“Nơi khởi nguồn của diễn xuất chính là cuộc sống, trong cuộc sống của con không có diễn tập nên kỹ năng diễn xuất đều được mài giũa trong cuộc sống…”
Trần Hán Thăng còn chưa kết thúc bài “phát biểu cảm nghĩ nhân giải” thì đã bị Lương Mỹ Quyên đuổi ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hán Thăng “báo cáo” với cô thư ký nhỏ một tiếng, tỏ vẻ hôm nay mình không có mặt ở trong văn phòng, có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại.
Bởi vì hôm trước tình cờ gặp phải cô bé bán dưa hấu trong lúc ăn khuya, Trần Hán Thăng có hơi nhớ A Ninh, nhân tiện muốn dẫn theo em gái Trần Lam, đưa hai người đi dạo phố, mua sắm chút gì đó.
Nhưng hắn không thể nào đích thân đi đón A Ninh nên đã nhờ Vương Tử Bác ôm cô bé ra ngoài, địa điểm gặp nhau chính là chi nhánh của quán trà sữa “Ngộ Kiến” ở Tân Nhai Khẩu.
Đến đại học y Kiến Nghiệp vào khoảng chín giờ, Trần Lam đã chờ sẵn ở cửa, có một số bạn học đi ngang qua chào hỏi với cô ấy, Trần Lam cũng mỉm cười trầm ngâm vẫy tay.
Nhưng vừa mới lên xe, Trần Lam lập tức hiện nguyên hình, không ngừng oán giận Trần Hán Thăng đến muộn để mình phơi nắng thêm năm phút, lúc mua sắm phải được mua thêm một thứ gì đó có giá năm trăm tệ.
“Em chính là một kẻ vô dụng chỉ biết ức hiếp người nhà.”
Trần Hán Thăng vừa giúp em gái thắt dây an toàn vừa nói: “Chỉ biết hung dữ với người trong nhà, có bản lĩnh thì đối đầu với hội trưởng hội học sinh của các em đi, từ năm nhất, anh đã công khai trở mặt với phó hội trưởng rồi.”
“A lô, bác gái à, anh trai cháu nói cháu là rác rưởi và phế vật, nói cháu hoàn toàn vô dụng, chỉ biết ăn mà không làm…”
Nếu là trước đây, có lẽ Lương Mỹ Quyên sẽ mắng con trai vài câu, nhưng bây giờ trong lòng bà chỉ có hai cô con dâu và hai cháu gái, chỉ cần Trần Hán Thăng và Trần Lam đừng phá huỷ việc quản gia thì Lương Mỹ Quyên thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái.
Hai anh em cãi nhau suốt cả dọc đường, chẳng mấy chốc đã đến trước quán trà sữa ở Tân Nhai Khẩu.
Từ trên xe nhìn xuống, còn chưa đến mười giờ nhưng công việc kinh doanh của quán trà sữa đã rất tốt, không ít người trẻ tuổi mặc áo vest đi giày da, có người đi làm ở CBD, có người làm môi giới bất động sản ở gần đây, có người đang ngái ngủ, cũng có các sinh viên vừa mới tốt nghiệp vẫn chưa làm quen với việc đi làm trong kỳ nghỉ hè.
Vương Tử Bác đang ngồi dưới một chiếc ô che nắng, A Ninh mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp, đầu bện tóc đuôi ngựa nho nhỏ, đứng trước mặt Vương Tử Bác giống như đang đọc thơ cổ.
“Đã cao như vậy rồi.”
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm nói.
Ba năm rưỡi trước khi lần đầu tiên nhìn thấy A Ninh, cô nhóc này vừa gầy gò vừa nhát gan, Vương Tử Bác ngồi trên ghế, dáng người của A Ninh chỉ có thể cao đến ngực cậu ấy.
Nhưng bây giờ thì sao? Vương Tử Bác vẫn ngồi trên ghế dựa, nhưng dáng người của A Ninh đã cao đến cổ cậu ấy.
Có lẽ là đã đọc xong một bài thơ cổ, Vương Tử Bác giơ ngón tay cái lên khen ngợi vài câu, A Ninh có chút xấu hổ, Vương Tử Bác nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra nụ cười rạng rỡ của người cha già.
“Anh, A Ninh càng ngày càng giống chị dâu.”
Trần Lam nghiêng đầu nói: “Sau này lớn lên chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp? Cô bé sinh năm 1998, lúc tốt nghiệp đại học là năm 2020 đúng không? Lúc đó nếu có chàng trai nào theo đuổi em ấy thì phải làm sao bây giờ?”
“Ừm…”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Muốn làm con rể của anh à? Không dễ đâu đấy. Sau này nếu em tìm bạn trai thì cũng sẽ như vậy.”
“He he…”
Trần Lam lè lưỡi cười hì hì, thực ra đàn ông cũng không nhất định phải đánh thắng anh trai, chỉ cần giống như Quách Tĩnh khi luận kiến Hoa Sơn là được rồi, có thể kiên trì chống đỡ được ba mươi năm mươi chiêu thức của anh trai, về cơ bản đều có thể thông qua.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trần Hán Thăng đối đầu với Samsung thậm chí còn không cần dùng đến mười chiêu, nếu chống đỡ qua ba mươi năm mươi chiêu của anh trai, có lẽ người đàn ông kia cũng đã bị lột một lớp da rồi, cũng không biết sau này Thẩm Ninh Ninh lớn lên, ai sẽ “vừa may mắn vừa bất hạnh” như vậy chứ?
…
“Anh!”
Trần Hán Thăng vừa xuống xe, A Ninh vốn dĩ đã ngại ngùng cũng không nhịn được hét lên một tiếng.
Bởi vì đã lâu lắm rồi không được gặp anh trai mà, lúc trước gần như ngày nào Thẩm Ninh Ninh cũng có thể nhìn thấy anh trai, bây giờ hai ba tuần mới có thể gặp một lần, hơn nữa thời gian cũng không cố định.
Cho nên đương nhiên A Ninh rất nhớ nhung, đôi mắt to tròn thậm chí còn lấp lánh ánh nước, cô bé vẫn chưa thể hiểu được những chuyện xảy ra giữa người lớn với nhau, chỉ là chị Lâm Ngữ đã từng dặn dò rằng, ở nhà không được nhắc đến “anh trai”, nếu không sẽ không tốt cho em bé.
Tháng 9 năm nay A Ninh mới bắt đầu học tiểu học, không ngờ lại sắp được làm dì, trong lòng cô bé vô cùng mong chờ, thậm chí còn có một chút thấp thỏm không thể nói thành lời.
“Hôm nay A Ninh nhà mình quá xinh đẹp.”
Trần Hán Thăng đi đến, lập tức bế A Ninh lên, còn “mua” một tiếng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
A Ninh càng xấu hổ hơn nữa, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ Trần Hán Thăng, rũ đầu trên vai hắn.
Đi đến dưới chiếc ô che nắng, Trần Hán Thăng gật đầu với Vương Tử Bác một cái, đặt cô bé lên ngồi lên đùi mình, cười ha hả hỏi: “Hôm nay ai buộc tóc giúp em vậy?”
“Chị ạ.”
A Ninh nhỏ giọng nói.
Lúc trước cô bé đều bện sừng dê, nhưng sắp học tiểu học rồi, cho nên Thẩm Ấu Sở lại đổi thành buộc tóc đuôi ngựa, làm như vậy sẽ tiện cho Thẩm Ninh Ninh tự sửa sang lại mái tóc khi ở trong trường học.
“Không tồi.”
Trần Hán Thăng gật đầu, câu được câu không trò chuyện cùng với Vương Tử Bác.
Hai người bọn họ ngược lại có rất nhiều cơ hội gặp nhau, tóm lại còn một tiếng nữa xe buýt sẽ đến, sắp tới công ty phần mềm internet Trí Bác của Vương Tử Bác sẽ tiếp nhận một “công việc không nhân tình”.
Cái gọi là công việc “không nhân tình” chính là không dựa vào sự giới thiệu của Trần Hán Thăng, không dựa vào sự ủng hộ của trường học, đối phương dựa vào danh tiếng tìm đến và yêu cầu hợp tác, mặc dù lợi nhuận không cao nhưng Vương Tử Bác vô cùng vui vẻ, cậu ấy cảm thấy cách xưng hô “Vương tổng” này lúc này mới thực sự kiên định.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Phùng Quý đang bận rộng trong cửa hàng cũng ra ngoài chào hỏi.
Lúc đầu Phùng Quý làm việc trong cửa hàng ở cầu Sử Tử kia, nhưng sau đó khi cửa hàng ở Tân Nhai Khẩu với sức đầu tư và năng lực ảnh hưởng lớn hơn được khai trương, cửa hàng ở cầu Sư Tử được giao cho một cấp dưới trầm ổn quản lý, Phùng Quý sang bên này trông coi.
Phùng Quý khác với Thẩm Ninh Ninh, ở độ tuổi này, anh ta đã biết trong nhà xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết nên giải quyết như thế nào, một người là chị Thẩm Ấu Sở, một người là Trần Hán Thăng- Anh đại học đã đưa anh ta ra khỏi núi, mối quan hệ phức tạp này còn khó hơn cả kinh doanh.
“Như Ý đâu?”
Trần Hán Thăng chủ động mở miệng.
“Cô ấy đang ở cùng với chị.”
Phùng Quý gãi đầu: “Còn ba tháng nữa em bé sẽ chào đời, chúng em cảm thấy người nhiều thì sẽ nhiều sức, tóm lại kinh doanh lúc nào cũng có thể làm, cho nên Như Ý sẽ ở bên cạnh chị ấy đến cuối năm.”
“Ha ha, vẫn còn quá sớm.”
Trần Hán Thăng mỉm cười: “Hơn nữa mẹ tôi cũng đang ở đấy, Đông Nhi cũng biết chăm sóc, đủ người rồi, nhưng vẫn cảm ơn các cậu.”
“Đâu… Đâu cần phải cảm ơn.”
Phùng Quý liên tục xua tay, chân thành nói: “Chúng ta là người một nhà mà.”
“Đương nhiên là người một nhà rồi.”
Trần Hán Thăng đứng dậy, vỗ vào bả vai Phùng Quý: “Mãi mãi là người một nhà, bọn anh đưa A Ninh ra ngoài đi dạo trước đây.”
Hắn có thể nhìn ra được Phùng Qúy hơi mất tự nhiên, cho nên cũng không có ý định ở lâu bên này.
Sau khi Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác, Trần Lam và A Ninh rời khỏi quán trà sữa, Vương Tử Bác quay đầu lại nhìn một cái, thấy Phùng Quý vẫn còn đứng ở cửa, có chút không đành lòng nói: “Có lẽ trong lòng Tiểu Phùng có rất nhiều lời muốn nói.”
“Con mẹ nó chỉ có mày thông minh thôi sao? Tu vi của tao còn thâm sâu hơn mày rất nhiều, chẳng lẽ không thể nhìn ra được sao?”
Trần Hán Thăng không kiên nhẫn nói, người này ngay cả đạo lý “nhìn thấu nhưng không nói toạc ra” cũng không hiểu.
“Còn có tu vi nữa sao?”
Vương Tử Bác lẩm bẩm nói: “Như thể mày đang luyện tuyệt thế võ công vậy.”
“Bây giờ thì tao không biết.”
Nghe thấy câu nói này, Trần Hán Thăng nhếch miệng cười toe toét: “Nhưng khi còn nhỏ thì tao biết, lúc trước vẫn có một kẻ ngốc nào đó thường xuyên quấn lấy tao, năn nỉ tao truyền thụ võ công “Hàng Long Thập Bát Chưởng”, “Cửu Âm Chân Kinh”, “Dịch Chân kinh” cho cậu ta đấy.”
“Không thể nào.”
Trần Lam Cũng đang cười nhạo: “Lúc còn nhỏ em cũng đã từng gặp hai người đàn ông truyền thụ võ công cho nhau bằng cách chống tay sau lưng đối phương đấy, thực sự có kẻ ngốc nào thực sự tin sao?”
“Trời nóng quá, bọn tao đi trước đây.”
Cũng không biết tại sao, Vương Tử Bác ở bên cạnh đột nhiên bế Tiểu A Ninh lên, bước nhanh rời khỏi Trần Hán Thăng và Trần Lam.