nghiệp chết tiệt, sau khi tốt nghiệp sẽ chia tay”.

Chiếc quạt gió của cửa hàng ăn khuya thổi “vù vù”, thổi bùng ngọn lửa trong bếp lên rất cao, đầu bếp xào đi xào lại một đĩa trứng tiêu xanh bình thường trong chảo, giống như đang thể hiện tài nghệ của mình, bên tai không ngừng vang lên âm thanh chạm cốc “cạch cạch cạch”, thỉnh thoảng trên bàn nào đó sẽ phát ra một tràng cười vang dội, ngay sau đó lại im lặng không nói gì.

Nhóm sinh viên tốt nghiệp sắp rời khỏi trường đại học, sắp phải lao vào cuộc sống bon chen ngoài xã hội, như đang tụ tập lại với nhau sưởi ấm ở chỗ này, cùng nhau hoài niệm bốn năm thanh xuân.

Tối nay các thành viên ký túc xá 602 uống hết hai két kia, cuối cùng cũng không biết trở về từ lúc nào, tóm lại nơi chân trời đã nổi bụng cá trắng.

Thực ra hai két cũng không nhiều lắm, dường như không có ai uống say cả, chờ đến khi tham gia vào buổi tụ tập cuối cùng của lớp, đến khi đó cảm xúc vừa dâng trào, có lẽ sẽ có mấy người gục xuống.

Sau khi trở lại ký túc xá, Trần Hán Thăng ngủ luôn đến tận giữa trưa mới tỉnh lại, vừa mới mở mắt ra, bên ngoài đã là một khoảng không trắng xoá rực rỡ ánh mặt trời, tiếng ve kêu râm ran giống như không muốn sống nữa, chỉ nghe thôi đã cảm nhận được cảm giác khô nóng.

Gần như tất cả mọi người đều đã tỉnh, chỉ là không muốn rời giường, Lý Quyến Nam thành thật nhất đang quét dọn vệ sinh, Kim Dương Minh ngồi trước máy tính lên mạng.

Cậu ấy cũng là một người lười biếng, chưa bao giờ biết giúp đỡ người khác.

“Tứ ca, anh cũng tỉnh rồi sao?”

Lý Quyến Nam thấy Trần Hán Thăng ngồi dậy, mỉm cười chào hỏi một tiếng.

“Ừ.”

Trần Hán Thăng dùng giọng mũi rầu rĩ nói: “Lúc nãy tao vừa mới nằm mơ, mơ thấy vợ trước dẫn theo con trai của tao bỏ chạy, trong số chúng mày có người nào tốt bụng giả vờ làm con trai tao trò chuyện với tao để giảm bớt sự bi thương của tao được không?”

“Mịa.”

“Này.”

“Chậc.”

Trong ký túc xá lập tức vang lên tiếng hít hà, Dương Thế Siêu ngôi trên giường hét lên: “Lão Tứ, mày xem nhóm QQ đi, Hồ Lâm Ngữ vừa mới hỏi ý kiến của chúng ta nên chụp ảnh tốt nghiệp ở đâu.”

Trần Hán Thăng mở QQ trong điện thoại di động ra, hoá ra trong group chat QQ tương đối quạnh quẽ đã có hơn “99+” tin nhắn chưa đọc, ngoại trừ Hồ Lâm Ngữ ra, chỉ có Kim Dương Minh là người tích cực nhất.

Hồ Lâm Ngữ: Mọi người hãy đưa ra ý kiến đi, quỹ lớp vẫn còn 3253 tệ chưa tiêu xài đấy.

Đàm Mẫn: Sao vẫn còn thừa nhiều như vậy, lớp chúng ta là lớp tổ chức nhiều hoạt động nhất trường đúng không?

Kim Dương Minh: Đàm Mẫn, cậu không biết sao, những hoạt động đó không lấy kinh phí từ quỹ lớp đâu.

Đàm Mẫn: Đúng vậy, về cơ bản đều là do đồng hương của tớ bỏ tiền.

Hồ Lâm Ngữ: Khoan hẵng nói đến những chuyện đó, bây giờ có ba ý kiến, một là đến trường, hai là đến Chiêm viên và hồ Huyền Vũ, còn có một ý kiến là đi đến Tân Nhai Khẩu và miếu Phu Tử.

Bạch Vịnh San: Có nên hỏi ý kiến của lớp trưởng trước không?

Hồ Lâm Ngữ: …

Kim Dương Minh: Nhưng, bây giờ Hồ Lâm Ngữ là lớp trưởng lớp mình mà?

Bạch Vịnh San: Lâm Ngữ, xin lỗi, tớ nhớ nhầm.

Trần Hán Thăng: Những chuyện như thế này không cần phải thảo luận trên QQ, tớ đề nghị khi trời nhá nhem tối mát mẻ hơn một chút, chúng ta chọn một nơi nào đó tán gẫu, bởi vì mọi người đã lâu không gặp nhau nên có thể làm quen một chút.

Chu Thành Long: Lớp trưởng đến rồi, lớp trưởng đến rồi, vậy cậu quyết định đi, tớ nghe theo cậu.”

Đổng Tú Tú: Lớp trưởng, chào cậu.”

Trương Tiểu Nhàn: Hì hì, tớ cũng nghe theo chỉ thị của lớp trưởng.

“Phù!”

Hồ Lâm Ngữ đọc được những tin nhắn này, cô ấy đột nhiên cảm thấy vô cùng nhụt chí, thực ra Trần Hán Thăng đã không làm lớp trưởng hơn một năm rồi, bây giờ lớp trưởng là Hồ Lâm Ngữ mình mà.

Người giúp các cậu chạy trước chạy sau cũng là Hồ Lâm Ngữ tớ mà.

Hao tâm tổn chí vì các cậu cũng là Hồ Lâm Ngữ tớ mà!

Nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì cả, chức lớp trưởng này của Trần Hán Thăng thực sự đã ăn sâu bén rễ, giống như trong công ty, mặc dù người nào đó không còn là sếp, nhưng cấp dưới vẫn xem anh ta như là sếp.

Hồ Lâm Ngữ chỉ có thể tiếp tục đọc tin nhắn QQ, dự định sẽ chịu trách nhiệm hoạt động cuối cùng của lớp.

Bởi vì có sự xuất hiện của Trần Hán Thăng, rất nhiều “người chết” đã lặn xuống nước trong group QQ đều bị nổ tung ra ngoài, ví dụ như Thương Nghiên Nghiên, trước kia cô rất ít khi lên tiếng, nhưng sau khi thấy Trần Hán Thăng xuất hiện, cô cũng lập tức lên tiếng ủng hộ.

Thương Nghiên Nghiên: Địa điểm ở ngay trong quán cà phê của mình đi, dù sao cũng cách gần, đêm nay mình mời mọi người uống cà phê, vừa uống vừa thảo luận xem nên chụp ảnh tốt nghiệp ở đâu.

Trần Hán Thăng: Cũng được, vậy thì làm phiền bạn học Thương Nghiên Nghiên rồi.

Thương Nghiên Nghiên: Đừng khách khí.

Cuối cùng địa điểm cũng đã được quyết định, nhưng các bạn đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hai người này nói chuyện khách khí như vậy sao?

Chuyện “Thương Nghiên Nghiên thèm nhỏ dãi lớp trưởng” đã không còn là bí mật, nhưng bởi vì có sự tồn tại của Thẩm Ấu Sở nên Thương Nghiên Nghiên vẫn luôn không thực hiện được.

“Chẳng lẽ?”

Hồ Lâm Ngữ cũng lẩm bẩm lầu bầu: “Bởi vì sắp tốt nghiệp rồi nên Thương Nghiên Nghiên thất vọng từ bỏ sao? Như thế cũng là một chuyện tốt, có một hồ ly tinh ngày ngày ở bên cạnh quyến rũ, với phong cách tra nam của Trần Hán Thăng, ngoại tình cũng là chuyện sớm hay muộn!”

Tiểu Hồ vô cùng yên tâm, như vậy Ấu Sở có thể bớt đi một người phụ nữ cần phải đề phòng, cô ấy lại cầm điện thoại gửi tin nhắn QQ cho Trần Hán Thăng.

Hồ Lâm Ngữ: Ấu Sở không thể chụp ảnh tốt nghiệp, cũng như không thể đi bảo vệ luận văn, về phía trường học, cậu tự giải quyết ổn thoả đi.

Trần Hán Thăng: Biết rồi, tớ sẽ đi ngay bây giờ.

Hồ Lâm Ngữ: Cậu đã huỷ hoại cơ hội được mặc đồng phục cử nhân của Ấu Sở!

Trần Hán Thăng: Không sao cả, dù sao cũng còn đồng phục thạc sĩ.

Hồ Lâm Ngữ: Trần Hán Thăng, cậu thực sự quá quá quá quá không biết xấu hổ!

Trần Hán Thăng: Tớ yêu cậu.

Hồ Lâm Ngữ: Cút con mẹ cậu đi!

Thực ra không chỉ có Thẩm Ấu Sở, mà Tiểu Ngư Nhi đang mang thai cũng không thể bảo vệ luận văn, cho dù giáo sư Tôn Bích Dư chắc chắn sẽ chào hỏi, nhưng Trần Hán Thăng có ý định đích thân xuất mã, bởi vì Tiểu Ngư Nhi còn phải học nghiên cứu sinh ở đại học Đông Đại.

Phía bên đại học Tài chính dễ sắp xếp, nhưng hiệu trưởng của đại học Đông Đại là cấp thứ trưởng, đương nhiên chuyện này cũng không cần hiệu trưởng ra mặt, Trần Hán Thăng trực tiếp tìm đến viện trưởng Chu Dũng cấp sở của học viện Pháp luật.

Trần Hán Thăng vốn dĩ cũng không quen biết với Chu Dũng, nhưng rất nhiều bạn bè kinh doanh của hắn đều quen biết ông ta, cho nên Trần Hán Thăng mời một người có thân phận tương đối hiển hách để giật dây bắc cầu, dễ dàng gặp được ông ta ở trong văn phòng.

Sau khi hai người trò chuyện một lúc, Trần Hán Thăng đã lấy lý do “cơ thể không khoẻ” để đưa ra yêu cầu muốn được miễn bảo vệ luận án và chụp ảnh tốt nghiệp của Tiêu Dung Ngư.

Quả nhiên, Chu Dũng thẳng thắn nói rằng giáo sư Tôn đã đề cập đến chuyện này, trong viện không có bất cứ dị nghị gì, đương nhiên cũng sắp xếp ổn thoả.

“Đây đúng là một quyết định mang tính nhân văn, thực sự phải cảm ơn viện trưởng Chu rồi.”

Trần Hán Thăng mỉm cười nói cảm ơn.

Chu Dũng vừa khách khí vừa đánh giá tỷ phú đột nhiên quật khởi trong gần hai năm qua này.

Viện trưởng Chu là một lãnh đạo trường đại học thâm niên, có tình huống nào trong trường đại học mà chưa từng gặp qua, khi giáo sư Tôn giúp Tiêu Dung Ngư được miễn bảo vệ luận văn, ông ta đã đoán được rằng có lẽ cô hoa khôi học đường trường đại học Đông Đại này đang mang thai.

Còn về phần cha của đứa trẻ, tám chính phần chính là chàng trai đầy tai tiếng này- Trần Hán Thăng- Người gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập ra điện tử Qủa Xác.

Việc Trần Hán Thăng cố ý tìm đến đây hôm nay càng xác định suy đoán này của ông ta, nhưng tố chất của viện trưởng Chu rất tốt, chỉ cần trong lòng hiểu rõ bí mật này là được rồi, nói ra ngoài chắc chắn sẽ đắc tội với người khác.

Trần Hán Thăng lại trò chuyện với Chu Dũng thêm một lát nữa, trước khi rời đi, hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp điện thoại di động: “Một chút quà nhỏ, hy vọng viện trưởng Chu có thể thích.”

Chu Dũng vừa mới cầm lấy đã cảm thấy không thích hợp, bởi vì điện thoại di động bình thường tuyệt đối không nặng như vậy, sau khi mở nắp hộp ra, bên trong là một mô hình điện thoại di động Qủa Xác thế hệ thứ hai màu vàng rực rỡ.

Với thân phận và địa vị của Trần Hán Thăng, món quà mà hắn trịnh trọng gửi đến chắc chắn không phải làm bằng đồng, vì thế chất liệu của điện thoại di động này không cần nói cũng biết.

“Chủ tịch Trần, chuyện này…”

Chu Dũng đang định nói chuyện thì đã bị Trần Hán Thăng cắt ngang: “Viện trưởng Chu, đây là mẫu máy mô hình được điện tử Qủa Xác đặc biệt sản xuất để kỷ niệm dòng máy điện thoại di động đời thứ hai, tôi chỉ tặng nó cho bạn bè đùa nghịch, Trương tổng của Tô Ninh một cái, Ngô tổng của Đức Cơ một cái, Trình tổng của Thâm Thông một cái…”

Trần Hán Thăng một hơi nhắc đến mười mấy người, toàn bộ đều là những thương nhân có tiếng ở vùng Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải, ngụ ý của Trần Hán Thăng là hắn cũng đã coi viện trưởng Chu trở thành bạn bè.

Chu Dũng không tiện từ chối, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mô hình này bao nhiêu tiền, tôi bỏ tiền ra mua lại.”

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng mỉm cười: “Cho dù ngài muốn mua, tôi cũng không tiện bán, bởi vì thứ đồ này hoàn toàn không được lưu hành trên thị trường, cho nên tôi thực sự không biết giá cả.”

“Vậy…”

Chu Dũng nghẹn họng một chút, tận dụng khoảng trống này, Trần Hán Thăng đứng lên nói: “Tối nay tôi còn có chút chuyện, không quấy rầy viện trưởng Chu nữa, hôm nào đó rủ ra chủ tịch Tôn cùng nhau tụ tập một bữa.”

Sau khi nói xong, Trần Hán Thăng lập tức rời đi, chờ đến khi Chu Dũng đuổi ra đến tận cửa, Trần Hán Thăng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Haiz…”

Viện trưởng Chu quay trở lại trên ghế, nhìn mô hình điện thoại di động đang toả sáng lấp lánh, không nhịn được thở dài một hơi: “Đúng là một người tài năng, ngay cả việc tặng quà cũng khiến người khác không thể từ chối.”

Sau khi trở lại Giang Lăng, Trần Hán Thăng đi đến văn phòng dạo quanh một vòng trước, lúc chạng vạng mới đi đến quán cà phê 1206, gần như các bạn học đã đến đông đủ.

Cả đám người thoạt nhìn vừa mới lạ vừa quen thuộc, nhìn thấy Trần Hán Thăng đến đây, mọi người đều bao vây xung quanh đùa giỡn chào hỏi.

Hồ Lâm Ngữ đặc biệt chú ý đến Thương Nghiên Nghiên, phát hiện cô chỉ liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng một cái rồi tiếp tục trò chuyện với cô bạn bên cạnh.

“Xem ra, đôi cẩu nam nữ này hoàn toàn không có cơ hội.”

Hồ Lâm Ngữ hoàn toàn thả lỏng.

Các bạn học tụ tập lại với nhau, việc thảo luận một chuyện nào đó cực kỳ có hiệu quả, chẳng bao lâu sau đã đưa ra quyết định về phương thức chụp ảnh tốt nghiệp, trước tiên là lấy bối cảnh trong trường học, sau đó đi nhờ chiếc xe do Trần Hán Thăng cung cấp lần lượt chụp ảnh ở Tan Nhai Khẩu và miếu Phu Tử- Hai công trình mang tính biểu tượng ở Kiến Nghiệp, buổi tối lại trở về Giang Lăng uống say một phen.

Sau khi quyết định xong, mọi người chia thành tốp năm tốp ba giải tán, có người tiếp tục ở lại quán cà phê, có người đi đến khu Thương mại Nghĩa Ô mua sắm, Trần Hán Thăng cũng thu dọn một chút, không quay đầu lại trực tiếp rời đi.

Điều này khiến Tiểu Trì cảm thấy vô cùng kỳ quái, cô ta tìm một cơ hội lặng lẽ nói với Thương Nghiên Nghiên: “Hôm nay chủ tịch Trần không giống như hôm trước, sao lại vỗ mông rời đi rồi?”

“Để tránh tị hiềm đấy.”

Thương Nghiên Nghiên lại hiểu rất rõ: “Những khi anh ấy qua đêm ở bên này, sáng sớm ngày hôm sau thức dậy cũng vỗ mông rồi rời đi.”

“Hả?”

Tiểu Trì liếc mắt nhìn Thương Nghiên Nghiên một cái: “Cậu không tức giận sao?”

“Không đâu.”

Thương Nghiên Nghiên nhún vai: “Bởi vì anh ấy vỗ mông tớ.”

Tiểu Trì: …

Bình Luận (0)
Comment