Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 918 - Chương 918: Bí Mật Của Những Gia Tộc Quyền Thế Ở Hồng Kông

Chương 918: Bí mật của những gia tộc quyền thế ở Hồng Kông Chương 918: Bí mật của những gia tộc quyền thế ở Hồng Kông

“Tôi đâu nói là thuốc lá Trung Hoa, kem đánh răng Trung Hoa thì không thể gọi tắt là Trung Hoa sao?”

Trần Hán Thăng mỉm cười tủm tỉm nói: “Sau khi về hưu, Lão Hồng không còn hài hước như trước nữa rồi.”

“Nhưng chủ tịch Trần vẫn giống như trước đây, lúc nào cũng thích trêu chọc người khác.”

Hồng Sĩ Dũng bất đắc dĩ lắc đầu, nọng cằm cũng đong đưa theo.

Lão Hồng oán giận một phen, sau đó ở trước mặt Trần Hán Thăng, trịnh trọng xách kem đánh răng Trung Hoa ở trên tay.

Trần Hán Thăng nhếch môi, vỗ vào bả vai Hồng Sĩ Dũng, không nói thêm những lời cợt nhả nào nữa.

Ý nghĩa trong hành động này của Lão Hồng chính là, cho dù Trần Hán Thăng tặng thứ gì đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ vô cùng quý trọng.

Đương nhiên, có lẽ trong lòng anh ta sẽ có những suy nghĩ khác, nhưng ý nghĩa được truyền đạt ra ngoài vô cùng thân thiện, như vậy cũng đã đủ rồi.

“Lão Hồng vẫn rất có bản lĩnh, cho dù là thủ đoạn làm ăn buôn bán hay quy tắc làm người, thực chất đều không thể bới móc ra quá nhiều tật xấu.”

Trong lòng Trần Hán Thăng âm thầm suy nghĩ.

Ngoài ra phong độ của Hồng Sĩ Dũng cũng không tồi, sau khi thất bại trong cuộc cạnh tranh giữa Tân Thế Kỷ và Qủa Xác, trước khi rời khỏi Kiến Nghiệp, anh ta còn cố ý tìm đến tìm Trần Hán Thăng tâm sự, giữa hai người không thể coi là đánh giá cao lẫn nhau, nhưng có thể chắc chắn sẽ hoá thù thành bạn.

Tuy nhiên, lần này trong số những vị khách Hồng Không, Hồng Sĩ Dũng không phải là nhân vật chính.

Người đảm nhận vị trí trung tâm là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, tướng mạo vô cùng anh tuấn, có thể nhìn ra được nét phóng khoáng phong lưu hồi còn trẻ, mái tóc chải chuốt đến bóng mượt, mặc một bộ âu phục xa hoa được thiết kế đặc biệt, rất có phong thái của một luật sư tinh anh trong phim Hồng Kông.

Nhưng người này không phải là luật sư, mà là bác hai của Trịnh Quan Đề.

Lúc trước chính ông ta đã phái Hồng Sĩ Dũng đến để tranh giành quyền lãnh đạo của Tân Thế Kỷ.

“Trịnh tổng.”

Hồng Sĩ Dũng đứng ở giữa giới thiệu: “Người này chính là chủ tịch của điện tử Qủa Xác- Trần Hán Thăng, lúc trước tôi đã nhắc đến cậu ấy với ngài rất nhiều lần. Chủ tịch Trần, người này chính là ngài Trịnh Quang Dụ, tổng giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn Du lịch và Giải trí Bồ Kinh.”

“Tôi biết chứ.”

Trần Hán Thăng cười ha hả đưa tay ra: “Trịnh nhị công tử mà, con người tôi rất thích xem những tin tức giải trí, biết vướng mắc tình cảm giữa ngài đây với các chị gái Hồng Kông kia.”

Nghe thấy sự trêu chọc không chút che giấu của Trần Hán Thăng, Trịnh Quang Dụ vốn dĩ đang mỉm cười, sắc mặt lập tức trở nên ngưng động, vẻ mặt tuỳ tiện của Hồng Sĩ Dung và mấy người khác cũng hơi cứng đờ.

Cách xưng hô “Trịnh nhị công tử” này thực chất là biệt danh mà các tay săn ảnh Hồng Kông đã cố ý đặt cho Trịnh Quang Dụ khi còn trẻ, nó vừa thể hiện sự tôn quý của danh môn thế gia vừa tô đậm thói quen phong lưu của đối phương.

Trịnh Quang Dụ khi còn trẻ thực sự đã bị lan truyền không ít tai tiếng, chỉ là bây giờ ông ta đã sắp năm mươi tuổi, nếu còn gọi cái danh hiệu mỹ miều “Trịnh nhị công tử này”, ngoại trừ việc miêu tả ông ta là một tay lão luyện trong việc chơi đùa phụ nữ ra thì thực sự chẳng có gì để thể hiện nữa.”

“Nếu đã quen biết nhau, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện đi.”

Cuối cùng vẫn là Hồng Sĩ Dung vội vàng chuyển chủ đề.

Trần Hán Thăng nể mặt mũi của Lão Hồng nên cũng chỉ cười ha ha một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Trịnh Quan Đề.

Trịnh Quan Đề quay lại nhìn hắn một cái, Trần Hán Thăng khẽ nhướn mày không dễ phát hiện, hai người đều có một cảm giác ăn ý “tâm đầu ý hợp”.

Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề quen biết nhau lâu như vậy, ngày thường khi nói chuyện phiếm hay trong lúc ăn khuya, Trịnh Quan Đề đã kể rất nhiều bí mật về những danh môn ở Hồng Kông.

Những bí mật kia không thể tìm thấy trên baidu, hoặc đại chúng xã hội cũng chỉ cái biết cái không, chỉ những người trong giới như Trịnh Quan Đề mới có thể hiểu rõ.

Từ trong những lời kể này, Trần Hán Thăng đã biết ông cụ nhà họ Trịnh kia đã hơn 80 tuổi, mặc dù ông thành lập ra một đế chế kinh doanh bao gồm trang sức, khách sạn, trung tâm thương mại, giao thông… Là một doanh nhân lớn được mọi người tôn trọng.

Nhưng trong đời sống riêng tư, ông lại là một người vô cùng hà khắc và cứng nhắc, hơn nữa cũng tương đối cổ hủ, có tư tưởng “Truyền cho con trai không truyền cho con gái, truyền lớn không truyền nhỏ” đối với tài sản của mình, dưới tình huống ông cụ không còn đủ sức lực, con trai cả Trịnh Quang Thanh dần dần tiếp nhận công việc kinh doanh cốt lõi.

Còn về phần đứa con thứ hai Trịnh Quang Dụ và đứa con thứ ba Trịnh Quang Thuần, bọn họ chỉ có thể nắm giữ một số cổ phần để ăn lợi nhuận.

Trịnh Quang Thuần chính là cha ruột của Trịnh Quan Đề, nhưng mẹ của cô không phải là vợ hiện tại của Trịnh Quang Thuần, nếu cứ phải hình dung thì ở thời cổ đại có một từ gọi là “thứ nữ”.

Địa vị của Trịnh Quang Thuần ở nhà họ Trịnh vốn dĩ đã không cao chứ đừng nói là Trịnh Quan Đề, cho nên lúc trước khi vừa mới quen biết nhau, Trần Hán Thăng nịnh nọt gọi Trịnh Quan Đề một tiếng “công chúa”, cô bạn thân Trịnh lại tự giễu nói “công chúa gặp nạn”.

Cho nên mặc dù nhà họ Trịnh rất giàu có, nhưng toàn bộ tài sản đều tập trung vào tay ông cụ Trịnh và con trai cả Trịnh Quang Thanh, số tài sản mà hai người em trai có thể nắm giữ bây giờ cũng không nhiều lắm, vì thế lúc trước, sau khi đầu tư thất bại ở Đông Nam Á, Trịnh Quang Dụ mới nảy ra ý tưởng dùng nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ để lấp đầy lỗ hổng một chút.

Đương nhiên hai người con trai này cũng không cần phải lo lắng, một khi ông cụ Trịnh qua đời, mặc dù bọn họ không được chia cổ phần cốt lõi của công ty, nhưng ít nhất cũng nhận được vài tỷ tiền thừa kế, vào năm 2006, số tiền này có thể ngay lập tức khiến bọn họ lọt vào bảng xếp hạng top ba mươi tỷ phú đại lục.

Nhưng đối với Trần Hán Thăng mà nói, càng hiểu rõ những nội tình này, những gia tộc quyền thế trong truyền thuyết kia cũng đang chậm rãi cởi bỏ khăn che mặt ra.

Chỉ có khoảng cách mới tạo ra vẻ đẹp, chờ đến khi Trần Hán Thăng hoàn toàn hiểu rõ, cuối cùng hắn cũng bành trướng, cảm thấy bản thân mình nên được so sánh ngang bằng với ông cụ Trịnh, người cũng gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ba người con trai này không đáng để so sánh.

Cho nên lúc nãy Trần Hán Thăng trào phúng Trịnh Quang Dụ một chút, thứ nhất là giúp cô bạn thân Trịnh báo thù, thứ hai là trong lòng hắn cũng không sợ hãi chút nào.

Chờ đến khi Trịnh Quang Dụ được thừa hưởng khối tài sản vài tỷ, nói không chừng Trần Hán Thăng có thể tăng gấp đôi khối tài sản của mình nhờ vào sự phổ biến của hệ điều hành Android vào năm 2008.

Phòng hội nghị của Xiaomi rất rộng rãi, sau khi phân chia khách mời và gia chủ ngồi xuống, hai hàng lông mày của Trịnh Quang Dụ vẫn nhíu chặt.

Nguyên nhân chính đương nhiên là Trần Hán Thăng- Chủ tịch của điện tử Qủa Xác với vẻ mặt đầy kiêu ngạo ngang ngược này. Thực ra lúc trước khi Tân Thế Kỷ đấu đá với Qủa Xác, Hồng Sĩ Dũng cũng đã đưa ra các báo cáo liên quan rồi.

Nhưng lúc đó Trần Hán Thăng vẫn đang học năm ba đại học, cho dù có chút nổi tiếng ở đại lục đi chăng nữa, nhưng cũng không đến mức đáng để Trịnh Quang Dụ nhìn vào trong mắt.

Không ngờ, chẳng bao lâu sau, toàn bộ Tân Thế Kỷ đã bị Trần Hán Thăng rút củi dưới đáy nồi đào rỗng.

Càng không ngờ được chính là, Tân Thế Kỷ vốn dĩ đã trở thành một cái vỏ rỗng, sau khi được Trịnh Quan Đề sửa tên thành “Xiaomi”, nó lại hồi sinh một lần nữa.

Cho nên ngoại trừ Trần Hán Thăng ra, cô cháu gái Trịnh Quan Đề cũng là nguyên nhân thứ hai khiến Trịnh Quang Dụ cảm thấy mất tự nhiên trong lòng.

Bình thường Trịnh Quang Dụ và Trịnh Quan Đề rất ít khi gặp nhau, lúc trước Trịnh Quan Đề nếu không đi du học ở Mỹ, thì khi ở Hồng Kông, cô lúc nào cũng lặng lẽ ngồi trong phòng của mình, đến cả chuyện ăn cơm cũng là người giúp việc Philippine giúp đỡ đưa lên.

Trịnh Quang Dụ chỉ biết em trai có một cô con gái ngoài giá thú, trong ấn tượng, cô cháu gái này rất xinh đẹp, chỉ là tính cách có hơi “khiêm tốn”.

Bây giờ ông ta mới hiểu được rằng, Trịnh Quan Đề không hề khiêm tốn chút nào, cô chỉ là không muốn tiêu hao quá nhiều tinh lực ở Hồng Kông, đại lục mới là sân khấu càng rộng lớn hơn nữa.

Trịnh Quan Đề của hiện tại, dưới cái tên điện tử Xiaomi, nó đã là một trong những nhà sản xuất sản phẩm điện tử nổi tiếng nhất ở Trung Quốc và điện thoại di động Xiaomi cũng đã được bán ở Hồng Kông.

Nghĩ tới đây, Trịnh Quang Dụ không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn người ở phía đối diện một cái.

Trần Hán Thăng không biết từ đâu lấy ra một chiếc bấm móng tay, vừa bình thản bấm móng tay vừa nhẹ nhàng bâng quơ thổi “phù phù”, tựa như không một ai được hắn để ý vào trong mắt.

Nhưng Trịnh Quan Đề lại lịch sự ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt mang theo ý cười, nhưng Trịnh Quang Dụ cũng biết cô cháu gái này rất khó đối phó.

Lúc nãy khi Trần Hán Thăng trêu chọc ông ta là “Trịnh nhị công tử”, Trịnh Quan Đề chỉ đặt mông ngồi trên ghế, gần như không hề nhúc nhích, giống như muốn trơ mắt nhìn bác hai của mình xấu hổ.

“Khụ khụ”

Trịnh Quang Dụ ho khan vài tiếng, đưa mắt ra hiệu nhìn về phía Hồng Sĩ Dũng.

Trịnh Quang Dụ ngại mặt mũi nên không muốn đích thân mở miệng, chỉ có thể để Hồng Sĩ Dung trung thành và tận tâm phá vỡ.

“Trịnh tổng, chủ tịch Trần.”

Hồng Sĩ Dũng vừa mới gọi tên thì đã nghe thấy Trần Hán Thăng cười khẽ một tiếng, lẩm bẩm lầu bầu nói “Thật phiền mà, con mẹ nó đều do Lão Hồng.”

Bình Luận (0)
Comment