“Hả…”
Hồng Sĩ Dũng sửng sốt một chút, thực ra “con mẹ nó đều do Hồng Sĩ Dũng” đã vô cùng phổ biến trong giới bạn bè của Trần Hán Thăng, năm đó khi Qủa Xác chiến đấu với Tân Thế Kỷ, bất kể là đang mắng ai đi chăng nữa, Trần Hán Thăng vừa mở miệng đã nói câu cửa miệng “Hồng Sĩ Dũng” này.
Ngay cả Thẩm Ninh Ninh trước đây khi làm sai bài toán, cô bé cũng vểnh môi lên, dùng giọng nói trẻ con lẩm bẩm: “Đều tại Hồng Sĩ Dũng.”
Nhưng bản thân Hồng Sĩ Dũng lại hoàn toàn không hay biết gì cả, cho nên khi đột nhiên nghe thấy câu danh ngôn này, sắc mặt ngay lập tức trở nên cứng đờ.
Cũng may tố chất tâm lý của Lão Hồng không tồi, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cười ha hả nói: “Chủ tịch Trần, nói không chừng đây không phải là một sự phiền phức, mà là một cơ hội hợp tác hai bên cùng có lợi.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng ngoài cười nhưng trong không người đáp lại một chút, đương nhiên hắn không nhằm về phía Hồng Sĩ Dũng, mà là đối với bác hai của Trịnh Quan Đề- Trịnh Quang Dụ.
Trịnh Quang Dụ giả vờ như không nhìn thấy, Hồng Sĩ Dũng cũng lo lắng Trần Hán Thăng lại khiêu khích, vì thế lập tức nói: “Chuyện là như thế này, trong tay chúng tôi cũng có một khoản tiền nhàn rỗi, thầm nghĩ nếu bỏ vào trong ngân hàng thì thật lãng phí, nếu tương lai của thị trường sản phẩm trong nước rạng ngời như vậy, thà rằng đầu tư cho người thân của mình còn hơn, chúng ta có thể tận dụng lợi thế về vị trí địa lý và thuế má của Hồng Không để đẩy bán điện thoại di động ra nước ngoài…”
“Chậc.”
Trần Hán Thăng khinh thường cười nhạo một tiếng: “Qủa Xác không hề thiếu tiền.”
“Tôi đâu kiến nghị điều này với ngài, chủ tịch Trần.”
Hồng Sĩ Dũng cười gượng: “Tôi đang kiến nghị với Trịnh tổng, nếu điện thoại di động Xiaomi muốn giao hàng đến khu vực Đông Nam Á, chúng tôi cũng có tài nguyên để giúp đỡ.”
“Con mẹ nó…”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ thứ chó má Hồng Sĩ Dũng này, năng lực vả mặt vẫn như trước.
Lão Hồng không hề nói sai, Trịnh Quan Đề mới là người thân thực sự, thân phận của Trần Hán Thăng thực chất chỉ là người qua đường A quăng tám sào cũng không đến.
“Nhưng mà…”
Hồng Sĩ Dũng cũng rất tinh mắt, nhìn thấy đuôi lông mày Trần Hán Thăng nhướn lên, anh ta lập tức bổ sung thêm một câu: “Nếu ngài và Trịnh tổng kết hôn, chúng ta đương nhiên cũng là người một nhà.”
“Ông chú này, rất biết nói chuyện.”
Lúc này Trần Hán Thăng mới chuyển giận sang vui, những lời này nghe thật thoải mái, xem ra Hồng Sĩ Dũng tu dưỡng hơn một năm ở nước Anh, đầu óc đã không còn bị bơ sữa bao phủ kín mít rồi.
Trần Hán Thăng không hề có ý định kết hôn với Trịnh Quan Đề, có lẽ Đề ca cũng không có suy nghĩ này, hai người đều vô cùng ăn ý lựa chọn tiếp tục mối quan hệ “bạn thân trai gái” này.
Chỉ là Trịnh Quang Dụ vô cùng ngạc nhiên, trước đó ông ta không hề biết biết rằng giữa Trịnh Quan Đề và Trần Hán Thăng còn có vương mắc tình cảm. Nhưng điều này cũng có thể giải thích tại sao Trần Hán Thăng có thể thoải mái ngồi ở trong căn phòng hội nghị này.
“Chẳng phải mấy tháng trước còn có tin tức vạch trần Trần Hán Thăng qua lại với hai người bạn gái sao?”
Trịnh Quan Dụ thầm nghĩ, ông ta sinh ra trong một gia đình giàu có, đã quen với cuộc sống ăn chơi đàng điếm, đương nhiên cũng không cảm thấy Trần Hán Thăng trăng hoa gì đó.
Trong phòng hội nghị còn có cô thư ký nhỏ bên người Trịnh Quan Đề- Tưởng Vân Vân, cô ta mất tự nhiên kiễng mũi chân, Tưởng Vân Vân là người hiểu rõ nhất mối quan hệ giữa Trịnh tổng và chủ tịch Trần, có lẽ trước mắt vẫn chưa tiến hành “một bước” kia, nhưng tình cảm tích tụ đã rất sâu, có thể xảy ra “bước kia” bất cứ lúc nào.
Nhưng bọn họ lại rất lý trí, thận phận của đối phương cũng vô cùng hiển hách, đặc biệt là khi chủ tịch Trần còn có Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư.
Cho nên Tưởng Vân Vân suy đoán, cho dù nước chảy thành sông xảy ra chuyện gì đó đi chăng nữa, sáng sớm ngày hôm sau, có lẽ bọn họ vẫn có thể nhẹ nhàng đối mặt với nhau, một người thản nhiên mặc quần áo rời đi, một người rửa mặt trang điểm đi đến văn phòng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Giống như một cơn mưa phùn, chỉ lặng lẽ thấm nước sương, không một tiếng động thấm ướt vạn vật.
Tưởng Vân Vân nhìn về phía bà chủ nhà mình, Trịnh Quan Đề không hề bị ảnh hưởng bởi “chủ đề kết hôn” của Hồng Sĩ Dũng, vừa chính xác vừa trực tiếp nói: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận khoản đầu tư này.”
Trong đầu Trịnh nhị công tưởng đang tưởng tượng đến câu chuyện giữa Trần Hán Thăng và cháu gái nhà mình, đột nhiên lại từ chối, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Hồng Sĩ Dũng- Người quản lý chuyên nghiệp và đủ tư cách tiếp nhận chủ đề, trầm giọng hỏi: “Tôi có thể nghe lý do của Trịnh tổng được không?”
“Được chứ.”
Trịnh Quan Đề đan chéo hai tay với nhau, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn, ánh mắt nhàn nhạt, giọng điệu tự nhiên, thể hiện sự tự tin có thể kiểm soát được mọi chuyện.
“Thứ nhất, trước mắt Xiaomi không hề có kế hoạch thâm nhập vào thị trường nước ngoài, trước mắt hãng điện thoại di động trong nước có năng lực này chỉ có Qủa Xác.”
Trịnh Quan Đề bình tĩnh nói: “Thứ hai, Xiaomi là công ty sở hữu duy nhất của riêng tôi, tôi sẽ không chấp nhận bất cứ khoản đầu tư rót vốn nào; Thứ ba, nếu doanh nghiệp thực sự xuất hiện vấn đề liên quan đến tài chính…”
“Chủ tịch Trần.”
Trịnh Quan Đề quay sang nhìn Trần Hán Thăng: “Qủa Xác có thể cho mượn chút tiền được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Trần Hán Thăng nhún vai, vô cùng sảng khoái đồng ý.
“Cho nên cảm ơn các ngài đã xem trọng Xiaomi.”
Trịnh Quan Đề tổng kết nói: “Nhưng tôi không có nhu cầu về phương diện này, nếu thực sự có ý định đầu tư, ngài có thể thử đầu tư vào viện nghiên cứu liên hợp Qủa Mễ.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng, viện nghiên cứu liên hợp Qủa Mễ chính là một “cỗ máy nuốt vàng”, cho dù bỏ ra hàng trăm triệu tệ cũng chưa chắc đã tạo ra được thành quả trọng đại gì, ngay cả năng lực lợi nhuận của Qủa Xác và Xiaomi cũng suýt chút nữa không thể chống đỡ được.
Cho nên Trịnh Quan Đề mới lựa chọn hợp tác với viện Khoa học Trung Quốc, phòng thí nghiệm điện tử của các trường đại học lớn trong nước, năm bảy xưởng thuộc bộ Công nghệ và Thông tin, hợp tác với các tổ chức nghiên cứu khoa học lớn để thực hiện sự chia sẻ bảo mật trong nghiên cứu khoa học.
Trịnh Quang Dụ vô cùng thất vọng, trước khi được thừa kế tài sản, cuộc sống chỉ dựa vào lợi nhuận cổ phần không được tốt lắm, cho nên ông ta mới đi theo cách tìm kiếm đầu tư ở khắp nơi, tranh thủ các khoản lợi nhuận ngắn hạn.
Điện tử Xiaomi của cháu gái là một hướng đầu tư tốt, đáng tiếc người ta hoàn toàn không đồng ý.
Còn về phần viện nghiên cứu Qủa Mễ, Trịnh Quang Dụ không phải là kẻ ngốc, nếu ông ta ném hơn 80 triệu vào trong đó, cùng lắm cũng chỉ có thể khiến loa của điện thoại di động nghe rõ hơn một chút, một giọt nước cũng không dính.
“Nếu đã như vậy.”
Trịnh Quang Dụ lập tức đứng lên: “Chúng tôi xin cáo từ.”
Trịnh nhị công tử nói muốn đi, Hồng Sĩ Dũng thậm chí còn không có thời gian để phản ứng, mặc dù với tác phong của Trịnh Quan Đề, những quyết định trong công việc kinh doanh của cô đều khá chín nhắn, nhưng cũng không thể mất kiên nhẫn như vậy chứ.
Hồng Sĩ Dũng hiểu rất rõ về Trịnh Quang Dụ, thậm chí là quen thuộc với toàn bộ nhà họ Trịnh, ông cụ Trịnh đời thứ nhất rất giỏi, thế hệ thứ hai chỉ có con trai cả Trịnh Quang Thanh miễn cưỡng được việc, thế hệ thứ ba ngoại trừ Trịnh Quan Đề ra, mặc dù những người khác không thể coi là quá sa đọa, nhưng ánh mắt và thủ đoạn kém hơn rất nhiều.
Trịnh Quang Dụ cũng không có thiên phú làm ăn buôn bán, nếu không lúc trước cũng không thua lỗ nhiều tiền như vậy trong các khoản đầu tư.
“Chúng tôi vẫn sẽ ở lại Kiến Nghiệp mấy ngày.”
Hồng Sĩ Dũng cố gắng hết sức giảng hoà: “Có thời gian vẫn sẽ hẹn Trịnh tổng ăn cơm, cũng hy vọng chủ tịch Trần sẽ đến.”
Trịnh Quang Dụ không để ý đến mấy thứ này, nhưng khi đi đến cửa, ông ta đột nhiên xoay người lại nói với Trịnh Quan Đề: “Ông cụ sắp không xong rồi, về vấn đề có để cháu vào gia phả không, trước mắt vẫn chưa được quyết định, cháu tự xem đi.”
Sau khi nói xong, Trịnh Quang Dụ cất bước đi ra khỏi phòng họp, những người tuỳ tùng khác cũng lần lượt đuổi theo sau.
“Cuối cùng kẻ ngốc cũng đã đi rồi.”
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng huýt sáo, nhưng khi hắn thu dọn móng tay đã cắt đi, lại thấy cô bạn thân Trịnh đang ngơ ngác.
“Sao vậy?”
Trần Hán Thăng đưa tay khua khua trước mặt Trịnh Quan Đề: “Người Hồng Kông các cô thực sự rất coi trọng vấn đề gia phả sao?”