Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 917 - Chương 917: Cô Bạn Thân Trịnh Không Đủ Nghĩa Khí

Chương 917: Cô bạn thân Trịnh không đủ nghĩa khí Chương 917: Cô bạn thân Trịnh không đủ nghĩa khí

“Phương thức bí truyền” kia là do một nữ công nhân trong nhà máy cống hiến lên trên khi Trịnh Quan Đề giả mang thai để trêu chọc Trần Hán Thăng năm đó.

Nghe nói cái này có thể khiến người ta nhanh chóng mang thai, Trịnh Quan Đề không để tâm đến, hoàn toàn không thể ngờ được rằng Trần Hán Thăng lại nhắc đến vào lúc này.

“Cậu…”

Trịnh Quan Đề sửng sốt một chút, không chắc chắn hỏi: “Đã dùng phương thức bí truyền kia rồi?”

“Ừ thì…”

Trần Hán Thăng gãi đầu, ậm ừ nói: “Tôi nói tôi là cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, cô có tin không?”

“Đừng vòng vo nữa.”

Trong mắt Trịnh Quan Đề đều tràn ngập ánh sáng tò mò, cô dứt khoát khoanh chân lên trên ghế, không hề có chút phong thái nào của một nữ cường nhân trên thương trường, gấp gáp không thể chờ nổi truy hỏi: “Mau nói rõ chi tiết đi, cô gái ở đại học Đông Đại và đại học Tài chính, người nào mang thai?”

Trần Hán Thăng cúi đầu xuống, không nói gì.

Trịnh Quan Đề thông minh đến nhường nào, từ trong vẻ mặt ủ rũ cụp đuôi này của Trần Hán Thăng, cô đã loáng thoáng đoán ra được: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ cả hai đều có?”

“Haiz.”

Trần Hán Thăng lại thở dài một hơi: “Đúng là làm bậy mà.”

“Xì…”

Sau khi xác nhận tin tức này, Trịnh Quan Đề đầu tiên là khẽ cười một tiếng, sau đó dường như không thể khống chế được nữa, tiếng cười càng ngày càng lớn, suýt chút nữa đã va đổ ly cà phê trên bàn.

Lúc mới bắt đầu, Trần Hán Thăng cảm thấy rất khó chịu, có phải là bạn thân nữa không vậy, ông đây thảm thương như vậy, thế mà cậu vẫn còn không tim không phổi cười ha ha?

Nhưng sau đó hắn không còn tức giận nữa, bởi vì khi Trịnh Quan Đề cúi người xuống ôm bụng cười, đã vô tình khiến cổ áo ngắn tay chĩa thẳng vào Trần Hán Thăng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh bên trong.

“Cô xem trò cười của ông đây, ông đây sẽ ngắm cơ thể của cô.”

Trần Hán Thăng oán hận suy nghĩ, tóm lại cũng không thiệt thòi gì.

Thực ra với mối quan hệ giữa Trịnh Quan Đề và Trần Hán Thăng, bọn họ đã từng ôm nhau, ôm chầm lấy nhau, Trần Hán Thăng cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ lúc mặc áo ngủ của cô bạn thân Trịnh, nếu bình thường, có lẽ phải dần dần phát triển thành một cặp đôi mới đúng.

Tình hình thực tế là xung quanh Trần Hán Thăng căn bản không thiếu các cô gái xinh đẹp, sự quan tâm đến sự nghiệp của Trịnh Quan Đề đã vượt quá khát vọng về tình yêu.

Hiện giờ, mỗi khi có việc, cả hai người đều ai bận việc nấy, những lúc rảnh rỗi lại ngồi xuống tâm sự, hoặc đi ra ngoài ăn chút đồ ăn khuya, càng ngày càng giống một “cặp bạn thân”.

Nhưng đối với Trịnh Quan Đề mà nói, trạng thái ở bên cạnh nhau như thế này là thoải mái nhất, thỉnh thoảng trong lòng cũng nhớ đến Trần Hán Thăng, nhưng không cần phải vướng vào những mâu thuẫn tình cảm lộn xộn của tên tra nam này, có thể tập trung vào đối phó với các vấn đề kinh doanh bất cứ lúc nào.

Tóm lại chỉ trong một câu, cô chỉ coi ông bạn thân này là “lốp xe dự phòng tình cảm”, nhưng Trịnh Quan Đề cũng không phải là tra nữ, bởi vì cô chỉ có một lốp xe dự phòng này mà thôi.

“Cậu đang xem cái gì vậy?”

Trịnh Quan Đề cười một lúc, đột nhiên phát hiện ánh mắt của Trần Hán Thăng có gì đó không đúng lắm? Lập tức che ngực ngồi thẳng người lại.

“Không có gì?”

Trần Hán Thăng cười ngây ngô hai tiếng, bưng cà phê lên nhấp hai hớp: “Cà phê này trắng quá… Đắng quá.”

“Chậc.”

Cô bạn thân Trịnh cười xuỳ một tiếng: “Đã là cha của hai đứa nhỏ rồi còn háo sắc như vậy?”

“Đừng trách anh em không phải là người, chỉ trách cô bạn thân quá mê người.”

Nếu đã bị phát hiện ra rồi, Trần Hán Thăng cũng dứt khoát thừa nhận, thậm chí còn trả đũa: “Hơn nữa lúc nãy cô cũng đang cười nhạo tôi mà, bạn cùng phòng ký túc xá của tôi còn đủ nghĩa khí hơn cả cô.”

“Ồ?”

Trần Quan Đề hỏi: “Bọn họ tuỳ tiện để cho cậu xem sao?”

“Đương nhiên không rồi.”

Trần Hán Thăng bịa chuyện nói: “Nhưng có một người bạn cùng phòng nói nếu một buổi sáng nào đó tỉnh dậy phát hiện mình biến thành con gái, chuyện đầu tiên cậu ta làm chính là để các anh em sảng khoái, chẳng lẽ chuyện này vẫn chưa đủ nghĩa khí sao?”

“Phi, khụ khụ…”

Trịnh Quan Đề đang uống cà phê cười sặc lên, Trần Hán Thăng đi đến vỗ vào phía sau lưng giúp cô, đây vốn là một hành động bình thường, nhưng cái vỗ của Trần Hán Thăng chính là lòng bàn tay đang xoa bóp ở sau lưng cô bạn thân Trịnh.

Trịnh Quan Đề không nói lời nào, chỉ kéo ngăn kéo ra cái “cạch”, bên trong đặt một cây cung nỏ phát ra ánh sáng lạnh lùng.

“Ha ha…”

Đối mặt với lời cảnh cáo thầm lặng này, Trần Hán Thăng cười mỉm quay trở lại sô pha ngồi xuống, sau đó dưới sự hỏi han của Trịnh Quan Đề, hắn chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Năng lực biểu đạt của Trần Hán Thăng vốn đã xuất sắc, cộng thêm đây là câu chuyện có thật xảy ra ở trên người hắn, cho nên cảm giác chìm đắm của Trịnh Quan Đề rất mạnh, sắc mặt lúc thì tiếc nuối, lúc thì buồn cười, lúc thì im lặng không nói gì.

Thời gian cả buổi chiều cứ thế trôi qua, mãi cho đến khi cô thư ký của Trịnh Quan Đề gõ cửa “cốc cốc cốc” vào lúc chạng vạng, hoá ra là trưởng bộ phận sản phẩm của công ty đã đến đây vài lần, chỉ là không dám quấy rầy hai ông chủ.

Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề đóng cửa hàn huyên mấy tiếng đồng hồ, cấp dưới đều đang suy đoán có lẽ Qủa Xác và Xiaomi muốn tổ chức một hoạt động quan trọng nào đó.

“Đi đây.”

Trần Hán Thăng đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Tóm lại mọi chuyện chính là như vậy, bây giờ tôi là một con chó không ai quan tâm, ai cũng ghét bỏ.”

“Sau này tôi cũng phải cách xa cậu một chút.”

Trịnh Quan Đề chỉ nói đùa một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Rắc rối cậu gây ra lần này sẽ kéo dài cả đời, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không thể nghĩ ra cách nào khiến hai người bọn họ chấp nhận lẫn nhau.”

“Ai nói không có chứ?”

Trần Hán Thăng xoa huyệt thái dương, nhưng trước khi rời đi, hắn lại nghĩ tới một chuyện, đột nhiên quay đầu lại nói: “Chuyện là… Nếu cô cũng muốn sướng, nhớ gọi điện thoại cho tôi đấy, dù sao thì nước phù sa cũng không chảy ra ruộng ngoài mà…”

“Rầm.”

Thấy Trịnh Quan Đề lại muốn mở ngăn kéo cung nỏ ra, Trần Hán Thăng cười hì hì vội vàng rời đi.

Vị trí văn phòng làm việc của Trịnh Quan Đề là một trong những căn phòng có vị trí tốt nhất trong toà nhà hành chính, không chỉ có thể quan sát toàn bộ nhà máy mà còn có thể nhìn thấy nhân viên ra vào toà nhà hành chính.

Đợi khoảng mấy chục giây, quả nhiên Trần Hán Thăng nghênh ngang rời đi, không hề kiềm chế hay khiêm tốn chút nào.

Trịnh Quan Đề khoanh hai tay trước ngực đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trần Hán Thăng đến ngẩn người.

Lúc nãy cho dù là Trần Hán Thăng giở trò ở sau lưng hay nhìn lén từ cổ áo, những hành động đó thức chất đều vô cùng thân thật, nhưng trong lòng Trịnh Quan Đề đều không cảm thấy phản cảm chút nào, điều đó chứng tỏ hắn đã phá vỡ phòng tuyến khi ở chung bình thường.

Đối với sự phát hiện mối quan hệ giữa hai người trong tương lai, Trịnh Quan Đề suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn kiên định nói: “Giữ nguyên như bây giờ là được rồi, không cần thiết phải cố tình thay đổi, nếu thực sự có một ngày như vậy…”

Trịnh Quan Đề lắc đầu không nói nhiều thêm nữa, lại mặc áo khoác tây trang vào một lần nữa, lấy gương trang điểm ra nhìn, mãi cho đến khi toàn bộ ý cười lúc này biến mất, cô mới nói với thư ký bên ngoài: “Tiểu Vân, mời trưởng bộ phận sản phẩm vào đi.”

Trong hai ngày tiếp theo, các phương diện đều tương đối bình tĩnh, nhưng Samsung lại gửi thư mời lần thứ hai, mời Trần Hán Thăng đến trụ sở chính của Hàn Quốc để trao đổi khảo sát, giải quyết hoà bình mối quan hệ giữa hai công ty.

Điều này có vẻ chân thành, Trần Hán Thăng đang định chờ bọn họ gửi lá thư mời thứ ba đến, lúc đó mới nhích người đi đến Hàn Quốc trước.

Có lẽ khi đó La Tuyền đang trong kỳ nghỉ hè, không cần phải ở trong trường đại học nữ sinh với kỷ luật vô cùng nghiêm khắc nữa, như vậy mới có thời gian gặp mặt ăn cơm.

Giữa trưa thứ bảy, Trần Hán Thăng nhận được điện thoại của cô bạn thân Trịnh, khách mời bên Hồng Kông sắp đến, bảo hắn đến phòng họp của điện tử Xiaomi một chuyến.

Trần Hán Thăng xách theo một chiếc túi đi đến, Trịnh Quan Đề khá ngạc nhiên: “Bên trong là cái gì vậy?”

“Trung Hoa.”

Trần Hán Thăng nói: “Đã lâu không gặp lão Hồng, đưa cho ông ấy chút quà mọn.”

Hồng Sĩ Dũng cũng là một người nghiện thuốc, nhưng anh ta càng thích hút xì gà hơn.

“Không thể nhìn ra được.”

Trịnh Quan Đề bĩu môi: “Tình cảm của hai người cũng sâu sắc đấy nhỉ, không đánh không quen nhau sao?”

Trần Hán Thăng mỉm cười không trả lời.

Chẳng bao lâu sau, sau khi Hồng Sĩ Dũng và nhóm người của mình đến, anh ta nhìn thấy quà tặng Trần Hán Thăng đưa, trên mặt cũng xuất hiện vẻ mặt thụ sủng nhược kinh: “Chủ tịch Trần quá khách khí rồi, tôi, tôi… Mẹ nó, kem đánh răng Trung Hoa cũng có thể coi là Trung Hoa sao?”

Bình Luận (0)
Comment