“Chẳng lẽ tên ngốc kia là anh Tử Bác?”
Trần Lam nhìn theo bóng lưng của Vương Tử Bác, ngơ ngác hỏi Trần Hán Thăng.
“Còn có thể là ai nữa chứ?”
Trần Hán Thăng mỉm cười nhớ lại: “Năm đó vì muốn học được “Hàng Long Thập Bát Chưởng” nên Vương Tử Bác đã giúp anh sao chép toàn bộ bài tập trong vòng nửa tháng, sau khi anh dạy cho cậu ta, cậu ta còn hỏi tại sao không thể tạo ra một con rồng vàng lượn vòng tròn trên trời giống như trong TV.”
“Ha ha ha…”
Trần Lam cũng bật cười thành tiếng: “Vậy anh trả lời như thế nào?”
“Anh nói bây giờ nội lực của mày không đủ.”
Trần Hán Thăng nói: “Nếu mày giúp tao chép bài tập thêm một tháng nữa thì tao sẽ truyền thụ toàn bộ nội công của mình cho mày, khi đó sẽ có rồng vàng.”
“Anh Tử Bác thực sự quá thật thà.”
Trần Lam khoác tay Trần Hán Thăng, vui vẻ đi theo anh trai mua sắm.
Đương nhiên, với tính cách của Trần Hán Thăng và Trần Lam, cảnh tượng “anh em hoà thuận” này không thể kéo dài suốt 24 giờ, buổi tối sau khi trở về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Lam lập tức cáo trạng với Lương thái hậu, hôm nay mình bị anh trai đánh trong lúc đi dạo phố.
Bây giờ Lương thái hậu nào có sức lực lo mấy chuyện này, cau mày nói: “Hai đứa có thể một ngày không cãi nhau được không, có thể nói là đánh nhau từ sáng sớm đến hoàng hôn. Trần Lam, cháu cũng thật là, biết anh trai cháu là một người cà lơ phất lơ, nhưng vẫn thích đi theo mông nó chơi đùa.”
“Còn con nữa Trần Hán Thăng.”
Lương thái hậu nói Trần Lam xong, lại đi mắng Trần Hán Thăng đang cười trộm: “Con đã chừng này tuổi rồi, suốt ngày đánh nhau với em gái, không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Trời ạ.”
Trần Hán Thăng cảm thấy vô cùng oan uổng: “Sao mẹ không hỏi em ấy xem tại sao con lại đánh em ấy, mẹ biết hôm nay em ấy mua thứ gì không?”
“Em mua gì nào?”
Trần Lam giải thích một cách hùng hồn và đầy lý lẽ: “Ngoại trừ cặp sách và văn phòng phẩm của A Ninh ra, em chỉ mua 9 thứ, nhưng quần áo và giày dép của em chỉ chiếm 2/9, ngoài ra đều là của anh mà.”
“Em nói cũng hay quá nhỉ.”
Nói đến đây, Trần Hán Thăng lại muốn động thủ: “Chín thứ này tổng cộng là 1500 tệ, nhưng quần áo và giày dép của em đã chiếm hơn 1300 tệ, chỉ mua cho anh mấy cái linh tinh như móc khoá, nhãn dán ảnh, kẹp danh thiếp gì đó đúng không?”
“He he he….”
Trần Lam vốn dĩ đang bày ra vẻ mặt đưa đám, nhưng sau khi nghe thấy những lời này cũng nhếch miệng bật cười, trên mông cũng bị Lương thái hậu không nặng không nhẹ vỗ một cái.
…
Tối hôm đó sau khi đưa Trần Lam trở về trường học, Trần Hán Thăng cũng không đi đến ký túc nhà của nhà máy mà đi đến quán cà phê hoa 1206.
Bắt đầu từ kỳ nghỉ hè, hoạt động kinh doanh của quán cà phê hoa có hơi vắng vẻ, chỉ có những nhân viên văn phòng từ khu khoa học và công nghệ gần đó sang nhấm nháp một chút, nhưng Thương Nghiên Nghiên mở cửa hàng này không quan tâm đến lợi nhuận, những lúc bừng bừng hứng thú, cô còn thường xuyên đóng cửa, kéo Tiểu Trì đi đến cửa hàng nail làm móng.
Có lẽ đây chính là cuộc sống mà Thương Nghiên Nghiên mong chờ nhất, không có áp lực kinh tế, không có áp lực hôn nhân, mỗi lần Trần Hán Thăng đến đây là một bất ngờ nho nhỏ, tham gia vào cuộc sống của người đàn ông mình thích nhưng lại không cần phải gánh vác trách nhiệm của hai vị trí quan trọng là “vợ và mẹ”, Thương Nghiên Nghiên cảm thấy cuộc sống này rất phù hợp với mình.
“Lớp trưởng đến rồi sao?”
Thương Nghiên Nghiên đang nói chuyện với Tiểu Trì, sau khi thấy Trần Hán Thăng, cô mỉm cười bước ra quầy tính tiền nghênh đón.
Tiểu Trì cũng vô cùng tự giác, mím môi thu dọn đồ đạc rời đi.
“Bọn em đang nói chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng đánh giá Thương Nghiên Nghiên một chút, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình, chẳng qua là quá rộng nên chỉ cần chuyển động đầu vai một chút là có thể nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm.
Nửa người dưới mặc một chiếc quần sooc denim, ở dưới ống quần được cố ý làm rách theo trào lưu hiện giờ, để lộ làm da trắng nõn trên phần đùi, đôi mắt ngấn nước thấp thoáng bên dưới hàng lông mi dài, đôi môi màu đỏ tươi lộ ra vẻ đa tình và gợi cảm, có lẽ chỉ số thông minh của Thương Nghiên Nghiên không cao, nhưng EQ tốt, rất biết cách thể hiện sức quyến rũ của một người phụ nữ.
“Tiểu Trì nói cậu ấy rất ghen tị với em.”
Thương Nghiên Nghiên mỉm cười trầm ngâm nói: “Còn bảo em tìm cậu hỏi thăm một chút xem còn có ông chủ trẻ tuổi nào có tình có nghĩa giống như anh không?”
“Đừng nói bậy thế chứ, anh đâu phải là tú bà.”
Trần Hán Thăng đánh cái “bốp” lên trên eo Thương Nghiên Nghiên.
“Ưm? Có thể dùng sức lớn hơn một chút nữa…”
Thương Nghiên Nghiên vặn vẹo vòng eo tinh tế, khẽ dùng răng cắn môi, nhướn mày nhìn về phía Trần Hán Thăng.
“Khụ khụ…”
Trần Hán Thăng hơi tức giận dậm chân, lại nhìn đồng hồ nói: “Đã tám rưỡi rồi sao? Lúc này nên nghỉ ngơi rồi nhỉ? Cẩn thận đừng để chết đột ngột.”
“Được thôi.”
Thương Nghiên Nghiên nở một nụ cười ái muội? Cô đương nhiên biết “nghỉ ngơi” là có ý gì.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hán Thăng lại “vỗ mông” chạy lấy người, mặc dù hôm nay không nhiều việc lắm, nhưng lại nhận được hai cuộc điện thoại quan trọng.
Cuộc gọi đầu tiên là của Trịnh Quang Dụ gọi đến, Trịnh nhị công tử phấn kích tỏ vẻ, dưới sự mưu đồ, mượn sức và khuyên nhủ cả ngày lẫn đêm của ông ta, mẹ của Trịnh Quan Đề đã được phép ghi vào gia phả.
Trần Hán Thăng tin lời ông ta, bởi vì Trịnh Quang Dụ chỉ mới rời khỏi Kiến Nghiệp chưa đầy mấy ngày, chắc chắn là lập tức bắt tay vào xử lý chuyện này sau khi trở về.
“Nếu bác hai Trịnh rảnh rỗi thì có thể đến Kiến Nghiệp một lần.”
Trần Hán Thăng biết điều nói: “Lần trước thời gian quá gấp gáp, tôi sực nhớ ra Qủa Xác đang có một hạng mục thực sự rất thích hợp để bác hai Trịnh đầu tư, chúng ta có thể gặp mặt để nói chuyện chi tiết.”
“Được.”
Trịnh Quang Dụ vô cùng vui vẻ cúp máy, chẳng bao lâu sau, cô bạn thân Trịnh cũng liên lạc với Trần Hán Thăng, nói rằng mình sắp phải về Hồng Kông.
“Khi nào bay?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Sáng sớm hôm nay tôi sẽ sắp xếp công việc một chút, chiều nay lập tức trở về.”
Trịnh Quan Đề giải thích: “Để tránh đêm dài lắm mộng lặp lại, phải sớm hoàn thành thôi, coi như tôi cũng giảm bớt một nỗi lo lắng.”
“Chiều nay tôi sẽ đến tiễn cô.”
Trần Hán Thăng gật đầu: “Nhân tiện nhắc nhở cô một chút, đừng quên lời thề sau khi trở về Hồng Kông đấy.”
Cô bạn thân Trịnh mỉm cười không nói gì, giống như đang đồng ý, nhưng cũng giống như không đồng ý, để lại một không gian tiến lùi.
…
Cuộc điện thoại thứ hai là do người tổng phụ trách của Samsung (Trung Quốc) gọi tới, ông ta đại diện cho trụ sở chính của Samsung một lần nữa mời chủ tịch của điện tử Qủa Xác đến Hàn Quốc tham quan và để thảo luận giải quyết những mâu thuẫn liên quan tại thị trường Trung Quốc.
Đếm cả hai tấm thiệp mời trước đó, đây đã là “lần thứ ba mời đến thăm” của Samsung, chiều hôm đó trên đường đưa cô bạn thân Trịnh đến sân bay, Trần Hán Thăng cũng nhắc đến kế hoạch đi công tác ở Hàn Quốc.
“Bọn họ tương đối thành ý.”
Trịnh Quan Đề suy nghĩ một chút rồi phân tích: “Tôi đoán có lẽ Samsung không muốn làm ầm lên nữa, nhưng chưa chắc bọn họ đã cam tâm tình nguyện chịu tổn thất, khả năng lớn nhất có lẽ là hợp tác với Qủa Xác để tiêu diệt các dòng điện thoại hạng hai và hạng ba ở trong nước, theo cách này, lợi ích của bọn họ sẽ không bị hao tổn mà Qủa Xác cũng có thể kiếm được tiền.”
“Ừ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, hội đồng quản trị và ban quản lý cấp cao của Qủa Xác cũng đã suy đoán về khả năng này.
Quá trình thực hiện vấn đề này cũng đơn giản, chỉ cần Samsung mở ra một bộ phận tích luỹ công nghệ kỹ thuật để giảm thiểu chi phí sản xuất điện thoại của Qủa Xác, làm như thế có thể giảm giá bán lẻ của điện thoại di động Qủa Xác.
Giá cả hiện tại của điện thoại di động Qủa Xác là 3088 tệ, nếu Trần Hán Thăng có thể giảm giá bán lẻ xuống còn 2688 tệ, ngoại trừ chia sẻ kỹ thuật với Xiaomi ra, rất nhiều nhà sản xuất điện thoại trong nước sẽ phải đóng cửa, như thế Qủa Xác vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
“Sớm muộn gì điện thoại di động cũng sẽ giảm giá, nhưng tôi không cần thiết phải đồng ý với yêu cầu này của Hàn Quốc.”
Nghe giọng điệu của Trần Hán Thăng vẫn tràn ngập khinh bỉ với người Hàn Quốc: “Ngoài ra Qủa Xác cũng sẽ bắt đầu tạo ra một dòng điện thoại hoàn toàn cao cấp, ví dụ như gọi là Qủa Xác Vinh Diệu, Qủa Xác Mate, đặc biệt bán với giá 5000 tệ trở lên.”
“Cũng hay đấy, nếu không nhìn xa trông rộng thì chắc chắn có nỗi lo lắng gần.”
Trịnh Quan Đề rất tán thành với nước đi này, hỏi tiếp: “Cậu định khi nào qua đó.”
“Hai ngày nữa Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều phải đi khám định kỳ.”
Trần Hán Thăng hiếm khi cảm thấy xấu hổ: “Tôi muốn nhìn hai cô ấy xong rồi mới đi.”
“Cũng không đến mức như vậy mà.”
Trịnh Quan Đề chỉ đùa một chút: “Hàn Quốc rất gần, hơn nữa cậu đi công tác cũng chỉ một hai tuần thôi đúng không? Giống như thể bị cưỡng ép không thể quay về được nữa vậy.”
Thực ra cô bạn thân Trịnh cũng chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, nhưng trong lòng Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Cũng là một nhà sản xuất điện thoại di động, cũng là một nhãn hiệu nổi tiếng trong nước, cũng là đi công tác bị giam giữ một cách trơ trẽn, Trần Hán Thăng cảm thấy những chuyện này thực sự giống như một bộ phim.
“Đừng lo lắng, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ.”
Cô bạn thân Trịnh nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hán Thăng hơi khựng lại một chút, còn an ủi nói: “Hơn nữa sau khi những chuyện như thế này xảy ra, có lẽ sẽ liên quan đến mối quan hệ ngoại giao, sức ảnh hưởng thực sự quá ác liệt, các doanh nghiệp Hàn Quốc còn muốn làm ăn buôn bán với đại lục nữa không?”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng bình thản mỉm cười, đúng là trước đây chưa từng có tiền lệ, nhưng 12 năm sau sẽ có “tiền lệ” mà, cho nên vẫn phải sắp xếp một chút.