Thấy em gái vẫn nói chuyện bướng bình như vậy, Trần Hán Thăng biết cuộc sống của cô hiện giờ rất tốt.
Thực ra nghĩ lại cũng đúng thôi, trong kỳ nghỉ hè, căn tin của trường đại học vẫn giữ lại một hai cửa, việc ăn ngủ hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa ở Kiến Nghiệp này, Trần Lam có nhiều nơi có thể đi dạo như vậy, trở về Dương Châu bị mẹ mình một ngày đánh một trận đòn là nhẹ, cho nên cô ấy chắc chắn sẽ ăn vạ bên này.
“Vậy được rồi.”
Trần Hán Thăng nói: “Ngày mai anh sẽ dẫn A Ninh đi dạo một vòng, em cũng đến đây đi.”
“Vâng.”
A Lam vui vẻ đồng ý, “đi dạo” có nghĩa là đi mua sắm, hơn nữa đi theo anh trai sẽ không phải tự mình thanh toán.
Sau khi Trần Hán Thăng trở lại văn phòng, Thôi Chí Phong của bộ phận kinh doanh đã chờ ở cửa, anh ta nhận được thông báo từ cô thư ký chủ tịch Nhiếp Tiểu Vũ, ông chủ lớn đang có ý định xoay xở để mở một cửa hàng ngoại tuyến.
Lão Thôi đương nhiên vui vẻ, bởi vì doanh thu của cửa hàng ngoại tuyến chính là doanh thu của bộ phận kinh doanh, hơn nữa chắc chắn 100% rằng cửa hàng ngoại tuyến Qủa Xác có thể kiếm ra tiền.
Lúc trước Thôi Chí Phong đã từng đưa ra đề xuất này, nhưng lúc đó lại bị Trần Hán Thăng phủ quyết, lý do là có thể sẽ khiến Trịnh tổng của Xiaomi bất mãn.
Quả Xác và Xiaomi hiện đang là kiểu “Đối tác hợp tác chiến lược sâu sắc”, thậm chí còn có tin đồn thất thiệt rằng hai công ty này sớm muộn gì cũng thuộc họ “Trần”, Lão Thôi đương nhiên không dám đắc tội với Trịnh Quan Đề, ngoại trừ hơi tiếc nuối khi phải từ bỏ cửa hàng ngoại tuyến.
Mặc dù không biết ông chủ lớn đã sắp xếp với Trịnh tổng như thế nào, nhưng Thôi Chí Phong cũng không quan tâm đến những chuyện này, mông đặt trên ghế sô pha còn chưa kịp nóng đã lập tức mở miệng nói: “Chủ tịch Trần, về cửa hàng flagship của Qủa Xác.”
“Cửa hàng đời sống!”
Trần Hán Thăng đang pha trà, cố ý ngẩng đầu lên sửa đúng: “Chúng ta là cửa hàng đời sống, không chỉ bán những thiết bị điện tử chủ chốt mà Qủa Xác cloud, Qvodplayer Qủa Xác, Cộng đồng Qủa Xác, thậm chí là gia dụng, tạp hoá, đồ dùng nhà bếp… Bất cứ sản phẩm nào liên quan đến Qủa Xác đều có thể trưng bày trong cửa hàng.”
“Ngoài ra.”
Trần Hán Thăng lại cúi đầu pha trà, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười: “Nếu nói là cửa hàng đời sống, Trịnh tổng sẽ không tức giận lắm.”
“Đúng đúng đúng, cửa hàng đời sống!”
Thôi Chí Phong liên tục gật đầu, hơn nữa trong lòng lại nhớ kỹ cách nói này một lần nữa, tính tình của Trần Hán Thăng vốn dĩ không được tốt lắm, nếu để hắn nhấn mạnh vài lần một vấn đề nhỏ, có thể hắn sẽ mắng chửi người.
Tên đầy đủ của “Cửa hàng đời sống” có lẽ được gọi là “Cửa hàng trải nghiệm đời sống Qủa Xác”, cái này vừa khéo trùng khớp với khái niệm “Chuỗi sinh thái Qủa Xác”.
Sau đó hai người thương lượng về kế hoạch dự tính mở cửa hàng đời sống ngoại tuyến đầu tiên của Qủa Xác, bao gồm vị trí địa lý, diện tích bao nhiêu, còn có cả các tác động có thể xảy ra, sau khi xác định được đại cương ban đầu, Thôi Chí Phong lập tức trở về tiến hành hoàn thiện cùng với đoàn đội, chuẩn bị đưa lên hội đồng quản trị trong thời gian tới.
Sau khi Lão Thôi rời đi, Trần Hán Thăng xử lý thêm một số vấn đề công việc, vừa nhìn thời gian thì đã là chạng vạng.
Kể từ khi thành lập hội đồng quản trị, gánh nặng trên vai Trần Hán Thăng giảm bớt đi rất nhiều, cách miêu tả của cô thư ký nhỏ rất hay:
Nếu bộ trưởng Trần muốn làm chuyện gì đó, hắn có thể bận rộn đến mức không có thời gian đi WC;
Nếu là chuyện hắn không muốn làm, cho dù không ở trong văn phòng cũng không sao cả, chỉ cần ký tên xét duyệt đúng giờ là được.
Mấy kiểu như ký tên này, người khác không thể nào làm thay được, mặc dù trong tình huống bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng một khi xảy ra vấn đề, ai sẽ đến đội nồi đây?
Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư lại có thể như vậy đấy, bởi vì sau khi các cô ấy ký tên, cho dù là lỗ hay lãi, Trần Hán Thăng đều sẽ chấp nhận.
…
Khoảng chừng sáu rưỡi, khi các nhân viên của Qủa Xác chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm thì Trần Hán Thăng lại lái xe trở về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, hắn muốn ăn cơm cùng với mẹ ruột Lương Mỹ Quyên của mình.
Bây giờ Lương thái hậu đã thích nghi với nhịp sống bận rộn, hơn nữa cũng dần dần tìm được bản chất của việc “xử lý công việc công bằng”.
Ví dụ như ngày hôm nay bà đi kiểm tra cùng với Tiểu Ngư Nhi thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ kéo Thẩm khờ khạo đi đến bệnh viện, hoặc hôm nay mua cho Thẩm Ấu Sở một bộ đồ ngủ thì ngày hôm sau một bộ đồ ngủ màu khác chắc chắn cũng sẽ xuất hiện ở trong nhà Tiêu Dung Ngư.
Hai mẹ con cũng thường xuyên gặp nhau, Lương Mỹ Quyên tiết lộ trạng thái của hai người cho Trần Hán Thăng nghe, nhưng điều tiếc nuối chính là hai cô con dâu vẫn không tha thứ cho Trần Hán Thăng.
“Lần sau hai cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, con muốn nhìn từ xa một chút.”
Lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng đưa ra một yêu cầu.
Người giúp việc dì Diệp rũ mắt xuống, cái miệng nhỏ ăn một miếng thức ăn.
Bây giờ dì Diệp về cơ bản đã biết tình hình của nhà họ Trần, Lương Mỹ Quyên thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động trò chuyện một chút, nhưng bởi vì Trần Hán Thăng cố ý tỏ ra lạnh lùng và nghiêm túc nên dì Diệp vẫn tương đối sợ hắn.
“Không được.”
Lương thái hậu dứt khoát từ chối: “Bây giờ đã là tháng bảy rồi, mặc dù tình trạng của hai đứa bé rất tốt, nhưng cũng không thể lơ là, con đừng đi quấy rầy người một nhà chúng ta… Người hai nhà.”
“Được rồi.”
Trần Hán Thăng thở dài: “Sắp tới đây con sẽ phải đi Hàn Quốc bàn chuyện làm ăn, mặc dù đi đi về về chưa quá hai tuần, nhưng cũng muốn nhìn thấy các cô ấy trước khi rời đi.”
“Vậy sao?”
Lương thái hậu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý: “Vậy con phải đi tìm Thi Thi và Tiểu Hồ giúp đỡ, bảo họ yểm hộ một chút.”
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Trần Hán Thăng đi cảm nhận hơi thở của Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Ấu Sở, toàn bộ đều nhờ vào sự giúp đỡ của Biên Thi Thi và Hồ Lâm Ngữ, có lẽ Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đã nhận ra một chút gì đó, nhưng các cô ấy đều không vạch trần, điều này tương đương với việc mặc kệ loại hành vi này.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng lặng lẽ ấp ủ cảm xúc trước một chút, sau đó gọi điện thoại cho Biên Thi Thi.
Phải đợi một lúc lâu sau Biên Thi Thi mới bắt máy, hình như đang che miệng nói chuyện: “Alô, tớ đang ở bên cạnh Tiểu Ngư Nhi, có chuyện gì sao?”
“Khụ khụ.”
Trần Hán Thăng sửa giọng nói, dùng một loại giọng điệu thâm trầm u uất nói: “Tớ muốn gặp Tiểu Ngư Nhi.”
“Không được!”
Biên Thi Thi cũng trực tiếp phủ nhận, lý do giống hệt với Lương thái hậu, còn hơn ba tháng nữa là đứa nhỏ đã chào đời rồi, bây giờ đang là thời khắc mấu chốt.
“Thi Thi.”
Trần Hán Thăng dạt dào cảm xúc, thậm chí còn xen lẫn với chút nghẹn ngào, nói: “Cậu không cần phải lo lắng, tớ sẽ đứng từ xa.”
“Vậy thì…”
Biên Thi Thi do dự một chút: “Vậy thì phải nghe theo sự sắp xếp của tớ, có cơ hội thích hợp mới có thể.”
“Được được, cảm ơn Thi Thi tốt nhất thế giới.”
…
Ngay sau đó lại liên lạc với Hồ Lâm Ngữ.
“Tiểu Hồ, tớ muốn gặp Thẩm khờ khạo một chút.”
“Không được!”
“Cậu không cần phải lo lắng, tớ có thể đứng từ rất xa.”
“Vậy thì phải nghe theo sự sắp xếp của tớ, có cơ hội thích hợp mới có thể.”
“Được được, cảm ơn Tiểu Hồ tốt nhất thế giới.”
…
Sau khi cúp máy, Trần Hán Thăng nhướn máy, nhẹ nhàng phở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Lương thái hậu đang ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt tràn ngập khinh bỉ.
“Mẹ.”
Trần Hán Thăng chớp chớp đôi mắt: “Nói ra có lẽ mẹ không tin, những lời nói lúc nãy là miệng con tự động nói ra, thực ra không liên quan gì đến con cả.”
“Ồ.”
Lương Mỹ Quyên không cho ý kiến.
“À thì…”
Trần Hán Thăng mím môi: “Có muốn con gọi cha con đến không, người già rồi nhưng vẫn có chút quyến rũ, con cảm thấy trong khu dân cư này có ít nhất vài ba bác gái đang thèm nhỏ dãi.”
Lương Mỹ Quyên hờ hững nói: “Mẹ có hai cô cháu gái rồi, chồng và con trai đều có thể không cần, con không cần phải nói sang chuyện khác.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng cười gượng hai tiếng đứng lên: “Vậy con về trước đây, công ty có việc.”
“Trần Hán Thăng à.”
Lúc đi tới cửa, Lương thái hậu đột nhiên đứng sau lưng nói: “Rõ ràng con học trường đại học Tài chính Kinh tế, tại sao kỹ năng diễn xuất còn xuất sắc hơn cả những sinh viên nghệ thuật dùng diễn xuất để kiếm sống vậy?”