Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 913 - Chương 913: Bức Ảnh Chụp Tốt Nghiệp Vắng Mặt Hai Người.

Chương 913: Bức ảnh chụp tốt nghiệp vắng mặt hai người. Chương 913: Bức ảnh chụp tốt nghiệp vắng mặt hai người.

Sau đó Tiểu Trì mới biết rằng, Trần Hán Thăng và Thương Nghiên Nghiên đang chơi trò “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần thương*” ngoài mặt thì có vẻ khách khách khí khí nhưng bên trong lại nóng như lửa đốt, cho nên Hồ Lâm Ngữ- Người không có bất cứ kinh nghiệm yêu đương (ngoại tình) nào rất dễ dàng bị lừa gạt.

(*Minh tu Sạn Đạo, ám độ Trần thương - Công khai cho sửa chữa sạn đạo, nhưng bí mật tiến quân theo đường Trần thương.)

Đương nhiên bây giờ cô bí thư nhỏ cũng không có quá nhiều tinh lực để nghiêm túc phân tích, bởi vì sau khi các bạn cùng lớp trở về, nhiệm vụ của cô ấy càng nhiều thêm.

Đây là điều khiến Tiểu Hồ cảm thấy ấm ức nhất, khi các bạn cần nộp “Đơn đăng ký xét tốt nghiệp đại học”, “Hợp đồng tuyển dụng tam phương”, “Địa chỉ gửi hồ sơ”, mọi người đều nhớ tới Hồ Lâm Ngữ chính là lớp trưởng.

Chờ đến khi bận rộn xong những chuyện này, bọn họ lại giống như bị mắc chứng mất trí nhớ, bao vây xung quanh Trần Hán Thăng không ngừng gọi “Lớp trưởng dài, lớp trưởng ngắn”.

Thời gian bảo vệ luận văn của học viện Khoa học Xã hội và Nhân văn được sắp xếp vào giữa tháng sáu, thời gian chụp ảnh tốt nghiệp vào ngày mùng 10 tháng sáu.

Thông thường, khi chụp ảnh tốt nghiệp, nếu cha mẹ có thời gian thì bọn họ sẽ đến, dù sao đây cũng là một kỷ niệm đáng nhớ, đại diện cho cuộc sống học tập mười mấy năm đã kết thúc.

Nếu cha mẹ không tiện thì anh chị em gái, bạn trai bạn gái cũng sẽ đến tham gia.

Thực ra Trần Hán Thăng không muốn để Lão Trần và Lương thái hậu đến đây, nhưng cô em gái Trần Lam lại nhanh mồm nhanh miệng, lúc đầu cô ấy muốn đến xem náo nhiệt, kết quả bị Trần Hán Thăng không chút lưu tình từ chối, Trần Lam lại chạy đến làm công tác tư tưởng cho Lương thái hậu.

Ý kiến của cô nhóc này rất hay, một khi Lương Mỹ Quyên qua đó, cô ấy cũng có thể đi theo chụp ảnh tốt nghiệp cùng.

Cho nên vào đêm ngày mùng tám, khi Trần Hán Thăng đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn ăn cơm thì Lương Mỹ Quyên đã nhắc đến vấn đề này, nói rằng ngày mùng 10 bà và Lão Trần sẽ đến đại học Tài chính tham dự.

“Có gì hay ho đâu mà đi.”

Vừa mới nghe vậy, Trần Hán Thăng chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc: “Chỉ là chụp mấy bức ảnh thôi mà, hơn nữa lúc trước mẹ cũng đã từng đến trường học rồi, Tân Nhai Khẩu và miếu Phu Tử cũng không xa lạ, cho nên mẹ nên làm gì thì làm cái đó đi.”

“Sao vậy?”

Lương thái hậu không vui: “Chê mẹ và cha con khiến con xấu hổ sao?”

“Thực ra… Cha con đi là được rồi.”

Trần Hán Thăng rầu rĩ nói.

“Bốp!”

Bởi vì cái miệng rẻ tiền của mình, không có bất ngờ gì xảy ra, Trần Hán Thăng lại bị tát một cái.

“Cứ quyết định như vậy đi.”

Lương Mỹ Quyên khí phách nói: “Mẹ sẽ gọi điện thoại cho cha con, bảo ông ấy ngày mai đến Kiến Nghiệp, ngày kia sẽ đến trường học của con đi dạo một vòng.”

Lương thái hậu chính là kiểu người có tư duy truyền thống này, hơn nữa tư duy kiểu này cũng không hiếm thấy ở các bậc phụ huynh trung niên.

Bọn họ không hề keo kiệt với con cái, thậm chí còn chấp nhận rằng toàn bộ nhà cửa và tiền tiết kiệm của mình cuối cùng cũng sẽ để lại cho con cái.

Nhưng ngược lại, những bậc cha mẹ này cũng muốn “kiểm soát” quỹ đạo trưởng thành của con cái, nếu con cái không nghe lời, bọn họ sẽ tức giận, người có tính tình nóng nảy thậm chí còn đánh đập mắng chửi.

Trần Hán Thăng chính là người bị mẹ ruột của mình đánh từ nhỏ đến lớn, cũng may trụ cột của gia đình Trần Triệu Quân không hề tức giận, Lão Trần thông minh chất phác giống như Định Hải Thần Châm, kiểm soát chặt chẽ bầu không khí và mối quan hệ trong nhà.

“A lô, Lão Trần à…”

Lương Mỹ Quyên gọi điện thoại cho ông chồng, Trần Hán Thăng ở bên cạnh vểnh tai lên lắng nghe, hy vọng Lão Trần- Người từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh đừng đến đây.

“Được chứ? Vậy ngày mai tôi qua đó nhé? Nhân tiện đi thăm Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở.”

Không ngờ Lão Trần lại đồng ý rồi? Nhưng cũng không phải vì Trần Hán Thăng, mà là vì hai cô cháu gái.

Trần Hán Thăng thấy tình hình sắp không thể ngăn cản được nữa, cướp lấy điện thoại di động cáo trạng: “Cha, nếu có người đánh vào đầu dưa của con trai cha thì phải làm sao bây giờ?”

“Vậy sao?”

Lão Trần dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Nếu có người nào dám đánh vào đầu con trai cha, cha sẽ đánh vào đầu con trai bà ấy.”

“Ồ, vậy thì không sao đâu.”

Trần Hán Thăng ngượng ngùng mỉm cười, quay đi quay lại chẳng phải đều là đánh mình sao?

Ngày mùng 9 tháng sáu, Trần Hán Thăng cử một người tài xế đi đón cha mình đến đây, Lão Trần không chỉ đi thăm Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, mà còn đi đến căn biệt thự ở khu dân cư Kim Cơ Đường Thành và ngự đình viên Kim Lăng thị sát một vòng.

Nửa năm trở lại đây, việc trang trí hai căn biệt thự gần như đã cơ bản hoàn thành, bây giờ ngày nào cũng tiến hành thông gió đối lưu mạnh. Trần Hán Thăng cũng không có ý định vào ở trong năm nay, những mùi hương còn sót lại có lẽ không ảnh hưởng gì đối với người lớn, nhưng hệ miễn dịch của trẻ con quá yếu, Trần Hán Thăng dự định để biệt thự ở đó sang năm hẵng tính.

Tối hôm đó Trần Hán Thăng lấy lý do “phải trở về trường học để thương lượng các bước chụp ảnh tốt nghiệp”, không ở lại khu dân cư Thiên Cảnh Sơn nghe Lương thái hậu lải nhải, sáng sớm ngày hôm sau, hắn đến đây đón cha mẹ.

Quả nhiên Trần Lam cũng đang ở đây, Trần Hán Thăng đang định răn dạy em gái, ai bảo cô ấy xúi giục và khuyến khích ở trước mặt Lương thái hậu.

Nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của anh trai, cô vội vàng đánh đòn phủ đầu.

“Anh!”

Trần Lam bước đến bên tai Trần Hán Thăng, lặng lẽ nói: “Sao trên người của anh lại có mùi nước hoa của con gái vậy?”

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút, thực ra tối hôm qua hắn không hề trở về ký túc xá của trường học.

Bởi vì mọi chuyện về cơ bản đã được bàn bạc xong xuôi, Trần Hán Thăng chỉ cần cung cấp một chiếc xe khách là được, cho nên hắn đã nghỉ ngơi ở quán cà phê hoa 1206, trên người có dính mùi nước hoa của Thương Nghiên Nghiên cũng là chuyện bình thường.

“Khụ khụ…”

Ngay khi Trần Hán Thăng đang định tìm lý do phản bác thì Trần Lam lại nhăn mũi ngửi ngửi, giả vờ như bừng tỉnh hiểu ra nói: “Cũng có thể là của chị dâu Ấu Sở, mặc dù chị ấy đã dọn ra khỏi đây, nhưng mùi hương vẫn còn sót lại, có muốn để bác gái đến đây nghiệm chứng một chút không?”

“Đó là của Thẩm Ấu Sở.”

Trần Hán Thăng xua tay nói: “Đừng để mẹ anh đến đây, bà đang nấu bữa sáng với dì Diệp đấy.”

“Vâng ạ.”

Trần Lam nghe lời khoác lấy bả vai và cánh tay của anh trai, mặc kệ Trần Hán Thăng ghét đến mức nào đi chăng nữa, cô ấy cũng cười hì hì không buông ra.

Trần Lam có cái mũi giống như mũi chó, chắc chắn đã ngửi ra được hương vị thuộc về Thương Nghiên Nghiên ở trên người Trần Hán Thăng, cho nên cô ấy mới dùng cách này để uy hiếp anh trai, buộc hắn không được mắng mình.

Khi cả nhà ăn sáng xong, mặt trời bắt đầu từ từ nhô lên cao, những ngày nắng chói chang như thế này lại rất thích hợp để chụp ảnh tốt nghiệp.

Trần Hán Thăng chở cha mẹ và Trần Lam đi đến trường học, điểm tập trung của lớp là ở trước cửa thư viện đại học Tài chính, ở đây đã tụ tập không ít phụ huynh và bạn học, phụ đạo viên Lão Quách cũng xuất hiện, Tiểu Hồ ăn mặc tri thức đang đầm đìa mồ hôi điểm danh.

“Ha ha, hoá ra Trương Tiểu Nhàn đã có bạn trai rồi, mình vẫn luôn nghĩ rằng cậu ấy độc thân chứ. Mẹ nó, đó chẳng phải là bạn gái của Chu Thành Long sao, cậu ta hẹn hò từ lúc nào vậy; Con mẹ nó, tại sao Lý Quyến Nam cũng… À phải rồi, cậu ta vốn dĩ đã có bạn gái mà.”

Trần Hán Thăng vừa liếc mắt nhìn, trong miệng ngạc nhiên cảm thán.

Đây cũng là hiện tượng bình thường, hàng năm khi chụp ảnh tốt nghiệp, có một số bạn học mà mọi người đều nhất trí cho rằng là cẩu độc thân, thực ra đã sớm có bạn trai bạn gái, chỉ là không công khai mà thôi.

Sau khi xuống xe, bởi vì thân phận đặc biệt của Trần Hán Thăng nên đã thu hút không ít sự chú ý, ngay cả Lão Trần và Lương Mỹ Quyên cũng trở thành tâm điểm của đám đông, không ít phụ huynh đang vây xung quanh Lương thái hậu nói chuyện.

Hoàn toàn không thể ngờ được rằng, khi sắp tốt nghiệp đại học, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng làm “con nhà người ta” một lần.

Trần Lam đã quá quen thuộc với Thương Nghiên Nghiên, cô ấy đang định chạy tới chào hỏi, kết quả nửa đường lại bị Hồ Lâm Ngữ cản lại.

“Em đi tìm cô ta làm gì?”

Hồ Lâm Ngữ ân cần giáo dục nói: “Để chị giới thiệu Bạch Vịnh San cho em, nếu không có chị dâu của em, cô ấy chính là hoa khôi số một trong lớp bọn chị đấy, em phải qua lại với những người như thế này, khai quật một chút điểm sáng từ trên người bọn họ.”

Trần Lam bất đắc dĩ nhìn về phía anh trai, Trần Hán Thăng nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không còn cách nào khác.

Mặc dù Tiểu Hồ rất hung dữ, còn thích lên mặt dạy đời, nhưng thực sự không phải là người xấu.

Trần Lam là em gái của Trần Hán Thăng, cũng chính là em gái của Thẩm Ấu Sở, Hồ Lâm Ngữ cảm thấy mình nên có trách nhiệm, không thể để Trần Lam và “học sinh giỏi” chơi đùa cùng với nhau.

“Em nhìn cô ấy đi, mới học đại học đã nhuộm tóc đỏ, mặc bộ đồng phục cử nhân nghiêm túc nhưng vẫn để lộ đùi, đúng là không có quy củ gì cả…”

Hồ Lâm Ngữ lải nhải quở trách Thương Nghiên Nghiên, đột nhiên quay đầu nhìn lại thì phát hiện Trần Hán Thăng cũng chỉ mặc thường phục.

“Đồng phục cử nhân của cậu đâu?”

Tiểu Hồ hỏi.

“Ở trên xe.”

Trần Hán Thăng bĩu môi trả lời.

“Mau mặc vào đi chứ!”

Hồ Lâm Ngữ thúc giục nói: “Sau khi chụp xong ở đây, chúng ta còn phải chạy đến Tân Nhai Khẩu đấy.”

“Không sao đâu.”

Trần Hán Thăng chớp mắt nhìn về phía Tiểu Hồ: “Tớ không chụp.”

“Tại… Tại sao chứ?”

Hồ Lâm Ngữ không thể hiểu được.

Thẩm Ấu Sở cũng không chụp mà.

Trần Hán Thăng híp mắt nhìn ánh mặt trời, cười nói: “Nếu tớ cũng chụp, vậy chẳng khác nào bỏ rơi cô ấy rồi, cho nên tớ cũng không chụp, sau này khi Thẩm khờ khạo nhìn thấy ảnh chụp tốt nghiệp của lớp, cô ấy sẽ không cảm thấy cô đơn.”

“Hả?”

Sau khi nghe xong lý do này, Hồ Lâm Ngữ ngơ ngẩn, nói: “Trần Hán Thăng, con người của cậu, những lúc cặn bã thì khiến người ta căm hận, những lúc thâm tình lại rất đáng thương, nếu thời gian quay trở lại bốn năm trước, tớ chắc chắn sẽ kiên quyết ngăn cản Ấu Sở quen biết với cậu.”

Bình Luận (0)
Comment